chương 359/ 1091

Editor: May

Lão tổng SW rời đi, khiến cho không khí có vẻ hơi cứng đờ, Tần Dĩ Nam không có ý trực tiếp mở miệng nói rời đi, do đó liền tùy ý tìm một đề tài: "Ngày đó, ở công ty TW, may mà có anh, Tống Tống mới không xảy ra chuyện gì."

Anh nói chính là chuyện Tô Chi Niệm xuất hiện đúng lúc, khống chế anh chàng chuyển phát nhanh, anh ta cúi khép mí mắt, không lên tiếng.

Tuy rằng Tần Dĩ Nam và Tô Chi Niệm quen biết nhiều năm, nhưng tình cảm vẫn luôn không sâu, càng huống chi anh cũng không phải người ngu, có thể cảm giác được Tô Chi Niệm không thế nào thích mình, cho nên sau khi anh ta trầm mặc, anh khó tránh có chút lúng túng, nở nụ cười, sau đó mới lấy cớ rời đi: "Tô tổng, nếu ngài bận gì thì làm đi, bên đó tôi còn có người bạn..."

"Tần tiên sinh." Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm đột nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của anh.

Tần Dĩ Nam nhìn anh, không thốt ra.

Trình Thanh Thông đang nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam lại nghĩ sang chuyện khác, người đàn ông này có chút quen mặt, giống như là từng gặp qua ở nơi nào... Cô còn không nghĩ ra, liền nhận được ánh mắt của Tô Chi Niệm, ở cùng anh nhiều năm như vậy, trong nháy mắt cô liền hiểu ý tứ của anh, lập tức mỉm cười mở miệng nói: "Xin lỗi, Tô tổng, tôi muốn đi nhà vệ sinh một chuyến."

Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, đôi mắt Trình Thanh Thông tiếp tục quét qua Tần Dĩ Nam, sau đó vào lúc xoay người, đột nhiên nghĩ đến, không phải Tần Dĩ Nam chính là người đàn ông khóc mà mình nhìn thấy ở trước phòng vệ sinh ở Kim Bích Huy Hoàng vào mấy ngày trước đây ư?

Ngày đó anh chán chường như vậy, cùng với dáng vẻ đường đường ôn nhuận nho nhã vào hôm nay, quả thực là giống như hai người, khó trách lúc đầu cô không nhận ra được.

Chờ đến sau khi Trình Thanh Thông đi xa, Tô Chi Niệm mới mở miệng nói với Tần Dĩ Nam: "Tần tiên sinh, có thể làm phiền anh mấy phút không?"

Tần Dĩ Nam có chút bất ngờ khi Tô Chi Niệm nói với mình như vậy, sững sờ một lát, mới gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể."

"Bên kia?" Tô Chi Niệm bưng ly rượu, chỉ chỉ ban công mình vốn đang muốn đi đến.

"Được." Tần Dĩ Nam đáp ứng một tiếng, làm một tư thế mời đi trước với Tô Chi Niệm.

Tô Chi Niệm cũng không quá khách khí với Tần Dĩ Nam, dẫn đầu giơ chân lên đi qua, Tần Dĩ Nam lấy hai ly rượu đỏ trên cái khay người phục vụ đúng lúc bưng đi qua, đuổi theo.

Cửa ban công đã đóng, lộ ra đặc biệt an tĩnh, là địa phương tốt để nói chuyện.

Tần Dĩ Nam đi đến đứng ở hàng rào bảo vệ, bên cạnh Tô Chi Niệm, đưa ly rượu đỏ mình bưng tới về phía anh: "Đổi một ly đi."

Tô Chi Niệm cúi đầu nhìn thoáng qua ly rượu sắp trống không, lắc lắc đầu: "Tôi không uống rượu."

Tần Dĩ Nam bỗng chốc ngây ngẩn, mới nhìn chằm chằm cẩn thận ly rượu của Tô Chi Niệm, phát hiện đó không phải rượu cocktail trong suốt, mà là nước sôi vô sắc vô vị.

Tần Dĩ Nam cũng không nhiều lời, đặt một ly rượu ở trên bàn tròn bên cạnh, sau đó bưng một ly rượu khác lên, uống một hớp lớn, thấy bộ dáng Tô Chi Niệm vẫn trầm mặc không nói, do đó liền mở miệng: "Tô tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?"

Tô Chi Niệm giống như là không nghe thấy lời nói của Tần Dĩ Nam, vẻ mặt trước sau như một lãnh đạm nhìn chằm chằm trước mặt, dáng dấp kia giống như đang suy xét mở miệng như thế nào.

Tính cách Tần Dĩ Nam vẫn luôn rất tốt, cũng không có thốt ra thúc giục, chỉ là bưng ly rượu, rất có kiên nhẫn chờ đợi.

Quá khoảng năm phút, cuối cùng Tô Chi Niệm cũng thu tầm mắt trở về, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, sau đó bưng ly rượu trong tay lên, nuốt nước lọc chỉ còn một ngụm ở bên trong vào bụng, rồi mới mở miệng, nói: "Tôi muốn nói với anh chuyện có liên quan với Tống Thanh Xuân."

Bình luận





Chi tiết truyện