chương 291/ 351

Hai ngày sau khi Bạch Khởi bàn bạc xong mọi chuyện với Ám La Lan, một mình hắn mặc áo nhung hồng bào của Nguyên Soái, đi ủng chỉnh tề, mang theo một đám thủ hạ tới Hoàng cung của Bất Diệt Hoàng Triều.

Hôm nay là một ngày trọng đại vì hôm nay là đại thọ sáu mươi của Lý Tự Minh Hoàng Đế của Bất Diệt Hoàng Triều, đồng thời cũng là đại lễ mừng thọ cuối cùng trong đời của một vị Hoàng Đế, vì tất cả mọi người đều rất rõ thân thể của bị Hoàng Đế Bệ hạ oai phong của Bất Diệt Hoàng Triều đã không còn khỏe nữa, đã tiến gần đến cái chết rồi, sợ là sau lễ đại thọ sáu mươi tuổi một hai ngày thì đã chết rồi.

Cho nên lần đại lễ mừng thọ lần này vô cùng long trọng, sứ giả của các nước đều đến, quan viên các nơi cũng mang đến vô số quà mừng, chúc mừng giai đoạn cuối cùng trong đời của vị Hoàng Đế. Mặc dù nói con người này đã giống như một chén trà lạnh, nhưng dù sao vị Hoàng Đế Bệ hạ này vẫn còn sống không phải sao? Bất cứ quyết định nào của ông ta cũng có thể thay đổi vận mệnh của một người, sợ là giai đoạn cuối cùng trong đời của ông ấy, lời nói của ông ấy vẫn còn giá trị, chỉ cần một ngày ông ta chưa chết, một ngày ông ta còn là Hoàng Đế của Bất Diệt Hoàng Triều, sự thật này không có ai có thể thay đổi.

Vô số sứ giả, xe ngựa đẹp đẽ sang trọng đều dừng ở trước cửa Hoàng cung, các vương công đại thần đã đến Hoàng cung từ lâu, đứng trong đại điện của Hoàng cung. Bạch Khởi cũng không phải là ngoại lệ. Hôm nay trong ngày trọng đại này, tất cả mọi người đều tập trung đến ngoài sân bên ngoài Hoàng cung. Ở đây đã hạ đài và bày yến tiệc, vô số ca nữ, còn có tỳ nữ đã chuẩn bị tất cả từ lâu. Hôm nay không riêng có các sứ giả các nơi đến thăm viếng chúc thọ mà còn có lễ duyệt binh trang trọng, ba vạn quân tinh nhuệ được tuyển chọn ra từ mười vạn tướng sĩ của Hoàng Gia Cận Vệ Quân xuất hiện, những người tham gia duyệt binh lần này đều mặc áo giáp rất hoa lệ, toàn thân lóng lánh ánh kim đẹp đẽ vô cùng, trên đầu đội mũ sắt cắm một chiếc lông chim, ai cũng lộ vẻ vô cùng anh tuấn. Đương nhiên những chiếc áo giáp đẹp đẽ này không có lực phòng vệ, những đao kiếm sáng loáng cũng không có lực công kích, trang bị toàn thân của bọn họ chỉ có tác dụng trang trí mà thôi.

Nhưng như vậy là đủ rồi, vì vào ngày như thế này, tất cả mọi người đều không tin sẽ có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn. bảy vạn Hoàng Gia Cận Vệ Quân, còn có trăm vạn binh sĩ đang trú quân trong Thành Hoa Hồng, các cường giả trong nước cũng đến đây, không ai tin vào ngày hôm nay lại có kẻ nào dám làm loạn, ai lại muốn tìm phiền phức vào ngày như thế này chứ, rõ là không muốn sống yên ổn rồi.

- Các vị… hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Bệ hạ Lý Tự Minh Hoàng Đế Đế Quốc vĩ đại của chúng ta, tất cả mọi người ở đây hãy kính chúc ngày thượng thọ của Bệ hạ.

Sau tiếng hô to của một vị quan viên, điển lễ chính thức bắt đầu. Sứ giả các nước và các vương công đại thần lần lượt đến chúc mừng Lý Tự Minh, biểu lộ sự chúc phúc của mình, đồng thời thăm viếng Bệ hạ.

Sau đó là đám rước lớn, còn có biểu diễn ca vũ, cuối cùng mới là cuộc diễu hành quân sự quy mô lớn, tất cả những hoạt động này đều đã được sắp xếp hoàn hảo. Thái Tử ngồi ở vị trí bên trái Hoàng Đế mang một nụ cười trên vẻ mặt dương dương đắc ý, ngồi ở đó vững như thái sơn nhìn mọi thứ trước mặt. Người khác không biết Thái Tử đang nghĩ gì nhưng một số người nhạy cảm đã cảm thấy Thái Tử hôm nay có gì đó không bình thường.

Còn Bạch Khởi thì nhẹ nhàng nhìn thoáng qua vị trí Thái Tử đang ngồi, người đứng đầu vũ trang, ánh mắt lạnh lùng bàng quan nhìn tất cả những điều này, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu đối với Thái Tử. Nhưng đáng tiếc đối với con người này, vị trí của mình không thể làm gì. Thật ra chuyện này sợ là không hề đơn giản… Con người vẫn theo Lý Tự Minh lâu nay như Bạch Khởi tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.

Sau khi biểu diễn ca vũ, đội quân rước kiệu từ từ xuất hiện, đội quân rước kiệu hùng hậu do các đại hành tỉnh của Đế Quốc còn có các đại trí danh gia tộc hợp thành, mang theo xe hoa hoa lệ và đội quân rồng rắn phía sau đi đến sân trước cửa Hoàng cung, từ từ reo to những lời chúc mừng, khiến một người đang mắc bệnh nguy kịch như Lý Tự Minh cũng phải mỉm cười.

Trong các tiết mục biểu diễn ca vũ, đặc sắc nhất chính là đội ngũ hùng hậu của phương Nam Hắc Đức Lan Gia tộc, bọn họ hợp thành mười đội xe, các xe đều mang hình thái đặc sắc, hoa lệ, các xe trang trí công phu với nhiều hình thái khác nhau, dùng đá quý khảm lên xe thành hình con công nổi, dùng hoàng kim khắc lên xe hình con cự long, v.v. Ngoài ra còn có đội ngũ của hàng vạn người, mặc những bộ y phục đầy màu sắc, đi phía sau những đoàn xe, màu sắc quần áo trên người họ không giống nhau nhưng khi đi vào trong sân lại rất gọn gàng, nhìn từ xa trên người họ có bốn chữ lớn: "Vạn thọ vô cương".

- Ha ha ha… làm tốt lắm…

Sau khi Lý Tự Minh nghe xong liền cười ha ha, vuốt ve chòm râu trước ngực, vẻ mặt vui vẻ nhìn mọi thứ trước mặt nói như vậy, xem ra Lý Tự Minh rất cao hứng. Nhưng đáng tiếc cơ thể của Lý Tự Minh cuối cùng cũng không còn khỏe mạnh nữa, sau khi cười mấy tiếng đã bắt đầu ho, khiến mấy tên thái giám ở bên cạnh khẩn trương chạy đến, sợ Lý Tự Minh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi đoàn xe của Hắc Đức Lan đi qua, xuất hiện trước mặt bọn Bạch Khởi là đội quân chỉnh tề tiến bước, mặc giáp kim sắc. Hoàng Gia Cận Vệ Quân cầm vũ khí, người đi đầu của đội ngũ là kỵ binh, ai cũng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hô to khẩu hiệu bước đều bước tiến về phía trước, bất luận là bộ binh hay là kỵ binh đều như vậy, mỗi một bước tiến đều đầy uy lực, ai cũng chỉnh tề như vậy.

Không thể không nói người của Hoàng Gia Cận Vệ Quân đều là quân tinh nhuệ, bọn họ không chỉ có những thế đòn đẹp, quân đội của Bất Diệt Hoàng Triều không chỉ có thế đòn đẹp, binh mã của Đế Đô lại càng như vậy, đặc biệt là Hoàng Gia Cận Vệ Quân. Bọn họ đều là những người trong các binh mã được tuyển chọn đặc biệt để đến Đế Đô, vì Hoàng Gia mà hiệp lực, bọn họ đối với Hoàng Gia trung thành vô cùng, có sức chiến đấu dũng mãnh, mặc dù không phải là Quân đoàn tinh nhuệ của Đại lục nhưng ít nhất ở trong nước bọn họ hoàn toàn xứng đáng được gọi là quân tinh nhuệ.

- Ồ… Hoàng Gia Cận Vệ Quân đúng là rất khá, lực chiến đấu còn tốt hơn quân tinh nhuệ thủ hạ của ta, nhưng đáng tiếc số lượng lại ít, hơn nữa một số người đến hôm nay mới chỉ biết biểu diễn võ thuật thôi, vũ khí áo giáp đẹp thì có tác dụng gì chứ, cũng không biết bọn họ có thể kéo dài đến ngày hôm nay.

Bạch Khởi nhìn Hoàng Gia Cận Vệ Quân trước mặt bất giác nghĩ như vậy.

Nhìn các đội quân đang đi tới trước mặt sứ giả các nước và các đại thần, Lý Tự Minh đột nhiên nghĩ ra một chuyện, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan đang ngồi bên phải mình. Sau khi ho lên hai tiếng, Lý Tự Minh hắng giọng, tất cả âm thanh đang ồn ào xung quanh chợt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều im lặng đợi Lý Tự Minh nói, động tác nhẹ nhàng của Lý Tự Minh đủ để chứng minh vị Hoàng Đế của Đế Quốc vĩ đại nhất phương Đông đang có chuyện muốn nói.

Ở đây không có ai là kẻ ngốc, ngược lại vô cùng thông minh mới đúng, những người có thể ngồi đây không phải là những kẻ khôn khéo nhất sao? Bọn họ đương nhiên sẽ không tiếp tục nói lúc này để làm mất mặt Lý Tự Minh. Hậu quả sau đó sẽ tương đối nghiêm trọng, mặc dù cơ thể của vị Hoàng Đế Bệ hạ này không còn khỏe nữa nhưng dù sao ông ta vẫn chưa chết không phải sao? Chỉ cần ông ta chưa chết, lời của ông ta vẫn uy nghiêm như trước.

- Các vị… hôm nay các vị có thể đến đây, Lý Tự Minh ta cảm thấy thật sự vui mừng. Cũng không giấu gì các vị… mà thật ra chuyện này cũng không thể nào giấu được, nó cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều người biết rõ tình hình hiện tại, ta đã không còn khỏe nữa, cơ thể của ta đã đến cực hạn rồi, ta bây giờ e là cũng không còn sống được bao lâu nữa, cho nên ta có một vài lời muốn nói với mọi người…

Đây là lần đầu tiên Lý Tự Minh tự thừa nhận sức khỏe của mình không còn tốt nữa trước mặt các bá quan đại thần. Ông ta thừa nhận cơ thể mình đã đến cực hạn rồi, hầu như ai cũng biết lần đầu tiên này sợ là cũng có thể là lần cuối cùng. Mọi người đều biết, sợ là sau này Lý Tự Minh không còn cơ hội để nói những lời như vậy nữa.

Lúc này Lý Tự Minh nói như vậy, vậy cũng đủ để chứng minh một chuyện đó là Lý Tự Minh muốn tuyên cáo di ngôn.

Mọi người đều như nín thở, ai cũng suy đoán, hôm nay là một ngày trọng đại như vậy, lúc này Lý Tự Minh nói ra di ngôn của mình là vì sao? Rút cuộc ông ta muốn nói những gì… những điều này tất cả mọi người đều suy đoán, vì chỉ cần một câu nói của Lý Tự Minh cũng có thể thay đổi vận mệnh của một số người, cho nên bọn họ tập trung tinh thần lắng nghe Lý Tự Minh nói.

Sau khi dừng lại một chút nhìn tất cả mọi người xong, đầy mãn nguyện gật gật đầu rồi tiếp tục nói:

- Các vị… ta đã quyết định một chuyện, ta nói ra vào một ngày như thế này là vì muốn các vị làm chứng, đó chính là Lý Tự Minh ta đã sẵn sàng chết rồi. Sau khi chết… ta quyết định sẽ truyền ngôi Hoàng vị lại cho Tam Hoàng tử của ta, Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan. Còn về Thái Tử Lý Dũng… phế truất tước vị, cả đời phải lưu lại Đế Đô không được sử dụng, không được rời khỏi Đế Đô nửa bước.

Lời này khiến cho tất cả đều kinh hãi, không ai ngờ Lý Tự Minh vào lúc này lại nói ra những lời như vậy, phế truất Thái Tử, giữ lại Đế Đô? Vậy có khác gì giam giữ suốt đời? Có gì khác biệt với chuyện giết Thái Tử đâu, hơn nữa còn chính thức truyền ngôi lại cho Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan, chỉ cần Lý Tự Minh vừa chết thì Lý Tầm Hoan sẽ thuận lợi trở thành Hoàng Đế.

Khi tất cả còn đang kinh ngạc, Thái Tử đang ngồi ở đó nheo mắt lại, trong ánh mắt đầy sự lạnh lẽo, nói:

- Phụ hoàng, người muốn phế truất ta? Người đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?

- Ha ha… ngươi còn có ý kiến nữa sao?

Lý Tự Minh sau khi ho nhẹ hai tiếng thì nheo mắt nhìn Lý Dũng đang ở trước mặt nói, nhưng khi nói bất cứ ai cũng có thể nhận ra trong tiếng nói của Lý Tự Minh đầy sự lạnh nhạt và lạnh lẽo.

- Đương nhiên là có, tại sao ta không thể có ý kiến chứ? Từ mười tuổi ta đã bắt đầu làm Thái Tử, đã làm Thái Tử ba mươi năm rồi, ta đã vì Đế Quốc mà tận lực tận tâm, vì Đế Quốc mà ta đã dốc hết lực lượng của mình, vì Đế Quốc ta đã làm Thái Tử, ba mươi năm không một ngày nào ta không vì Đế Quốc mà nỗ lực không ngừng. Năm Thú Nhân xâm lấn ta cũng vì Đế Quốc mà đóng quân ở Đế Quốc phương Bắc, ba năm đồng cam cộng khổ cùng các tướng sĩ, vì thủy tai phương Nam ta đã tự mình thức trắng bảy ngày để xây dựng thủy lợi, vì Đế Quốc mà dù người con gái ta yêu chết trong tay giặc, ta cũng không đi trả thù. Vì Đế Quốc ta đã từng bán đi gia sản giàu có của mình. Lẽ nào như vậy còn chưa đủ hay sao? Người dựa vào cái gì mà phế truất ta? Dựa vào cái gì mà bãi miễn chức Thái Tử của ta? Đem vị trí của ta giao lại cho Lão Tam? Dựa vào cái gì? Người nói đi, dựa vào cái gì! Hắn có cống hiến gì cho Đế Quốc không? Hắn đã vì Đế Quốc mà làm những gì? Hắn là cái gì chứ? Hắn dựa vào cái gì? Lẽ nào vì phụ thân thích hắn, không thích ta? Vì vậy mà hủy bỏ toàn bộ cống hiến của ta? Vì điều đó sao?

Sau khi Thái Tử Lý Dũng đứng lên thì phẫn nộ chất vấn Lý Tự Minh, khi nói sắc mặt của Lý Dung đã trở nên dữ tợn không gì có thể sánh được.

- Ha… lui xuống, ở đây không có chỗ cho ngươi nói.

Vẻ mặt của Lý Tự Minh càng ngày càng trở nên khó coi, lời nói của Thái Tử khiến ông ta không biết cãi lại thế nào, nhưng Lý Tự Minh đồng thời cũng phải thừa nhận chuyện mình chọn Lão Tam chính là vì bản thân ông ta thích hắn, nhưng đây chỉ một phần nguyên nhân mà thôi. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là Lý Tự Minh nhận thấy năng lực của Thái Tử không đủ, cho nên ông ta mới chọn Lý Tầm Hoan, ông ta cảm thấy Đế Quốc ở trong tay của Lý Tầm Hoan có thể ngày càng phát triển.

Nhưng lời này Lý Tự Minh không thể nói ra lúc này, lý do này quá miễn cưỡng, hơn nữa Lý Tự Minh cũng không định nói chuyện đạo lý gì với Thái Tử Lý Dũng. Ông ta là Hoàng Đế, là người lớn nhất của Đế Quốc, cho đến khi Đế Quốc vẫn còn tồn tại thì lời nói của ông ta vẫn là thánh chỉ, không ai có thể phản kháng. Cho dù là Thái Tử cũng không có tư cách nhiều lời với ông ta, hắn chỉ cần nghe mệnh lệnh là được rồi, hắn không cần làm những chuyện khác, càng không cần phản bác hay nghi vấn.

- Thế nào? Phụ hoàng người sợ sao? Sợ ta sẽ đem sự thật nói ra sao? Ha ha… người nói ta thoái vị, ta phải thoái vị sao? Ha… sợ là lần này không tới lượt người quyết định rồi.

Lý Dũng lạnh lùng cười rồi nói.

Lý Dũng vốn có chút do dự đối với chuyện mưu phản nhưng bây giờ thì hắn đã không còn chút do dự nào nữa rồi, cách làm của Lý Tự Minh vừa rồi đã khiến cho Lý Dũng kinh ngạc, Lý Dũng đã quyết định chuyện mưu phản.

- Hỗn láo! Người đâu, dẫn hắn đi cho ta.

Sau khi nghe xong, Lý Tự Minh phẫn nộ nói, khi nói sắc mặt của ông ta đã thay đổi, không chịu được ho lớn hai tiếng, máu tươi từ miệng cứ thế chảy xuống, nhưng ông ta đã dùng lực nuốt ngược trở lại.

- Dẫn ta đi? Ai dám? Nói cho người biết… Phụ hoàng của ta, Phụ hoàng đại nhân của ta, người đã thao túng ta cả đời, ta đã nhẫn nại cả đời, nhưng hôm nay ta không thể nhẫn nại được nữa, sự nhẫn nại của ta đã đến cực hạn rồi, ta cũng sẽ không để người thao túng ta nữa, ta sẽ không nghe lời của người nữa!

Lý Dũng giận dữ hét lên, lời nói này vừa thốt ra sắc mặt của tất cả mọi người đều biến sắc, tất cả những người đứng xung quanh đều trở nên cổ quái dị thường, bọn họ biết chuyện hôm nay sợ là không đơn giản như vậy.

- Người đâu… giết tên nghịch tử này cho ta… giết hắn!

Lý Tự Minh bị Lý Dũng làm cho tức điên, kéo cơ thể đang đầy bệnh tật đứng lên chỉ về phía Lý Dũng giận dữ hét, gọi hộ vệ của mình vào giết chết Lý Dũng.

Nhưng đáng tiếc lúc này Lý Dũng lại cười lạnh một tiếng rồi quát:

- Giết ta? Được… phụ thân của ta, cuối cùng người đã giết chết tình cảm trong ta, người muốn giết ta sao? Ha ha. Sợ là ta không dễ giết đâu… là người đã ép ta, vậy thì người cũng đừng trách ta, đã đến mức này, vậy thì ta sẽ mưu phản đến cùng.

Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều biến sắc, trong một giây đã nhìn thấy trong đám đội quân của Hắc Đức Lan Gia tộc ở tiền phương vốn đang tham gia diễu hành từ từ rút vũ khí ra từ những chiếc xe đầy màu sắc, không nhiều lời xông vào đám Hoàng Gia Cận Vệ Quân.

Rất nhiều kỵ binh từ phía sau đội ngũ xông ra, nhìn số lượng chí ít cũng phải đến vạn người, trong nháy mắt Hoàng Gia Cận Vệ Quân bị tấn công hai mặt, mười vạn binh sĩ bí mật từ xa cũng xông tới, bọn họ là Đế Đô Thành Vệ Quân, mục tiêu của bọn họ không phải là ai khác mà chính là Hoàng Gia Cận Vệ Quân, xem ra binh sĩ của Đế Đô Thành Vệ Quân cũng đã mưu phản một nửa rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trong nháy mắt mười vạn binh sĩ tập trung lại một chỗ, trên khoảng sân rộng trong nháy mắt vang đầy tiếng Sát. Binh sĩ của Hoàng Gia Cận Vệ Quân vốn không có phản ứng gì đã bị những binh sĩ mưu phản nhào tới, vô số binh sĩ đã bị giết, bắt đầu cuộc tàn sát đơn phương. Những Hoàng Gia Cận Vệ Quân vốn không có sự chuẩn bị lập tức trở thành mục tiêu thảm sát, mặc dù bọn họ đều là những người tinh nhuệ trong những người tinh nhuệ, nhưng vào hoàn cảnh này thật sự vẫn trở tay không kịp.

Vô số binh sĩ lần lượt ngã xuống, Hoàng Gia Cận Vệ Quân phải đối mặt với binh lực lớn hơn mình mấy lần, trong nháy mắt đã tan vỡ, hầu như không duy trì được bao lâu, nhưng dù sao cũng là quân tinh nhuệ, số lượng cũng không ít, bọn họ mặc dù là bị tấn công bốn phía nhưng cũng đã hình thành nên một tiểu phương trận khoảng vạn người, đại khái có năm nhóm như thế, bắt đầu phản kích, đương nhiên bọn họ không thể xoay chuyện cục diện, vì trong Hoàng cung tiếng giết trấn động trời nhưng những nơi khác vẫn không hề phản ứng, điều này cũng đủ chứng minh một chuyện đó là binh sĩ trong Đế Đô dường như đã phản chiến cả rồi.

Khoảng trăm người mặc hắc y xuất hiện bên cạnh Thái Tử Lý Dũng và bên cạnh Lý Tầm Hoan và Lý Tự Minh, trong nháy mắt đám thích khách thân thủ bất phàm đã giết chết đám hộ vệ bên cạnh hai người, hầu như không có một chút do dự.

- Chết tiệt… thích khách Ảnh Tộc… sao lại như vậy!

Những người có chút hiểu biết đều kêu lên như vậy, bọn họ có chết cũng không ngờ vì cuộc mưu phản lần này mà Lý Dũng mời cả thích khách Ảnh Tộc của Yên Vũ Lâu đến.

Không khó nhận ra Lý Dũng đã dành hết tâm sức cho chuyện này, hơn nữa còn chuẩn bị rất đầy đủ, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sợ là Lý Dũng sẽ giành được thắng lợi đăng quang Hoàng vị, nhiều người đã bắt đầu do dự, bọn họ đang suy nghĩ sau này bản thân mình nên đứng về bên nào mới tốt.

- Ha ha… thế nào hả? Phụ hoàng của ta, bây giờ người cảm thấy thế nào? Người muốn giết ta sao? Muốn bãi miễn ta sao? Có khả năng không? Nói cho người biết… không thể đâu, người đã bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa, ngày hôm nay ta làm như vậy tất cả cũng đều là vì người ép ta.

Lý Dũng cười điên cuồng, trên mặt lộ rõ vẻ điên cuồng, hắn thấy bản thân mình đã nắm chắc phần thắng rồi.

Đúng là Lý Dũng thực sự nghĩ như vậy, không riêng gì Lý Dũng, những tên thủ hạ của Lý Dũng cũng nghĩ như vậy, trên vẻ mặt của bọn chúng đều lấp lánh nụ cười, còn người của Lý Tự Minh và Lý Tầm Hoan vẻ mặt càng ngày càng xấu đi, chuyện đã trở nên thế này thật sự có chút ngoài ý muốn, trước đó bọn họ hoàn toàn không ngờ Thái Tử lại làm như vậy, lại mưu phản như vậy…

Bình luận





Chi tiết truyện