chương 70/ 351

"Bạch khởi…. Bạch khởi!! tên khốn này…. Dám đánh con ta thành ra thế này…. được… nhà ngươi được lắm! Ta bây giờ vốn không muốn động đến ngươi, nhưng ngươi lại không biết điều dám động vào con của ta, ngươi là tên đê tiện, ta sẽ không để ngươi yên đâu". Bên trong căn phòng u ám của Bạch gia đại viện, Mã Tháp Sa đập vỡ chén trà trên tay sau đó dữ tợn quát.

"Tiểu thư, bớt giận, người biết đấy, nếu lúc này người mà động thủ với Bạch khởi, như vậy thì quan hệ giữa người và lão gia e là lập tức sẽ đổ bể. Nếu vậy thì bất luận là đối với người hay là thiếu gia đều không phải là một việc tốt, dù sao tính tình lão gia người cũng biết đấy. Những năm gần đây ông ta còn phải dựa dẫm vào gia tộc Đỗ Tân. Cho nên nhiều lúc không thể không nhường người, nhưng địa vị của ông ta bây giờ không như trước nữa, bây giờ lão gia nhận được sự tin cậy của bệ hạ, hơn nữa tính cách của ông ta tương đối kiên cường. Nếu như thực sự chọc giận ông ta, thì đều là việc không tốt đối với người, và lão gia hoặc là cả gia tộc Đỗ Tân, người nên biết rằng…. tôi không thể không nói là, biểu hiện của người hôm nay thực sự có chút hạ mình, e là tên tiểu tử Bạch khởi sẽ cười thầm trong lòng…." ở góc phòng u ám phía sau Mã tháp sa, một giọng nữ nhân già nua vang lên, một người phụ nữ toàn thân mặc áo đen nhìn không rõ bước ra nói.

"Ta… biết rồi…" người phụ nữ này nói rõ ràng là rất có sức ảnh hưởng, Mã Tháp Sa đang trong lúc tức giận đột nhiên im lặng, do dự một lúc rồi thở dài nói. Nhưng mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng ngữ khí vẫn có chút không cam tâm, "Nhưng… lẽ nào chuyện này bỏ qua vậy sao?"

"Không…Đương nhiên không…Việc này không thể cứ thế mà cho qua được, nhưng ngày tháng còn dài, có những việc không thể nóng lòng lúc này được, e là lần trước sự việc ám sát Bạch Khởi đã bại lộ rồi, lão gia không nói, chỉ là vì niệm tình mà thôi. Nếu như hắn lại có gì bất trắc. sợ là bắt buộc người và lão gia phải ra mặt rồi, đến lúc đó đối với ai cũng đều không có lợi cả. Cho nên tốt nhất là trước khi hắn được phong tước rời khỏi Vương đô, chúng ta không thể lại có bất cứ hành động tĩnh nào, hơn nữa… tôi khuyên người về sau khi đứng trước mặt lão gia tốt nhất là đừng thể hiện quá rõ ràng, mặc dù trước đây người làm việc rất tốt, nhưng từ sau khi tên tiểu tử Bạch khởi này đến Bạch gia, người cũng hiểu rõ chuyện này, đây không phải là điều mà một nữ nhân thông minh nên làm." Giọng nữ trong bóng tối lại một lần nữa nhắc nhở.

"Nhưng….Nếu như bỏ qua như vậy…Ta không cam tâm.." Mã tháp sa nghe xong những lời này gật đầu nhưng lời nói vẫn có chút bất mãn.

"Ta biết… Nhưng không cam tâm cũng vô dụng, chúng ta hiện nay không thể lại ra tay với hắn được… Đương nhiên…. cho hắn ta một chút giáo huấn thì có thể được… Nhưng không thể do người của chúng ta ra mặt được…" Người trong bóng tối cười nhạt nói.

"Vậy, Nên chọn ai?" Mã Tháp Sa nghe xong liền cảm thấy rất vui mừng.

"Điều này… tự nhiên sẽ có người, nếu người yên tâm. Tất cả giao cho tôi xử lý đi…" Người trong bóng tối thấp giọng nói.

Ngày thứ hai…. lúc buổi trưa, Bạch Tiêu Sái mang theo mấy tên nô bộc, đang đứng trước cửa Bạch gia với vẻ mặt khổ sở chờ đợi, trải qua trị liệu của Thần điện Tế Tự, khuôn mặt của Bạch Tiêu Sái đã hồi phục rất nhanh, tuy rằng viền mắt còn chút sưng, nhưng nếu không quan sát kỹ thì sẽ không nhận ra được điều gì khách thường.

"Chết tiệt….Tên khốn này, nếu có cơ hội. Ta nhất định sẽ giết chết ngươi…Không….Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, ta sẽ lột da hắn…" Bạch Tiêu sái đứng trước cửa nguyền rủa, những tên nô bộc cùng chung mối thù cũng đứng đó, phẫn nộ vô cùng.

"Còn muốn sao nữa hả? Đệ đệ thân yêu của ta…" Bỗng nhiên một có một giọng nói vang lên từ đằng sau, mặt của mấy tên người hầu thay đổi trong nháy mắt. Đứng ngay ngắn, mặt không chút biểu lộ tình cảm. Dường như vừa rồi bọn chúng không nghe thấy gì cả vậy, tiếng của Bạch Tiêu Sái ở bên cạnh tự nhiên cũng dừng lại, miệng không nói gì…. mồ hôi từ trên trán chảy xuống từng hột.

"Ta….Ta đang nói một tên khốn. ca ca à, ta….ta tuyệt đối không phải là nói huynh… Chúng ta là huynh đệ thân thiết… Ta làm sao có thể dùng những lời cay độc để nguyền rủa huynh cơ chứ? Đây là chuyện không có khả năng xảy ra…" Bạch tiêu sái rõ ràng là loại người bắt nạt kẻ yếu, gió chiều nào theo chiều đó. Ngay lúc này hắn đã ngay lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười, trên khuôn mặt mập mạp đầy thịt, đôi mắt nhỏ con chớp chớp với Bạch khởi, quả thật giống một người lương thiện vô hại.

"Thật không? Ha ha… Ta còn cho rằng ngươi đang nguyển rủa ta chứ. Nếu không phải… vậy chúng ta đi thôi…. Đối với Vương đô này ta rất là hiếu kỳ, ngươi biết đấy, ca ca ngươi từ trước tới giờ chưa rời khỏi Liễu thành…" Bạch khởi cũng không tính toán gì với Bạch tiêu sái, cười tủm tỉm nói. Khiếu thiên bên cạnh cứ đảo cặp mắt trắng dã khinh bỉ nhìn Bạch tiêu sái mà không để ý đến những người xung quanh, chỉ theo sát bên cạnh Bạch khởi….

"Đồ quê mùa…" Bạch tiêu sái trong lòng có chút xem thường Bạch khởi. Sau đó lập tức chuyển sang dáng vẻ tươi cười khúm núm, cúi đầu khom lưng nói rằng: "Không thành vấn đề, đã như vậy, ta dẫn người đi dạo một chút, ở vương đô này có rất nhiều thứ thú vị, người đừng xem Ba Phạt Lợi Á của chúng ta chỉ là một vương quốc mà lầm, Mân Côi thành là một hùng thành đững sừng sững ngàn năm, có thể cho rằng tất cả các nơi ở đại lục thì nơi này là phồn vinh nhất… Mà ta… Mặc dù còn nhỏ, nhưng ở Mân Côi thành này có gì thú vị ta đều đã xem qua, đều đã chơi qua, ta dẫn người đi, đảm bảo người sẽ vừa ý…."

"Thật không? Đi nào" Bạch khởi liếc mắt nhìn Bạch Tiêu Sái nhàn nhạt đáp, nói rồi dẫn đường đi trước, Bạch tiêu sái vội vàng theo sau, dẫn theo bảy tám tên đầy tớ chậm rãi theo sát Bạch khởi.

Nói thật Mân Côi thành quả không nhỏ. Cái tên Đông phương đệ nhất hùng thành quả không sai. Ở đây nhân khẩu khoảng sáu trăm vạn người, dân số lưu động càng kinh khủng. Với dân số đông như thế, hơn nữa tường thành lại cao vượt năm mươi mét, tạo thành Mân Côi thành phồn vinh. Nơi này còn có những thương nhân từ phưong tây xa xôi tới, có người đến từ những nơi hoang dã, chủng tộc kỳ lạ, còn có vô số kỳ trân địa bảo cùng những nơi xa hoa, cái gì cần đều có.

Bạch Tiêu Sái đối với Mân Côi thành quả thật rất am hiểu, dẫn Bạch khởi đi dạo vòng vòng một buổi, khiến Bạch khởi cũng có chút hiểu biết về Mân Côi thành, mặc dù những nơi hắn đã đi qua không bằng một phần mười Mân Côi thành. Nhưng đây lại là nơi phồn vinh nhất ở Mân Côi thành này, phẩm vật nhiều nhất, bởi vì đây là nội thành, nơi tụ tập của nhiều quí tộc, nơi tiêu phí cao cấp. Rất nhiều vật phẩm xa hoa quý hiếm đều có thể tìm thấy tại nơi này.

Bạch khởi dẫn Khiếu Thiên đi trên phố, Bạch Tiêu Sái còn có mấy tên người hầu vẻ mặt khổ sở theo sau bên cạnh hắn, vừa đến giờ ngọ, không ngừng đi tới đi lui. Một chút cũng không dừng lại nghĩ, bọn họ chịu đựng được điều này sao? Bạch Tiêu Sái thì mồm nói không ngớt, khiến mồm khô đi, thiếu chút nữa nằm úp sấp xuống nếu không phải sợ Bạch khởi lại giáo huấn hắn thì hắn dù chết cũng không đi .

"Ta đói rồi, tìm chỗ nào ăn chút gì đi…" Đột nhiên Bạch khởi dừng lại nói. Những lời này vừa nói ra, trong nháy mắt mấy tên người hầu theo sau Bạch Tiêu Sái đứng dậy thở dài một hơi.

Bạch Tiêu Sái vẻ mặt càng hưng phấn, nước bọt suýt chút nữa là chảy ra rồi, từ phía sau bỗng nhiên lao đến phía trước Bạch khởi hưng phấn nói: "Ca ca yêu quí của ta, người quả thực là anh minh, người muốn ăn chút gì ư? Ha ha, vậy…tới Đắc Nguyệt lầu phía trước kia, đó là tửu lầu tốt nhất ở Vương Đô này, rất nhiều con cháu dòng dõi quí tộc đều thích ở nơi này…"

Nói rồi vui vẻ đi trước dẫn đường, dẫn Bạch khởi đi về phía tử lầu ba tầng cao vút ở phía trước, ánh mắt lấp lánh, mọi uể oải trước đó giống như không cánh mà bay.

Dẫn Bạch khởi cùng mấy tên người hầu đi tới, Bạch Tiêu Sáu len qua dòng người đông đúc đến tòa Đắc Nguyệt lầu ở phía xa. Vừa bước vào, nhìn thấy mấy người ở phía xa, trong nháy mắt liền biến sắc, sau đó vội vàng quay người nói với Bạch khởi: "Ta….chúng ta đi nhanh đi…Bối …..Bối Tác Tư…."

Không riêng gì Bạch tiêu sái, Bạch Khởi cũng nhìn rõ ràng thấy bốn năm người thuộc dòng dõi quí tộc, quần áo hoa lệ dẫn theo người hầu đang ở đằng kia, vừa đến Đắc Nguyệt lầu, trong nháy mắt đã phải dời đi, mà nguyên nhân tất cả đều là bởi vì người quí tộc trẻ tuổi tóc vàng ở chính diện cách mình chừng năm mươi mét, bên cạnh những người đó không hề có một đám người hầu nào, bên cạnh họ chỉ có hai người…. nhưng…. hai người này vừa nhìn đã biết là thuộc hàng cao thủ rồi, Bạch Khởi có thể khẳng định rằng trong hai người đó nếu một chọi một thì không phân cao thấp, nhưng nếu hai người liên hợp mình e là không có đường chạy.

"Bối Tác Tư" cái tên này giống như ma chú vậy, khi Bạch Tiêu Sái nói ra cái tên này, không riêng gì mấy tên hầu bên hắn mặt cũng biến sắc, từng tên nhìn như là chuột thấy mèo vậy, quay người bỏ chạy đi…..

Mặc dù không biết cái tên này rốt cuộc đã làm gì để khiến cho bọn này sợ hãi như vậy nhưng, Bạch Khởi lại biết rằng, hộ vệ của mấy tên này không phải đơn giản. Nếu không, chỉ đối phó với mấy tên dòng dõi quí tộc này rất đơn giản, giống như bóp chết một con gián vậy. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Nhưng phải nói rằng, cái tên Bối Tác Tư này tướng mại cũng không tệ….. nhìn rất anh tuấn, đôi mắt to giống như một đôi ngọc bích, cộng thêm mái tóc màu vàng mềm mại, khuôn mặt như ngọc được gọt dũa cẩn thận, hơn nữa thân hình cao to với dáng vẻ tươi cười, khiến mọi người cảm thấy rất thân thiết cũng rất hòa đồng. Bạch khởi có chút không hiểu về người này, vì sao mọi người đều sợ hãi? Khiến Bạch Tiêu Sái và đám người hầu run sợ như vậy.

"Dừng lại… Tên Bối Tác Tư ấy là ai? Vì sao ngươi sợ hãi như vậy?" Bạch khởi túm lấy áo của Bạch tiêu sái rồi nói.

Hắn ta là ma quỷ…. con cháu quí tộc trong kinh thành? Có ai mà không sợ chúng chứ? Ca ca của taà…. chúng ta mau đi thôi…. không đi là không kịp đâu đấy…." Bạch tiêu sái lúc này nước mắt sắp chảy ra, loạn cả lên, nhưng đáng tiếc thân hình mập mạp của hắn đã bị Bạch khởi giữ lại, hắn dãy dụa thế nào cũng không được.

Bình luận





Chi tiết truyện