chương 224/ 344

“ Anh dám!” Văn Hinh cũng vô cùng tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm Du Thần Ích đang chậm rãi tiến gần tới mình, hắn từng bước tiến gần cô, cô lại từng bước lui về phía sau, thủ chung giữ khoảng cách an toàn với hắn.

Cô có thể cảm nhận được, từ trên người hắn tỏa ra hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, đang dần bao vây lấy cô, dường như muốn giam cô trong đó.

Thấy sắc mặt cô vẫn đang bình tĩnh có chút biến hóa, Du Thần Ích cười lên, nụ cười vô cùng tà mị, lại có sự hấp dẫn trí mạng, càng khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú của hắn tăng thêm sự tà ác, khiến Văn Hinh lập tức ngây người.

“ Cô cứ thử xem, tôi có dám hay không?” Dứt lời, hắn đã đi tới trước mặt văn Hinh. Chờ văn Hinh phát hiện ra điều này thì cô đã không còn đường lui, cô bị vây giữa hắn và vách tường lạnh như băng.

Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô cũng không biểu hiện ra mặt, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề nao núng, Giọng không nóng không lạnh nói: “ Nếu như anh dám làm vậy với họ, tôi liền… “ Nói tới đây cô cũng không biết nói thế nào nữa, nói đúng ra, là cô không biết mình lấy lí do gì để uy hiếp người đàn ông này.

“ Cô định làm gì?” Du Thần Ích càng tiền gần cô hơn.

Văn Hinh không nói gì, gương mặt phẫn hận cùng không cam lòng nhìn chằm chằm hắn. Lúc này, khoảng cách giữa cô với hắn chỉ còn không tới 1 thước, cô có thể cảm nhận được cả nhịp hô hấp , tiếng tim đập của hắn. Nhận thức được điều này, nhất thời cô cảm thấy hết sức không tự nhiên, muốn trốn thoát.

Nhìn thấy một người luôn nhanh mồm nhanh miệng như cô mà cũng có lúc không thốt nên lời, Du Thần Ích lại cười vô cùng vui vẻ, hắn lại càng tiền gần cô hơn, “ Hả? Tại sao lại không nói gì?”

Xế chiều nay vẫn còn tưởng tượng ra bộ dạng hắn khi cười sẽ như thế nào, không ngờ tới buổi tối lại nhìn hắn cười thật, mặc dù hết sức ghê tởm, nhưng cô cũng không thể phủ nhận, nụ cười của hắn đặc biệt mê người, có thể khiến người khác ảo tưởng. Nhìn nụ cười trên mặt hắn, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, gương mặt trở nên ửng hồng, nhất là hai má.

Du Thần Íchthấy thế, ánh mắt bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, hắn chắm chú nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, cảm giác như có gì đó đang lên men trong cơ thể mình.

Bầu không khí từ giương cung bạt kiếm( tràn đầy mùi thuốc súng đột nhiên trở nên mập mờ, Văn Hinh nhìn con ngươi đen thẫm của Du Thần Ích, cô cảm giác hô hấp mình ngày càng dồn dập. Nhận thấy được sự nguy hiểm, cô nghĩ muốn chạy trốn, nhưng mà nhìn vào cặp mắt mê người của hắn, chân cô thế nào cũng không thể bước đi, chỉ biết yên lặng đứng đó, ngây ngốc nhìn hắn.

Du Thần Ích cũng vậy, hắn cũng muốn bỏ đi, không muốn nhìn người phụ nữ này. Nhưng không biết tại sao, hắn có chút sững sờ khi nhìn vào ánh mắt có vẻ thuần khiết của cô, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của cô, khiến hắn không thể rời đi.

Nhất thời hắn bị si mê, từ từ, kìm lòng không đậu hắn cúi đầu xuống, môi hắn phủ xuống đôi môi của cô.

Bình luận





Chi tiết truyện