chương 203/ 351

Mã Tháp Sa và Bạch Tiêu Sái rời khỏi Bạch Gia về Đỗ Tân Gia. Tin này nhanh chóng truyền đi khắp Đế Đô. Đâu đâu cũng biết Bạch Khởi về kinh, uy phong lẫm liệt đuổi mẹ con Mã Tháp Sa đi. Phen này Đỗ Tân Gia tức đến ngẹn cổ nhưng cũng không có động tĩnh gì. Dù sao uy thế của Bạch Khởi bây giờ, Đỗ Tân Gia không dám diễu võ dương oai, chỉ biết chửi thầm trong bụng.

Choang…

Trong sân lớn Hầu Tước Đỗ Tân phủ, con trai độc nhất của Hầu Tước Đỗ Tân, Mã Đặc Nhĩ tức giận quăng ném đồ đạc xung quanh. Hầu Tước Đỗ Tân ngồi một chỗ trầm ngâm không nói nửa lời. Còn mẹ con Mã Tháp Sa thì bưng mặt khóc thút thít…

- Làm gì có lẽ đó… Bạch Khởi hắn dám giỡn mặt Đỗ Tân Gia ta… Hắn đang tuyên chuyến với chúng ta. Hắn dám sỉ nhục Đỗ Tân Gia. Cho dù hắn có Độc Cô Chiến Thiên cũng phải giết chết hắn. Ta sẽ đi mời Lão tổ tông. Ta phải giết chết cái tên thối tha đó.

Mã Đặc Nhĩ mặt đầy phẫn nỗ quát lên.

- Dừng tay! Con bình tĩnh đi. Con muốn đi tìm Bạch Khởi ư? Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cao thủ của Đỗ Tân Gia sao? Chỉ cần một mình Bạch Ngọc Đường, cao thủ gia tộc Đỗ Tân chúng ta chọi lại được ư? Bạch Khởi bây giờ không còn như trước kia, hắn giờ đã là Bắc phương Đại Nguyên soái, trong tay có trăm vạn binh mã. Bây giờ con đi khác nào trứng chọi với đá. Con đi tìm hắn sẽ nói gì, làm gì, chỉ có tự chuốc lấy nhục nhã thôi… Con ngồi xuống cho ta.

Hầu Tước Đỗ Tân tuy trong lòng vô cùng tức giận nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, thấy Mã Đặc Nhĩ quá kích động liền ngăn lại.

- Hu hu hu… Cha à, cha phải làm chủ cho con. Mẹ con con cô nhi quả phụ, cha không giúp thì còn ai giúp con nữa.

Hầu Tước Đỗ Tân nói xong, Mã Tháp Sa càng khóc to hơn.

- Đúng thế. Bạch Khởi đối xử với muội muội như vậy. Nếu chúng ta bỏ qua sau này Đỗ Tân Gia làm gì còn chỗ đứng trong Đế Đô nữa. Cha phải hiểu rõ điều này đó.

Mã Đặc Nhĩ kích động nói. Không thể không nói Mã Đặc Nhĩ là một tên vô lại, vô lại từ đầu đến chân, nhưng hắn lại vô cùng thương yêu muội muội của mình. Mã Tháp Sa rơi vào cảnh này hắn cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

- Tất nhiên không thể cho qua. Đỗ Tân Gia nếu làm thế sau này còn mặt mũi nào nữa. Có điều cũng không thể làm bừa được… Con gái à, đừng khóc nữa, cứ dẫn Tiêu Sái đi nghỉ đi. Ta đi tìm Thái tử Điện hạ nói chuyện này. Có Điện hạ ra mặt, Bạch Khởi chắc không dám không nể mặt. Sự việc lần này chúng ta cứ nhẫn nhịn đã, đợi Điện hạ đăng cơ, lúc đó nhất định sẽ đòi lại công bằng với Bạch Gia. Tạm thời ta sẽ cho con và Tiêu Sái quay lại Bạch Gia. Có Thái tử ra mặt, tuy con về đó sẽ phải chịu chút ấm ức nhưng sẽ không có nguy hiểm gì cả. Như vậy vừa giữ được danh tiếng của Đỗ Tân Gia, vừa không quá làm mất lòng Bạch Khởi, khiến hắn đối phó với ta… Nguồn truyện: Truyện FULL

Hầu Tước Đỗ Tân mặt mày đăm chiêu. Đây chỉ là kế tạm thời. Tuy trong lòng có chút không cam tâm như thế, nhưng tình thế hiện nay không cho phép ông làm khác.

Hầu Tước Đỗ Tân đã nói ra lời, Mã Tháp Sa và Mã Đặc Nhĩ cũng không thể phản đối. Tuy trong lòng không thoải mái nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

o0o

Ngày thứ hai, đúng lúc giữa ngọ, Bạch Khởi ra khỏi nhà đến tìm ba cái tên công tử Bối Tác Tư, Lý Tầm Hoan và Lý Linh. Ba người này lúc nào cũng thấy đi cùng nhau. Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có điều đến sớm hơn bình thường, vì để đợi Bạch Khởi. Ba người ngồi đợi ở Đắc Nguyệt Lâu. Đắc Nguyệt Lâu thường ngày làm ăn rất tốt, nhưng hôm nay xung quanh ba người họ các bàn đều trống cả, có ba cái tên bá vương này ở đây ai còn dám đến gần chứ.

Bạch Khởi một mình bước vào. Độc Cô Chiến Thiên cũng quay về Độc Cô Gia. Bạch Khởi hôm nay cũng không mặc quân trang, chỉ mặc một bộ võ phục màu đen, trông vô cùng phóng khoáng mạnh mẽ. Về kinh lần này Bạch Khởi có nhiều thời gian để tụ họp với họ.

- Ba người đang nói chuyện gì thế?

Bạch Khởi ngồi xuống, tò mò hỏi.

- Ha ha… Còn chuyện gì nữa? Tất nhiên là chuyện giữa ngươi và Đỗ Tân Gia rồi. Việc tối qua ngươi làm bây giờ tất cả quan lại trong thành đều biết. Ha ha… Đỗ Tân Gia phen này mất mặt rồi. Nhưng ngươi cẩn thận cái lão hồ ly Hầu Tước Đỗ Tân không dễ cho qua thế đâu.

Bối Tác Tư cười lớn. Tuy cái tên tiểu tử này quả thực là một công tử bột hoành hành bá đạo nhưng những việc trong Đế Đô hắn đều nắm rất rõ.

- Ồ… Cái đó hả? Lẽ nào ta lại sợ Đỗ Tân Gia sao? Không nói chuyện này nữa… Đến Bách Hoa Lầu đi. Hôm nay đại ca ta mở hầu bao mời các ngươi.

Bạch Khởi ha ha cười, rồi kéo ba người đến Bách Hoa Lầu.

Nhưng đến Bách Hoa Lầu, Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư không phóng túng như trước nữa, mặt lộ vẻ không được tự nhiên, ngại ngùng đi theo Bạch Khởi. Có cô nương đến gần liền trừng mắt, khiến Tú bà cũng không dám đến gần. Không hiểu hôm nay sao hai vị thiếu gia tâm trạng lại không tốt như vậy. Còn Lý Linh thì tò mò nhìn xung quanh, dường như phát hiện ra một thế giới mới vậy.

- Tam ca… Sao ở đây lại có nhiều cô nương thế? Lại còn rất nhiệt tình nữa. Nhưng sao huynh lại không cho họ đến gần?

Lý Linh kéo tay Lý Tầm Hoan dò hỏi, vừa hỏi vừa nhìn xung quanh xem xét.

- À… cái đó… bởi vì nơi này thực ra… là một trung tâm viện trợ… các cô nương ở đây là để giúp những người tâm trạng không tốt tìm được niềm vui. Đệ phải biết là đàn ông rất nhiều áp lực. Rất nhiều người thích đến đây giảm bớt áp lực. Là như vậy đó…

- Phì phì…

Bối Tác Tư vốn đang cầm một ly rượu uống nghe được lời đó không nhịn được phun hết rượu ra đất.

Ho khan vài tiếng, Bối Tác Tư vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Tầm Hoan. Bạch Khởi cũng như vậy. Bạch Khởi không hiểu Lý Tầm Hoan đang nói nhảm gì, cứ như các cô nương ở đây là tình nguyện viên tình yêu vậy.

Bạch Khởi đang định nói thì có tiếng gõ cửa:

- Xin hỏi, có Bạch Khởi đại nhân không ạ?

- Ai đó… vào đi!

Bạch Khởi nghe xong đáp lời.

Một nam nhân cao to mặc áo tím bước vào, nhìn thấy Bạch Khởi chắp tay lại rồi nói:

- Bạch Khởi đại nhân, thiếu gia nhà chúng tôi mời ngài qua một chuyến, có việc muốn nói với ngài…

Tuy giọng không lớn nhưng khẩu khí rất mạnh, như thể lời hắn nói không thể từ chối. Bạch Khởi và ba người kia vô cùng khó chịu, ở Đế Đô vẫn còn có kẻ dám nói với họ như vậy. May cho hắn không có Độc Cô Chiến Thiên ở đây, nếu không đã xảy ra án mạng rồi.

- Thiếu gia nhà các ngươi là ai? Có việc gì bảo hắn tự đến đây. Hắn tưởng hắn là ai chứ?

Bối Tác Tư lạnh lùng nói. Người này Bối Tác Tư chưa từng gặp nên cũng chẳng nể mặt hắn làm gì.

- Thiếu gia nhà tôi là Thái tử Điện hạ!

Nam nhân đó đáp lại, mặt đầy vẻ vênh váo. Dù sao hắn cũng là người của Thái tử, một khi Thái tử đăng cơ, hắn lại càng được ra oai.

Tên nam nhân cho rằng những người xung quanh nghe đến tên Thái tử mặt sẽ biến sắc, rồi xin thứ tội. Bạch Khởi sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn. Bởi trước đây những kẻ nghe tới tên Thái tử Điện hạ dù có lợi hại ra sao cũng sợ ra mặt.

Trước đây Thái tử đi tuần thị ở phương Nam vài năm, mới trở về kinh chưa được nửa năm. Nam nhân đó là một cao thủ Đấu Linh ở phương Nam được Thái tử trọng dụng, cho làm hộ vệ, hắn không hiểu rõ lắm về người ở Đế Đô. Nếu là người luôn theo cạnh Thái tử ắt hẳn ban nãy báo tin xong sẽ đi ngay, chứ không dám hùng hổ ra oai như vậy.

Bạch Khởi không nói lời nào, chỉ nhìn Bối Tác Tư ra mặt ngồi đó:

- Ta tưởng là ai. Hóa ra là con chó của Thái tử. Thái tử cũng thật là, nuôi một con chó không biết tốt xấu như ngươi. Cho ngươi biết, đừng nói là cẩu nô tài ngươi, cho dù là Thái tử đến, Bối Tác Tư ta chưa chắc đã nể mặt. Hắn là Thái tử chứ không phải Hoàng Đế. Đừng tưởng là người kế vị thì ta sợ. Nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ bị phế đó.

Bối Tác Tư nói những lời vô cùng cay độc, không hề nể mặt Thái tử. Bối Tác Tư vốn là huynh đệ tốt từ nhỏ với Lý Tầm Hoan. Hắn vốn chẳng ưa gì Thái tử. Hơn nữa Lan Lăng Gia sớm đã về phe Lý Tầm Hoan. Cuộc chiến tranh quyền đoạt vị sớm muộn cũng xảy ra. Vì thế Bối Tác Tư nói vô cùng khó nghe, cũng gần như tuyên chiến với Thái tử.

- Ngươi… Ngươi là ai? Dám nói thế à? Ta nhất định sẽ bẩm báo với Thái tử cái tên loạn thần tặc tử nhà ngươi.

- Ta à? Bối Tác Tư của Lan Lăng Gia. Ngươi cứ bẩm với Thái tử tất cả là ta nói đấy. Hắn muốn giết cứ đến đây, ta đợi đấy. Hừ…

Bối Tác Tư là người thừa kế của Đệ nhất gia tộc ở Đế Quốc. Cho dù là Hoàng Đế cũng không thể tùy tiện giết, nếu làm vậy hậu quả vô cùng khôn lường. Lan Lăng Gia không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Thực lực của họ chỉ có Vương thất mới biết. Huống hồ Lý Tự Minh cũng không hề phản đối cuộc chiến giữa Thái tử Lý Dũng và Lý Tầm Hoan. Vì thế cho dù Thái tử có nghe được lời của Bối Tác Tư, cũng chẳng làm gì được.

- Đúng vậy… Nói với Thái tử ca ca, Bạch Khởi là bạn của Lý Tầm Hoan ta. Huynh ấy là Thái tử thì ta ít nhiều cũng là Tam Vương tử. Là huynh ta cũng không thể cướp mất khách của ta…

Lý Tầm Hoan ra mặt. Hắn vẫn giữ được phong độ chứ không nặng lời như Bối Tác Tư.

Mặt tên nam nhân biến sắc, không ngờ trong căn phòng nhỏ này không chỉ có một Bắc phương Đại Nguyên soái, mà còn có cả thiếu gia của Lan Lăng gia và Tam Vương tử. Lần này đúng là gặp phải chướng ngại lớn rồi. Hắn trong giây lát không biết nói lời nào.

- Ha ha… Bối Tác Tư, cả Tam đệ nữa… Hai đệ tức giận làm gì. Chẳng qua là mời khách của hai đệ qua nói vài câu. Hơn nữa Bạch Nguyên soái là nhân tài kiệt xuất của Đế Quốc. Lẽ nào các đệ sợ Thái tử ta làm hại đến Bạch Nguyên soái sao?

Đúng lúc đó có tiếng cười vọng đến. Một người mặc áo dài màu xanh, đeo ngọc bội, tuy đã hơn ba ngươi tuổi nhưng nhìn vẫn anh tuấn nho nhã hơn người. So với Lý Tầm Hoan cử chỉ thô lỗ, đúng là một trời một vực, cũng không giống với lão Hoàng Đế. Bạch Khởi hiểu ra vì sao Hoàng Đế lại yêu mến Lý Tầm Hoan. Bởi vì Lý Dũng không giống ông chút nào.

Lời của Thái tử làm những người xung quanh mặt đều biến sắc. Lý Dũng vừa bước vào trông thấy Lý Linh bỗng ngây người một lát:

- Sao ngươi lại ở đây? Ngươi…

Chưa nói hết câu thì Lý Linh đã cướp lời:

- Lý Linh bái kiến Thái tử ca ca… Thái tử ca ca, huynh chẳng phải cũng đến rồi sao? Bạch Khởi ca ca vừa từ xa trở về, bọn đệ đến tiếp đãi huynh ấy. Có việc gì huynh cứ nói luôn với Bạch Khởi ca ca, lại còn cho người đến ra oai, chẳng lẽ huynh coi thường bọn đệ sao? Bạch Khởi ca ca là Nguyên soái của Đế Quốc. Một tên nô tài dám ở đây hoành hành ngang ngược. Không biết là huynh dung túng hay tự hắn dám thế.

Bình luận





Chi tiết truyện