chương 500/ 1091

Editor: May

Tống Thanh Xuân không khách khí, nâng một nụ cười dịu dàng với Tô Chi Niệm, giơ ngón tay lên chỉ bánh ngọt đã cháy hết nến, nói: "Nên cắt bánh ngọt."

"Ừ." Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, đưa tay ra lấy dao nĩa, hơi đứng dậy, dùng dao cắt ngang dọc bánh ngọt khéo léo tinh xảo thành bốn khối, sau đó lấy cái đĩa múc cho Tống Thanh Xuân một khối trước, rồi mới kẹp một khối đặt ở trên cái dĩa trước mặt mình.

Tô Chi Niệm không thích ăn đồ ngọt, bánh ngọt chỉ là nếm thử một miếng, anh liền ngấy đến có chút ăn không trôi, nhưng anh lại vẫn cầm lấy cái nĩa, rất nghiêm túc ăn từng miếng một.

Đây là bánh ngọt sinh nhật cô tặng anh mà...

Anh đã không nhớ rõ rốt cuộc bao lâu rồi, chưa từng ăn qua bánh ngọt sinh nhật thuộc về mình.

Ở trong ấn tượng của anh, lần trước anh mừng sinh nhật, vẫn là một năm sáu tuổi kia.

Lúc đó anh và mẹ còn ở nhà ông ngoại, đúng lúc ngày đó mẹ nhận tiền thưởng, mua cho anh một cái bánh sinh nhật.

Về sau, anh liền phát hiện chính mình không giống người thường, mợ vốn không thích anh và mẹ bắt đầu dùng mọi cách chèn ép bọn họ, năm bảy tuổi kia, mẹ vừa được phát tiền lương liền bị mợ lấy đi, sinh nhật anh liền bị ngâm nước như vậy, sau đó nữa anh liền biến thành quái vật trong mắt mọi người, anh bị mẹ đưa đi bệnh viện tâm thần, ngày sinh nhật tám tuổi đó, đừng nói là quà tặng và bánh ngọt, anh không có được cả một câu chúc phúc, năm sinh nhật đó, anh có chỉ là một mình bị giam ở trong phòng bệnh viện tâm thần, cô đơn lẻ loi xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn một mảnh trời xanh bên ngoài.

Sau khi anh ra khỏi bệnh viện tâm thần, liền bắt đầu ở nội trú quanh năm, lúc đó anh đã trở nên không thích tiếp xúc với người khác, không thích nói chuyện, cũng trở nên không cười, bạn học cũng không biết sinh nhật của anh, mẹ bởi vì đi làm nên không thể bồi anh, sau đó sinh nhật anh liền trở thành giống như ngày bình thường, không có bất kỳ đặc biệt nào.

Thẳng đến... Thẳng đến sau khi anh gặp gỡ cô, lần đầu tiên đáy lòng của anh nảy sinh muốn nhớ mừng sinh nhật.

Cho dù sinh nhật đó đơn giản chỉ là ăn riêng một bữa cơm với cô.

Nhưng mà, một mong muốn nhỏ như vậy, cuối cùng vẫn tan vỡ.

Cô không có tới, thậm chí không nói với anh một tiếng, một mình anh đứng ngây ngốc ở trên đường cái, nghe cô ở trong nhà hàng cao cấp đèn đuốc sáng trưng, tươi cười thản nhiên mở miệng một tiếng "Anh Dĩ Nam".

Đây còn không phải bết bát nhất, bết bát nhất là năm sinh nhật đó, anh uống nhiều, sau đó còn phạm một sai lầm, chính sai lầm kia, khiến cho quan hệ anh và cô thật vất vả mới hơi kéo gần lại một chút kia, trở nên hoàn toàn tan thành những mảnh nhỏ.

Năm sinh nhật đó, anh... Cưỡng ép ngủ với cô.

Tay nắm nĩa của Tô Chi Niệm, có chút phát run nhè nhẹ.

Có lẽ chính là từ sau khi đó, anh vốn không mừng sinh nhật rất nhiều năm, cũng không muốn mừng sinh nhật nữa.

Thật ra anh thật sự cho rằng cả đời này của mình, sẽ không mừng sinh nhật nữa.

Nhưng anh không nghĩ tới, năm sinh nhật này, cô lại cho anh một bất ngờ như vậy.

Giống như là, giống như là lần đầu anh và cô gặp nhau, anh bị toàn thế giới vứt bỏ, chỉ riêng cô cho anh tin tưởng chân thành nhất: Anh trai nói, anh là người xấu, anh chính là người xấu.

Qua nhiều năm như vậy đều chưa từng quên cảm động và xúc động đó, lần nữa quen thuộc bắt đầu khởi động ở trong bộ ngực, cho Tô Chi Niệm trong cổ họng có chút nghẹn ngào.

Bánh ngọt rõ ràng vừa mềm vừa dẻo, nhưng anh nuốt lại rất cố hết sức.

Anh rõ ràng cảm giác được hốc mắt của mình có chút nóng lên, nhiễm chua xót.

Bình luận





Chi tiết truyện