chương 221/ 344

Nhưng mà, cô vừa đi tới chân cầu thang, một giọng nói gọi cô đứng lại: Văn Hinh, cô mau qua đây.” Là tiếng Diêu Phương.

Văn Hinh biết mình tránh không được, không thể làm gì khác, đành xoay người nhìn về phía họ, thấy Lạc tình ngồi trên ghế salon, bao lớn bao nhỏ vứt đầy ghế. Lạc Tình đang mở từng chiếc túi ra, sau đó ướm lên người mình, nhìn vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

“ Cô đi qua đây.” Diêu Phương kêu Văn Hinh xong, chờ Văn Hinh đi tới, bà mới lấy từ đống tui trên ghế salon kia mấy bộ váy, đưa cho Văn Hinh, “ Đây là quần áo bà bầu tôi mua cho cô, cô đi thử một chút xem có vừa không?”

Quần áo bà bầu?

Văn Hinh sững sờ nhìn trang phục thanh nhã trong tay, tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại.

“ Cô bây giờ đang có bầu, về sau đừng mặc quần áo như vậy, phải mặc quần áo rộng một chút, như vậy đứa bé mới phát triển được.” DIêu Phương nói khiến cô lập tức hoàn hồn, nhất thời không biết nói gì.

Vừa rồi , cô thế nhưng lại quên mình đang mang thai, vẫn còn cảm thấy kì quái sao Diêu Phương mua quần áo bà bầu cho mình.

“ Tôi hiểu rồi, tôi đi thử một chút.” Cô nhàn nhạt nói xong, cầm quần áo đi lên lầu thay.

“ Mua quần áo cho cô ta, thế nhưng ngay cả tiếng cám ơn cũng không nói, đúng là không có giáo dục.” Lạc Tình tràn đầy ghen tị đứng phía sau nói, lập tức lại bị Diêu Phương quát bảo dừng lại.

Không có giáo dục?

Văn Hinh cười lạnh, nếu như cô không có giáo dục, thì cô ta bất kể trước sau đều tìm cách châm chọc cô, thì là cái gì?

Lại nói, vì sao cô phải cám ơn Diêu Phương, bà ấy mua quần áo bà bầu cho cô, tuy nói là cô mặc, nhưng tóm lại vẫn là vì đứa bé trong bụng cô. dụng tâm của bà ấy căn bản cũng không đặt cho cô, tại sao cô phải làm ra chiều cảm động rơi nước mắt?

Trở về phòng, Văn Hinh đem những bộ quần áo kia ném một chỗ, sau đó nằm lên, căn bản cũng không muốn thử. Lúc này, trong đầu cô tràn ngập một khắc dịu dàng kia của Du Thần ích, dường như đã khắc sâu vào đầu cô, xóa cũng không mất.

Thậm chí cô còn tưởng tượng DU Thần Ích lúc dịu dàng mang dáng vẻ gì? Hắn cũng biết cười sao? Hắn cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt giống như dỗ đứa nhỏ vậy sao?

Nhưng bất kể cô có cố tưởng tượng như thế nào, cô cũng không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ khi cười của hắn. Cô chỉ có thể tưởng tượng được, bộ dạng lạnh lùng của hắn. Lúc này cô mới giật mình, thì ra, vô tình, nhất cử nhất động của cô đã khắc sâu trong lòng mình, sâu tới khắc cốt ghi tâm.

Bình luận





Chi tiết truyện