chương 183/ 1091

Bác sĩ Hạ cầm băng keo cá nhân cố định kim tiêm. rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Thanh Xuân, có lẽ là nhìn sắc mặt cô tái nhợt, liền cho rằng đáy lòng cô lo lắng, vì vậy an ủi đôi câu: Tiểu nha đầu, cô không phải lo lắng, tôi tới đây, cậu ta sẽ không sao đâu.

Thật ra thì cô cũng không phải lo lắng, mà là bị tình huống kia hù sợ, gọi anh nhưng anh vẫn bất tỉnh, còn sốt nghiêm trọng như vậy, . . . . . Tống Thanh Xuân nhìn bác sĩ Hạ nói như vậy, rốt cuộc lòng đang thấp thỏm cũng dịu xuống, nhìn bác sĩ Hạ nâng môi, ý bảo bác sĩ Hạ ngồi, rồi xuống lầu rót cho ông một ly nước.

Tô Chi Niệm truyền dịch hai bình, ít nhất phải gần ba tiếng, bác sĩ Hạ lớn tuổi, giữ hơn một giờ, dần dần có chút chống đỡ không nổi, tựa vào trên ghế sa lon bắt đầu lim dim.

Tống Thanh Xuân không học qua y, nhưng trước ở trong bệnh viện chăm sóc Tống Mạnh Hoa, học rút ống thế nào thông qua y tá.

Cô sợ bác sĩ Hạ sẽ bị lạnh, liền mở miệng, nói: Bác sĩ Hạ, tôi đi dọn phòng khách một chút, ông đi nghỉ ngơi đi, nơi này có tôi được rồi.

Ngươi sẽ truyền sao? Bác sĩ Hạ hỏi ngược một câu, thấy Tống Thanh Xuân gật đầu, sau đó liền duỗi lưng một cái, đi tới trước giường, xem mạch của Tô Chi Niệm, nói: Cô trông chừng đi, ta đi về, lớn tuổi, quen giường, đổi nơi nghỉ ngơi cũng không được, trước mắt tình huống đã rất ổn định, đại khái nửa đêm là có thể hạ sốt. . . . . .

Bác sĩ Hạ nói xong, cầm vài lọ thuốc đặt trước mặt Tống Thanh, chia ra giao cho cô một cái, sau đó còn nói: Những thuốc này, một ngày ba bữa, cần phải theo dõi cậu ấy uống thế nào, ít nhất phải uống bảy ngày, tối mai tôi sẽ tới truyền nước biển, đổi thuốc.

Cám ơn ông, bác sĩ Hạ. Tống Thanh Xuân đưa bác sĩ Hạ ra cửa, nhìn ông lên xe, lại nói một câu: Ông lái xe chậm một chút.

Cô mau lên đi, người trên lầu cần cô đó. Bác sĩ Hạ chỉ chỉ lầu hai, liền chạy xe đi.

Tống Thanh Xuân đợi xe lái ra khỏi vườn, mới lên lầu.

TV trong phòng ngủ còn mở, đang phát quảng cáo, bộ phim truyền hình cô xem lúc nãy đã hết, Tống Thanh Xuân ngồi trên ghế sa lon, cầm hộp điều khiển ti vi chuyển kênh, cũng không thấy kênh nào hây, liền tắt ti vi.

Khi còn bác sĩ Hạ, thỉnh thoảng cùng cô trò chuyện đôi câu, hiện tại ông đi rồi, TV cũng hết, trong phòng có chút vắng lạnh, Tống Thanh Xuân ngồi trên ghế sa lon sửng sốt trong chốc lát, quay đầu liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm .

Người đàn ông vẫn còn ở ngủ mê man, bình nước biển thứ nhất đã sắp xong.

Tống Thanh Xuân đứng dậy, đi tới bên giường, chờ một chút, đổi bình khác, lúc này đã sắp 11 giờ, Tống Thanh Xuân cũng đã mệt, cô sợ mình ngồi sẽ ngủ, liền dứt khoát đứng ở bên giường coi chừng.

Bên trong phòng rất an tĩnh, Tống Thanh Xuân cũng có thể nghe tiếng chất lỏng trong ống truyền dịch nhỏ xuống.

Cô nhìn chằm chằm vô bình nước biển một hồi, tầm mắt liền rơi xuống giường, sau đó từ từ từ nhìn lên trên đệm, dời đến trên mặt của Tô Chi Niệm.

Ở trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ bị thương của anh.

Sắc mặt của anh tái nhợ, gương mặt tuyệt đẹp không còn chút tức giận nào,dung nhan như tranh vẽ, lúc này xem ra càng giống như là một tác phẩm nghệ thuật không có linh hồn.

Bình luận





Chi tiết truyện