chương 75/ 351

"Xinh đẹp hơn A Nhã thân yêu của ta sao? Không thể nào? Ta không tin…." Lý Tầm Hoan kinh ngạc kêu lên.

Nhưng sau đó hắn đã không nói ra lời, một mảnh vải lớn màu đỏ được kéo ra phía bên dưới trung tâm sân khấu, một người con gái với một cái xiềng xích trên cổ, một nữ nhân thanh mảnh với mái tóc màu xanh biếc và đôi mắt thanh thúy hiện ra ngay trước mặt mọi người, tuổi của cô gái không lớn, xem ra cũng chỉ tầm mười năm mười sáu tuổi, vóc người cao gầy, với bộ ngực nhô cao, một đường cong hoàn mỹ, cái mông đằng sau hơi vểnh khiến người xem cứ muốn ngắm nhìn mãi, bộ quần áo có chút cũ nát hơn phân nửa, để lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, khiến mọi người chăm chú nhìn.

Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng, quan trọng đó là khuôn mặt tuyệt đẹp, mắt tròn to , đôi môi xinh xắn cộng thêm lông mi mảnh khảnh, phối hợp với mũi cao, làn da trắng nõn, con mắt thơ ngây giống như là không cốc u lan, cao ngạo mà cô lập, trong ánh mắt tràn đầy mê man và hồn nhiên, đôi mắt tròn to dơm dớm nước mắt, nhìn mọi người xung quanh với chút sợ hãi, sau đó cúi gằm mặt xuống, nhìn dáng vẻ đáng yêu khiến mọi người có chút thương tiếc….

"Ực ừng ực ~" Bạch Khởi nghe thấy rõ ràng tiếng nuốt nước bọt của kẻ hèn mọn Lý Tầm Hoan ngay bên tai mình, bộ dạng vô cùng khó chịu, mà những người ở dưới lầu cũng không khác gì Lý Tầm Hoan, không ít kẻ mắt đăm đăm ngắm nhìn nữ mỹ nhân trước mặt với vẻ ngu ngốc..

Phản ứng của mọi người khiến Tác Phỉ Á vô cùng thỏa mãn, híp mắt, nhìn qua những nam nhân xung quanh như những con sói vậy, sau đó mỉm cười, bước lên phía trước nói với giọng đầy quyến rũ: "Các vị, thấy thế nào, vị Tinh Linh xinh đẹp này các ngài thấy vừa ý không ạ?"

"Vừa ý…vừa ý.." Vô số kẻ háo sắc mắt sáng lên hô to, bộ dạng giống như một lũ sói đang đói vậy, khổ một nỗi không thể lên sân khấu nuốt chửng con cừu non đáng thương.

"Vậy thì tốt, vị cao giai Tinh Linh xạ thủ xinh đẹp này, có giá là một vạn kim tệ, có ai trả giá cao hơn không?" Tác Phỉ Á sau khi nghe xong những lời đó, gật gật đầu vừa ý, Tinh Linh xạ thủ này vô cùng hiếm, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nơi đấy lại chính là Mân Côi thành của vương đô Ba Phạt Lợi Á, một trong những ngôi thành hoa nhất của đại lục, ở đây có vô số phú hào.

Tuy rằng cái giá này quá cao, dù sao một nữ nô bình thường cũng không quá năm mươi ngân tệ mà thôi, một xử nữ bình thường cũng chỉ có giá một kim tệ, cho dù là khuôn mặt đẹp cũng chỉ từ mấy chục kim tệ đến mấy trăm kim tệ là cùng, một vạn kim tệ… Thật là quá đắt, nhưng lại có được một vật có giá trị… Bọn họ tin rằng dù cho giá có cao ngất ngưởng cũng sẽ có người mua. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Một vạn kim tệ? Trời, cướp tiền chắc… Làm sao lại cao như thế chứ?" Nghe xong giá tiền liền có người bắt đầu kinh ngạc kêu lên, dù sao cái giá này quả thực là quá đắt, tuy những người ngồi đây đều là những người có tiền, nhưng đa số điều là phú nhị đại (kẻ giàu có, phú quý hạng hai) hoặc là quí tộc trẻ, vẫn dùng tiền của nhà, một vạn kim tệ, không phải ít, ngoài mấy phú thương bốn năm chục tuổi ra thì rất ít người chịu bỏ ra số tiền này, cho dù con số này đối với họ mà nói không phải là nhỏ.

Còn những phú thương đẳng cấp và những quí tộc lớn thực sự có tiền, thì thật chẳng đáng đi tới đây, "Đắc Nguyệt lâu", vẫn chưa có được cái uy để khiến những người thực sự nắm quyền của vương quốc tụ hội tại đây, sợ là ngoài thập nhất thế gia của Ba Phạt Lợi Á vĩ đại hay lui tới đây ra không còn ai có thể có bản lĩnh này.

"Thưa các vị, các vị phải biết rằng, tuy một vạn kim tệ không phải là một con số nhỏ, nhưng các ngài thử nhìn Tinh Linh xạ thụ xinh đẹp này xem, tôi đảm bảo các ngài sẽ có một vật vô giá, chỉ cần các ngài làm khế ước với cô ta, vậy thì từ nay về sau cô ta sẽ thuộc về các ngài, dù là thân thể cô ta hay là năng lực của cô ta, thử nghĩ xem có một nữ nô cao giai Tinh Linh xạ thủ xinh đẹp không phải là một việc huyền diệu sao? Bằng hữu của các ngài nhất định sẽ phải phát điên vì ghen tỵ…" Tác Phỉ Á nhìn thấy vậy, cũng không kinh ngạc, tất cả đều trong dự tính, thấy tình hình như vậy cô ta chỉ mỉm cười, thản nhiên nói.

Những lời nói này cộng thêm sự biểu đạt tình cảm rõ ràng có sức mê hoặc chết người, Lý Tầm Hoan bên cạnh Bạch Khởi đã đi vào trạng thấy ngu ngơ, ngốc nghếch, tình hình như vậy khiến Bạch Khởi trong lòng vô cùng khinh bỉ hắn, đức hạnh như vậy còn " Tuyệt thế dâm côn" nữa chứ? Bạch Khởi thấy hắn được gọi là "Tuyệt thế hoa si" thì đúng hơn....

Đương nhiên tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Khởi không định nói ra, chỉ là trong lòng có chút khinh bỉ Lý Tầm Hoan, sau đó ngẩng đầu lên, lại phát hiện thấy trong mắt hai người Độc Cô Chiến Thiên và cả Bối Tác Tư đều xuất hiện ánh mắt giống mình, ba người cùng liếc nhìn nhau, sau đó Bối Tác Tư và Bạch Khởi mỉm cười còn Độc Cô Chiến Thiên thì làm như không nhìn thấy gì cả, lẳng lặng làm ngơ.

Chính lúc này bên dưới có một phú thương thân hình mập mạp đứng dậy, cao giọng hô: "Một vạn… Ta mua…"

Vừa dứt lời thì những người tham gia đấu giá ở xung quanh cũng bắt đầu xôn xao hẳn lên, vừa nãy bọn họ còn do dự không biết là có nên mua không, nhưng sau khi có người ra tay trả giá thì bọn họ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình một thứ đồ tốt như vậy có thể bị người khác lấy đi, điều đó có thể xảy ra, khiến đa số bọn họ bắt đầu hăng say trả giá. Tuy giá tăng lên không nhiều nhưng chỉ trong một thời gian ngắn nó đã lên đến một vạn tám ngàn kim tệ.

"Ha ha. Xem ra không ít người muốn có Tinh linh xạ thủ xinh đẹp này… Nhưng cũng phải nói lại, Bạch huynh đệ thấy nữ nhân này được chứ, ngươi nói xem đúng không?" Bối Tác Tư bên cạnh tủm tỉm cười nhìn về phía Tinh Linh Xạ thủ đang run rẩy ở đằng xa, thấp giọng nói với Bạch Khởi.

"Uhm. Phải nói rằng nữ nhân này rất đẹp, hơn nữa thực lực lại rất cao…Rất khó có được… Nói thật cũng không sợ ngươi cười, Ta không có tiền, nếu có tiền, nói không chừng ta cũng sẽ không ngần ngại mà bỏ tiền ra mua về." Thoáng nhìn Tinh Linh Xạ thủ ở phía sân khấu trung tâm, Bạch Khởi cười nói.

Nói thật, Bạch khởi cũng là một nam nhân, hơn nữa là một nam nhân chân chính, chứ không phải là một nam nhân xấu xa, chỉ yêu thích cái đẹp, và Bạch Khởi cũng không ngoại lệ, mỹ nữ đẹp như vậy Bạch khởi cũng muốn bỏ vào túi mình, nhưng thật đáng tiếc, Bạch Khởi trong túi không có tiền để làm việc này.

Huống hồ cho dù có tiền e là Bạch khởi cũng không làm như vậy, suy cho cùng hắn cũng là người mới đến đây, nền móng chưa ổn, người ở đây tuy không có ai là nhân vật lớn nhưng đều là con cháu của những nhân vật tầm cỡ, nếu như cớ lỡ đắc tội Bạch Khởi cũng không sợ, nhưng lại là điều không cần thiết, Bạch Khởi luôn có một nguyên tắc, đó là trước khi chưa có thực lực tuyệt đối thì không nên gây thù chuốc oán, nếu không sẽ chết một cách thê thảm.

Mà nữ nhân này tuy xinh đẹp nhưng dù xinh đẹp cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, không có quan hệ trực tiếp gì với Bạch khởi, huống hồ chi hai người cũng không có tình cảm gì, sự sống chết của cô ta không liên quan gì tới Bạch Khởi, không đáng để vì cô ta mà làm bậy.

Chính vì có cách nghĩ như vậy, cho nên Bạch Khởi đã đánh cướp toàn bộ các gia đình phù hào ở Liễu thành, nhưng sau khi đến vương đô lại thành thật khác thường, lại cũng không nghĩ qua như vậy, không phải không muốn, không phải Bạch Khởi thiếu tiền, cũng không phải Bạch Khởi không muốn tiến bộ mà là Bạch Khởi biết rõ, ở Liễu thành lúc đầu bản thân là một đấu sư, cũng đã được xem như là cao thủ rồi, lại có Đạp Vân Bộ phối hợp, hơn nữa Bạch gia là một một trong nhưng gia tộc phú quý nhất ở Liễu thành, bản thân cũng không sợ gì cả.

Nhưng nếu như trong vương đô mà làm như vậy, Bạch Khởi có thể bảo đảm rằng e là mình không chết thì cũng thành tàn phế, cao thủ ở vương đô rất nhiều hơn nữa có rất nhiều gia tộc không dễ trêu chọc, do đó Bạch Khởi mới không hành động như khi ở Liễu thành, nếu không, nếu như Bạch Khởi thực sự có thực lực, để cướp bóc hết các phú hào ở vương đô, Bạch Khởi bây giờ e là không phải đại đấu sư gì đó , chí ít cũng là một đấu linh gì đó, thậm chí có thể thành cao thủ cấp đấu tông….

"Thật sao? Ha ha… Ta biết rồi." Bối Tác Tư mỉm cười trước những lời của Bạch Khởi, liền gật gật đầu nói.

Nói rồi Bối Tác Tư liền đứng dậy, cao giọng hô: "Hai vạn kim tệ, Bối Tác Tư ta mua…."

Một câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh phải câm lặng, không ai dám nói một câu, không phải vì Bối Tác Tư trả giá cao, giá vừa nãy cũng đã lên đến một vạn tám ngàn kim tệ rồi, nhưng những người tham gia đấu giá không thể giảm được mà như vậy có thể tăng lên thêm ba đến năm vạn kim tệ nữa là điều hoàn toàn có thể, nhưng một câu nói của Bối Tác Tư lại không có ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng nhìn lên lầu ba.

Không nhìn thì tốt hơn, vừa nhìn đã hoảng sợ, người thấy người sợ Bối Tác Tư, tuyệt thế dâm côn Lý Tầm Hoan, thần quỷ vật cận Độc Cô Chiến Thiên, ba người này sao lại ngồi chung với nhau? Trời ạ, một Bối Tác Tư đã khiến mọi người không dám trả giá rồi, tên gọi người thấy người sợ quả không sai, khi Bối Tác Tư nói ra lời này mọi người đều không dám nói nhiều, bởi vì bọn họ sợ là nếu như mình lắm chuyện, tối ngày mai sẽ có người phát hiện thấy xác bản thân nằm bên hồ Hộ Thành, mà khi nhìn thấy ba người đó ở cùng nhau, càng không có ai dám lên tiếng, vốn có một hai vị muốn trả giá nhưng khi nhìn thấy ba người này ngồi cùng nhau đã lựa chọn một cách thông minh là im lặng, bởi vì ba người bọn họ mỗi người đều khôngphải là dễ trọc, ba người này như một con cua đi ngang ở vương đô, ai dám động đến bọn họ chứ?

Tác Phỉ Á sau khi thấy Bối Tác Tư trả giá, mặt liền biến sắc, nhưng nhanh chóng lại trở lại bình thường, cười hai tiếng sau đó nói với giọng thanh thúy rằng: "Bối Tác Tư thiếu gia trả hai vạn, có ai trả cao hơn không?"

Kỳ thực lời này ngay cả Tác Phỉ Á bản thân cũng biết là để lấy lệ mà thôi, người thấy người sợ Bối Tác Tư đã trả giá còn ai dám đấu lại với hắn chứ? Huống hồ những người thông minh đều nhìn thấy, Độc Cô Chiến Thiên và Lý Tầm Hoan như là cùng đến với hắn, như vậy trừ phi có người chán sống, nếu không ai dám nhiều lời chứ?

Phải biết rằng quốc vương sủng tín tam vương tử Lý Tầm Hoan nhất, tuy hắn làm việc hoang đường, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến lòng tin của quốc vương với hắn, còn về gia sự của Bối Tác Tư thì vô cùng bề thế, người dám trêu hắn gần như không có ai…Cuối cùng là Độc Cô Chiến Thiên…. Thôi đi, tên biến thái đó, trong vương đô này tốt xấu có được mấy người dám trêu Bối Tác Tư hoặc là Lý Tầm Hoan cơ chứ, nhưng ai trêu tên biến thái này, đảm bảo rằng sẽ bị băm thành thịt vụn…Bất kể ai cũng không ngoại lệ, có quỷ mới trêu chọc hắn, nếu không hắn đã không được gọi là Thần quỷ vật cận rồi.

Còn Bạch Khởi, lúc này mặc dù ngồi cùng ba tên này, nhưng bởi vì ba tên này quá nổi nên không ai chú ý đến sự tồn tại của Bạch Khởi…Điều này khiến Bạch Khởi ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

Nhưng rất nhanh, một câu của Bối Tác Tư khiến tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Bạch Khởi, bọn họ kinh ngạc không hiểu, bởi vì Bối Tác Tư lúc này lại cao giọng nói rằng: " Được, đã là người của ta, vậy ta tặng cho vị Bạch huynh đệ này… Hai vạn kim tệ, đợi lát ta sẽ sai người đưa tới."

Có thể khiến Bối Tác Tư tặng quà cho người khác? Có thể sao? Từ trước tới nay chưa nghe nói qua Bối Tác Tư tặng quà cho người khác, hơn nữa lại là một tuyệt thế mỹ nữ trị giá hai vạn kim tệ? Lẽ nào thân phận của Bạch Khởi khiến Bối Tác Tư phải lấy lòng sao? Trong lúc nhất thời mọi người đều suy đoán, nhìn Bạch Khởi với ánh mắt kính nể.

Bình luận





Chi tiết truyện