chương 216/ 1091

Editor: May

Trong điện thoại, có lẽ Đường Noãn là thấy cô qua một lúc lâu cũng không lên tiếng, do đó lại hỏi: "Cô tìm Tần Dĩ Nam có việc sao?"

Cho dù hiện tại Tống Thanh Xuân rất không thể nào tiếp nhận được cục diện như thế, nhưng khi cô vừa mở miệng muốn hỏi Đường Noãn "Cô có thể gọi anh Dĩ Nam nhận điện thoại không", cô nghe được âm thanh giống như cửa phòng tắm kéo ra từ trong điện thoại: "Đường Noãn, khăn lông đâu?"

"Có ngay." Đường Noãn đáp lại hai chữ, điện thoại liền bị cô thuận tay ném ở trên giường, ngay sau đó Tống Thanh Xuân nghe được tiếng bước chân, có lẽ là Đường Noãn đi đưa khăn lông cho Tần Dĩ Nam, phát ra tiếng vang lau tóc nhỏ vụn.

Cách điện thoại, cô không thấy rõ tình huống bên kia, cho nên cô không biết là ai chủ động, tóm lại về sau, cô xuyên qua tiếng gió gào thét trên lưng chừng núi, nghe được trong điện thoại có tiếng hôn môi ái muội và tiếng thở khẽ của Đường Noãn truyền tới...

Tống Thanh Xuân cảm thấy cổ họng của mình giống như là bị cái gì đó ngăn chặn, đau nhức vô cùng, cô há to miệng, muốn phát ra âm thanh, cuối cùng môi lại giật giật không tiếng động, sau đó đưa điện thoại di động lấy xuống từ bên tai, dùng sức bấm tắt.

Thời điểm Tống Thừa chết, anh ở trong quân đội, không ở cạnh cô, một mình cô gánh vác được.

Hiện tại anh trở về , anh nói anh sẽ đối tốt với cô cả phần của Tống Thừa, nhưng lúc cô cần anh, anh lại đang ở bên cạnh một người phụ nữ khác.

Nhớ nhung của cô cải tử hồi sinh, còn chưa hoàn thành một lần tỏ tình, lại lần nữa bị tàn khốc vô tình đánh tan thành mây khói.

Tống Thanh Xuân cố nén lệ nơi đáy mắt, điện thoại cho chị dâu, không có người nhận nghe, sau đó cô gọi điện thoại bàn trong nhà, gọi không thông, Tống Thanh Xuân thử đi thử lại rất nhiều lần, đều không có hiệu quả.

Người cô có thể tìm kiếm trợ giúp ở trên thế giới này chỉ có bọn họ, nhưng vào lúc này, cô lại không có một ai có thể dựa vào.

Giấc mộng từ nhỏ yêu đến lớn của cô đang thân mật cùng một chỗ với người phụ nữ khác, người nhà của cô cũng đều không thể liên lạc được... Còn có, anh trai nhìn như rất chán ghét cô lại thương yêu cô nhất, lại bị người giết chết ...

Trong vòng một ngày, hai trận biến cố như vậy, thật vượt qua khả năng chịu đựng gánh vác ở trong lòng Tống Thanh Xuân.

Cô chưa từng giống như hiện tại, cảm thấy tứ cố vô thân như vậy, liền giống như là toàn thế giới đều vứt bỏ cô.

Vào lúc không biết cô đã gọi tới điện thoại nhà lần thứ mấy, nhưng vẫn không có người nhận nghe, cuối cùng cô chịu không được liền ngồi ở trên đường núi hoang vắng, tuyệt vọng và đau đớn hỏng mất khóc thành tiếng.

Đáy lòng cô rất rõ ràng, những năm này, cô dây dưa không dứt khoát, không nỡ bỏ để xuống mộng tưởng, hôm nay cuối cùng cho cô hoàn toàn chết tâm.

Trình Thanh Thông phát hiện, đêm nay Tô Chi Niệm, ăn cơm chiều đặc biệt không tập trung tư tưởng, thỉnh thoảng xem thời gian một chút, giống như là đang do dự cái gì.

Có kinh nghiệm rước họa vào thân ở trong công ty, Trình Thanh Thông thật không có can đảm đi lắm mồm nữa, cho nên từ đầu đến cuối vẫn bảo trì trầm mặc.

Cơm nước xong, tính tiền, lên xe, Trình Thanh Thông hỏi: "Tô tổng, hiện tại chúng ta đi nơi nào?"

Khi Tô Chi Niệm nghe được câu này, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, anh mấp máy môi, nói: "Công ty."

Xe khởi động, lái đi không bao xa, Tô Chi Niệm đột nhiên thốt ra: "Cái đó..."

Anh nói hai chữ liền ngừng lại, giống như là nội tâm đang quấn quýt chuyện gì.

Anh nên gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân, nghe một chút ngữ khí của cô là vui vẻ hay là khổ sở, sau đó liền có thể biết cô tỏ tình là thành công hay là thất bại, nhưng anh cần viện cớ... Chẳng qua là trong nháy mắt, Tô Chi Niệm liền nghĩ đến viện cớ gì, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân.

Bình luận





Chi tiết truyện