chương 288/ 1091

Editor: May

Anh lái xe lên đường trước, mới lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn về đường phía trước, một bên nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, không nghĩ tới lại có thể là Tống Thanh Xuân gửi tới WeChat.

Bởi vì đang lái xe, có chút bất tiện, anh thuận tay đáp lại một dấu chấm hỏi, sau đó liền thấy cô liên tiếp gửi tới ba tin tức.

Tôi muốn làm phiền anh một chuyện...

Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm mấy chữ kia, tay run lên, nháy mắt sững sờ, sau một lúc lâu, anh nhấn mở avatar của Tống Thanh Xuân, sau khi xác định nhiều lần là WeChat của cô, lại lần nữa sững sờ.

Tiếng còi chói tai ở phía sau xe liên tiếp vang lên, đánh thức Tô Chi Niệm.

Đường cái đầu phố, bởi vì anh đang xem điện thoại di động, tốc độ xe rất chậm, đèn xanh lập tức chuyển hồng, xe đi theo phía sau anh thiếu kiên nhẫn, phát ra thúc giục.

Anh nhanh chóng gửi thêm một dấu chấm hỏi cho Tống Thanh Xuân, liền để điện thoại di động ở trên ghế lái phụ, hai tay khống chế tay lái, nhanh chóng lưu loát lái qua giao lộ, sau đó lại cầm điện thoại di động lên, thấy Tống Thanh Xuân gửi tới một câu: "Anh nói trước đi, hiện tại anh có rảnh không?"

Lần này anh không đáp lại WeChat của cô, mà là trực tiếp gọi điện thoại qua.

Cúp điện thoại, chỉ dùng mười phút, anh liền đến cửa tiểu khu nhà họ Tống, lại gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân, sau khi cắt đứt, anh nhấn mở WeChat, liên tục nhìn nhiều lần câu "Tôi muốn làm phiền anh một chuyện..." do cô gửi kia, nhất thời cảm thấy như mộng như ảo, đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm anh giúp đỡ từ sau khi cô và anh mỗi người đi một ngả vào năm lớp mười hai kia.

Trước đây, khi anh ở trong nhà cô, cô thường xuyên nói câu nói này với anh.

"Tô Chi Niệm, làm phiền anh một chuyện, cuối tuần này có thể cùng tôi đi dạo phố không?"

"Tô Chi Niệm, làm phiền anh một chuyện, tôi không đón được xe, anh có thể tới chỗ Tây Đan đón tôi không?"

"Tô Chi Niệm, làm phiền anh một chuyện, lúc về nhà, quẹo đến tiệm bánh Nam La, mua một khối bánh ngọt cheese mật ong trở về không..."

"Tô Chi Niệm, làm phiền anh một chuyện..."

-

Tống Thanh Xuân đi ra từ trong tiểu khu, liếc mắt liền thấy xe của Tô Chi Niệm.

Cô đi lên trước, đầu tiên gõ cửa sổ một cái, cửa sổ xe vẫn khép kín như cũ, không có chút xíu dấu hiệu hạ xuống.

Dán vào cửa sổ xe Tô Chi Niệm nhìn trộm, Tống Thanh Xuân dán mặt sát đến trên cửa sổ ghế lái phụ, mới miễn cưỡng thấy Tô Chi Niệm cúi đầu, ngồi ở trên ghế lái, đang xem điện thoại di động.

Cũng không biết nội dung trong điện thoại di động là gì mà có thể hấp dẫn được anh, anh xem hết sức chuyên chú, lông mi dài nửa rũ xuống, trên mặt luôn không có cảm xúc gì, đang nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa như có như không, giống như nhớ lại chuyện tốt đẹp gì đó, tràn ngập thỏa mãn.

Tống Thanh Xuân lại gõ cửa sổ một cái, thấy Tô Chi Niệm vẫn không có phản ứng gì, liền cứ thế đưa tay ra kéo cửa xe, mới phát hiện xe đã khóa lại, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại cho Tô Chi Niệm.

Cách cửa sổ xe, Tống Thanh Xuân mơ hồ nghe thấy có tiếng nhạc truyền tới.

Cô nghe được không quá rõ ràng, nhưng vẫn nghe rõ mấy chữ đứt quãng: "Người giấu ở trong trí nhớ của anh... Nếu như gặp nhau trong biển người..."

Tô Chi Niệm không nghe điện thoại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó liền giơ tay lên, nhấn công tắc khóa xe.

Bình luận





Chi tiết truyện