chương 974/ 1091

Editor: May

Tống Thanh Xuân giống như thấy được hình ảnh đang lưu chuyển, rõ ràng lần đầu chào hỏi lúc đó rất khiến cho cô tức giận, nhưng bây giờ ở trong đáy lòng cô, lại biến thành một màn đáng yêu nhất, cô lóe lên lệ quang, dí dỏm bày tỏ: “Thật rất đau, tay đều đỏ.”

Bạn học ngồi ở một bên, yên tĩnh nghe câu chuyện của bọn họ, bị oán trách nhỏ không tính là oán trách rất đáng yêu này của Tống Thanh Xuân đùa đến cười tập thể.

Ở trong một trận tiếng cười, tiếng hát của Tạ An Kỳ, vẫn còn tiếp tục.

“Thời gian chính là kẻ trộm của một đoạn đường, ống tay áo ở dưới cây dù, khuôn mặt chờ đáp án đó, bao nhiêu vui vẻ đều thành tịch mịch.”

Tống Thanh Xuân thu hồi dí dỏm vừa rồi, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nói với microphone: “Mặc kệ lần đầu chào hỏi của chúng tôi nghe có bao nhiêu không đủ tốt đẹp, nhưng thời gian chung sống tiếp theo của chúng tôi, lại là càng lúc càng tốt đẹp, tuy rằng tính khí anh ấy có lúc âm tình bất định, nhưng vào lúc một mình tôi bị vây khốn ở sân bay không thể trở về nhà, là anhđi tiếp tôi, tuy rằng anh rất yêu sạch sẽ, tiếp nhận không được chút bẩn thỉu, từng cảnh cáo tôi không nên tùy tiện sờ loạn quần áo của anh vô số lần, ngồi ở trên giường của anh ăn đồ, nếu không liền ném tôi ra, nhưng tôi vẫn mặt dày mày dạn lau vết nước ở trên tay anh, ôm chăn mền của anh ăn khoai tây chiên, mà anh lại không ném tôi ra ngoài lần nào.”

Sau khi anh và cô quanh đi quẩn lại mười một năm, đó là một năm chính thức đi vào sinh mệnh của nhau.

Cô nhớ từng ly từng tý, anh đều nhớ toàn bộ, sau khi cô nói một đoạn rất dài, anh giơ microphone, nói tiếp lời của cô: “Về sau, chúng tôi cùng chơi game, cùng làm bài thi mẫu tốt nghiệp trung học, tôi theo cô dạo phố, cô xem tôi chơi bóng, lại về sau, mỗi ngày cô theo lẽ thường cần phải ngồi xe đạp của tôi đi trường học, tôi cam tâm tình nguyện im lặng đi làm những yêu cầu của cô... Chỉ là...”

“Rất nhiều chuyện, chẳng hề thuận buồm xuôi gió.” Vào lúc Tô Chi Niệm tạm dừng, Tống Thanh Xuân mở miệng: “Có lẽ tôi và anh tiếp tục như thế, liền sẽ thuận lý thành chương ở cùng một chỗ, nhưng không có, tôi và anh chẳng những không có tới gần, ngược lại vào một năm cao tam kia, tôi và anh mỗi người đi một ngả...”

Đó là bắt đầu đau đớn của câu chuyện giữa anh và cô.

Ngữ khí của Tống Thanh Xuân, trong lúc lơ đãng, đã nhiễm lên một tầng đau buồn nhàn nhạt: “Tôi và anh ầm ĩ lớn một trận, chúng tôi đã không liên quan nhau nữa, nhưng anh ấy lại nuốt lời, trong năm năm tôi và anh ấy như người lạ kia, anh giống như trong mười năm tìm kiếm tôi, luôn đang làm bạn với tôi, chỉ là tôi không biết, thẳng đến khi xí nghiệp Tống thị xảy ra chuyện, trời cao giống như là an bài tự do ở trong tối tăm, tôi và anh rõ ràng đã cắt đứt duyên phận, lại nối tiếp lần nữa.”

“Sau khi duyên phận nối lại, cô ấy lấy cho tôi rất nhiều rất nhiều biệt danh, Tô biến thái, Tô máu lạnh, Tô vô tình, Tô thích sạch sẽ, Tô nhật ký, Tô văn nghệ, Tô đại bài, Tô kỹ thuật, Tô toàn năng, Tô kẻ lừa đảo, Tô một động, Tô chung tình...”

“Sau khi duyên phận nối lại, anh ấy rất tốt cũng rất hư, anh tốt đến lái vượt tốc độ đón tôi ở vùng ngoại thành hoang vắng về thành phố, anh tốt đến vì tặng cho một món quà, đã cố ý làm hoạt động ở Kim Lăng, anh tốt đến tôi muốn đối tốt với anh cả đời, nhưng anh lại hư đến một giây trước còn đang tốt với tôi, một giây sau liền mặt lạnh rời đi, hư đến rõ ràng tôi cho rằng chúng tôi có thể làm bạn, nhưng từ khi anh từ chức CEO xí nghiệp Tống thị, liền không chút lưu tình phân rõ giới hạn với tôi, hư đến vì tôi quanh quẩn ở bên bờ sinh tử ba tháng, nhưng lại không chịu để cho tôi biết.”

Bình luận





Chi tiết truyện