chương 169/ 1091

Nhưng cô hiểu Đường Noãn, thì Đường Noãn cũng hiểu cô.

Không cho cô có cơ hội nói, Đường Noãn lại mở miệng nói, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu: Thanh Xuân, thật ra thì tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội xin lỗi cô. . . . . .

Ha ha. . . . . . Muốn tìm một cơ hội đến xin lỗi cô cơ đấy? Trước tạm không đề nhắc tới cô ta có phải thật sự nghĩ tới xin lỗi cô không, làm ơn, cô và cô ta ở cùng một công ty, mỗi ngày cũng gặp gỡ vài lần, lại nói là không có cơ hội? Đoán chừng lời như thế, cũng chỉ có thể lừa lừa Tần Dĩ Nam mù mắt thích cô ta thôi. . . . . .

Chỉ là tôi không biết nên mở miệng làm sao, tôi đấu tranh thật lâu, cuối cùng mới liên lạc Dĩ Nam, để cho anh ấy hẹn cô đi ra ăn cơm, Thanh Xuân, mấy ngày nay tôi thật sự suy nghĩ rất nhiều, trước kia trường cấp ba chúng ta đã quen biết nhau, cô rất tốt với tôi, thậm chí ban đầu còn vì tôi, thay tôi ở lại trừng trị mấy tên côn đồ ở đó, cho nên tôi không nên bởi vì nữ biên tập viên, lại giận dỗi với cô, tôi nghĩ kỹ rồi, Thanh Xuân, nữ biên tập viên tôi không tranh với cô nữa, nếu như cô không tin tôi, tôi có thể nghỉ việc ở TW. . . . . .

Cô đã nói, cô ta nói thế nào khiến Tần Dĩ Nam tin tưởng cô ta. . . . . . Thì ra là dùng khổ nhục kế nghỉ việc ở TW để chiếm được sự đổi ý của Tần Dĩ Nam?

Ở Tống Thanh Xuân biết rõ, dù là cô, Đường Noãn, Tần Dĩ Nam mỗi người đi một ngả, cả đời không qua lại với nhau, cũng không thể nghỉ việc ở TW, buông tha việc tranh giành với Tóngo Thanh Xuân.

Chỉ tiếc cô không có chứng cớ chứng minh trong lòng của cô ta có ý nghĩ như vậy.

Cô ta cũng đã nói tới đáng thương như vậy rồi, nếu là Tống Thanh Xuân còn gây sự, sợ rằng vốn là lỗi của cô ta sẽ biến thành sai lầm của cô luôn.

Huống chi, lần trước Đường Noãn rơi xuống nước là hãm hại cô, cũng chỉ là bởi vì cô nói với cô ta muốn buông tay anh Dĩ Nam, để cho cô ta mất đi lợi khí lớn nhất để nhằm vào cô, thẹn quá thành giận, mới quyết định đánh trận này đến cùng, muốn cho cô và Tần Dĩ Nam ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Chỉ là cô ta trộm gà không được còn mất nắm gạo, cuối cùng lại khiến quan hệ của mình và Tần Dĩ Nam càng hỏng bét.

Cũng đúng. . . . . . Theo tính tình của Đường Noãn, làm sao có thể sẽ chịu phục, hôm nay bữa cơm này sợ là Hồng Môn Yến đi.

Bằng không tại sao phải cô ta kêu Tần Dĩ Nam ăn bữa cơm này, tất nhiên là phải làm cho Tần Dĩ Nam nhìn, nếu là Tống Thanh Xuân cô không chịu tha thứ cho co ta, sợ là cô ta sẽ làm cho Tần Dĩ Nam đau lòng, sau đó Tống Thanh Xuân cô biến thành người không hiểu chuyện … . . . . .

Bỗng nhiên Tống Thanh Xuân nở nụ cười, bày ra một bộ dáng vỡ lẽ như chợt hiểu ra: Tôi nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới chuyện của Đường Noãn là khi nào, chuyện kia cũng qua đã lâu như vậy, tôi cũng đã quên mất, cuối cùng cũng không phải là chỉ là chuyện không đâu làm rùm beng lên thôi sao? Tại sao tôi lại tức giận?

Đường Noãn đã sắp xếp mọi chuyện như vậy rồi, nếu cô biết rõ phía trước là cái hố, cần gì nhất định phải nhảy vô đó? Không phải là giả bộ khoan hồng độ lượng sao? Không sao, cô giả bộ, dù sao cũng sẽ không mất miếng thịt, cho dù trong lòng có chút bị đè nén, nhưng là cũng không sao, ai bảo Tống Thanh Xuân cô không phải thuộc tính đe tiện đây?

Tần Dĩ Nam thấy phản ứng này của Tống Thanh Xuân, vẻ mặt rõ ràng buông lõng: Tống Tống, em không tức giận là tốt rồi, thật ra thì lúc ban đầu lúc hẹn em tới ăn bữa cơm này, anh cũng có chút bất an, sợ em vẫn còn mất hứng, cũng sợ em thấy anh cũng sẽ tức giận.

Kỳ thật dù anh Nam yêu mến Đường Noãn, nhưng trong lòng của anh vẫn là rất để ý cô, đúng không?

Nếu không anh sẽ không bất an, sẽ không lo lắng cô không vui. . . . . .

Tống Thanh Xuân theo bản năng nhìn lướt qua Đường Noãn, thấy ánh mắt cô ta rõ ràng khi Tần Dĩ Nam nói ra những lời này, trở nên có chút không vui.

Bình luận





Chi tiết truyện