chương 529/ 1091

Editor: May

Tống Thanh Xuân nhận lấy thẻ phòng từ trong tay phục vụ, đứng ở trước cửa hít sâu mấy hơi, mới giơ tay lên quét thẻ, đẩy cửa ra. 

Tần Dĩ Nam thuê là một căn hộ, chỉ có đèn của phòng khách sáng, cửa những phòng khác đều mở, bên trong lại là một mảnh tối đen. 

Tô Chi Niệm nhắm mắt lại, dựa vào trên ghế sofa ở trước cửa sổ sát đất. 

Có thể là do uống nhiều rượu, sắc mặt anh thoạt nhìn đặc biệt tái nhợt, cúc cổ áo sơ mi bị kéo mở nhiều viên, lộ ra xương quai xanh bền chắc khêu gợi, dưới ánh đèn, phản xạ ra sáng bóng oánh nhuận. 

Tống Thanh Xuân đứng ở cửa, quan sát Tô Chi Niệm một lát, mới cất bước đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phía Tô Chi Niệm. 

Cô vừa tới gần anh, anh đột nhiên liền đứng lên từ trên ghế sofa, Tống Thanh Xuân giật nảy mình, cả người theo bản năng lui về sau một bước, sau đó liền nhìn thấy Tô Chi Niệm nghiêng ngả lảo đảo vọt vào nhà vệ sinh. 

Cửa phòng rửa tay không đóng, có từng tiếng nôn mửa truyền ra từ bên trong. 

Tống Thanh Xuân nắm chặt hộp thuốc và ví tiền trong tay một lát, sau đó liền đặt những thứ đó ở trên bàn trà, cùng vào nhà vệ sinh. 

Anh không bật đèn, cô mượn ánh đèn phòng ngủ, có thể nhìn thấy anh ghé vào trước bồn rửa tay, ói đến tê tâm liệt phế. 

Cô bước nhanh đi lên trước, đứng ở bên cạnh anh, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng anh. 

Tiếng nôn mửa của anh dần dần chuyển nhỏ, anh ngẩng đầu, nhìn về phía gương trước mặt, bởi vì ánh sáng quá mờ, Tống Thanh Xuân không thấy rõ ánh mắt của anh, cũng không biết anh say thành như vậy, rốt cuộc có nhận ra được cô là ai hay không. 

Anh đưa tay ra, sờ tìm vòi nước một lúc lâu, cũng không mở vòi nước ra được, Tống Thanh Xuân vội vàng giúp đỡ mở ra. 

Anh đưa hai tay ra, muốn hứng nước súc miệng, bởi vì say rượu nên đầu ngón tay anh run rẩy lợi hại, tay vừa rời khỏi dòng nước, lập tức liền vẩy hết nước. 

Tống Thanh Xuân xoay người, mở đèn phòng vệ sinh, lấy một cái cốc đánh răng, rửa đơn giản hai lần, hứng một cốc nước, đưa cho Tô Chi Niệm. 

Tô Chi Niệm lơ mơ hồ đồ nhận lấy, còn chưa giơ lên bờ môi, cốc nước liền trượt khỏi tay, nện vào trong bồn rửa tay. 

May mà chất liệu cốc để xúc miệng của Kim Bích Huy Hoàng rất tốt, không vỡ. 

Tống Thanh Xuân lại giúp đỡ hứng một cốc nước, tự mình giơ lên bờ môi của Tô Chi Niệm, sau khi hầu hạ anh súc miệng xong, dìu đỡ anh ra khỏi nhà vệ sinh, tốn sức dìu đỡ vào phòng ngủ. 

Tống Thanh Xuân đặt Tô Chi Niệm ở trên giường, trước đút anh thuốc giải rượu, mới tốn công cởi giày và quần áo dơ dáy bẩn thỉu của anh xuống. 

Anh rõ ràng say bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không biết có người đàn nhìn anh, nhưng lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy lồng ngực cường tráng của anh, mặt vẫn hơi hồng lên, cô chỉ là len lén nhìn mấy lần, liền nhanh chóng kéo chăn mền che lên người anh. 

Tay anh buông xuống ngoài giường, cô cầm lên, lúc chuẩn bị để vào trong đệm chăn, nhìn thấy trên cổ tay anh đỏ lợi hại, giống như là bị phỏng, có một chỗ ở giữa hiện lên một cái bọng nước nhỏ. 

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm cổ tay anh một lát, liền cầm ví tiền lên, rời khỏi phòng. 

Lúc Tống Thanh Xuân trở về lần nữa, Tô Chi Niệm đã ngủ, cô quỳ ở bên giường, nhẹ chân nhẹ tay cầm rượu cồn và băng keo cá nhân mình vừa mới mua về từ tiệm thuốc, tiêu độc băng bó đơn giản vết bỏng trên cổ tay Tô Chi Niệm một chút. 

Trong phòng đặc biệt an tĩnh, Tống Thanh Xuân băng bó xong, quỳ một chân trên đất không đứng dậy, cô hạ mí mắt nhìn tay anh chăm chú một lát, liền chậm rãi quay đầu, nhìn về phía mặt anh.

Bình luận





Chi tiết truyện