chương 279/ 1091

Editor: May

Thuyền dần dần tới gần bờ hồ, Tống Thanh Xuân đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện được chút nào.

Thuyền dừng lại ổn, cửa khoang thuyền mở ra, Tần Dĩ Nam vọt ra từ bên trong đầu tiên, tốc độ cực nhanh chạy vội tới trước mặt Tống Thanh Xuân, ngồi cạnh cô, vô cùng nóng nảy gọi một câu: "Tống Tống?"

Tống Thanh Xuân mờ mịt lấy lại tinh thần, cô còn chưa chào hỏi với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam đã chặn ngang ôm lấy cô, sải bước liền quay lại trên thuyền.

"Đây là xảy ra chuyện gì? Sao đang êm đẹp lại rơi xuống nước?"

"Tống tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?"

Tần Dĩ Nam không có đáp lại đám người mồm năm miệng mười, chỉ ôm Tống Thanh Xuân, nhanh chóng đi lên tầng hai con thuyền, vừa đi, một vừa nói với mấy người bạn có quan hệ không tệ: "Chương Tử, cậu gọi điện thoại, gọi bác sĩ tới đây, tuy rằng hiện tại nhìn tình huống Tống Tống giống như vẫn tốt, nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm."

"Lâm Các, phiền toái cậu đi dặn dò phòng bếp, nấu chút canh gừng, xua lạnh cho Tống Tống."

"Còn có Tôn Nhữ, quần áo này của Tống Tống không thể mặc nữa, cậu đi tiệm gần đó, mua giúp cô ấy vài bộ quần áo tới đây, size S."

Tần Dĩ Nam vừa nói, vừa đẩy một phòng khách ở tầng hai con thuyền ra, sau đó thuận thế nhìn chăm chú vào phòng tắm, nói với hội trưởng hội học sinh cao trung: "Hội trưởng, cậu giúp xả chút nước nóng, toàn thân Tống Tống lạnh muốn chết, ngâm tắm nước nóng sẽ khá hơn một chút..."

Tần Dĩ Nam phân phó xong, hoàn toàn không để ý quần áo trên người Tống Thanh Xuân sx tẩm ướt đệm chăn, trực tiếp lấy chăn mền, che phủ cô chặt chẽ, sau đó còn đứng dậy, tìm điều khiển từ xa, chỉnh nhiệt độ máy điều hòa ở giữa cao hơn một chút.

Nước nóng rất nhanh liền xả xong, Tần Dĩ Nam ôm Tống Thanh Xuân vào phòng tắm.

Vào trước khi Tần Dĩ Nam rời đi, Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua người tụ lại ở trong phòng, thấp giọng mở miệng nói một câu với Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, em không có chuyện gì, anh bảo mọi người tiếp tục đi xuống tầng dưới chơi đi, không cần ở lại chỗ này."

Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, không quên dặn dò cô thêm một câu: "Có chuyện gọi anh, anh coi chừng ở trong phòng."

Sau đó thấy Tống Thanh Xuân gật đầu, mới rời khoit phòng tắm, thuận thế đóng cửa lại.

Tống Thanh Xuân ngâm tắm nước nóng một chút, thân thể hoàn toàn ấm áp, trạng thái tinh thần cũng khá hơn một chút.

Cô đi ra từ trong phòng tắm, người trong phòng đã rời đi hết, cửa đóng, bên trong rất an tĩnh, chỉ có một mình Tần Dĩ Nam ngồi ở trên ghế sofa.

Tần Dĩ Nam nghe được tiếng cửa, lập tức đứng lên, quan tâm hỏi: "Tốt chút nào chưa?"

"Ừ." Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu.

"Ngồi tới đây, sấy khô tóc." Tần Dĩ Nam nói, liền đứng dậy lấy máy sấy, cắm nguồn điện.

Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế sofa, vốn nghĩ tự mình sấy, Tần Dĩ Nam lại không để ý cô, cứ thế giúp cô sấy khô tóc, sau đó lại ôm cô lên, để ở trên giường.

Đệm chăn ướt đẫm được đổi một bộ mới.

Tần Dĩ Nam kéo chăn mền, che ở trên người cô, mới bưng canh gừng đã nấu xong, ngồi ở bên giường, lấy thìa, đút từng ngụm cho Tống Thanh Xuân.

Canh ấm áp vào bụng, Tống Thanh Xuân càng thêm thoải mái hơn một chút, chẳng qua vị gừng gay mũi, Tống Thanh Xuân uống non nửa chén, thân thể đã ra mồ hôi, liền lắc lắc đầu khi Tần Dĩ Nam đưa qua thìa lần nữa: "Anh Dĩ Nam, em không muốn uống."

Bình luận





Chi tiết truyện