chương 207/ 344

Người khác có lẽ không biết, nhưng cô lại rất rõ ràng, hồi học đại học, Lăng Hạo Hiên từng học hai năm Judo và quyền anh, hơn nữa còn có được một số thành tích, bình thường nếu ba bốn người liên thủ đấu với anh, e rằng cũng không là đối thủ của anh.

Anh như vậy, bình thường cô đều không dám khiến anh bực mình, Tiểu Lăng nha đầu này…

Chờ Lăng Hạo Hiên rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn Văn Hinh và tề Nhân Kiệt, khi ánh mắt Văn Hinh rời tới Tề Nhân Kiệt thì anh lại đang nặng nề nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau mới hỏi: “” Có phải Du Thần ích lại hại em thành cái dạng này ?”

Văn hinh hơi sững sờ, sau đó lắc đầu, "Không phải vậy, là tôi không cẩn thận, nên mới bị ngã.” Tại sao người nào cũng cho rằng Du Thần Ích hại cô phải vào bệnh viện. Xem ra, hình tượng của anh ta trong lòng mọi người, cũng không tốt đẹp gì.

Hiển nhiên, Tề Nhân Kiệt cũng không tin tưởng, anh nheo mắt lại, chăm chú nhìn ánh mắt của Văn Hinh, đoạn bảo: “ Tôi không tin em cẩn thận nên đột nhiên bị ngã! Em không phải giấu diếm cho hắn, ngoài hắn thì còn ai vào đây có thể đối xử với em như vậy?”

“ Quả thực không phải anh ta.” Văn Hinh thấy bộ mặt cà lơ phất phơ của Tề Nhân Kiệt, có chút ác độc, lại có chút lo lắng xuất phát từ tận trong tim, cô vội vàng muốn giải thích gì đó, lại thấy Tề Nhân Kiệt đột nhiên đứng dậy.

“ Lúc trước Du Thần ích dẫn em trở về, anh đã cảnh cáo hắn, nếu như hắn còn dám gây cho em bất cứ tổn thương nào, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.” Nói xong, không đợi Văn Hinh mở miệng, anh đã trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Văn hinh sững sờ nhìn phòng bệnh không còn bóng người, ngây dại.

Tề Nhân kiệt nói sẽ không bỏ qua cho Du Thần ích, không phải là anh muốn làm gì Du Thần ích đấy chứ?

Trong lòng chợt có chút lo lắng cho Du Thần Ích, cô sợ Tề Nhân Kiệt sẽ gây ra bất lợi đối với Du Thần Ích. Đồng thời cô cũng lo lắng cho tề Nhân Kiệt, tự sâu trong đáy lòng, trực giác mách bảo cô rằng tề Nhân Kiệt tuyệt không phải là đối thủ của Du Thần Ích, nếu như anh gây hấn gì với Du Thần Ích, theo tính tình của Du Thần Ích, nhất định anh ta sẽ không bỏ qua cho anh.

Tâm thần thấp thỏm cả buổi chiều, rất nhanh trời đã tối, chỉ thấy Tiểu Lăng vác bộ mặt đưa đám chạy vào, vừa nhìn Văn Hinh cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra, không khỏi nở nụ cười.

“ Lần sau nhớ ngàn vạn lần đừng lừa cậu ấy, biết không?” cô dịu dàng an ủi Tiểu Lăng, trên mặt lại không ngừng nở nụ cười.

Tiểu Lăng nhào vào trong ngực Văn Hinh, dùng sức gật đầu,, nhưng vẫn khóc nức nở.

Thấy Tiểu Lăng khóc thương tâm như vậy, trong lòng Văn Hinh dường như hiểu được điều gì. Nếu quả thực như vậy, vậy cũng có thể xem đây là chuyện tốt.

Văn hinh nằm viện một tuần lễ, trong thời gian này, Trần ảnh và Lam Dật Thần tới thăm cô hai lần, Tề Nhân Kiệt cũng tới 1 lần, nhưng thủy chung vẫn không thấy bóng dáng người kia. Hôm xuất viện, Diêu Phương đích thân tới đón cô, nhưng cũng không thấy người kia, suốt dọc đường về nhà cả hai người đều không nói câu gì, cứ trầm mặc về Du gia đại trạch. ( biệt thự nhà họ Du)

Bình luận





Chi tiết truyện