chương 77/ 351

"Ta muốn nước…." Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa mới tảng sáng, một giọng nam nhân vang lên bên trong đại viện của Bạch gia ở kinh thành, giọng nói đó không phải của ai khác mà chính là Bạch Khởi, Bạch Khởi lúc này vừa mới tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình đau ghê gớm, cổ họng khô muốn chết, vì vậy thấp giọng gọi.

Sự việc đêm hôm qua hắn đã quên rồi, chỉ nhớ, hôm qua mình cùng với hai tên Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan cùng nhau uống rượu đến gần tối, sự việc sau đó hắn đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ được hai người đó uống rượu như uống nước vậy, không ngừng chuốc mình, đến cuối cùng xảy ra việc gì mình cũng không nhớ nổi, Bạch Khởi chỉ mơ mơ hồ hồ, mình được ai đưa về…. làm sao về được, bản thân cùng ai về thì lại không nhớ ra….

"Chủ nhân…. ngài muốn uống nước phải không? Của ngài đây." Bỗng nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai Bạch Khởi, giọng nói đó có chút xa lạ, Bạch Khởi khẳng định là từ trước đến nay chưa hề nghe qua bao giờ, giọng nói này khiến Bạch Khởi tỉnh táo hơn, quay đầu về phía sau nhìn.

Một người có khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt Bạch Khởi, mái tóc dài, con ngươi xanh biếc, đôi tay hơi nhọn không giống với những người bình thường, nhưng làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc, thiếu nữ tuyệt sắc xuất hiện trước mặt Bạch Khởi.

Thiếu nữ này Bạch Khởi biết, đó là Tinh Linh xạ thủ bị bán đấu giá tối qua ở "Đắc Nguyệt lâu".

"Sao ngươi lại ở đây?" Giọng nói của Bạch Khởi có chút uể oải, ngồi dậy vừa xoa thái dương của mình vừa tùy ý hỏi.

"Tôi…. Tôi được chủ nhân mua về, hơn nữa tối qua đã ký huyết chi khế ước nữa, tôi…. bây giờ là nô bộc của ngài…. cho nên tôi phải ở chung với ngài rồi." Bích Lợi Tư nghe xong những lời đó, thần sắc có chút buồn bã, thấp giọng đáp.

Huyết chi khế ước là một loại lực lượng khế ước chi thần lưu truyền trong nhân gian, một loại qui tắc, không phải là ma pháp, chỉ cần máu tươi và tuyên thệ là có thể hoàn thành, mà khi đã hoàn thành thì không thể phá bỏ, nô lệ phải mãi mãi trung thành với chủ nhân và đồng sinh cộng tử với chủ nhân, đương nhiên nếu chủ nhân tự giải trừ khế ước vậy thì nô lệ mới có thể khôi phục thân phận tự do.

"Ồ… Là như vậy… Ngươi tên gì? Ngươi hình như không chống cự lại ta…. hơn nữa hình như còn rất thuần phục, không phải theo lời đồn, các Tinh Linh đa số đều không muốn phục tùng loài người sao?" Bạch Khởi tiếp nhận chén trà mà Bích Lợi Tư đưa tới, một hơi uống cạn, sau đó nhìn Bích Lợi Tư đang quỳ ở đó.

"Điều này…. Chủ nhân, tên của tôi là Bích Lợi Tư, những điều này đều là do bọn họ huấn luyện…. còn việc chống cự… Tôi… Tôi… Chủ nhân, ngài cũng biết là tôi không có sự lựa chọn, qui định của Tinh Linh tộc, chúng tôi cả đời chỉ đi theo một nam nhân, cho dù là ai, nếu một Tinh Linh đồng thời theo hai nam nhân, hoặc một Tinh Linh đồng thời có hai nữ nhân đều là vi phạm tín ngưỡng Tinh Linh của chúng tôi, tiếp nhận lời nguyền của Tinh Linh nữ thần, dù cho sau khi chết cũng không được an nghỉ.… bọn họ tối qua….." Bích Lợi Tư thấp giọng nói, khi nói, ánh mắt đã có chút đỏ, nước mắt tràn đầy trong con ngươi dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra vậy.

"A… Như vậy…." Bạch Khởi nghe xong liền gật đầu, lời nói của Bích Lợi Tư tuy chưa nói hết nhưng việc tối qua Bạch Khởi cũng đoán được phần nào, những người buôn bán nô lệ đó có cách khiến cho những Tinh Linh đáng thương phải khuất phục,còn cụ thể là cách gì Bạch Khởi đại khái cũng có thể suy đoán một chút, nhưng việc này Bạch Khởi không quan tâm, ỷ mạnh hiếp yếu là quy luật của thế giới này, Bạch Khởi không cảm thấy có cái gì không đúng, tuy hắn cũng không thích những tên buôn bán nô lệ đáng ghê tởm đó.

Nhưng sự tồn tại của sự vật phải có nguyên nhân của nó, Thiên Ân đại lục nhiều năm qua không cấm buôn bán nô lệ, muốn thay đổi những điều này không phải dễ, huống hồ Bạch Khởi cảm thấy cũng không có gì là không tốt, do vậy Bạch Khởi cũng không định thay đổi nó.

"Vậy…. ngươi muốn khôi phục tự do không?" Bạch Khởi cuối đầu trầm tư một lát rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn Bích Lợi Tư trước mặt.

"Khôi phục… tự do?" Bích Lợi Tư sau khi nghe xong những lời này, đôi mắt tròn to nhất thời ngẩng lên nhìn Bạch Khởi, nhưng lập tức như nghĩ ra điều gì liền cuối đầu xuống, toàn thân run rẩy nói rằng: "Tôi không muốn thưa chủ nhân… Tôi không muốn khôi phục tự do…"

Lúc này cô ta phảng phất lại nghĩ tới chuyện lần trước, khi người ta giúp huấn luyện mình, hậu quả của việc mình nói ra những lời này là mình sẽ bị đánh hai mươi roi, nghĩ tới đây Bích Lợi Tư đến bây giờ vẫn cảm thấy toàn thân đau đớn.

Bích Lợi Tư nhận thấy chủ nhân hẳn đang thử mình mà thôi, một ngày nào đó câu trả lời của mình không thể khiến cho chủ nhân vừa ý, đến lúc đó hậu quả của mình sẽ rất là đáng sợ…

Phản ứng của Bích Lợi Tư khiến Bạch Khởi nhíu mày, không hờn giận mà nói rằng: "Ngươi đang lừa dối ta sao? Ngẩng đầu lên, nhìn ta… nói thật với ta… nhớ kỹ… ngươi chỉ có một cơ hội."

Lời của Bạch Khởi khiến Bích Lợi Tư toàn thân run rẩy, ngẩng đầu sợ hãi nhìn Bạch Khởi, sắc mặt bỗng trắng bệch, hai chân đang quỳ cũng bắt đầu run lên, cuối cùng cũng khuất phục dưới ánh mắt của Bạch khởi, thấp giọng có chút uể oải nói rằng: "Vâng… thưa chủ nhân… tôi muốn tự do…. nhưng… tôi biết đó là điều không thể…"

Nói xong rồi nhắm mắt lại, vẻ mặt khẩn trương lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn của tuyệt thế mỹ nữ, phảng phất như đang chờ đợi sự nghiêm phạt sắp xảy ra.

"Thật sao?... Muốn có tự do ư? Ai nói điều này không thể chứ…" Bạch Khởi mỉm cười, ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, tay trái nâng cằm, vuốt ve, bộ dáng tươi cười bí hiểm, lẩm bẩm nói.

"Sao.… Sao ạ…..?" Bích Lợi Tư không dám tin vào những gì mình nghe thấy, trời ạ…Chủ nhân không phải phải nói đùa chứ… hắn… nghe ý tứ của hắn hình như là muốn trả tự do cho mình?

"Bích Lợi Tư, ngươi muốn tự do đúng không?... Ta có thể cho ngươi… Đương nhiên… Không phải cho không… Ta cũng có yêu cầu, nếu ngươi có thể đồng ý với ta, hơn nữa làm ta vừa ý, ta có thể suy nghĩ việc cho ngươi tự do." Đứng dậy xoa một cái vào khuôn mặt tuyệt mỹ, cảm giác như chính đầu ngón tay lướt trên tuyết vậy, Bạch Khởi ngồi chồm hỗm, nắm lấy cằm Bích Lợi Tư mỉm cười nói.

"Thật… có thật không?" Bích Lợi Tư hai mắt đỏ ửng, nói thực, cô ta đang ao ước được tự do, khát vọng trở về Vạn Tượng sâm lâm mỹ lệ, khát vọng thấy được những bằng hữu năm xưa, khát vọng trở về trước mặt nữ vương dịu dàng, cùng vui đùa với những tiểu Tinh Linh, khát vọng được thưởng thức những món ngon của Tinh Linh tộc , nhưng tất cả những điều này đã trở thành quá khứ, không thể quay trở lại, nhưng khi Bích Lợi Tư sắp tuyệt vọng và phải nói lời từ biệt với những điều tốt đẹp này thì Bạch Khởi xuất hiện, hơn nữa còn nói là sẽ cho Bích Lợi Tư sự tự do, điều này khiến Bích Lợi Tư cảm kích vô cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Mặc dù cô ta biết rằng việc mà chủ nhân giao phó có thể không phải là dễ hoàn thành được, có khả năng còn khiến đôi bàn tay mình nhuốm máu tươi, cũng có khả năng là muốn thân thể thánh khiết của mình, nhưng cô ta vẫn gật đầu đồng ý, hữu tình thành khả quý(tình bằng hữu chân thành đáng quí), ái tình giới canh cao( cái giá của tình yêu còn cao hơn), nếu vì tự do , hai điều đó không quan trọng.

"Đương nhiên… nhưng ta muốn ngươi trong hai mươi năm tới phải tận tâm tận lực hầu hạ ta, trung thành với ta, vì ta mà làm tốt mỗi một việc, nếu ngươi có thể khiến ta vừa ý, ta có thể suy nghĩ đến việc trả cho ngươi sự tự do, tất nhiên ngươi có thể yên tâm, trong thời gian hai mươi năm ta sẽ không xâm phạm ngươi, trừ phi ngươi tự nguyện… Thế nào? Suy nghĩ một chút đi? Dù sao Tinh Linh tộc các ngươi theo truyền thuyết có thể sống được năm trăm năm, thậm trí là còn hơn nữa, hai mươi năm đối với ngươi mà nói cũng như hoa phù dung sớm nở chiều tàn mà thôi." Bạch Khởi mỉm cười nói.

Tất nhiên có thể… nhưng….. nhưng chủ nhân, ngài… Ngài không phải thiết lập huyết chi khế ước sao? Lực lượng của khế ước tôi không thể vi phạm, vì sao…" Bích Lợi Tư bỗng nhiên cảm thấy chủ nhân có chút kỳ quái, hắn muốn mình làm việc hà tất phải thương lượng với mình, phải biết rằng, sức mạnh của khế ước bản thân không thể có cách nào kháng cự được, mệnh lệnh của chủ nhân, mình phải chấp hành, nếu không hậu quả chắc chắn sẽ là sống không bằng chết…. Vì sao chủ nhân còn muốn trao đổi với mình như thế chứ?

"Điều này, ngươi phải biết rằng, bị ép đi làm và toàn lực đi làm có sự khác biệt rất lớn, cái ta cần là mỗi một việc ngươi làm đều phải toàn tâm toàn ý vì ta mà làm cho tốt, mà điều này…. Không phải khế ước có thể làm được, huống hồ…. nói thật… ta không thích ép buộc nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân xinh đẹp thế này…." Bạch Khởi mỉm cười nói.

Nói thật muốn nói Bạch Khởi không có chủ ý gì với Bích Lợi Tư là giả, Bạch Khởi cũng là một nam nhân bình thường, Bạch Khởi cũng muốn đẩy Bích Lợi Tư xuống, sau đó…. Thế nhưng Bạch Khởi tự cho rằng không thể làm như vậy, nếu làm vậy Bạch Khởi cảm thấy mình không khác gì loài cầm thú…. huống hồ ánh mắt của Bích Lợi Tư lại khiến Bạch Khởi động lòng….

Cho nên Bạch Khởi mới trao đổi như vậy với Bích Lợi Tư, một vụ trao đổi không có lợi….

Bình luận





Chi tiết truyện