chương 902/ 1091

Editor: May

Tô Chi Niệm luống cuống tay chân sửa sang xong chính mình, liền nhào tới trước bồn rửa tay, vừa dùng sức chà xát rửa tay, vừa nghĩ cũng không nghĩ liền cắt đứt lời nói của Tống Thanh Xuân: “Đình Đình, em đi ra ngoài trước, chờ anh đi vệ sinh xong, chúng ta lại nói chuyện thật tốt, được không?”

Anh thừa nhận, lúc này anh rất yếu đuối, nhưng mà, anh thật chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, đi chịu đựng trống rỗng rơi từ thiên đường xuống địa ngục lần thứ hai.

“Không được, em muốn nói với anh là chuyện lớn bằng trời, một khắc cũng đợi không được...”

Chuyện lớn bằng trời... Ngoại trừ anh không thể ở cùng một chỗ với cô, còn có chuyện gì lớn hơn trời?

Nhưng mà, giờ này phút này, bộ dáng này của Tống Thanh Xuân, thật giống như là... Một khúc nhạc dạo xé rách mộng.

Ánh mắt Tô Chi Niệm, chợt phai nhạt xuống, anh kéo căng khóe môi một chút, theo bản năng mở miệng, âm điệu mang theo một chút cầu xin nhàn nhạt: “Đình Đình...”

Anh thừa nhận, anh rất đần độn, nhưng mà, anh chỉ muốn mấy phút, cho anh trầm luân ở trong giấc mộng tốt đẹp mấy phút ngắn ngủi là được rồi.

Tô Chi Niệm động môi, tiếp tục mở miệng, trong thanh tuyến thanh nhã, pha lẫn một chút thương cảm và tịch mịch: “... Anh đánh...”

Anh nghĩ nói, anh đánh răng xong rồi nói, có thể không?

Chỉ là, lời của anh còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân liền giành trước anh một bước, tốc độ nói chuyện rất nhanh nói ra một câu hoàn chỉnh: “... Tô Chi Niệm, anh không thấy tối hôm qua trên tiệc tròn năm, ghi âm nổ tung đó rất kỳ quặc sao? Nội dung đối thoại, đều là bị ghi lại lúc chúng ta ở riêng hai người...”

Lời nói trong miệng của Tô Chi Niệm, bỗng dưng liền dừng lại, anh nhìn chằm chằm dòng nước trong vòinuowcs, nhìn một lúc lâu, mới quay đầu: “Đình Đình, em muốn nói với anh, chính là chuyện này?”

Tống Thanh Xuân bị anh cắt đứt lời nói, nhìn chằm chằm đáy mắt kinh hỉ của anh, khuôn mặt cổ quái khẽ gật đầu, một hồi lâu, mới nói: “Đúng vậy.”

Tô Chi Niệm nhận được xác nhận, phía sau lưng kéo căng, chốc lát giãn ra, vẻ mặt cũng trở nên mềm mại theo rất nhiều, anh lấy bàn chải đánh răng, chậm rãi nặn kem đánh răng, nhét vào trong miệng.

Anh vừa đánh răng, còn vừa chậm rì rì oán thầm mấy câu dưới đáy lòng, nói cô là kẻ lừa gạt, thật đúng là kẻ lừa gạt mà... Không có chuyện gì lại nói là chuyện nghiêm túc, chuyện lớn bằng trời... Quả thực là dọa chết người không đền mạng, chẳng qua chỉ cần không phải cô lại biến thành em gái ruột của nah, anh có thể không so đo với cô... Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, miệng chứa đầy bọt kem đánh răng, giương khóe môi một chút.

Cô rõ ràng là đang nói chuyện rất nghiêm túc với anh, sao anh lại không có một chút cảm giác khẩn trương nào vậy? Ngược lại giống như rất cao hứng?

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một thân nhẹ nhàng đang đánh răng, nhăn mày lại, mới nói tiếp: “... Hơn nữa cảnh tượng bên trong đoạn ghi âm, không phải chỉ có một chỗ, đây là nói, có bút ghi âm hoặc là dụng cụ nghe lén bị chúng ta mang theo bên mình đó...”

Tô Chi Niệm vừa rót nước, chuẩn bị súc miệng, khi nghe được đoạn lời nói này của Tống Thanh Xuân, mi tâm hơi hơi nhăn một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc lên.

Chuyện tối ngày hôm qua, giống như tàu lượn cao tốc, phát sinh quá mức đặc sắc kích thích, khiến cho đầu óc anh đều đắm chìm ở bên trong vui sướng, thế cho nên đều suýt nữa quên chuyện quan trọng này!

“... Anh nói, dụng cụ nghe lén hoặc bút ghi âm, là ở trên xe anh, hay là ở trong nhà anh? Chẳng lẽ người giám sát chúng ta, không chỉ chuẩn bị một cái máy theo dõi hoặc là bút ghi âm?”

Trong lúc Tống Thanh Xuân lầm bầm lầu bầu nghiên cứu vấn đề này, Tô Chi Niệm bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, bỗng dưng lên tiếng nói với Tống Thanh Xuân: “Điện thoại di động của em đâu?”

Bình luận





Chi tiết truyện