chương 242/ 1091

Editor: May

Tống Thanh Xuân dừng một chút, gằn từng chữ ngâm nga ra câu nói kia: "... Tam sinh hữu hạnh gặp được em, sinh thời cưới được em... Câu nói này... Là viết cho cô ấy ư?"

Tống Thanh Xuân nói câu nói cô vẫn luôn cảm thấy tốt đẹp kia ra miệng, trên dung nhan thanh lãnh của Tô Chi Niệm liền trở nên hơi hốt hoảng, anh giống như là đang nhớ lại chuyện gì, quá rất lâu, mới nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nói: "Là viết cho cô ấy."

Lời anh nói luôn rất ít, Tống Thanh Xuân vốn tưởng rằng anh nói xong mấy chữ này sẽ không nói thêm gì nữa, ai biết anh ngừng một lát, rồi lại bổ sung một câu: "Đó là giấc mộng của tôi."

Anh chớp chớp mắt, biểu tình trở nên hơi chuyên chú, giống như là đang hứa hẹn thề ước, đặc biệt nghiêm túc và kiên quyết lặp lại một lần: "Cho đến tận bây giờ, cô đều không nghĩ tới muốn vứt bỏ mộng tưởng."

Ở trong ấn tượng của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm vẫn luôn là một người lạnh bạc vô tâm, cô quen biết anh nhiều năm như vậy, gấn như chưa bao giờ thấy qua bất kỳ cảm xúc dính dáng tình cảm nào ở trên người anh.

Có lúc, cô liền nghĩ, Tô Chi Niệm - người này có thể là không có thất tình lục dục hay không, liền giống như là trong tiểu thuyết võ hiệp, không dính khói bụi trần gian, không hiểu tình yêu nhân gian.

Nhưng lúc này, khi cô nghe được câu nói này của anh, đáy lòng lại bị hung hăng chế trụ.

Ngữ khí của anh rõ ràng nhạt đến không có bao hàm bất cứ tình cảm nào, nhưng lời nói ra, lại khiến cho người ta cảm thấy rất thâm tình.

Hóa ra, anh không phải không hiểu tình yêu nhân gian, mà là hiểu hơn bất kỳ người nào, anh nhìn như lạnh bạc, nhưng trong túi da lại giấu một trái tim nóng hơn ai khác.

Cô nhớ đến một đêm anh phát sốt kia, ôm cô nói "Em không bằng lòng dựa vào anh, thậm chí đáy lòng em hận anh, hận không thể rời xa anh", bọn họ từng yêu nhau, về sau bởi vì một số chuyện nên chia tay sao?

Cô chưa có hiếu kỳ về câu chuyện của anh giống như lúc này, rõ ràng cô không hề phát hiện cô vừa hỏi xong một vấn đề liền truy hỏi vấn đề thứ hai: "... Anh và cô ấy chia tay à?"

"Chia tay?" Tô Chi Niệm thì thào nhẹ lẩm bẩm hai chữ này.

Anh rất hy vọng anh từng chia tay với cô... Tuy rằng hai chữ này khiến cho người đau đớn, nhưng tối thiểu nhất đã từng có được, mà anh thì sao? Chưa từng kịp có được, đã bị ép buộc nhất định phải vứt bỏ!

Vẻ mặt Tô Chi Niệm rất bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nhưng không có tiêu điểm, ngay cả ngữ khí, đều đã trở nên hơi hốt hoảng theo: "... Chúng tôi chưa từng ở cùng một chỗ..."

"Hả?" Tống Thanh Xuân sững sờ.

Chưa từng ở cùng một chỗ? Đây là ý gì?

Tống Thanh Xuân nhíu chặt mi tâm, cô chần chờ một lúc, liền phán đoán một khả năng: "Anh tỏ tình bị cô ấy cự tuyệt?"

Tô Chi Niệm cảm thấy hốc mắt của mình có chút chua xót, anh rũ mí mắt xuống, nói: "Tôi cũng chưa từng tỏ tình với cô ấy."

"Ý anh là, anh tìm cô ấy mười năm, cho tới bây giờ, cô ấy cũng không biết anh thích cô ấy?"

Chưa từng tỏ tình, lại chưa từng ở cùng một chỗ, sao sẽ có hối hận chứ?

Tống Thanh Xuân vắt hết óc, nghĩ rất lâu, lại không nghĩ ra được khả năng khác, cô chỉ có thể để tất cả hy vọng lên trên người Tô Chi Niệm, chờ anh công bố đáp án.

"Ừ, cô ấy không biết tôi thích cô ấy." Tô Chi Niệm dừng một chút, lại nói: "Tôi nghĩ sau này, cô ấy cũng sẽ không biết, tôi thích cô ấy."

"Vì sao?" Tống Thanh Xuân hoàn toàn bị Tô Chi Niệm làm cho choáng váng.

Bình luận





Chi tiết truyện