chương 237/ 351

Những thủ hạ của Bạch Khởi so với người của Phong Lâm Tổng Đốc mà nói thực sự như trời so với đất, nhưng thủ hạ của Bạch Khởi là trời, thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc là đất. Mặc dù số lượng đông đảo đạt tới hai ngàn người, đồng thời còn có mười cao thủ, nhưng nói thật những thủ hạ của hắn trước mắt những thân binh của Bạch Khởi căn bản không chịu nổi một đòn. Còn về những cao thủ, Lưu Dịch Tư trong nháy mắt đã có thể giết sạch không trừ không ai… Dù sao danh xưng Thất Tinh Đấu Hoàng cũng không phải là danh hão, huống hồ theo thái độ của Lưu Dịch Tư mà nói, đột nhiên gần đây ông ta lại có trạng thái muốn có chút đột phá.

Nếu một ngày nào đó Lưu Dịch Tư đột phá thì đó chính là một Bát Tinh Đấu Hoàng khiến người ta khiếp sợ, chỉ cần đột phá hai lần thì sợ là sẽ trở thành cao thủ Đấu Đế thật sự, đến lúc đó Lưu Dịch Tư tuyệt đối là một sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ, mặc dù hắn bây giờ cũng khiến người ta ngưỡng mộ như vậy.

Sau khi Bạch Khởi nói xong, thủ hạ của hắn bắt đầu xông đến, không nói nhiều trực tiếp múa vũ khí sắc bén trong tay mình đột phá từ phía sau, đánh ngã binh mã tinh nhuệ của Phong Lâm Tổng Đốc xuống đất. Mặc dù số lượng bọn họ không nhiều nhưng lại không hề tỏ ra yếu kém, thậm chí còn biểu hiện cường thế tương đối giống như đàn hổ dữ xông vào giữa đám đông vậy, giết chết những thủ hạ binh sĩ của Phong Lâm Tổng Đốc, người ngã ngựa đổ. Những tiếng kêu thảm khốc thê lương không ngừng vang lên, cứ từng phút từng giây lại có người không ngừng ngã xuống. Máu tươi trong nháy mắt đã nhuốm đỏ cả ngôi nhà hoa lệ, cả ngôi nhà ở đâu cũng nồng nặc mùi máu tươi, thậm chí có chút nhức mũi, hơn nữa còn có người không ngừng ngã xuống, những tiếng kêu la thảm thiết vang lên bên tai không dứt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Những cao thủ bên cạnh Phong Lâm Tổng Đốc sau khi nhìn thấy tình cảnh như vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó cầm lấy vũ khí chuẩn bị động thủ nhưng khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Lưu Dịch Tư đã từ xa tới trước mặt bọn họ, không biết xuất hiện lúc nào, cũng không biết làm thế nào xuất hiện, nhưng tóm lại lúc này Lưu Dịch Tư đang ngăn cản trước mặt bọn họ. Mặc dù cơ thể mới nhìn rất nhỏ bé nhưng lại tạo cho người ta khí thế giống như thái sơn không thể nào vượt qua được, khiến những cao thủ đang chuẩn bị ra tay để giúp đỡ đám binh sĩ đều sững sờ, hai mặt nhìn nhau, nhưng không có ai dám động thủ.

- Những người trẻ tuổi đừng bốc hỏa nhiều quá, đối thủ của các ngươi không phải là đám binh sĩ đó mà là ta… có chuyện gì cứ xông tới ta là được rồi, lão phu sẽ tiếp đón chu đáo.

Lưu Dịch Tư nhắm mắt đứng cản trước mặt đám đông nói, khi nói thậm chí ngay cả vũ khí cũng không rút ra, trực tiếp dùng tay không, phảng phất như căn bản xem thường những cao thủ này, khiến người ta nhìn mà cảm thấy nổi giận.

Đương nhiên những cao thủ bên cạnh Phong Lâm Tổng Đốc nếu biết người đang đứng trước mặt bọn họ là Thất Tinh Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư trong truyền thuyết, tuyệt đối sẽ không có chút tức giận nào trong lòng. Ngược lại còn cảm thấy đây là lẽ thường nên làm, bọn họ cũng không muốn tấn công Lưu Dịch Tư, hoặc là chống lại sự ngăn cản của Lưu Dịch Tư. Bọn họ sẽ bỏ lại Phong Lâm Tổng Đốc trước tiên, chạy trốn khỏi cái nơi khủng khiếp này, mặc dù với sự ngăn cản của Lưu Dịch Tư tỉ lệ chạy trốn là một trên một triệu, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng còn hơn là xông tới chắc chắn sẽ chết, không ai trong số bọn họ muốn chết, bọn họ tuyệt đối sẽ chạy trốn.

Nhưng đáng tiếc là bọn họ lại không biết chuyện này, đối với bọn họ một lão tử mặc áo bào màu xám thì không có gì phải sợ, hơn nữa hắn còn dám ngăn cản trước mặt bọn họ, rõ ràng là không muốn sống nữa.

- Giết hắn… những kẻ khác xông tới với ta, đi giải quyết những tên khác.

Một cao thủ đầu lĩnh sau khi liếc nhìn Lưu Dịch Tư đang ở trước mặt liền lạnh lùng nói, quả nhiên hắn rất tự phụ với bản thân mình, căn bản không để Lưu Dịch Tư trong mắt. Đối với những lời này Lưu Dịch Tư đến lúc này vẫn không có phản ứng gì, Bạch Khởi ngược lại lại để lộ một nụ cười lạnh lùng.

- A… đã như vậy, vậy thì lão phu cũng chỉ có thể đại khai sát giới thôi.

Lưu Dịch Tư thở dài một hơi, phảng phất như không muốn ra tay nhưng bây giờ những kẻ này lại muốn tìm đến cái chết, lão nhân gia như ông ta cũng không thể không động thủ.

Vừa dứt lời Lưu Dịch Tư đã vung tay lên, giống như muốn xông tới cũng giống như muốn đứng yên một chỗ động thủ. Sau khi ông ta phất nhẹ tay cả đám người được gọi là cao thủ của Phong Lâm Tổng Đốc đều lần lượt ngã xuống đất, cả đám chết thảm trên đất, máu chảy không ngừng, có một vài kẻ ngay cả cơ thể cũng không toàn vẹn, tứ phân ngũ liệt thật là thê thảm, nhưng bọn chúng cho đến lúc chết vẫn không rõ tại sao lại như vậy, rút cục chuyện gì đã xảy ra…

Kỳ thực không nói gì bọn họ mà chính ngay cả bản thân Bạch Khởi cũng không nhìn ra động tác của Lưu Dịch Tư. Lưu Dịch Tư đến bây giờ quả là càng ngày càng tịnh tiến, với trình độ Cửu Tinh Đấu Vương như Bạch Khởi cũng không nhìn rõ động tác của Lưu Dịch Tư, chỉ nhìn thấy Lưu Dịch Tư xuất thủ, nhưng Lưu Dịch Tư ra tay như thế nào, ra tay bao lần trong đó, Bạch Khởi chỉ nhìn thấy một vài hình bóng nhàn nhạt, còn những cái khác thì không hề thấy. Điều này khiến Bạch Khởi rất kinh hãi đồng thời sự cảm thán và kính nể đối với Lưu Dịch Tư trong lòng cũng tăng thêm không ít.

Chẳng bao lâu trận chiến đã kết thúc, thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc không còn ai sống sót, toàn bộ đều nằm dưới đất. Năm trăm tinh binh của Bạch Khởi không có ai chết, chỉ có mấy người bị thương nhẹ, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần băng bó đơn giản là được, căn bản không có vấn đề gì.

Còn về Phong Lâm Tổng Đốc lúc này mang theo mười mấy người hầu, còn có hai ba hộ vệ đứng bên cạnh bảo vệ, nhưng mấy người bọn họ đã hai chân run rẩy, ai cũng nắm trường đao nhưng lại không dám có bất cứ động tác nào. Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, bất giác nuốt nước bọt ừng ực. Nếu không phải vì bây giờ không còn đường nào để bỏ chạy, thậm chí ngay cả Phong Lâm Tổng Đốc cũng không hề nghi ngờ mấy tên này sẽ vứt bỏ mình, bỏ mình lại để chạy trốn thật xa, kiên quyết sẽ không để ý đến mình cho dù là một giây cũng không.

- Bây giờ ngươi định làm gì? Còn có chiêu cuối gì không? Cứ lấy ra hết đi.

Bạch Khởi liếc nhìn Phong Lâm Tổng Đốc ở trước mặt nói, khi nói trên mặt xuất hiện nụ cười tràn đầy sự giễu cợt, nói xong tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống liếc nhìn Phong Lâm Tổng Đốc, chờ đợi phản ứng của đối phương.

- Thắng làm vua thua thành giặc… Không nói gì cả, hôm nay ta nhận thua, nhưng Bạch Khởi, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng chuyện này sẽ liên lụy đến Thái Tử, Thái Tử không hồi âm gì với chúng ta. Chuyện này cho dù là Bệ Hạ cũng không có cách nào định tội Thái Tử, nếu không đất nước khó mà thái bình. Ngươi đừng tưởng Thái Tử Điện hạ chỉ có thế lực là chúng ta, bất luận là ngươi hay là Bệ Hạ cũng quá coi thường Thái Tử rồi, không có sự ủng hộ của Phong Lâm Hành tỉnh chúng ta, Thái Tử vẫn có sự ủng hộ của mười vị Giang Nam Tổng Đốc khác, còn có sự ủng hộ của một trăm hai mươi vạn binh mã Giang Nam. Cho dù là không có Giang Nam thì vẫn có những người khác ủng hộ Thái Tử, Thái Tử Điện hạ sẽ báo thù cho ta!

Phong Lâm Tổng Đốc vẫn là một nam tử hán, mặc dù thất bại nhưng lúc này hắn vẫn không nịnh hót như những kẻ khác, cầu xin Bạch Khởi tha mạng, ngược lại trong nháy mắt lấy ra một thanh kiếm ngắn, sau khi nói xong liền nhắm ngay ngực mình đâm vào.

Trong nháy mắt máu tươi từ ngực của Phong Lâm Tổng Đốc phun ra như thác, thấm đầy mặt đất, trên miệng của Phong Lâm cũng chảy ra một dòng máu, theo y phục chảy xuống chậm rãi tích lại trên mặt đất, sau đó không cam lòng liếc nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt rồi từ từ ngã xuống đất.

- Đại nhân… bây giờ chúng ta phải làm sao?

Độc Cô Chiến Thiên liếc nhìn Phong Lâm Tổng Đốc nằm trên đất, sau đó tiến lại gần Bạch Khởi thấp giọng hỏi.

- Còn có thể thế nào nữa? Hắn mặc dù là một kẻ đại nghịch bất đạo nhưng nói thế nào cũng vẫn có chút khí phách, giữ lại toàn bộ xác hắn, tạm thời để ở hậu đường, tiện thể phái người đi trước đem chuyện này bẩm báo lên Bệ Hạ. Mặt khác triệu tập đội thân vệ phong tỏa Phủ Tổng Đốc, phái người ngay trong đêm ra khỏi thành điều động Quân đoàn 14 ở gần Phong Lâm, kêu bọn chúng đóng quân ngoài thành, đừng có bất kỳ động tác nào. Sau đó kêu người của chúng ta giả làm thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc truyền lệnh cho mười vị Tổng Đốc khác tới Phong Lâm Thành họp, phải kêu bọn họ bí mật đến trước, nói là thư hồi âm của Thái Tử đã đến rồi, kêu bọn họ tới nghiên cứu một chút, chuẩn bị chuyện khởi binh.

Dùng tay ấn lên thái dương của mình, Bạch Khởi nói với chút đau đầu, tất cả mọi chuyện đã kết thúc nhưng Bạch Khởi vẫn rất đau đầu. Dù sao Giang Nam còn có một trăm hai mươi vạn binh mã có thể xảy ra bạo loạn bất cứ lúc nào, chuyện này còn chưa xử lý một cách triệt để thì Bạch Khởi vẫn không có cách nào yên tâm, cho nên Bạch Khởi vẫn vì vấn đề này mà phiền não.

Mặc dù Bạch Khởi mở miệng giống như không có vấn đề gì nhưng thật sự là có vấn đề hay không chỉ có trong lòng Bạch Khởi là hiểu rõ nhất, chuyện này tuyệt đối không biểu hiện đơn giản như nó biểu hiện, chuyện này phức tạp hơn nhiều.

- Vâng!

Độc Cô Chiến Thiên gật gật đầu, cứ theo ý tứ của Bạch Khởi mà đi sắp xếp mọi việc, Độc Cô Chiến Thiên bây giờ đã thật sự thích ứng với công việc của mình. Không còn bộ dạng lạnh lùng cao ngạo như khi mới quen biết Bạch Khởi hồi đầu, ngoại trừ việc tu luyện cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không hỏi, Độc Cô Chiến Thiên bây giờ đã có sự thay đổi rất lớn, biểu hiện rõ nhất chính là năng lực làm việc của Độc Cô Chiến Thiên.

Thời gian ban đầu Độc Cô Chiến Thiên ngoại trừ chuyện cầm đại kiếm chém người, những chuyện khác đều không làm, nhưng theo Bạch Khởi lâu như vậy, Độc Cô Chiến Thiên bây giờ đã sớm không còn bộ dạng như ban đầu, hắn đã học được rất nhiều thứ, năng lực làm việc nâng cao rõ rệt. Cho đến bây giờ đã không còn mông lung vô tri như lúc ban đầu, những chuyện giao cho Độc Cô Chiến Thiên, hắn có thể làm rất tốt, rất tốt, khiến Bạch Khởi rất yên tâm.

Chớp mắt mười ngày đã trôi qua, trong thời gian mười ngày tất cả mọi thứ trong Phong Lâm Thành đều biểu hiện gió yên sóng lặng như vậy, không có ai phát hiện ở đây có vấn đề gì, thậm chí căn bản không có người cảm thấy trong Phong Lâm Thành xảy ra chuyện gì. Các thương gia vẫn kinh doanh như thường ngày, các cửa hàng vẫn buôn bán tấp nập, thành vệ quân vẫn hành động như mọi khi, các Bộ vẫn cẩn trọng như trước. Ngoại trừ chuyện Phong Lâm Tổng Đốc gần đây không ra khỏi cửa và Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi vào ở phủ đệ của Phong Lâm Thành thì tất cả mọi thứ vẫn như cũ, tất cả mọi người đều không phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt.

Cho dù là người có khứu giác nhạy cảm cũng không có cách nào phát hiện ra, thật ra Phong Lâm Tổng Đốc đã chết lâu rồi, các mệnh lệnh của Phủ Tổng Đốc thật ra đều do Bạch Khởi tuyên bố. Còn có Quân đoàn 14 trú quân ở vị trí Đông Nam của Phong Lâm Hành tỉnh đã được điều động tới bên ngoài Phong Lâm Thành từ lâu, bí mật đóng quân trong sơn cốc bên ngoài Phong Lâm Thành, chỉ cần đợi Bạch Khởi hạ lệnh thì có thể tiến vào thành với tốc độ nhanh chóng trong một canh giờ. Cũng không có ai phát hiện, trong một tháng này cao thủ của Đại La Phái đã từ từ chuẩn bị. Bọn họ bắt đầu hành động bí mật, thường thường tiến vào Phủ Tổng Đốc để báo tin cho Bạch Khởi. Trưởng Lão của Đại La Phái là Ân Thiên Cừu đã ở trong Phủ Tổng Đốc một thời gian dài, cũng không có ai biết vì Bạch Khởi dùng bồ câu đưa thư, vũ khí của cả Đế Quốc đã bắt đầu được vận chuyển đến. Quân đội của Đế Quốc đóng quân tại ba hướng Tây Nam, Trung Ương, Đông Nam của Đế Đô đã bắt đầu rục rịch. Quân đoàn Chiểu Trạch nằm ở nơi xa nhất của phương Nam cũng bắt đầu làm chậm lại cuộc chinh phạt của họ đối với Man di Nam cương, bắt đầu chỉnh đốn lại binh mã của mình, thậm chí đã bắt đầu tích trữ lương thảo đề phòng bất trắc.

Tất cả những điều này đương nhiên không có ai biết, vì bọn Bạch Khởi làm rất bí mật, ngoại trừ tầng lớp cấp cao thật sự của Đế Quốc, Hoàng Đế và những người thân tín nhất của người thì không có ai biết, tất cả mọi hành động đều được bí mật tiến hành, thậm chí rất nhiều người không biết tại sao lại điều động đội quân của Đế Quốc.

Đương nhiên tất cả những điều này không thể nói là Lý Tự Minh không có tự tin với Bạch Khởi, cũng không thể nói là Lý Tự Minh không tin tưởng Bạch Khởi, nhưng phàm là chuyện gì cũng có vạn nhất. Vạn nhất Bạch Khởi xử lý chuyện này không tốt, vậy Đế Quốc vẫn có sự chuẩn bị. Đội quân một trăm hai mươi vạn mặc dù khó chơi nhưng Đế Quốc vẫn không phải không thể chiến thắng bọn họ, theo bố trí bây giờ, cho dù có biến động gì thì sợ là đội quân Đế Quốc vẫn có thể điều động, tập trung trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng giết chết bọn phản loạn.

Đương nhiên chuyện này vẫn có một tiền đề, đó chính là thất bại của Bạch Khởi, nếu Bạch Khởi thành công, chuyện như vậy đương nhiên không cần nói gì thêm. Dù sao có thể có ít người chết hơn một chút đương nhiên vẫn tốt hơn, nhưng nếu Bạch Khởi thật sự không còn cách nào hủy bỏ chuyện này thì chiến tranh sẽ bạo phát, như vậy giống như không còn cách nào, chỉ có thể lấy chiến tranh khống chế chiến tranh mà thôi.

o0o

- Đại nhân… Ngài nói lần này Phong Lâm Tổng Đốc đột nhiên kêu chúng ta tới Phong Lâm Thành thật sự là vì muốn bàn luận chuyện khởi binh sao?

Trên đường cái trong Phong Lâm Thành, trong một chiếc xe ngựa hoa lệ, sáng ngời, một văn sĩ trang nhã khoảng hơn bốn mươi tuổi, cầm một cây quạt, người trung niên ngồi đối diện với một lão giả khôi ngô đang ngồi xếp bằng thấp giọng hỏi. Lão giả này không phải ai khác mà chính là Tổng Đốc đại nhân của Du Lâm Hành tỉnh, lúc này hắn đang theo lời mời của Phong Lâm Tổng Đốc tới Phong Lâm Thành, đang đi tới vị trí Phủ Tổng Đốc.

- Vậy còn có thể thế nào? Lẽ nào ngươi cảm thấy hắn còn có cách nghĩ khác sao? Chuyện khởi binh là tuyệt mật, hắn đương nhiên phải nói chuyện trực tiếp. Dù sao chuyện của La Đan vẫn chưa giải quyết, ta nghĩ hắn cũng không muốn xảy ra chuyện giống của của La Đan một lần nữa, cho nên vẫn phải gặp mặt thương lượng một chút, huống hồ đây là chuyện lớn, phải cần cùng nhau thương lượng, dù sao có một số chuyện dùng thư tín nói không rõ ràng.

Du Lâm Tổng Đốc vung tay lên không thèm để ý nói, ông ta vốn xuất thân từ quân ngũ, mặc dù đã già nua gần bảy mươi tuổi, nhưng trên người vẫn có khí lực vững chắc, có thể dễ dàng nhìn thấy được, đương nhiên cũng khó tránh khỏi có chút tùy tiện.

- Chuyện này… mặc dù nói như vậy, nhưng… ngài phải biết rằng gần đây Bạch Khởi đã tới Phong Lâm Hành tỉnh, đang ở Phong Lâm Thành, hơn nữa nghe nói hắn đã vào ở trong phủ đệ của Phong Lâm Tổng Đốc, ngài có cảm thấy chuyện này có chút vấn đề không?

Gã văn sĩ trung niên nghe xong lời này thì cau mày nói. Khi lần đầu tiên nghe thấy tin này hắn đã cảm thấy có chút gì đó không bình thường, tiềm thức cho rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, mặc dù chưa từng gặp qua Bạch Khởi, nhưng danh tiếng và sự tích của Bạch Khởi hắn đã nghe qua, hắn cho rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.

- Ngươi nói chuyện này có vấn đề sao?

Du Lâm Tổng Đốc nghe xong lời này thì nhíu mày thấp giọng nói, trong đầu hình như đang suy tư điều gì nhưng sau khi suy nghĩ một lát lại lắc lắc đầu, há miệng nói:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, ngươi có thể vẫn chưa biết mối giao tình sâu đậm giữa Phong Lâm Tổng Đốc và Thái Tử, cùng lớn lên từ nhỏ, hắn đã làm trợ thủ cho Thái Tử Điện hạ hai mươi năm, sau đó lại được phái tới Giang Nam làm Phong Lâm Tổng Đốc, hắn và Thái Tử tuyệt đối là giao tình hoán mệnh, không có khả năng lại đâm sau lưng Thái Tử Điện hạ…

- Vậy tại sao Bạch Khởi lại ở trong Phủ Tổng Đốc? Lẽ nào Bạch Khởi đã phản bội Tam Hoàng tử? Nhưng tôi cảm thấy điều này không có khả năng. Ở Đế Quốc này có ai mà không biết Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan và Bạch Khởi có mối giao tình cực kỳ sâu đậm như anh em, Bạch Khởi cũng là cờ xí tiên minh, lâu nay nhìn Thái Tử Điện hạ vốn không thuận mắt, thậm chí đã từng phát sinh vài lần xung đột, lẽ nào hắn lại phản bội Tam Hoàng tử? Tôi nghĩ điều này không có khả năng, đại nhân xin đừng giận tôi nói thật… tôi cảm thấy… chuyện lần này nhất định có uẩn khúc, hay là chúng ta đừng trực tiếp đi tới Phủ Tổng Đốc thì tốt hơn.

Văn sĩ trung niên ngồi ở đó thấp giọng nói, khi nói cúi đầu thật thấp về phía trước, sau đó thành khẩn nói với Phong Lâm Tổng Đốc đang ở trước mặt.

- Vậy à… Ngươi nói vậy ta cũng cảm thấy thật sự có vấn đề, nhưng ngươi có cảm thấy có khả năng giữa bọn họ xảy ra xung đột không, có phải Phong Lâm Tổng Đốc đã giải quyết Bạch Khởi? Dù sao ngươi phải biết rằng nơi này là Phong Lâm Hành tỉnh, Phong Lâm Tổng Đốc đã làm Tổng Đốc ở đây mười năm rồi, đối với việc nắm giữ Phong Lâm Hành tỉnh có thể nói là thâm căn cố đế, Bạch Khởi cho dù lợi hại thì e cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu nói giữa bọn họ xảy ra vấn đề, vậy thì nhất định chỉ có một người có thể sống sót, rõ ràng ta cảm thấy khả năng người đó là Phong Lâm Tổng Đốc cao hơn một chút… Ngươi nói… có phải là hắn đã giải quyết Bạch Khởi rồi không, nhưng lại sợ người khác biết chuyện này, cho nên mới tuyên bố ra ngoài là Bạch Khởi đã vào Phủ Tổng Đốc ở?

Tổng Đốc Du Lâm nhíu mày cúi đầu thấp giọng nói.

- Điều đó không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Văn sĩ trung niên sau khi nghe xong lời này lập tức phủ định, không hề có chút do dự, trực tiếp phủ định lời nói của Du Lâm Tổng Đốc, vì hắn biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Bình luận





Chi tiết truyện