chương 67/ 351

"Sẽ thế nào nếu ta không bồi thường cho ngươi, ngươi quả thật muốn động thủ với ta? Nếu ngươi cảm thấy ngươi muốn động thủ, nếu như ta nói với phụ thân thì kết quả sẽ ra sao? Còn nữa, ngươi ở thời gian này động thủ không sợ gây ra động tĩnh bị phụ thân phát hiện sao?" Bạch Khởi đột nhiên bật cười, nụ cười này rất quỷ quyệt, khiến cho người khác có cảm giác khó mà nắm bắt được.

Những người hầu bên ngoài thấy Bạch Khởi trong tình huống này mà còn cười, còn có suy nghĩ ngây thơ, đều bất giác nghĩ rằng: "Xem ra…… Đại thiếu gia này có thể là thằng ngốc, uhm…….. Cho dù không phải thì sợ rằng đầu óc cũng không được minh mẫn, nếu không tại sao lại nói ra những lời này? Tiểu bá vương đã đến chẳng lẽ sợ lão gia biết? Hơn nữa, nếu biết thì có thể như thế nào? Phu nhân thương hắn như vậy, e rằng nhiều nhất chỉ vị mắng yêu mà thôi, lại không phải mất một hai miếng thịt, tiểu tổ tông này cũng không sợ cái này, hơn nữa, hắn đã dám đến e là đã có chuẩn bị từ trước…… Thời khắc này nói mấy thứ này, còn muốn dùng lão gia uy hiếp tiểu tổ tông này? Không phải ngốc chứ là gì?"

"Phụ thân?Ngươi nói phụ thân? Ha ha ha ha….Phụ thân biết rồi sẽ như thế nào, chỉ cần ta không đánh ngươi chết, nhiều lắm chỉ mắng ta hai ba câu, có mẫu thân ta ở đó, phụ thân cũng không làm gì ta, Hơn nữa, nếu ngươi dám nói cho phụ thân biết…. Hừm, ta bảo đảm, ta khiến ngươi sống không bằng chết……" Bạch Tiêu Sái ha ha cười lớn, vẻ mặt vênh váo nói, nói xong, diện mạo có chút dữ tợn, sắc mặt hung ác không gì sánh bằng, khuôn mặt biểu hiện ra như vậy không giống là đứa trẻ nghịch ngợm bảy tám tuổi nên có, không khó để nhìn ra bản tính hung ác của tên tiểu tử này.

Nói xong, Bạch Tiếu Sái lần nữa lấy lấy nụ cười nắm chắc phần thắng trước kia, tiếp tục nói: "Còn nữa, ngươi nói ta gây ra náo loạn, phụ thân họ có thể nghe được không? Nói cho ngươi biết, Bạch Gia này ngoài phụ thân và mẫu thân ra, ta là lớn nhất, những người ở đây ai cũng không dám đi mật báo, nếu không ta sẽ cho hắn sống không bằng chết, những tên tiện nhân đó đều biết đều này, căn phòng phụ thân cách đây có mấy trăm dặm, họ đã an giấc rồi, nếu không ta sao có thể đến tìm ngươi? nói cho ngươi biết đừng nói là ta gây náo loạn, e rằng ngươi kêu thấu trời họ cũng không nghe thấy……."

Nghe xong những lời này, nụ cười trên mặt Bạch Khởi càng rạng rỡ, phải rồi….. tương đối rạng rỡ, nụ cười ấy khiến cho người ta cảm thấy như gặp gió xuân, nhưng lại khiến Bạch Tiêu Sái cảm thấy gặp một trận ác hàn, vừa muốn mở miệng mắng đã nghe giọng Bạch Khởi hiền từ nói: "Nói như vậy, những chuyện xảy ra ở đây tối nay đều không có ai biết? A a……."

"Ngươi………Ngươi nói vậy là có ý gì……" Nghe xong những lời này của Bạch Khởi, Bạch Tiêu Sái lùi về sau một bước nói, trong tiềm thức ý cảm thấy được sự nguy hiểm…….. giống như bị người khác theo dõi vậy……….. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Không có ý gì cả….. chỉ là muốn kiếm ngươi trò chuyện chút thôi…….." Bạch Khởi nở nục cười rực rỡ nói, trong lúc nói chuyện bỗng nhiên động thủ, trong nháy mắt đã xông đến, một quyền đánh về tên ác nô bên cạnh Bạch Tiêu Sái, trực tiếp đánh người đó bay ra ngoài cửa văng xa mấy mét

Trong lúc vệ sĩ bên này của Bạch Tiêu Sái còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bạch Khởi nắm lấy cơ hội, từng đứa từng đứa đều bị đánh văng ra ngoài, tuy rằng tránh không khỏi nỗi đau da thịt, nhưng Bạch Khởi xuống tay vẫn có chừng mực, không có khiến họ trở thành tàn phế, dạy dỗ chúng một chút, chỉ khiến chúng nếm thử nỗi đau của thể xác, nếu Bạch Khởi thật sự ra tay giết chết bọn chúng hoặc làm cho chúng trở nên tàn phế thì cũng không dễ ăn nói gì, tuy rằng Bạch Khởi có thể chắc rằng Bạch Tiêu Sái không thể vì thế mà đắc tội với mình nhưng Bạch Khởi vẫn không muốn làm như vậy.

"Ai u. Ai u ~~ ba ba ~~" Tiếng kêu thảm thiết và tiếng vật thể rơi xuống không ngừng vang lên trong khuôn viên. Sau khi những người bên cạnh của Bạch Tiêu Sái bị Bạch Khởi đánh văng ra với tốc độ cực nhanh, chỉ thấy hai tay Bạch Khởi khép cửa gỗ lại, mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Ta có chút chuyện muốn nói với đệ đệ của ta……… ta khuyên các ngươi tốt nhất là không nên đến gần, nếu không, lần tới ta sẽ không khách khí nữa, các ngươi nên biết, thân là nô bộc mà dám mạo phạm chủ nhân đó là tội chết, ta có quyền, muốn giết các ngươi lúc nào cũng được……Và …… hãy nhớ rằng ta có năng lực này…….. Nhớ đấy…….con người ta tính tình không tốt…….. cho nên đừng khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta………"

Nói xong chỉ nghe một tiếng "Ba", Bạch Khởi đã hung hăng đóng sập cánh cửa lại………

Những lời này tuy rằng vừa nói vừa cười, nhưng lại khiến cho những vệ sĩ của Bạch Tiêu Sái cảm thấy ớn lạnh, toàn thân bất giác run run, cố chịu đau đớn đứng dậy, do dự một lát muốn tiến về phía trước , nhưng lại nhớ tới những lời nói vừa rồi của Bạch Khởi, lại dừng bước, đứng ở ngoài cửa không dám đi tới nủa phân.

Về phần những tên nô bộc đang ở ngoài vườn của Bạch Khởi, còn có ba nữ nô sớm đã đứng nơi đó trợn tròn con mắt. Họ không biết tại sao tình hình lại trở nên như thế. Trong đầu bọn chúng vốn có có tưởng tượng về khuôn mặt anh tú ấy, kì thực là bộ dáng đại thiếu gia ngu ngốc nhất. Bỗng nhiên trong thoáng chốc trở nên uy mãnh, năm sáu tên đại hán không cần tốn sức lực mà đánh bay ra ngoài, còn để lại một lời nói ác độc khiến bọn chúng không dám đến gần.Nhị thiếu gia hồi nãy vênh váo vô cùng trong thoáng chốc số phận nghịch chuyển trở thành vật trong tay đại thiếu gia cái này…. biến hóa cũng nhanh quá…… nhanh đến nỗi bọn họ có chút tiếp thu không nổi.

Ba người nữ nô tới cùng với Tiểu Lan là do Mã Tháp Sa phái tới, phản ứng lại đầu tiên, liếc mắt nhìn nhau. Đều thấy được sự kinh ngạc và sợ hãi của đối phương, kinh ngạc….. là kinh ngạc về cường thế và năng lực của Bạch Khởi, và sợ hãi đó là một khi Bạch Khởi thật sự ra tay với Bạch Tiêu Sái, hoặc Bạch Tiêu Sái ở đây xảy ra chuyện gì, cho dù có chút va chạm, mấy nàng trở về cũng không dễ chịu, nếu thật sự xảy ra những sự việc nghiêm trọng hơn …….. vậy thì hậu quả bọn họ đã không dám nghĩ tới nữa.

Nhưng bọn họ lại không dám vào trong ngăn cản Bạch Khởi, hoặc là trông chừng Bạch Tiêu Sái, đây đều không phải là những chuyện họ có thể làm, huống hồ hồi nãy Bạch Khởi đã nói rõ. Ai dám bước vào thì giết kẻ đó…… Họ không dám cho rằng đây là lời nói đùa, dù sao Bạch Khởi cũng là con trai của Bá Tước, họ chỉ là một đám nữ nô thấp hèn, giết họ vốn không có vấn đề gì, cũng không ai vì họ mà làm khó Bạch Khởi hoặc là bất bình giùm cho họ…… E rằng Mã Tháp Sa phu nhân phái các nàng đến đây cũng không ngoại lệ.

Dù sao ở Thiên Ân Đại Lục, sự sống chết của nô lệ đều nằm trong bàn tay của chủ nhân, cũng không bao giờ nghe nói chủ nhân nào phải chịu trách nhiệm vì giết chết một nô lệ…… Vì nghĩ cho cái đầu của mình, cuối cùng bọn họ cũng không có dũng khí bước vào trong phòng.

Cuối cùng sau một hồi hội ý quyết định hai người ở lại trông chừng, số còn lại đi báo với phu nhân, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Kẹt…." Trong lúc mỗi người mỗi ý nghĩ, cửa phòng Bạch Khởi lần nữa mở ra một khe nhỏ,Tiểu Lan từ trong đó đi ra, đi bên cạnh nàng là Khiếu Thiên cao một thước cường tráng như một con sói hoang

Sau khi một người một thú đi ra, căn phòng Bạch Khởi lần nữa đóng lại, chỉ có Tiểu Lan đứng kế bên, hai tùy nữ đứng ở đó, Khiếu Thiên sau khi ngẩng đầu liếc mắt nhìn những người xung quanh, nằm xuống, vừa nằm xuống đúng trước cửa phòng Bạch Khởi, ý tứ đã rõ ràng quá rồi còn gì, ai dám vào gây bất lợi cho Bạch Khởi…… Như vậy…… Trước tiên phải bước ra ải này của nó……

Muốn qua ải này của Khiếu Thiên đương nhiên không dễ dành như vậy, ít nhất trong khuôn viên này không ai có năng lực đó.

Giờ này khắc này không để ý mọi thứ ở bên ngoài, trong phòng Bạch Khởi ánh nến đầy phòng, muôn vàn ngọn nến chiếu sáng khắp căn phòng, trong phòng một mảnh sáng trưng, Bạch Khởi đứng ở giữa căn phòng, một tay khoác vai Bạch Tiêu Sái, cười tủm tỉm nắm lấy Bạch Tiêu Sái, hòa ái nói: "Đi…. ca ca dẫn đệ vào trong phòng nói chuyện….. hai huynh đệ chúng ta mới lần đầu gặp nhau…. chắc là có rất nhiều điều để nói…….."

Khuôn mặt đó một chút cũng không tốt bằng bà ngoại sói của Tiểu Hồng Mao, người sáng suốt chỉ cần không phải là thằng khờ đều thấy được Bạch Khởi không có ý tốt.

Bạch Tiêu Sái là thằng khờ sao? Đáp án rõ ràng là hắn không phải, cho nên hắn cũng thấy được Bạch Khởi không có ý tốt với mình, đặc biệt là lời nói của Bạch Khởi khiến thân thể của Bạch Tiêu Sái cứng đơ, quay đầu nhìn thì cửa đã đóng, khuôn mặt bộc lộ ra vẻ sợ sệt nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt, lắp ba lắp bắp sợ hãi hỏi: "Ngươi…. ngươi muốn làm gì…. Ngươi…… Ngươi không được gây bất lợi cho ta…. Ngươi…. Ngươi dám động đến ta…… hoặc khiến ta mất một cọng tóc… mẹ ta se không bỏ qua cho ngươi……"

"Ba~" một cái mạnh mẽ chắc vào mặt của Bạch Tiêu Sái, khuôn mặt vốn có chút mập mạp càng sưng đỏ lên, cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu đốt, khiến Bạch Tiêu Sái thắm thiết cảm giác được cái gì gọi là đau đớn, hắn lớn như vậy…… đây là lần đầu tiên bị người ta đánh, và…..người này không phải ai khác, chính là Bạch Khởi

"Mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi chẳng lẽ không có dạy ngươi làm người phải lễ phép sao? Ngươi? Ngươi cái gì mà ngươi? Nói cho ngươi biết…. ta là anh của ngươi, ngươi nói chuyện với ta lễ phép chút, nếu không, Hừm……" Bạch Khởi nhìn kẻ ngốc Bạch Tiêu Sái đang đứng trước mặt xao xoa mặt bên trái cười lạnh môt tiếng nói.

Trong căn phòng sáng trưng đó chỉ có hai người Bạch Khởi và Bạch Tiêu Sái, bốn phía những nơi ngọn đèn không thể chiếu tới là một mảnh u ám, điều này khiến Bạch Tiêu Sái cảm thấy rất thất vọng, có một cảm giác như thân ở trong địa lao, muốn khóc lại không dám khóc,nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt sợ hãi trả lời : "Ta…..ta biết rồi."

"Bịch" Bạch Khởi không do dự lại thưởng cho Bạch Tiêu Sái một đấm, rắn chắc rơi trên mắt bên phải của Bạch Tiêu Sái, trên khuôn mặt mập mạp của Bạch Tiêu Sái, con mắt to tròn trịa bỗng chốc u một cục, biến thành mắt bầm, đau đến nỗi hắn oa oa la lớn, Bạch Khởi lạnh lùng nói: "Trí nhớ ngươi thật là kém…… ta không phải nói với ngươi rồi sao? Phải lễ phép…… ngươi phải gọi ta là ca ca, ngươi nên nói……. ca ca à, đệ biết rồi…… Hừm hừm…… nhưng trí nhớ ngươi kém quá, ta chỉ có thể đánh ngươi……"

"Đừng….Đừng đánh ta nữa….. Đệ biết sai rồi ca ca….. Đừng đánh ta. Nếu không, mẫu thân biết……" Bạch Tiêu Sái lần này thông minh ra, thành thành thật thật gọi Bạch Khởi là "Ca Ca" nhưng đằng sau lại có chút biến giọng, dường như muốn lấy mẫu thân mình ra uy hiếp Bạch Khởi, dù sao chỗ dựa duy nhất bây giờ của hắn chính là vị mẫu kế đáng kính của Bạch Khởi……

Bình luận





Chi tiết truyện