chương 54/ 351

"Hừ, lời thề sao? Không sai, năm đó đúng là ta đã cắt máu thề rằng không nhúng tay vào việc của Bạch gia nữa, không liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch gia thì ta tuyệt đối không nhúng tay vào. Tuy nhiên, ngươi đừng hòng lấy lời thề ra bó buộc ta, nói cho ngươi biết, Bạch Ngọc Đường ta từ trước đến nay muốn làm gì thì sẽ làm theo ý muốn, lời thề dù quan trọng, song không có khả năng gò ép chủ ý của ta, hơn nữa ta không hề làm trái với lời thề, chính tên tiểu tử bên cạnh ngươi động thủ định giết Bạch Khởi trước. Hừ hừ… Tuy Bạch Khởi là người nhà Bạch gia, song hắn còn là đồ đệ của ta… Làm thế nào không quan tâm được, người dòng họ Liệt Diễm các ngươi định giết đồ đệ ta, lẽ nào lại không cho ta ra tay giúp đỡ?" Bạch Ngọc Đường ngang nhiên nói.

Không khó có thể thấy Bạch Ngọc Đường có vẻ kiêng nể đối phương, nếu không, với tính cách của Bạch Ngọc Đường, nào còn đứng đây phí lời với đối phương? Đã ra tay từ lâu rồi.

Nghĩ cũng đúng, đối phương là cường giả cấp đấu vương cơ mà, tuy Bạch Ngọc Đường cũng thế, nhưng rõ ràng Bạch gia – đại diện là Bạch Ngọc Đường không thể đối đầu được với đối phương. Vì vậy Bạch Ngọc Đường không muốn quyết đấu với đối phương, vì như thế dù có chiến thắng cũng chỉ là thắng thảm, Bạch gia sau lưng hắn sẽ phải đón nhận tai họa ngập đầu.

Dòng họ Liệt Diễm, Bạch Khởi cũng biết, không… không những thế, chỉ e tất cả những người xung quanh Bạch Khởi đều biết cái tên vang dội như sấm bên tai này, dòng họ Liệt Diễm đóng ở Tây Bắc có thể nói là một trong hai thánh địa lớn trong lòng các đấu giả ở Vương quốc Ba Phạt Lợi Á, gia tộc Liệt Diễm nằm ở núi Liệt Diễm phía Tây Bắc, đồng thời cũng là vương bài lớn nhất trong tay đại công tước An Đức Liệt ở Tây Bắc. Sức mạnh để công tước chống lại Vương Đô là ở đó. Theo truyền thuyết, trong gia tộc Liệt Diễm có hàng loạt cao thủ, hàng nghìn đấu giả. Từ đó có thể tưởng tượng được sức mạnh của đối phương.

Tư Kiêu Kiệt này… hiện là tộc trưởng của gia tộc Liệt Diễm đương đại, là nhân vật nổi tiếng ở Vương quốc Ba Phạt Lợi Á, thậm chí ở cả đại lục Đông Nam, một cao thủ đã lên cấp đấu vương từ mười năm trước.

Nhìn lão tổ tông và đấu vương Tây Bắc trong truyền thuyết Tư Kiêu Kiệt này đối chọi gay gắt, không hề khoan nhượng, người của Bạch gia tràn đầy niềm tự hào. Nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng, cứ xem như lão tổ tông có thể đối đầu với Tư Kiêu Kiệt đi nữa, còn dòng tộc Liệt Diễm phía sau Tư Kiêu Kiệt… Bạch gia có đối đầu được không?

Đáp án chắc chắn là không thể… Gia tộc Liệt Diễm lớn mạnh tuyệt đối không thể là đối thủ mà Bạch gia bé nhỏ đồi đầu được. Trừ phi Bạch gia lại xuất hiện một vị bách niên nhân kiệt như lão tổ tông thì may ra mới đối đầu được với dòng tộc Liệt Diễm.

Vì vậy mọi người của Bạch gia, trừ Bạch Khởi, đều không hi vọng Bạch gia và dòng tộc Liệt Diễm đánh nhau sứt đầu mẻ trán, rơi vào cảnh tranh đấu thừa sống thiếu chết, vì nếu như thế Bạch gia sẽ vô cùng nguy hiểm…

"Hắc hắc… Bạch Ngọc Đường, ta không muốn nhiều lời vô ích nữa, việc hôm nay chấm dứt ở đây, ngươi đã giết cả hai đấu linh cửu tinh của gia tộc Liệt Diễm chúng ta rồi… Ừm… Theo lí mà nói, giữa chúng ta bây giờ phải là cục diện "không chết không thôi", song ta giữ thể diện cho ngươi… Việc này chúng ta cũng sai, thế nên chấm dứt ở đây, từ nay trở đi không nhắc đến nữa. Có điều ta phải mang tên tiểu tử An Đức Lỗ này đi, thế nào?" Tư Kiêu Kiệt không biết tại sao lại có vẻ kiêng nể Bạch Ngọc Đường, nghe hắn nói xong thì cười hắc hắc, nói với Bạch Ngọc Đường bằng giọng điệu thương lượng.

Phải biết rằng… Đây hoàn toàn là việc không thể tưởng tượng được, tộc trưởng của dòng tộc Liệt Diễm đức cao trọng vọng, đấu vương Tây Bắc vĩ đại Tư Kiêu Kiệt, dù có gặp đại công tước An Đức Liệt cũng chưa chắc lịch sự như vậy, ai cũng biết lão già này từ trước đến nay nổi tiếng hung hăng ngang ngược, thế mà giờ đây lão lại nói với Bạch Ngọc Đường bằng giọng điệu thương lượng. Điều này… quả thực là không thể tưởng tượng được.

"Hòa giải sao? Được. Cái này ta đồng ý… Có điều… Việc của tên tiểu tử trong tay ngươi và đồ đệ bảo bối của ta không kết thúc như thế này được… Ta thấy, đồ đệ bảo bối của ta có ý muốn giết chết tên tiểu tử đó." Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại, suy nghĩ giây lát rồi chậm rãi nói. Rõ ràng Bạch Ngọc Đường cũng không muốn sứt đầu mẻ trán với dòng tộc Liệt Diễm, song lại không muốn tha cho An Đức Lỗ, mà tất cả chung quy là vì Bạch Khởi.

Bạch Khởi khắc khổ sở tu luyện là vì cái gì? Không phải vì có một cơ hội tiêu diệt tên An Đức Lỗ này sao? Không phải vì rửa nhục sao? Nếu không giúp hắn toại nguyện, Bạch Ngọc Đường thực sự e ngại làm nguội lạnh trái tim trụ cột tương lai này của Bạch gia.

Câu nói của Bạch Ngọc Đường khiến cho nét mặt tươi cười vốn có của Tư Kiêu Kiệt nghiêm lại, rồi lần nữa giãn ra, Tư Kiêu Kiệt liếc nhìn Bạch Khởi, khiến hắn có cảm giác như bị độc xà cắn cho một phát, rồi mới chậm rãi nói: "Đã là việc của đám hậu bối thì cứ để tự chúng giải quyết là được. Song bây giờ không phải lúc… Ta vẫn có chút việc phải đưa An Đức Lỗ đi xét hỏi, nên không thể ở lại lâu. Thế này nhé, chúng ta hẹn một thời điểm nào đó để chúng tự giải quyết là được."

"Hẹn một thời gian sau? Được… Thế thì ngày này năm sau, trong Vương Đô, để hai tên tiểu tử này quyết đấu một trận là được…" Bạch Ngọc Đường nheo mắt nói dõng dạc. Nói thật là hắn chưa yên tâm lắm về Bạch Khởi, tuy Bạch Khởi có 3 loại địa cấp đấu kĩ được mệnh danh là tuyệt học, còn có trình độ của đại đấu sư nhất tinh, nhưng đối phương lại là con cháu gia tộc Liệt Diễm, và là đại đấu sư tứ tinh, nếu trong tay đối thủ cũng có một số tuyệt học… thì ai thắng ai thua cũng rất khó nói.

Bạch Ngọc Đường không muốn để Bạch Khởi mạo hiểm, vì vậy chọn một năm sau, vì theo Bạch Ngọc Đường, với tốc độ trưởng thành của Bạch Khởi thì một năm sau tiêu diệt An Đức Lỗ hoàn toàn là việc đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn nữa…

"Một năm sau ư? Ừm… Xem ra ngươi rất có niềm tin đối với anh bạn nhỏ bên cạnh ngươi… Bạch Ngọc Đường… Ngươi đừng quên rằng, tuy ngươi là cường giả cấp đấu vương, giao du rộng, công lực thâm hậu, có thể giúp tiểu tử này nâng cao không ít sức mạnh, nhưng mà An Đức Lỗ cũng là con cháu của gia tộc Liệt Diễm ta, hơn nữa ta cũng không giấu ngươi, lần này quay về An Đức Lỗ sẽ được trọng dụng, ta sẽ đích thân bồi dưỡng cho An Đức Lỗ bí pháp của dòng tộc Liệt Diễm, một năm sau… nếu tiểu tử bên cạnh ngươi… khà khà… chết trong tay An Đức Lỗ, ngươi không được tìm đến báo thù dòng tộc Liệt Diễm ta đấy…" Tư Kiêu Kiệt tựa tiếu phi tiếu thản nhiên nói. Xem ra lão rất tin vào bản thân, vào dòng tộc Liệt Diễm, và cả vào An Đức Lỗ nữa.

Song việc này cũng không thể trách Tư Kiêu Kiệt, vì bản thân An Đức Lỗ công lực vốn cao thâm hơn Bạch Khởi không ít, hơn nữa còn có gia tộc Liệt Diễm lão dốc sức bồi dưỡng cơ mà. Nếu thế này mà không đánh bại được Bạch Khởi thì cũng không còn gì để nói.

Nghe Tư Kiêu Kiệt nói, Bạch Ngọc Đường đang định đáp trả, nhưng Bạch Khởi đã bước lên, nhìn Tư Kiêu Kiệt trước mặt, không hề nể nang sợ sệt nói: "Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên. Nếu hắn có thể giết ta thì do ta đen đủi, song… nếu ta giết hắn… đến lúc đó hi vọng các ngươi đừng thẹn quá hóa giận!"

Nghe xong câu này, Bạch Ngọc Đường lựa chọn im lặng, chăm chú nhìn Bạch Khởi, trong ánh mắt toát lên vẻ hài lòng. Còn Tư Kiêu Kiệt thì ngây người trong giây lát, cười lớn rồi nói: "Ha ha ha… Được lắm… Được lắm! Tiểu tử, ngươi ngông lắm, ta thích thế… Có điều, nếu An Đức Lỗ sau một năm dưới sự bồi dưỡng toàn lực của ta và gia tộc Liệt Diễm mà vẫn chết trong tay ngươi… hừ hừ… thì chỉ có thể nói là hắn đáng chết… Dòng tộc Liệt Diễm ta tuyệt đối không báo thù. Ngươi cứ yên tâm đi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nói rồi không thèm để ý đến Bạch Khởi nữa, Tư Kiêu Kiệt kéo An Đức Lỗ, nhún người một cái phóng về phía xa, chỉ mấy lần nhảy đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Một trận cười từ nơi xa vọng đến: "Ha ha ha… Bạch Đường huynh mấy năm nay tiến bộ không ít nhỉ, đã lên cấp đấu vương rồi cơ đấy… có cơ hội mời đến gia tộc Liệt Diễm ta chơi, Tư Kiêu Kiệt ra nhất định sẽ dùng đại lễ nghênh đón."

Bình luận





Chi tiết truyện