chương 182/ 351

Nói xong, Hồ Phật Tư mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tuy là một đại quan của một tỉnh biên giới, có điều không nên quên rằng Khâm sai là một người thay trời hành đạo, thay mặt cho Quốc vương Lý Tự Minh, dựa theo đạo lý mà nói, Hồ Phật Tư cũng nên làm như vậy, huống chi Khâm sai đều là những người thân tín nhất bên cạnh Quốc vương, điểm này tại Ba Phạt Lợi Á lại càng nổi bật, không giống với các quốc gia khác, Ba Phạt Lợi Á là một quốc gia quân chủ tập quyền tuyệt đối, tại nơi này, những người thân tín của Quốc vương thế lực lớn đến mức làm cho người ta sợ hãi… Bởi vậy, Hồ Phật Tư mới có thể cáo trạng trước mặt Lý Tầm Hoan như vậy… có điều, đáng tiếc là hình như hắn đã tìm nhầm người, nếu Hồ Phật Tư biết vị Khâm sai trước mặt mình là ai, e là đánh chết hắn… hắn cũng sẽ không đến.

Trong Vương Đô ai mà không biết Bạch Khởi, Bối Tác Tư, và cả Lý Tầm Hoan được xưng là nhân vật tam giác sắt, thân như huynh đệ, tố cáo Bạch Khởi với hắn, đó không phải là tìm đến cái chết sao? Đương nhiên còn có một Độc Cô Chiến Thiên biệt danh là một trong Vương Đô Tứ Hại, gã đó… tuy biệt danh là Vương Đô Tứ Hại, có điều quan hệ với hai người còn lại lại không mấy tốt đẹp, nói thực, Độc Cô Chiến Thiên e là ngoài Bạch Khởi ra thì không mấy hữu hảo với những người khác.

- Hả? Làm chủ cho ngươi ư? Ngươi có chuyện gì sao?

Lý Tầm Hoan đang ngồi chính giữa uống một chén rượu, sau đó thấp giọng nói, giọng nói lại có chút ngả ngớn nghiền ngẫm, tuy nhiên đáng tiếc là Hồ Phật Tư lại không chú ý đến ngữ khí của Lý Tầm Hoan.

Hồ Phật Tư ngẩng đầu lên nhìn Lý Tầm Hoan trước mặt, tuy có chút kinh ngạc rằng vị Khâm sai trước mặt mình lại trẻ như vậy, có điều cũng không nói nhiều, Hồ Phật Tư cũng không nhận ra Lý Tầm Hoan, theo Hồ Phật Tư thấy, Lý Tầm Hoan có lẽ là một tử đệ đại quý tộc được sủng ái hoặc là tử đệ của tôn thất, có điều những thứ này đều không quan trọng, cái quan trọng là Lý Tầm Hoan là Khâm sai được Bệ hạ sủng ái, thế là đủ rồi, hắn muốn tố cáo Bạch Khởi, đương nhiên… hắn cũng biết cái khả năng này cực kỳ nhỏ bé, tuy nhiên hắn vẫn đến, mối thù giết con không đội trời chung, cho dù là chỉ có một chút khả năng hắn cũng phải đến thử, cho dù là không thể, thì đó chí ít Hồ Phật Tư hắn cũng muốn khiến cho Bạch Khởi để lại một ấn tượng không tốt trước mặt Quốc vương Bệ hạ, chỉ cần có thể làm tổn hại đến Bạch Khởi, phải trả giá lớn đến đâu Hồ Phật Tư cũng phải thử một lần.

Thế nhưng, điều làm cho Hồ Phật Tư có chút kinh ngạc chính là không chỉ có Lý Tầm Hoan tuổi còn trẻ, còn có một người nữa chính là Bạch Khởi đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiền ngẫm đang nhìn mình, sau khi nhìn thấy ánh mắt Bạch Khởi, không biết tại sao, trong lòng Hồ Phật Tư chịu không nổi, nhìn chằm chằm Bạch Khởi một cái thật sâu, nhìn nụ cười trên khóe miệng Bạch Khởi có chút chế giễu, Hồ Phật Tư trong nháy mắt bị Bạch Khởi làm cho tức điên lên, Theo Hồ Phật Tư, đây là khiêu khích…, khiêu khích trắng trợn, chuyện như vậy khiến cho Hồ Phật Tư không có cách nào chịu đựng nổi, đối phương đã giết chết con trai mình, mà lại công khai ngồi ở đây, dùng ánh mắt đó, vẻ mặt đó nhìn mình, điều này khiến cho đầu óc khôn khéo của Hồ Phật Tư trong nháy mắt trở nên vô cùng phẫn nộ.

- Đại nhân… Ngài phải làm chủ cho ta, Bạch Khởi hắn đóng quân tại Bạch Vân Thành, ta thân là Tổng đốc của tỉnh Vân Biên, đối với hắn cũng không tệ, lương thảo đầy đủ, kinh phí dồi dào, cho hắn chỗ ở, cung cấp cho hắn lương thảo thực vật, thế nhưng hắn lại không biết báo đáp tri ân, trái lại lại cùng người khác giết chết con trai ta, suất binh bao vây phủ Tổng đốc, đại nhân… ngài nhất định phải làm chủ cho ta…

Hồ Phật Tư la khóc nói vậy.

Biểu hiện của Hồ Phật Tư khiến cho Lý Tầm Hoan hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó thú vị, cố nhịn cười, sau đó ngồi ở đó có chút chần chừ do dự nói rằng:

- Điều ngươi nói đều là sự thực? Ngươi phải biết rằng… Chuyện này…

- Điều này… đại nhân… Tôi biết chuyện này khó giải quyết, có điều, ta đã chuẩn bị rồi… ừm… những thứ phía sau ta đây đều là chứng cứ, chút nữa đưa lên đại nhân, xin đại nhân hãy tỉ mỉ kiểm tra…

Hồ Phật Tư vốn dĩ chuẩn bị lấy mấy chục vạn kim tệ trực tiếp biếu cho Lý Tầm Hoan, có điều, không ngờ Bạch Khởi cũng có mặt ở đây, bởi vậy lập tức thay đổi chủ ý, lễ phẩm kim tệ biến thành chứng cứ, không thể không nói rằng phản ứng của Hồ Phật Tư rất nhanh.

Thế nhưng, theo ý của Lý Tầm Hoan và Bạch Khởi đó chẳng qua chỉ là hành vi hèn mọn… mọi người đều hiểu, bên trong những cái hòm đó của Hồ Phật Tư chứa đựng thứ gì mọi người đều rất rõ, đùa cái gì chứ, cứ coi như là chứng cứ thì đó có thể đựng được mấy chục cái hòm? Có khả năng sao? Bạch Khởi cứ coi như phạm tội lớn, e cũng không để lại nhiều chứng cứ như vậy.

Thế nhưng những chuyện này mọi người trong lòng đều hiểu nhưng không nói ra, tại Ba Phạt Lợi Á đã trở thành thói quen thường lệ rồi, chuyện tham ô và nhận hối lộ đã rất phổ biến, đương nhiên đây là ở Ba Phạt Lợi Á, nếu ở một quốc gia khác thì sớm đã trở thành đả kích công khai rồi, Ba Phạt Lợi Á vẫn còn may… về chuyện này, Bạch Khởi tỏ ra trầm mặc, ngồi ở đó nhìn Hồ Phật Tư rồi lại nhìn Lý Tầm Hoan, không nói một lời nào.

Còn bên này, ánh mắt Lý Tầm Hoan lại phát sáng, hướng về phía Hồ Phạt Tư nhã nhặn nói:

- Tổng đốc đại nhân có chuyện gì xin cứ nói ra… nào nào nào… Nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như thực sự có chuyện lạ, ta nhất định sẽ bẩm báo Bệ hạ làm chủ cho ngươi… chúng ta đều là người một nhà mà… hà tất phải như vậy?

Biểu hiện của Lý Tầm Hoan lúc này chính là một kẻ nhìn thấy tiền là sáng mắt không nhận bạn thân, nhìn thấy Hồ Phạt Tư đưa đến lễ vật liền lập tức chạy tới, sau khi kéo Hồ Phật Tư ngồi xuống, vô vùng thân thiết nói.

Biểu Hiện của Lý Tầm Hoan khiến cho Hồ Phật Tư nhìn thấy hy vọng, sau đó vội vàng có dáng vẻ vô cùng đáng thương, kể lại những oan khuất của mình cho Lý Tầm Hoan… có điều khi nói lời này hắn đã thêm mắm thêm muối thay đổi sự việc, con trai hắn hoàn toàn biến thành một tài tử thích đem đến niềm vui cho người khác, anh tuấn bảnh bao, tuổi trẻ phong lưu, cơ bản chính là hóa thân của Liễu Hạ Huệ, thánh nhân tại thế, theo lời của Hồ Phật Tư, con trai hắn chính là một người không có khuyết điểm gì, vạn năm khó gặp một lần, còn Bạch Khởi lại trở thành một người tham hoa háo sắc, đê tiện vô liêm sỉ, ti tiện hạ lưu, đúng là tuyệt thế ác ma không ác không làm, cơ bản nên chết đi cho rồi, giữ lại trên thế giới này đều là kẻ đầu sỏ gây tai họa cho con người.

Câu truyện từ miệng của Hồ Phật Tư biến thành Bạch Khởi là kẻ ức hiếp đàn ông, làm nhục phụ nữ, sau đó con trai của mình thấy việc nghĩa hăng hái làm giống như kẻ chết vì chính nghĩa xông ra, ngăn cản Bạch Khởi, Bạch Khởi bị con trai mình đánh cho máu chảy đầm đìa, trong lòng không cam, sau đó dẫn binh mã bao vây phủ Tổng đốc, cậy người đông thế mạnh đã giết chết con trai mình, con trai mình tuy tư chất tuyệt hảo, thân thủ bất phàm, có điều hai tay khó địch bốn tay, cuối cùng chết dưới kiếm của Bạch Khởi, còn về cô gái mà được con trai mình cứu về lại bị Bạch Khởi bắt về lần nữa và làm nhục, sau đó đã tự sát…

Lời này nói ra thật hiên ngang lẫm liệt cứ như là sự thật, khiến cho Bạch Khởi nghe thấy mà trợn tròn mắt, đã từng gặp những kẻ vô liêm sỉ, nhưng Bạch Khởi chưa từng gặp một kẻ vô liêm sỉ đến như vậy, Hồ Phật Tư coi như đã khiến cho Bạch Khởi mở mang kiến thức, cái gì gọi là mở miệng nói láo, cái gì gọi là đổi trắng thay đen, Bạch Khởi coi như đã có một nhận thức đầy đủ, vị Tổng đốc Hồ Phật Tư trước mắt chính là một kẻ như vậy… hơn nữa tuyệt đối là một cao thủ trong chuyện này, không hề khoa trương để nói rằng nếu vị này đóng một bộ phim điện ảnh, tuyệt đối sẽ là nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong giải Osca lần thứ ba, nhân vật vua điện ảnh một trăm phần trăm…

Lý Tầm Hoan sau khi nghe xong những lời này cũng có chút choáng váng, hắn đang không hiểu cái vị Tổng đốc Hồ Phật Tư này rốt cuộc học được cái bản lĩnh này từ đâu mà lại có thể nói đĩnh đạc như vậy, Bạch Khởi là người như thế nào Lý Tầm Hoan còn không hiểu sao? Điều này tuyệt đối không có khả năng, vị Tổng đốc này nói dối cũng nói đến mức vô căn cứ rồi, cơ bản chính là đang nói chuyện phiếm…

Khóe miệng co giật một chút, Lý Tầm Hoan thoáng nhìn Hồ Phạt Tư trước mặt, sau đó thấp giọng hỏi:

- Đây là sự thật ư?

- Hoàn toàn là sự thực, các quý tộc trong thành, còn có người nhà ta đều có thể làm chứng, ta bảo đảm những điều này đều là sự thực, đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho ta, xóa bỏ binh quyền của Bạch Khởi áp giải về kinh, thỉnh Bệ hạ thánh tài, Hồ Phật Tư ta nhất định sẽ cảm kích vô cùng, đại nhân… ta còn có nhiều chứng cứ nữa, đợi một chút sẽ sắp xếp đưa đến chỗ của ngài, ngài nhìn là sẽ biết.

Hai mắt Hồ Phật Tư hơi đỏ nói như vậy, cũng không biết là vì tổn thương hay là vì đau lòng, tuy nhiên có một điểm có thể khẳng định, lần này Hồ Phật Tư đã bỏ ra tất cả vốn gốc…

- Ồ, vậy Bạch Khởi Tướng Quân, ngươi có cho rằng sự việc ông ta nói đều là sự thật không?

Lý Tầm Hoan nghiền ngẫm nhìn Bạch Khởi trước mặt, khẽ cười nói.

- Đương nhiên… Sự thật…

Mi mắt Bạch Khởi không mở ra, chỉ để ý đến việc uống rượu, sau đó uể oải trả lời như vậy, câu trả lời này tuy ngoài dự đoán của Hồ Phật Tư, có điều lại khiến cho Hồ Phật Tư mặt mày hớn hở, tuy không biết Bạch Khởi như vậy là sao mà lại ngu ngốc như vậy, nhưng theo Hồ Phật Tư thấy, đây là điều tốt nhất, có điều lời này của Bạch Khởi đồng nghĩa với việc hắn tự đẩy hắn vào vào vực sâu không đáy, hắn tự thừa nhận, vậy hắn sẽ chết chắc rồi.

Ban đầu Hồ Phật Tư còn có chút nghi ngờ rằng chuyện này rất phiền phức, hắn cũng không hoàn toàn có thể lật đổ đối phương, chỉ là hy vọng tạo một chút rắc rối cho Bạch Khởi, thế nhưng không ngờ rằng Bạch Khởi lại chủ động thừa nhận chuyện này, nếu làm như vậy, tính chất có lẽ sẽ không giống nhau, điều này đồng nghĩa với việc Bạch Khởi chủ động thừa nhận sai lầm, điều này có thể khiến cho Hồ Phật Tư nhìn thấy hy vọng.

Theo Hồ Phật Tư thấy, Bạch Khởi làm như vậy rõ ràng là tự tìm đường chết, điều này cơ bản chính là đang tìm đến cái chết, Hồ Phật Tư hình như đã thấy được Bạch Khởi chết trên pháp trường, Bạch Khởi bị áp giải về kinh, điều này khiến cho Hồ Phật Tư trong lòng tràn đầy hưng phấn.

- Đại nhân, ngài xem… tên Bạch Khởi này thật kiêu ngạo, chuyện này hắn đã thừa nhận rồi, không hề sợ hãi… đại nhân, ngài xem a… ngài phải làm chủ cho ta a…

Hồ Phật Tư sau khi nghe xong lời này khóc lóc quay về phía Lý Tầm Hoan trước mặt nói như vậy.

- Được… ta làm chủ cho ngươi! Người đâu… vào đây cho ta!

Lý Tầm Hoan sau khi nghe xong lời này liền đứng thẳng người, sau đó hét lớn một tiếng như vậy.

Vừa dứt lời, mấy chục binh sĩ thân mặc áo giáp vàng, trên đầu đội khăn lông đỏ từ ngoài trướng xông vào, sau đó đứng ở chính giữa, vẫn chưa đợi bọn họ lên tiếng, Lý Tầm Hoan liền chỉ tay vào tên Hồ Phật Tư trước mặt, lạnh lùng nói:

- Lôi hắn… bắt lại cho ta…

- Dạ…

Một nhóm binh sĩ Cấm Vệ Quân hoàng gia nghe xong lời này không hề do dự, sau đó liền đi tới hai ba người trói Hồ Phật Tư lại, sau đó ấn ngã xuống đất, vừa nói vừa trói chặt Hồ Phật Tư lại.

Sự biến hóa vô lường khiến cho thần sắc của Hồ Phật Tư biến đổi lớn, sau đó nhìn Lý Tầm Hoan trước mặt kinh ngạc hét lên:

- Đại nhân… ngài bắt nhầm rồi… ngài bắt nhầm rồi, ngài nên bắt Bạch Khởi… hắn… là hắn a, không phải ta… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Gặp phải tình cảnh như vậy, Hồ Phật Tư chỉ tay vào Bạch Khởi trước mặt nói vậy, khi nói những lời đó, sắc mặt kinh ngạc, nhìn Lý Tầm Hoan trước mặt, thế nhưng biểu hiện của Lý Tầm Hoan lại khiến cho sắc mặt Bạch Khởi có chút biến đổi, nhìn Hồ Phật Tư lạnh lùng cười một tiếng, sau đó coi thường nói:

- Vậy sao? Bắt nhầm người rồi ư? Ta thấy không phải chứ… Ta cảm thấy hình như không có à… Người ta muốn bắt chính là ngươi…

- Cái gì… Ngài nói gì?

Hồ Phật Tư nghe xong lời này liền sợ hãi nhìn Bạch Khởi trước mặt nói vậy.

- Ta cái gì? Hừ bản Vương tử ta là người ngươi có thể chỉ đi chỉ lại sao? Khốn kiếp… Lại dám đến tố cáo huynh đệ của ta ư? Ngươi tưởng rằng ngươi là thứ gì chứ, mà lại dám tố cáo bạn của Lý Tầm Hoan, ngươi tưởng ngươi là ai? Phi… ta nói cho ngươi… ngươi là cái thá gì… lại dám cáo trạng bẩm báo đến chỗ của ta, ngươi cũng không mở to cái mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ… nói thật với ngươi, đừng nói Bạch Khởi bị oan uổng, ngay cả coi như cái điều ngươi nói đều là sự thực thì cũng làm sao? Lý Tầm Hoan ta sẽ hướng về phía bằng hữu, ta làm gì, đó đều là chuyện nên làm!

Lý Tầm Hoan có chút tục tĩu phong phạm, nói ra như tát vào mồm Hồ Phật Tư một cái thật mạnh, sau đó khinh thường nói như vậy.

Lời này hoàn toàn khiến cho Hồ Phật Tư chẳng hiểu gì cả, không ngờ mình đến cáo trạng lại bẩm báo đến trước mặt tam vương tử, đùa trò gì vậy, Ba Phạt Lợi Á ai mà không biết công tử Tể tướng của Lan Lăng Gia Bối Tác Tư, Tam vương tử Lý Tầm Hoan, và cả Sát Thần Bạch Khởi, ba người có quan hệ vô cùng mật thiết? Đến trước mặt Lý Tầm Hoan tố cáo Bạch Khởi quả thực chính là ông cụ muốn thắt cổ tự tử…

Hồ Phật Tư thề rằng nếu mình sớm biết Khâm sai lần này là Lý Tầm Hoan thì có đánh chết hắn cũng không đến đây, nếu như hắn sớm biết đó là Lý Tầm Hoan, có đánh chết hắn cũng không nói những lời hồi nãy, bây giờ thì hay rồi, đá phải tấm sắt rồi, bản thân e là không còn cơ hội xoay người nữa, nói xấu tướng lĩnh Thống binh, đút lót Khâm sai, hơn nữa còn là một Vương tử, đây chắc chắn là tội chết… tuy rằng việc tham ô rất thịnh hành, nhưng nó cũng không thể hiện rằng Vương Quốc Ba Phạt Lợi Á chẳng quan tâm gì đến chuyện này, chỉ là luật pháp không nghiêm, không hình thành một quy tắc mà thôi, thông thường thì sẽ không có chuyện gì… Có điều hiện tại… rõ ràng không phải là một tình huống bình thường nữa, đút lót Vương tử… đây chính là bằng chứng, chết cũng không trở mình được, đừng nói mình là một Tổng đốc, cứ coi như Đỗ Tân Gia phía sau mình gặp phải chuyện như thế này, e là cũng sẽ chết rất khó coi.

Pháp luật của Vương Quốc tuyệt đối nghiêm ngặt về điều này, thậm chí có thể nói có chút tàn khốc, người tham ô đút lót mười vạn kim tệ trở lên bất luận là cấp bậc gì cũng đều có thể bị xe ngựa phanh thây, nghĩ đến đây trong lòng Hồ Phật Tư hoàn toàn tuyệt vọng…

Hồ Phật Tư sững sờ ở đó, cũng không giãy dụa, hắn biết bản thân lần này e là sẽ chết chắc rồi, Bạch Khởi và Tam vương tử sẽ không bỏ qua cho mình, sẽ không cho mình bất kỳ một cơ hội trở mình nào.

- Mẹ nó… tố cáo huynh đệ ta ư? Ngươi muốn chết à… người đâu… Đánh cho ta…

Lý Tầm Hoan không hề do dự thể hiện ra tác phong của một Vương tử lưu manh, xông tới, trực tiếp hung hăng đạp một cái vào khuôn mặt có chút mập mạp của Hồ Phật Tư, một cái đạp Hồ Phật Tư văng ra xa hơn hai thước, sau đó ra lệnh.

Nhóm người hoàng gia Cấm Vệ Quân đó đương nhiên không dám có chút qua loa nào, mệnh lệnh của Lý Tầm Hoan vừa hạ xuống, bọn họ liền xúm đông tới, mấy chục người không hề lương tay vây bắt Hồ Phật Tư, giống như một trận tay đấm chân đá, hơn nữa dường như để chứng minh thực lực của bản thân, có một số người thậm chí không có chút quy củ cầm lấy bàn ghế mà bắt đầu đập, cảnh tượng như vậy khiến cho Bạch Khởi nhìn thấy mà có chút kinh hãi, đám người này thật sự dã man… Hồ Phật Tư đáng thương e là lần này không chết thì cũng thành tàn phế.

- A a ~ a a ~.

Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Phật Tư vang lên liên miên không dứt trong doanh trướng, so với âm thanh giết lợn cũng chẳng thấm vào đâu, thân là Tổng đốc, hắn đâu từng phải chịu đựng sự đại ngộ như vậy, hắn sống an nhàn sung sướng đương nhiên là chịu không nổi rồi, không bao lâu máu chảy khắp mặt, mặt mũi bầm dập rồi té xỉu đi, còn về những tên nô bộc đến cùng hắn sớm đã không còn tâm trạng để quan tâm đến sự sống chết của chủ nhân mình nữa rồi, người nào người nấy quỳ xuống đất không dám nhiều lời, cơ thể chịu không được mà phát run lên.

Ai cũng không ngờ rằng vị Tổng đốc đại nhân đã từng được coi như thiên thần trong lòng họ lại có hoàn cảnh như thế này, lại bị đánh đến mức giống như chó chết, nằm trên mặt đất.

Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, Hồ Phật Tư đã ngất đi rồi, nằm trên mặt đất máu chảy lênh láng, đám huynh đệ hoàng gia Cấm Vệ Quân đó không thể ngồi không, từng người từng người ra sức đánh cho Hồ Phật Tư đến mức sắp kề cận cái chết rồi, không chút để ý, lúc nào cũng có thể mệnh về âm phủ.

- Các ngươi sững sờ ra đó làm gì? Mau ném tên này ra ngoài cho ta… sai người giết chết hắn cho ta, không ngờ dám đổ oan cho huynh đệ của ta, lại còn đút lót bản Vương tử, đúng là tội ác tày trời… đúng rồi… ta nhớ ra rồi, tên này còn thông đồng với địch, có quan hệ với An Đức Liệt, mục đích là ám sát bản Vương tử, các ngươi nhất định phải điều tra cho rõ, chút nữa sau khi sai người đánh chết hắn, phái người qua đó xét nhà diệt tộc… Xem xem mấy năm qua tên này đã tham ô bao nhiêu, tiện thể tìm cho ta chứng cứ hắn thông đồng với địch bán nước… Tìm được chưa?

Lý Tầm Hoan có chút không nhẫn nại được ra lệnh cho thuộc hạ.

Cừ thật, một người có tội danh đút lót còn chưa đủ, cái tên Lý Tầm Hoan còn trực tiếp xếp đặt cho đối phương một tội danh thông đồng với địch bán nước đủ để xét nhà diệt tộc, đây chính là tội chết trong tội chết, liên lụy đến cửu tộc, lời này của hắn thực ra chính là đang nói với các thủ hạ chút nữa đi xét nhà, ta không có chứng cứ tên này thông đồng với địch bán nước, mà các ngươi phụ trách kiếm một vài chứng cứ ra đây cho ta…

Không thể không nói rằng Lý Tầm Hoan là một người thực sự tàn nhẫn, tuyệt đối tàn nhẫn, có điều đối với bạn bè cũng tuyệt đối đủ nghĩa khí, Bạch Khởi sau khi nhìn thấy tất cả mọi chuyện, ngoại trừ có chút thông cảm với người nhà tên Tổng đốc Hồ Phật Tư đáng thương này thì không có chút cảm giác đặc biệt nào, nếu đã là kẻ địch rồi thì phải diệt cỏ tận gốc, Lý Tầm Hoan làm rất đúng, đổi lại là mình, mình cũng sẽ làm như vậy. Muốn trách thì hãy trách số phận bọn họ không tốt, đầu thai vào nhà Tổng đốc. Có điều bọn họ cũng đã hưởng phúc mấy chục năm rồi chết cũng không oan uổng…

- Thế nào? Xử lý như vậy đã thỏa mãn rồi chứ? Con bà nó, cái tên Hồ Phật Tư này cơ bản chính là đang tìm đến cái chết, tố cáo ai không tố cáo mà lại tố cáo ngươi… Nào nào chúng ta uống rượu…

Lý Tầm Hoan sau khi xử lý mọi chuyện liền ngồi xuống nhìn Bạch Khởi cười nói, nói xong liền kéo Bạch Khởi uống rượu. Cứ coi những chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra, đành phải nói rằng cái tên huynh đệ Lý Tầm Hoan này tuyệt đối tàn nhẫn, thật đúng với câu nói của Hải Đường, cái tên Lý Tầm Hoan này nhìn thì đa tình kỳ thực lại rất vô tình, khi đã tàn nhẫn thì hắn sẽ độc ác hơn bất cứ ai…

Bình luận





Chi tiết truyện