chương 593/ 1091

Editor: May

“Đương nhiên, chuyện ông làm, không đơn thuần chỉ có hai chuyện này, đây chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông, góp vốn phi pháp, sản phẩm giả... Đoán chừng hiện tại tôi muốn đếm, đếm tới mặt trời mọc cũng không đếm xong, đương nhiên ông có thể không ký, chẳng qua tôi nghĩ, bối cảnh nhà họ Dương các người trâu bò hơn nữa, cũng không nhất định có thể bảo vệ ông được đâu?”

Vốn Dương tổng nức nở không ngừng, vào lúc Tô Chi Niệm đầy nhịp điệu nói những lời này, dần dần yên tĩnh trở lại.

Qua một hồi lâu, ông giống như mới tỉnh táo lại từ trong rung động, bởi vì bị sưng môi, tiếng nói có vẻ hơi mơ hồ không rõ, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn có thể đoán được đại khái câu nói của ông ta là: “Sao mày biết những chuyện này?”

“Làm sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là, từ khi nào thì Tống Thanh Xuân cũng là người mà nhà họ Dương các người có thể tùy tiện bắt nạt?”

Lúc Tống Thanh Xuân nghe được trong miệng Tô Chi Niệm phun ra câu nói này, mắt bỗng dưng mở đến lớn nhất, cô rõ ràng cảm giác được đáy lòng của mình, cảm xúc nào đó kịch liệt cuồn cuộn lên.

“Mày vì một người phụ nữ, không tiếc đắc tội nhà họ Dương tụi tao? Mày phải biết, nhà họ Dương vẫn có một chút phương diện hữu dụng với mày!” Dương tổng giống như vẫn có một chút không chết tâm, vừa nói mơ mơ hồ hồ, còn vừa cố gắng cho Tô Chi Niệm lợi ích, đổi lấy anh thay đổi thái độ: “Đại ca tao nói nói anh ấy có biện pháp có thể lấy được mảnh đất ở ngoại ô phía đông kia, chỉ cần lần này chuyện của chúng ta có thể xóa bỏ, giấy tờ mảnh đất kia, tao có thể chắp tay tặng cho...”

Tô Chi Niệm giống như là nghe được chuyện rất buồn cười, đùa cợt nhẹ a một tiếng: “Dương tổng, nếu như Tô Chi Niệm tôi sợ nhà họ Dương các người, đêm nay tôi sẽ không đụng vào Dương Tranh!”

“Nói thật cho ông biết, tôi đã sớm biết những chuyện xấu xa do hai chú cháu các người làm, chỉ là không liên quan gì tới tôi, tôi chẳng muốn đi để ý đến những cục diện rối rắm kia, nhưng muốn trách thì trách các người không có mắt, lại có thể dám trêu chọc người của tôi!”

Người của tôi... Thân thể Tống Thanh Xuân hung hăng run rẩy một chút, cô bất giác giơ tay lên, che miệng.

Tô Chi Niệm lại có thể nói, cô là người của anh... Cảm xúc vốn đã bắt đầu khởi động trong lồng ngực, liền sôi trào giống như muốn phá đường mà ra.

“Đừng nói là vì một người phụ nữ, không tiếc đắc tội nhà họ Dương các người, tôi chính là vì một người phụ nữ, đắc tội hơn nữa thì như thế nào? Một câu nói, ký hay là không ký...”

Không biết rốt cuộc Tô Chi Niệm đã làm cái gì, Dương tổng bỗng nhiên nức nở nghẹn ngào mạnh hơn, bởi vì tốc độ nói chuyện quá nhanh, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không nghe rõ ràng rốt cuộc anh đang nói cái gì, nhưng từ trong ngữ khí, có lẽ giống như đang cầu xin Tô Chi Niệm tha thứ.

Qua khoảng nửa phút, cuối cùng Dương tổng thở hồng hộc, chỉ có thể nói: “Tôi ký, tôi ký, cậu đừng báo cảnh sát!”

Theo tiếng Dương tổng vang lên, Tống Thanh Xuân giống như mơ hồ nghe thấy tiếng sàn sạt bút ký tên.

Ngoài cửa an tĩnh khoảng hai phút, tiếng nói của Trình Thanh Thông vang lên: “Tô tổng, Dương tổng ký xong rồi, luật sư Trương cũng đã xem qua, không có vấn đề gì, mời ngài xem qua.”

Tô Chi Niệm không lên tiếng, nhưng lại có tiếng vang lật giấy nhỏ nhặt truyền tới.

Chỉ qua mười giây đồng hồ, liền vang lên một loạt âm thanh văn kiện rơi trên mặt bàn.

Sau đó Trình Thanh Thông lại mở miệng: “Dương tổng, hiện tại nơi này không còn chuyện của ngài, ngài có thể rời đi.”

Tùy tiếng mở cửa đóng cửa rơi xuống, mở miệng nói chuyện vẫn là Trình Thanh Thông: “Tô tổng, xin hỏi hiện tại còn có chuyện gì không?”

Sau một lúc lâu, Trình Thanh Thông lại nói: “Vậy tôi và luật sư Trương rời đi trước .”

Bình luận





Chi tiết truyện