chương 394/ 1091

Editor: May

Cô nhớ trước khi cô hôn mê, tên tài xế kia cầm lấy dao nhỏ đâm về phía ngực cô...

Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới đây, tay liền thăm dò ngực trái của mình, không có đau đớn truyền tới theo dự đoán, cô dừng lại một chút, có chút không dám tin tưởng tiếp tục nhấn mấy cái, sau đó mới dám tin tưởng, cô không có bị thương.

Cây dao kia cũng không có đâm về phía thân thể cô... Cũng chính là nói, vào thời điểm nguy cấp cuối cùng, có người cứu cô.

Tuy rằng lúc đó ý thức của cô đã không còn quá tỉnh táo, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được,© tên tài xế kia rõ ràng muốn lấy tính mạng của cô, cho nên không thể dừng tay ở bước ngoặt cuối cùng...

Lúc đó hiện trường trừ bỏ ba người bắt cóc cô, chỉ có cô và anh Dĩ Nam... Mà anh Dĩ Nam đã sớm hôn mê trước cô, đã bị tên mập mạp kia đánh đến hôn mê bất tỉnh...

Người cứu cô không phải anh Dĩ Nam... Suy nghĩ của Tống Thanh Xuân tạm dừng khoảng hai giây, sau đó liền giống như là nghĩ đến cái gì, đáy mắt bỗng nhiên sáng ngời... Chẳng lẽ là người luôn âm thầm chú ý sau lưng cô?

Cái ý tưởng này vừa mới hiện lên, ánh mắt Tống Thanh Xuân sáng ngời, liền trở nên chắc chắn lên, đúng, là anh, khẳng định là anh, cũng chỉ có thể là anh, bởi vì ở trên thế giới này, chỉ có anh sẽ xuất hiện vào lúc cô cần nhất, vào lúc nguy hiểm nhất!

Nếu như lúc đó cô lại chống đỡ một lát, đừng hôn mê sớm như vậy, có phải cô có thể biết người cô vẫn luôn tò mò là ai trong mấy ngày qua?

Tống Thanh Xuân có chút chán nản mấp máy môi, vừa rũ mắt xuống, bỗng nhiên lại nghĩ đến Tần Dĩ Nam, sau đó lập tức quay đầu, hỏi Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu hỏi: "Anh Dĩ Nam đâu?"

Cô tận mắt nhìn thấy tên mập mạp kia hạ thủ nặng bao nhiêu, hơn nữa chiêu chiêu đều là đánh về phía điểm yếu của Tần Dĩ Nam... Thậm chí, trước khi cô nhắm mắt, cô còn thấy được tên mập mạp kia giơ gậy lên cao, đâm về phía lồng ngực anh...

Giống nhau là vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, cô được cứu vớt, vậy Dĩ Nam có thể hay không...

Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa, kéo căng hô hấp, giọng nói phát run lại truy hỏi lần nữa: "Rốt cuộc anh Dĩ Nam như thế nào rồi?"

"Đứa bé Dĩ Nam kia bị thương nặng hơn con nhiều, lồng ngực có một xương sườn bị gãy, chân cũng gãy xương, may mà thằng bé từng ngốc ở quân đội mấy năm, tố chất thân thể tốt hơn người thường nhiều, không xuất hiện nguy hiểm tính mệnh, chẳng qua thương gân động cốt một trăm ngày, nó phải nằm ít nhất một tháng..." Tống Mạnh Hoa nói xong tình huống của Tần Dĩ Nam, cuối cùng vẫn nhịn không được oán trách một câu: "... Liền như vậy, Dĩ Nam còn tỉnh sớm hơn con hai ngày."

Tống Thanh Xuân nghe xong lời nói của Tống Mạnh Hoa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô bất giác đưa tay ra, liền muốn đi nhổ kim tiêm: "Anh Dĩ Nam ở phòng bệnh nào, hiện tại con muốn đi thăm anh ấy."

"Con nằm đi, đừng động, " Tống Mạnh Hoa đưa tay ra, động tác đè cô lại: "Dĩ Nam ở phòng bệnh bên cạnh con, trước khi con tỉnh lại, ta vừa qua bên kia thăm nó, nó uống thuốc ngủ rồi, đoán chừng tỉnh lại phải đến tối, lúc đó con đi qua thăm nó cũng không muộn, hiện tại trước tiêm truyền xong đã."

...

Như Tống Mạnh Hoa nói, bảy giờ tối, Tần Dĩ Nam mới tỉnh lại.

Tống Thanh Xuân trừ bỏ ngủ nhiều ngày, thân thể có chút suy nhược, những cái khác đều rất tốt.

Cho nên cơm tối, Tống Thanh Xuân cố ý đi phòng bệnh Tần Dĩ Nam ăn.

So với cô, Tần Dĩ Nam xem ra phải chịu khổ hơn rất nhiều, trên đầu và ngực đều là băng vải, trên chân băng bó thạch cao, trên mặt và da thịt lộ ra, khắp nơi đều có thể thấy được bầm tím và vết thương lớn nhỏ không đều.

Bình luận





Chi tiết truyện