chương 248/ 351

- Bái kiến chủ nhân.

Pháp Lan cũng là một người sảng khoái. Nhìn thấy tình cảnh như thế cũng không nhiều lời, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất hướng về phía Bạch Khởi cung kính hô lên. Hắn nói ra lời này không có có một chút do dự, bởi vì hắn đã nhận định Bạch Khởi đúng như lời Ảnh Thiên nói, đó là huynh đệ của Ma thần Đại Hắc Thiên. Cho dù không phải thì cũng là người nhận được sự tán thành của Ma thần, nếu không hắn làm sao có thể nhận được Thần Khí bên người của Đại Hắc Thiên, găng tay Atula? Đây chính là Thần Khí đi theo Ma thần Đại Hắc Thiên, là Thần Khí biến mất cùng với Ma thần. Nếu như không nhìn thấy Ma thần làm sao có thể có được?

Huống chi Thần Khí đều có linh tính, đặc biệt là bao tay Atula, là Thần Khí cao nhất, không… là sát khí cao nhất, vật này nếu như không phải là do Ma thần Đại Hắc Thiên cho, đừng nói là Đấu Hoàng cao thủ, cho dù là một Đấu Đế, là Cửu Tinh Đấu Đế đều có thể bị sát khí làm cho tinh thần bị mất đi, thậm chí có thể có tại chỗ bạo thể mà chết. Dù sao đây chính là đồ của Ma thần Đại Hắc Thiên, tuyệt đối không phải là người phàm có thể chạm đến.

- Uhm… Những người còn lại của các ngươi đâu? Ải Nhân Vương của các ngươi đâu?

Bạch Khởi khẽ mỉm cười gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là bắt đầu hỏi thăm tung tích những Hắc Thạch Ải Nhân.

- Cái này… Hồi bẩm chủ nhân, bọn họ toàn bộ đều ở Dung Nham Chi Thành, Ải Nhân Vương ra lệnh cho ta đến đây chính là vì nghiệm chứng xem là thật hay giả, đồng thời muốn mời chủ nhân đi Dung Nham Chi Thành của Hắc Thạch Ải Nhân. Lúc trước Ải Nhân Vương nói cho ta biết, bất kể là thật giả cũng muốn mời ngài đi đến Dung Nham Chi Thành…

Pháp Lan cung kính hồi đáp. Hơi thở cũng đã khôi phục bình tĩnh, trải qua giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, vị Hắc Thạch Ải Nhân Trưởng Lão đã căn bản khôi phục như lúc ban đầu, mặc dù đang đối mặt Bạch Khởi cũng có chút khẩn trương, tuy nhiên đã không còn giật mình như vừa rồi.

- Tại sao?

Bạch Khởi tò mò nói, hắn có chút không hiểu lời nói của Pháp Lan, bất kể là thật hay giả cũng muốn mình đi đến Dung Nham Chi Thành, cũng không biết vị Hắc Thạch Ải Nhân Vương đang muốn làm gì, vì vậy trong suy nghĩ của Bạch Khởi cho rằng nơi này nhất định có vấn đề, có thể sẽ xảy ra chuyện.

- Cái này… Ta trước khi đến Ải Nhân Vương của ta cũng đã nói qua, nếu như ngài là giả, vậy hãy để cho ngài đi đến Dung Nham Chi Thành, sau đó mọi người sẽ liên kết lại đối phó với Ảnh Tộc… bởi vì bọn họ đã phản bội Ma thần Đại Hắc Thiên, danh dự của Ma thần không được phép làm bẩn, cho nên sẽ đem toàn bộ mọi người giết chết ở Dung Nham Chi Thành, còn nếu như ngài là thật thì cũng sẽ mời ngài đi đến Dung Nham Chi Thành… là bởi vì hắn có lời gì muốn nói với ngài…

Pháp Lan đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó cung kính nói như thế, không có gì giấu diếm.

- Là sao? Ngô… Đã như vậy thì sáng mai chúng ta sẽ đi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Nhìn phía ngoài kia bầu trời đã từ từ tối đen lại, Bạch Khởi nói như thế. Hắn đã kết luận là chuyện này không có đơn giản như vậy, mà nếu đã như vậy thì mình phải đi đến đó một chuyến. Phải cố gắng thu phục cho được Hắc Thạch Ải Nhân, vì thế mình đi một chuyến đến Dung Nham Chi Thành cũng rất xứng đáng.

Bạch Khởi biết chuyện này không có đơn giản như vậy. Chỉ sợ là mình muốn Hắc Thạch Ải Nhân Tộc thần phục không có dễ dàng như vậy, tuyệt đối không có đơn giản giống như là Ảnh Tộc. Nếu lại lấy bao tay Atula ra lần nữa thì cũng không tốt, nếu Hắc Thạch Ải Nhân Vương người ta nói như vậy thì Bạch Khởi tự nhiên sẽ đi một chuyến.

o0o

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, đoàn người của Bạch Khởi rời khỏi Hắc Thạch Thành, hướng về phía Tây Bắc Hắc Thạch Thành đi đến Hắc Thạch Sơn Mạch. Đoàn người cũng chỉ có Bạch Khởi, Ảnh Thiên còn có Thập Đại Trưởng Lão Ảnh Tộc cùng với Hắc Thạch Trưởng Lão Pháp Lan. Ngoại trừ những người này thì không còn bất kỳ người nào tham gia vào hành động bí mật kỳ lạ này. Lần này, tốt nhất là không nên có quá nhiều người biết đến chuyện này… Dù sao Pháp Lan đã nói, Dung Nham Chi Thành đó là bí mật, tuyệt đối bí mật, Hắc Thạch Ải Nhân Tộc không hy vọng người khác biết địa điểm của nó. Bởi vì bọn hắn là muốn bảo đảm an toàn cho Hắc Thạch Ải Nhân Tộc, là điều quan trọng nhất của bọn hắn không muốn cho người khác biết.

Dĩ nhiên Bạch Khởi bọn họ ngoại lệ. Bất quá là vì tôn trọng Pháp Lan nên Bạch Khởi không mang theo nhiều người. Cho dù là cao thủ Ảnh Tộc cũng chỉ đem theo Ảnh Thiên cùng Thập Đại Trưởng Lão, còn những người khác thì Bạch Khởi không mang theo.

Hắc Thạch Sơn Mạch sở dĩ được gọi là Hắc Thạch Sơn Mạch là bởi vì ngọn núi này ở trên không hề có một ngọn cỏ, chỉ có trụi lủi những tảng đá màu đen, ngoài ra thì hoàn toàn không có gì khác. Cho dù là động vật cũng dị thường hiếm thấy, nơi này có thể nói là cấm khu sinh mạng, không có có bất kỳ sinh vật nào có thể ở chỗ này mà sinh sống được. Bởi vì nơi này trừ tài nguyên khoáng sán thì chỉ còn nham tương kinh khủng …

Nơi này nhiệt độ cao làm cho người ta thấy sợ, Bạch Khởi đoán chừng ít nhất là vào khoảng năm mươi độ, hơn nữa không có một ngọn cỏ cũng không có nhiều sinh vật. Bạch Khởi thật sự hoài nghi ở những chỗ như vầy thì Hắc Thạch Ải Nhân làm như thế nào mà sống. Chỉ sợ là cũng chỉ có chủng tộc như vậy mới sinh sống được, nếu đổi lại là một chủng tộc khác, cũng sẽ chịu không nổi hoàn cảnh như vậy. Mặc dù Bạch Khởi rất muốn hỏi một chút bọn họ rốt cuộc là thế nào mà sinh sống được ở đây. Bất quá cuối cùng Bạch Khởi đã bỏ đi ý nghĩ này mà không có hỏi nhiều.

Bất quá Bạch Khởi trong lòng rõ ràng một việc, đó chính là có thể ở nơi này mà sinh tồn không chỉ cần dũng khí mà còn cần nghị lực lớn lao cùng bền lòng. Mặc dù có thể là bởi vì nguyên nhân đặc tính chủng tộc, nhưng muốn ở nơi này mà sinh tồn thì không phải là chuyện đơn giản vì dù sao giúp cho Hắc Thạch Ải Nhân cũng không phải là nham tương sinh vật, cuộc sống bọn họ ở nơi này cũng không phải là đơn giản như vậy. Lúc này Bạch Khởi có chút hiểu tại sao Hắc Thạch Ải Nhân tính tình đều là cố chấp như vậy. Nếu không cố chấp, bọn họ không thể nào sống được ở nơi này, không có cố chấp bọn họ sẽ không có trường kỳ sinh sống được ở những nơi như vậy.

Dưới sự hướng dẫn của Pháp Lan, Bạch Khởi bọn họ đi qua Hắc Thạch Sơn nóng bức, đi khoảng hai ngày đường đi tới vị trí trung ương của Hắc Thạch Sơn, là một cái động khổng lồ và rất là rộng rãi.

o0o

- Đứng lại… Các ngươi là ai!

Khi Bạch Khởi bọn họ đặt chân đến nơi này, thì mấy trăm người nhỏ con nhưng thân thể rất cường tráng là Ải Nhân, cả người mặc khôi giáp chế tạo bằng tinh cương, cầm vũ khí xuất hiện ở hai bên động, mọi người hướng về phía những Ải Nhân đó, hướng về phía Bạch Khởi trợn mắt nhìn. Xem chừng nếu có chuyện gì là sẽ ra tay, nơi này là cửa vào của Dung Nham Chi Thành, là nơi quan trọng nhất của Hắc Thạch Ải Nhân cho nên chỗ này có trọng binh đến gác cũng không kỳ quái.

Mặc dù đối phương nhân số đông đảo, bất quá Bạch Khởi bọn họ cũng không kinh ngạc. Bởi vì bọn họ sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, cho nên cũng không có sợ hãi hay khẩn trương. Bởi vì ở đây đều là cao thủ, đối phương mặc dù nhân số đông đảo, bất quá, Bạch Khởi bọn họ nhưng cũng không để vào mắt. Bọn họ đám người này ở đây bất kỳ một người nào cũng đủ đem những Hắc Thạch Ải Nhân này hoàn toàn giải quyết. Dù sao tu vi của bọn hắn cũng không cao lắm, còn người của Bạch Khởi thấp nhất đều là Đấu Vương cao thủ, đối phó với mấy trăm người không thành vấn đề.

- Là ta… Bệ Hạ muốn gặp những người này, các ngươi toàn bộ tránh ra.

Nhìn thoáng qua chung quanh tìm tên Đội trưởng bên kia, Pháp Lan ngồi ở trên ngựa nhàn nhạt quát.

- Là Pháp Lan Trưởng Lão? Mọi người tránh ra, nhanh tránh ra…

Tên Đội trưởng vừa nhìn Pháp Lan, nhanh chóng nói như thế, không có do dự. Qua việc này có thể thấy Pháp Lan ở Hắc Thạch Ải Nhân Tộc chắc hẳn có một địa vị rất cao. Bất quá ngẫm lại thì một Đấu Vương cao thủ vô luận ở đâu địa vị cũng sẽ không thấp.

Đi theo Pháp Lan tiến vào bên trong cái động khổng lồ kia, nhất thời cả nhóm người Bạch Khởi đều thấy tối đen. Bọn họ men theo con đường rộng rãi mà đi vào phía bên trong, bên trong hồng quang bắn ra bốn phía, dưới sự chiếu rọi của cây đuốc nhóm người Bạch Khởi có thể rõ ràng nhìn thấy hồng quang, cảm nhận được sóng nhiệt đang đập vào mặt.

Một cái cửa bằng đá giống như trên Đại Lục xuất hiện ở trước mặt bọn Bạch Khởi. Sau khi đi vào và men theo con đường khoảng chừng mấy ngàn thước thì xuất hiện ở trước mặt bọn Bạch Khởi là một hồ nham tương khổng lồ. Màu đỏ như máu, nham tương sôi sùng sục nổi lên rất nhiều bọt khí, nham tương không ngừng quay cuồng. Chung quanh nhiệt độ cao gần trăm độ. Hồ nham tương rất rộng, ước chừng khoảng hơn mười dặm, mà ở vị trí trung ương của hồ nham tương lại là một tòa thành khổng lồ, dùng cự thạch cùng cương thiết xây thành. Bốn sợi dây xích khổng lồ với chiều rộng mấy thước được cố định trên thành tường cùng bốn phía trên vách đá, làm cho tòa thành này rất vững chắc. Có một con đường gập ghềnh, quanh co đi qua dung nham đến trước cửa lớn của tòa thành. Nhìn thấy khung cảnh trước mặt làm mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy rất kinh hãi.

Bất kể là Bạch Khởi lần đầu tiên tới đây hay là các cao thủ của Ảnh Tộc, khi nhìn thấy tòa thành rộng lớn này rất kinh ngạc. Phải biết rằng tòa thành trì này không biết hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực, mà có thể chứa đựng chừng mười vạn Hắc Thạch Ải Nhân ở trong. Qua đó có thể thấy tòa thành này khổng lồ đến mức nào, tường thành tuy cao khoảng vài mét nhưng rộng rãi và dày, nhìn thấy tòa thành khổng lồ dài đến mấy dặm, nhìn thấy tình cảnh như thế bọn họ tại sao có thể không khiếp sợ.

Những kiến trúc như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thiên phú cực cao cùng năng lực của Ải Nhân Tộc mới có thể kiến tạo, nếu đổi lại một chủng tộc khác ví dụ như là một Đế Quốc thì chỉ sợ là cho dù bọn họ có được thực lực như vậy nhưng cũng không có công nghệ cùng kỹ xảo cao đến mức có thể xây dựng một tòa thành thị như vậy. Ải Nhân không hổ là tín đồ của Công Tượng Chi Thần, không hổ với danh tiếng là khéo tay. Chỉ nhìn thấy tòa thành của Hắc Thạch Ải Nhân cũng đã đủ để chứng minh hết thảy. Dung Nham Chi Thành, cái tên này tuyệt đối có một không hai.

- Sách sách… Năm xưa ta từng du lịch Đại Lục, Ải Nhân Tộc Đại Tuyết Sơn Thiết Lô Bảo cũng không thể hơn được. Mặc dù Thiết Lô Bảo nếu so với tòa thành này thì lớn hơn rất nhiều, bất quá khi nhắc tới công nghệ cùng kỷ xảo, cùng với bản lãnh thì Hắc Thạch Ải Nhân nếu so sánh với Ải Nhân Tộc thì đã tăng thêm một bậc.

Đã xuống ngựa đi theo bên cạnh Bạch Khởi, Ảnh Thiên mỉm cười nói.

Về phần nói tại sao bọn họ khi đi hơn mười dặm gần tới tòa thành lại bỏ ngựa mà xuống đi bộ nguyên nhân rất đơn giản. Cho dù là giống ngựa ưu tú nhất, cũng không con nào chịu được nhiệt độ như vậy. Trừ phi là ma thú tọa kỵ, hơn nữa còn phải là tọa kỵ ma thú hệ hỏa mới dám tiến vào những chỗ như vậy, còn những tọa kỵ khác thì không có khả năng. Mấy người này cũng là bằng vào tu vi cao siêu mới dám vào những chỗ như vậy. Cũng không phải người nào cũng có thể giống như Pháp Lan vậy, ở hoàn cảnh biến thái này mà vẫn như cũ không vận dụng đấu khí, cứ như đã thành thói quen, hơn nữa còn vẻ mặt thoải mái, làm cho người ta cảm thấy lạnh người.

- Dĩ nhiên… Hắc Thạch Ải Nhân chúng ta là ưu tú nhất, Đại Tuyết Sơn Ải Nhân Tộc mặc dù không tồi, bất quá so với Hắc Thạch Ải Nhân chúng ta thì bọn họ không bằng. Lúc ban đầu bọn họ chính là vì đố kỵ thiên phú của Hắc Thạch Ải Nhân chúng ta cho nên mới xua đuổi chúng ta.

Pháp Lan với vẻ mặt ngạo nghễ nói, bất quá khi nói đến Ải Nhân Tộc thì có chút khinh thường, cũng có chút oán hận.

Mọi người ở xung quanh bao gồm cả Bạch Khởi cũng không nói gì, bởi vì bọn họ biết việc này bọn họ tốt nhất là không nên bình luận. Chuyện năm đó ai cũng không rõ ràng lắm, chuyện đã xảy ra quá lâu như vậy sớm đã trở thành một bí ẩn. Cho nên cũng không cách nào phán định đúng sai, trừ phi xuyên qua thời gian không gian quay trở lại quá khứ, nếu không không thể khẳng định được tình huống lúc đó…

Thủ vệ của Hắc Thạch Ải Nhân Tộc canh gác rất nghiêm mật, ở trên đường cứ khoảng mười bước thì có một chỗ gác còn cứ năm bước thì có một trạm canh rất là nghiêm mật. Bọn người Bạch Khởi đã đi qua rất nhiều trạm kiểm soát, hơn nữa còn có khoảng mấy trăm người thường xuyên đi tuần tra ở chung quanh. Tất cả mọi nơi đều phòng thủ nghiêm mật hết thảy, do đó không dễ dàng gì mà đột nhập. Dù sao nơi này là nơi rất quan trọng của Hắc Thạch Ải Nhân Tộc, đây là nơi sinh sống bí mật của Hắc Thạch Ải Nhân Tộc, tuyệt đối không cho phép kẻ nào lẻn vào.

Khi bọn hắn đi tới sát Dung Nham Chi Thành, thì nhóm người Bạch Khởi quan sát kỹ càng tòa thành to lớn này một lần nữa rồi sau đó mới chậm rãi tiến vào bên trong. Khi đi vào Dung Nham Chi Thành có thể nghe được âm thanh đinh đinh đương đương, ở Hắc Thạch Sơn Mạch không thể sản xuất lương thực, cũng không sản xuất bất kỳ những thứ nào khác, nhưng lại có được vô số khoáng thạch, cho nên tất cả Hắc Thạch Ải Nhân đã dùng phương thức sinh tồn chính là không ngừng chế tạo vũ khí cùng khôi giáp, sau đó giao cho quốc gia, để quốc gia phái người giao dịch với thế giới loài người để đổi lấy thực phẩm cùng với các loại nhu yếu phẩm. Có thể nói cả Dung Nham pháo đài như là một xưởng công binh cực lớn, nơi này ngoại trừ tửu quán thì chỗ nào cũng đều là tiệm thợ rèn, mọi người ai cũng tinh thông chế tạo, cho dù là phụ nữ cũng không ngoại lệ. So với thế giới loài người thật là một trời một vực. Sở dĩ có những tửu quán này tồn tại, đó là bởi vì Hắc Thạch Ải Nhân cùng Ải Nhân Tộc giống nhau, cùng rất thích uống rượu. Bọn họ cảm thấy rượu là thứ tốt nhất ở trên đời này. Đối với một Ải Nhân mà nói hắn có thể không ăn cơm, nhưng tuyệt đối không thể không uống rượu, đây chính là Hắc Thạch Ải Nhân…

Khi đi qua ngã tư đường phồn hoa, đều có thể thấy được vũ khí bày bán ở hai bên đường, mỗi một thứ như thế đều tinh phẩm, mỗi một thứ như vậy giá trị không hề thấp. Những thứ này làm cho cuộc sống của Hắc Thạch Ải Nhân rất giàu có, đương nhiên những thứ bọn họ tùy ý đặt ở bên ngoài tuyệt đối không phải là trân phẩm, chân chính tinh phẩm được giấu ở trong nhà, Hắc Thạch Ải Nhân không có đem ra bán. Đối với một Hắc Thạch Ải Nhân mà nói, hắn đều có một hai tác phẩm đắc ý, cho nên bọn họ đều có cất giữ một vài món vũ khí hoặc khôi giáp đặc biệt mà không đem ra ngoài bày bán.

Khi nhóm người Bạch Khởi đi qua đã làm cho vô số người chú ý, không ít người dừng lại công việc mà nhìn nhóm người Bạch Khởi. Mọi người đều rất ngạc nhiên, bất kể là phụ nữ hay là nhi đồng cũng là như thế. Ở Dung Nham Chi Thành, rất nhiều người cả đời cũng không có đi ra khỏi nơi này nửa bước, có thể đi ra ngoài đều là cao thủ, cho dù là ở phía ngoài tuần tra, thấp nhất cũng là Đấu Sĩ, nếu như không phải thì đừng mong là có thể đi ra ngoài. Mà muốn đi khỏi nơi này để tới thế giới loài người cùng nhân loại tiến hành giao dịch, thấp nhất cũng là Đại Đấu Sư, hơn nữa mỗi một lần đi ra ngoài cũng không nhiều lắm, chỉ có hai trăm người, cho nên trong bọn họ cũng có rất nhiều người cả đời cũng chưa từng thấy qua trong loài người có hình dạng như thế nào.

Cho nên đối với nhóm người Bạch Khởi, mọi người chung quanh đều cảm thấy tràn đầy tò mò. Cho nên mọi người đều dừng lại công việc mà ngắm nhìn, giống như loài người nhìn gấu trúc, giống như là phát hiện cái gì kỳ quái. Bất quá bọn hắn cũng không có vây quanh, mà là yên lặng nhìn xem, bọn họ thấy được nhóm người Bạch Khởi hướng phía Vương Cung đi tới, cả đám đều tự chủ chỉnh tề tránh ra, mà không hề gây khó khăn. Bởi vì bọn họ rõ ràng, có thể tới nơi này, nhất định tất cả đều là những nhân vật trọng yếu, nếu không phải như vậy thì không cần bọn họ có hành động gì thì đã bị đội tuần tra ở phía ngoài ra tay rồi, thậm chí lúc này chuông báo động đã gõ vang, những cao thủ của cùng quân đội của Vương Quốc cũng đã rối rít xuất động.

Vương Cung của Hắc Thạch Ải Nhân cũng không quá xa hoa, ở trung tâm của thành thị, ở bên trong một ngọn nhà cao tầng. Ở ngoài cửa Vương Cung này có hơn một trăm Ải Nhân võ sĩ mặc khôi giáp màu vàng, chỉnh tề đứng ở nơi đó. Bạch Khởi bọn họ đi theo sau Pháp Lan đi đến nơi này. Bạch Khởi thấy nằm ở vị trí trung tâm tòa Vương Cung có một pho tượng khổng lồ như một ngọn núi được điêu khắc bằng tinh cương, cao khoảng mấy chục thước, chỉ dùng cương thiết tinh khiết chế tạo. Nhìn qua nguy nga vô cùng và sau lưng pho tượng còn điêu khắc một cặp cánh dơi màu đen rất lớn, toàn thân cũng phảng phất tràn đầy lực lượng, trông rất sống động. Nhất là nó có màu đỏ như máu, bức tượng này Bạch Khởi biết… chính là nguyên hình của Đại Hắc Thiên. Từ đó có thể thấy được Hắc Thạch Ải Nhân còn không vứt bỏ tín ngưỡng của mình. Hình ảnh điêu khắc của Đại Hắc Thiên chính là chứng minh tốt nhất.

Thấy được điêu khắc này thì Bạch Khởi trong nháy mắt yên tâm đi rất nhiều. Hắn vốn đang có chút bận tâm trong hành trình lần này, bất quá bây giờ nhìn lại vấn đề cũng không lớn. Mặc dù trong đó cũng có chút vấn đề là sẽ không thể thu phục Hắc Thạch Ải Nhân dễ dàng giống như Ảnh Tộc, đơn giản như vậy, bất quá cũng sẽ không quá mức khó khăn. Bởi vì tín ngưỡng của Hắc Thạch Ải Nhân vẫn như cũ, vẫn rất kiên định. Chỉ cần bọn họ đối với tín ngưỡng Đại Hắc Thiên vẫn còn, mình muốn thu phục bọn họ cũng sẽ không có quá khó khăn.

- Chủ nhân, xin ngài chờ trong chốc lát, ta đây phải đi nói cho Quốc Vương Bệ Hạ tin tức ngài đã đến.

Pháp Lan kêu một tên thủ vệ gần đó tới, sau đó kêu hắn đem nhóm người của Bạch Khởi đi vào Hoàng cung. Mà bản thân mình liền vội vã rời đi hướng về phía một cửa khác đi vào, chắc là đang đi bẩm báo cho Quốc Vương.

Nhóm người của Bạch Khởi cũng không do dự đi theo thủ vệ tiến vào trong đại điện của Vương Cung, bọn họ cũng không hề sợ điều gì. Ở nơi này bao gồm cả Bạch Khởi đều là cao thủ, cho dù là toàn bộ cao thủ của Hắc Thạch Ải Nhân Tộc muốn giữ bọn họ lại cũng không thể được. Cho nên bọn họ không có gì mà phải sợ. Huống chi nếu Hắc Thạch Ải Nhân tín ngưỡng vẫn như cũ thì sẽ không ra tay đối phó với Bạch Khởi, điều này ai cũng rất rõ ràng. Cho nên khi bọn họ tiến vào đại điện của Vương Cung, vẻ mặt rất thoải mái, thậm chí mọi người đứng ở nơi đó bắt đầu nhìn xem điêu khắc của đại điện Vương Cung.

Bạch Khởi cũng như thế, bất quá hắn không có chú ý đến vũ khí hoặc là những nhân vật điêu khắc, mà là chú ý ở trên vách tường ở vị trí trung tâm điêu khắc, chính là hình ảnh Đại Hắc Thiên. Mà chung quanh Đại Hắc Thiên có vô số Thiên Sứ, đang cùng Đại Hắc Thiên tiến hành chiến đấu, đối diện với hắn là một vóc người thướt tha nữ tính, nghĩ đến đây chính là cảnh tượng chiến đấu của Đại Hắc Thiên cùng Quang Minh Thần.

Bình luận





Chi tiết truyện