chương 790/ 1091

Editor: May

Lúc này cô đứng ở trước mặt anh, liền giống như là đã đưa thân vào trong địa ngục.

Tống Thanh Xuân phát hiện, thật ra địa ngục không đáng sợ như trong tưởng tượng, thậm chí tâm tình của cô đã trở nên đặc biệt an bình, không giống như vài ngày trước đó, tùy thời tùy khắc đều sẽ bỗng nhiên trở nên trầm thấp, khổ sở, hành hạ.

“Anh không muốn thử đi tiếp xúc cô gái nào, em cũng không muốn gả cho người khác, chúng ta ai cũng không cần bức chính mình đi làm những chuyện chúng ta hoàn toàn không nguyện làm kia, chúng ta cứ ở trong địa ngục, sống dựa vào nhau, được không?”

-- Em đến địa ngục cùng anh, được không?

-- Chúng ta cứ ở trong địa ngục, sống dựa vào nhau, được không?

Rõ ràng là lời nói bi thống như vậy, lại khiến cho tâm lạnh buốt hắc ám nhiều ngày nay của Tô Chi Niệm, trong nháy mắt trở nên ấm áp nhiệt huyết lên, khiến cho cả hốc mắt của anh, cũng nổi lên chua nóng theo.

Anh thừa nhận, anh nằm mơ cũng muốn nghe được câu nói từ trong miệng cô.

Ở rất nhiều năm trước, lúc anh ý thức được chính mình biết rõ cô là em gái ruột của anh, nhưng vẫn không khắc chế được đi yêu cô, chỗ sâu nơi đáy lòng của anh, liền nảy sinh một suy nghĩ tội ác mong muốn có được cô.

Anh sợ chính mình làm bẩn cô, hủy cô, cho nên vẫn luôn đang cực lực khắc chế kiềm nén cổ tham muốn chiếm hữu cô.

Khi giờ phút này anh nghe được lời nói như vậy từ trong miệng cô, trái tim mà anh từng có rất nhiều lần đều không cảm giác được đang nhảy lên từ sau khi trở về từ Hải Nam, đã bắt đầu có sức sống nhảy lên.

Một chút một chút, thình thịch thình thịch... Anh rõ ràng đọc được tâm chính mình đang không ngừng gào thét nói rằng, đáp ứng cô, kéo cô cùng ở trong địa ngục, đáp ứng cô, đáp ứng cô...

Từng câu “Đáp ứng cô” hò hét, giống như là thôi miên một lần lại một lần, khiến cho Tô Chi Niệm chậm chạp không có mở miệng nói chuyện.

Hạnh phúc đã ở ngay trước mắt, anh muốn, hay là không muốn?

Nhưng, hạnh phúc của anh, là phải dùng cả đời của cô để trao đổi.

Cô là cô gái mà anh muốn hộ bình an cả đời... Anh thà rằng cả đời của mình đều sống ở thống khổ, cũng không muốn hủy đi cô...

Tô Chi Niệm chậm rãi nhắm hai mắt lại, qua khoảng một phút, anh mở mí mắt ra lần nữa, đáy mắt của anh lại khôi phục ánh sáng đạm mạc lạnh buốt trước sau như một, anh nhìn lại mắt của Tống Thanh Xuân, mở miệng ngữ điệu, gió êm sóng lặng: “Thanh Xuân, em biết, đây là không thực tế...”

“Chúng ta không có cách nào ở cùng một chỗ, thế giới này, xã hội này, không cho phép chúng ta ở cùng một chỗ...”

“Chúng ta ở cùng một chỗ hay không, là chúng ta định đoạt, không có quan hệ gì với xã hội này, thế giới này?” Tống Thanh Xuân đã sớm nghĩ đến, Tô Chi Niệm sẽ không đồng ý, nhưng khi cô nghe được lời nói không đồng ý của anh, cô vẫn gấp lên.

Sau khi gấp gáp, cô hít sâu một hơi, để cho ngữ điệu của mình lại trở nên mềm mại xuống: “Tô Chi Niệm, em biết anh đang kiêng dè cái gì, anh không muốn để cho em rơi vào trong tình yêu dị thường như vậy, nhưng em không sợ, em không để ý ánh mắt người khác, em cũng không để ý bị người chỉ trích, em chỉ cần ở cùng với anh...”

Theo lời nói của cô, đáy mắt của anh giống như có một ánh sáng bảy màu chợt lóe lên.

“Dù chính là vực sâu vạn trượng, em cũng cùng nhảy với anh... Cho nên, Tô Chi Niệm, anh đừng cự tuyệt em nữa, được không?”

Ngữ khí của cô kiên quyết, khiến cho tâmh vốn không quá kiên định của anh trở nên bắt đầu run rẩy lên, anh rõ ràng cảm giác được chữ “được”, từ đáy lòng mình, một đường kéo lên, đến chỗ cổ họng.

Bình luận





Chi tiết truyện