chương 382/ 1091

Editor: May

Lúc cô đến, trong hội trường đã tụ tập rất nhiều người, đầu tiên cô tìm Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu, sau khi chào hỏi xong với bọn họ, xoay người còn đụng mặt với Đường Noãn.

Cô làm bộ như không thấy cô ta, cô ta cũng ra vẻ không thấy cô, hai người liền lướt qua nhau như vậy.

Sau khi cô chào hỏi xong với người chú quen biết từ nhỏ, còn gặp phải Tần Dĩ Nam.

Cô và Tần Dĩ Nam tán gẫu rất vui vẻ, nếu như không phải về sau Đường Noãn đi qua trước mặt bọn họ.

Đáy lòng cô nói với chính mình, cô nên phải nói với anh Dĩ Nam chuyện Đường Noãn và người đàn ông khác kết giao, nhưng cô nghĩ đến những năm gần đây, Tần Dĩ Nam chấp mê không hối hận với Đường Noãn, liền không biết nói không ra miệng như thế nào.

Rõ ràng có lỗi với Tần Dĩ Nam là Đường Noãn, nhưng cô biết chân tướng rồi lại không biết nói ra miệng như thế nào, thấy nụ cười ôn nhuận của Tần Dĩ Nam, đáy lòng hổ thẹn càng khó chịu, cuối cùng liền tìm cớ, dứt khoát rời đi.

Thật ra cô không muốn đi nhà vệ sinh, chỉ là lúc Tống Mạnh Hoa gọi cô, cô lơ đãng cúi đầu một cái, thấy vết hôn trên lồng ngực mình vốn bị phấn lót che khuất, bởi vì bay lớp trang điểm nên lộ ra.

Cô sợ bị người đồn đại không tốt, cho nên liền chỉ chỉ nhà vệ sinh, đi tô son.

Lúc cô lấy phấn nền, lần lượt che lại một lần những dấu hôn ở cổ và ngực kia, lại nghĩ đến chuyện phát sinh ở trong phòng ngủ của Tô Chi Niệm vào tối hôm qua...

Cô sao vậy? Biết rõ đó là sai lầm của Tô Chi Niệm, sao trong hôm nay cô lại cứ thường xuyên nghĩ đến?

Tống Thanh Xuân dùng tay thấm một chút nước lạnh, vỗ trán của mình, nghĩ để cho nhiệt độ nóng rực trên mặt mình nhanh chóng rút đi một chút.

Nhưng cô vừa vỗ chưa tới hai cái, động tác bỗng dưng liền ngừng lại, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, mi tâm chậm rãi nhăn lại.

Không đúng... Tối hôm qua là bởi vì chuyện phát sinh quá đột ngột, cô không biết nên đối mặt như thế nào, lại cộng thêm về sau lại theo anh ra ngoài dạo một vòng, trở về liền ngủ, cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng vừa rồi lúc cô lại nghĩ đến nụ hôn đó, lại có thể cảm thấy có chút quen thuộc...

Tống Thanh Xuân dừng lại tất cả động tác, giơ tay lên, vuốt ve môi của mình, cẩn thận nhớ lại một lần hình ảnh hôn môi của cô với Tô Chi Niệm vào tối hôm qua.

Nghĩ đến cuối cùng, ngón tay của cô đột nhiên liền run rẩy một chút.

Nụ hôn đó, với nụ hôn đêm giao thừa - nụ hôn với người cứu cô ra từ trong hồ, giống hệt nhau...

Tống Thanh Xuân đột nhiên liền cắn chặt ngón tay của mình.

Nhưng Tô Chi Niệm từng nói, người cứu cô không phải anh...

Nếu như không phải anh, vì sao cảm giác hôn môi sẽ khiến cho cô cảm thấy giống nhau? Chẳng lẽ là anh đang nói dối?

Lông mày Tống Thanh Xuân nhíu chặt, đứng ở chỗ cũ một hồi lâu, mới kéo tinh thần về.

Thôi, trước không nghĩ, lại nói, Tống Mạnh Hoa vừa mới gọi cô, giống như có chuyện quan trọng gì đó muốn nói với cô.

Tống Thanh Xuân sửa sang lớp trang điểm một chút, sau đó nhanh chóng bỏ đồ vào túi xách, xoay người đi tới cửa phòng vệ sinh.

Cô vừa mở khóa, kéo ra một khe hở, đột nhiên bên ngoài truyền tới một cổ lực đạo, đẩy cô lui về sau hai bước, chờ đến khi cô đứng vững, cửa phòng vệ sinh bị người khóa trái lần nữa, mà trước mặt cô, đứng một người đàn ông mặc quần áo lao động của hội sở.

Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, người đàn ông kia bổ nhào lên ngay lập tức, hung hăng ấn cô ở trên tường một cái, sau đó đưa tay ra, dùng sức che miệng cô lại.

Bình luận





Chi tiết truyện