chương 112/ 351

Cầm trong tay ba viên cửu chuyển hồi sinh đan do Cửu U đưa cho. Cùng với lực lượng trong mình, lúc này Bạch Khởi trong lòng rất vui sướng không gì sánh được, bỗng nhiên trong lúc đó tiếng của Cửu U lại vang lên trong tai Bạch Khởi làm cho Bạch Khởi chợt tỉnh lại, chỉ nghe Cửu U nói rằng: "Ô~~ không nghĩ rằng ở đây vẫn còn đồ tốt?"

"Vật gì vậy?" Bạch Khởi vô cùng kinh ngạc hỏi, tuy rằng không biết đó là vật gì tuy nhiên Bạch Khởi lại biết thứ mà có thể làm cho Cửu U chú ý thì tuyệt đối sẽ không hề đơn giản.

"Hắc hắc.... Một tên gia hỏa đáng thương, hình như bị người ta giết chết, chỉ còn lại hồn phách, nhưng rất đáng tiếc đã bị người khác phong ấn lại Thật là đáng thương mà." Cửu U cười đáp lại nói.

Nói xong cũng không chờ Bạch Khởi trả lời mà nói tiếp với Bạch Khởi: "Tiểu tử, quay trở lại mau, đi tới chỗ gần lối vào, nơi vị trí trung tâm của thần tượng, ngươi hãy dùng hết toàn lực đánh nát nó ra thì sẽ tìm được thứ tốt trong đó, ngươi sẽ tìm được vật đáng thương đó ở bên trong."

Khi nghe được lời này Bạch Khởi rất sửng sốt, lập tức quay trở lại, sau đó nghe theo lời Cửu U nói dùng hết toàn lực Bạch Khởi trong nháy mặt vận khởi đấu khí tăng vọt trong nháy mắt rồi tập trung trên nắm tay đánh ra "Liệt Sơn quyền", một kích trực tiếp đánh vào trên tượng đá, thời khắc đó đồ họa, cùng với thần tượng chỉ trong nháy mắt đã bị Bạch Khởi oanh kích cho nát bấy.

"Răng rắc ~~ răng rắc ~" Nương theo sự sụp đổ của tượng đá. Một đôi bao tay tinh xảo lóe lên, phát ra hồng quang xuất hiện ở trước mặt Bạch Khởi, thoạt nhìn thì bao tay này rất trong suốt nhưng trên bao tay lại mang theo huyết quang, nếu để dưới ánh sáng thì hầu như trong suốt, mặt trên không có như Bạch Khởi nghĩ là làm từ hàn thiết chắc chắn, thế nhưng Bạch Khởi có cảm giác đôi bao tay này rất kiên cố và rất là sắc bén, bỗng nhiên trong bao tay phát ra một cổ khí tức sát phạt, làm cho người khác phải cảm thấy lạnh cả sống lưng, khiến cho Bạch Khởi như cảm thấy được có vô số oan hồn ở khắp nơi mà gào thét, làm cho Bạch Khởi rất sợ hãi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mất một lát sau Bạch Khởi mới khôi phục lại được dáng vẻ bình thường. Thở ra một hơi rồi nhìn đôi bao tay giữa đống đá vỡ nát trong suốt đang phát ra hồng quang với dáng vẻ nghi hoặc, Bạch Khởi thấp giọng nói: "Rốt cục thì đây là vật gì vậy?"

"Cái này? Hắc hắc…. Cái này chính là vật trong truyền thuyết. Bao tay của A Tu La là một thần khí cực kỳ hùng mạnh không gì có thể phá vỡ, hắc hắc, đừng có xem thường hình dáng tưởng chừng như mỏng manh đó, tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, thế giới này tuy không có gì là trọn vẹn, không có vật gì dám tự xưng là vô kiên bất tồi (kiên cố vô song), thế nhưng khi có nó thì ít nhất sức mạnh của ngươi sẽ được tăng lên gấp đôi, hơn nữa.... Từ nay về sau không có bất vũ khí gì có thể làm thương tổn cho hai cánh tay của ngươi, đủ để cho ngươi dùng hai tay chống lại với bất kỳ vũ khí gì, hơn nữa tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện, ngoài ra…. Bao tay A Tu La còn có thể hấp thu tinh huyết chuyển thành năng lượng mà không ngừng lớn mạnh, đồng thời lớn mạnh cùng với chủ nhân, hoàn toàn xứng đáng với cái tên thần khí." Một thanh âm vang lên bên tai Bạch Khởi, bất quá thanh âm lại có vẻ rất xa lạ…. Hiển nhiên không phải là tiếng của Cửu U.

"Hả? Ngươi là ai? Đừng có ở đây mà giả thần giả quỷ mau bước ra đây cho ta~!" Bạch khởi hừ lạnh, đề phòng nhìn quanh bốn phía, khẽ quát.

"Ha ha ha…. Giả thần giả quỷ? Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta có cần phải làm điều đó không? Nói cho ngươi biết, ta không có trốn, ta…. Ngay ở trước mặt của ngươi!" thanh âm nghe xong lời này thì ha ha cười, rồi trả lời lại Bạch Khởi, lúc nói gì có một bóng đen xuất hiện ở trước mặt Bạch Khởi.

Bóng đen đó hình dáng giống như là thần tượng mà Bạch Khởi thấy ở bên ngoài. Hầu như là có một không hai, thân cao hơn một thước tám, vóc người thon dài, phía sau mang theo đôi cánh ác ma, đỉnh đầu có cặp sừng, có răng nanh, mặt đen, trong ánh mắt bắn ra hồng quang làm cho tim người khác phải buốt giá, chung quanh khói đen không ngừng tỏa ra, người này mang theo dáng vẻ tươi cười nhìn Bạch Khởi ở trước mặt.

"Ngươi là ai?" Nhìn ác ma trước mặt một chút rồi Bạch Khởi hỏi, nhìn hình dáng của người kia rồi nếu mà còn nói hắn là thần thì có đánh chết Bạch Khởi cũng không tin, nếu nói là ác ma thì Bạch Khởi còn có thể tin tưởng….

Ta? Ta là vĩ đại Ma thần Đại Hắc Thiên, là một trong những…. đã từng là một Ma thần cường đại nhất. Ngươi lại không nhận ra được ta?" Đại Hắc Thiên hiện ra thân hình, vẻ mặt rất ngạo nghễ, thế nhưng nghe xong lời Bạch Khởi nói đã có chút kích động cùng phẫn nộ liền chất vấn Bạch Khởi.

"Đại Hắc Thiên? Chưa từng nghe qua…. Bất quá trong số các chư thần ta đã từng nghe nói qua tên của Hắc Ám Ma Thần, ngươi cùng hắn có quan hệ?" Bạch Khởi nghe xong lời này thì liếc mắt nhìn Đại Hắc Thiên hỏi.

"Hắc Ám Ma thần? À.... Đó là.... là đệ đệ của ta? Thế nào ngươi nhận biết được hắn? Ngươi là tín đồ của hắn?" Đại Hắc Thiên nghe xong lời này thì biến sắc, sau đó hiếu kỳ hỏi, bất quá lúc này hắn lại có chút phiền muộn quát: "Không có khả năng a, tên Hắc Ám Ma thần kia lại có tín đồ, ta thế nào lại không có? Thế nào mà không có ai biết đến ta?! Điều này sao có thể!"

"Không có gì là không có khả năng, quỷ mới biết được ngươi là người nào, hiện tại là thời đại của đấu khí, còn thời đại ma pháp văn minh đều đã bị hủy diệt, chư thần đại chiến cũng đã qua rất lâu, còn giờ đây thì ai mà biết được ngươi là ai." Bạch Khởi tức giận nói, đối với vị tự xưng là Ma thần Đại Hắc Thiên không có chút kính nể nói, cùng với Cửu U ở chung, Bạch Khởi có loại thần tiên ma quái gì mà chưa được kiến thức qua? Cửu U cái tên biến thái này mà Bạch khởi còn chưa tôn kính huống chi tới vị đã bị người ta giết chết, còn linh hồn thì bị người ta phong ấn lại là Ma thần thì tất nhiên Bạch Khởi sẽ không để vào mắt.

"Cái gì! Ma pháp văn minh đã bị hủy diệt? Chết tiệt.... Rốt cuộc đã qua bao lâu rồi, tên Hắc Ám hỗn đản lại vậy mà vẫn chưa tới cứu ta, còn có quang minh nữ thần, con đàn bà độc ác nếu không phải do ả dùng sắc đẹp dụ dỗ lão tử thì lão tử thế nào lại có khả năng bị mắc lừa rồi sau đó bị ám hại, cuối cùng chỉ còn lại có một tia linh hồn mà chạy trốn, còn bị nhân loại đáng chết phong ấn ta lại, chết tiệt, ta nhớ kỹ thời gian lúc đó chỉ là thời kỳ đầu của ma pháp văn minh, hiện tại ma pháp văn minh đều đã bị hủy diệt rồi.... Chết tiệt.... Ta rốt cuộc bị phong ấn mất bao lâu, ta muốn giết hết lũ hỗn đản đó..... Ta muốn giết bọn chúng!" Ma thần Đại Hắc Thiên nghe xong lời này rít gào nói.

"Tỉnh lại đi, quang minh nữ thần hiện tại là tín ngưỡng duy nhất của đại lục, là thần duy nhất, mà ngươi…. Thân thể không có, linh hồn lại bị phong ấn không biết đã bao nhiêu năm, ngươi hiện tại lại đi tìm người ta tính sổ? Ta thấy ngươi tốt nhất nên đi làm tín đồ của bà ta thì hay hơn…." Bạch khởi tức giận nói.

Bạch khởi nói mà căn bản không để ý tới Ma thần Đại Hắc Thiên ở trước mặt, trực tiếp lấy đi bao tay A Tu La, Bạch khởi cũng không còn để ý tới người ở trước mặt vì có nói chuyện với hắn cũng vô ích, còn đối với những chuyện đã xảy ra trước đây của người này Bạch Khởi không biết và cũng không muốn biết, vì người này cùng Bạch Khởi không có quan hệ.

"Chờ một chút! Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?!" Thấy Bạch Khởi muốn lấy bao tay A Tu La đi, mà ở bên này Ma thần Đại hắc Thiên nhất thời tỉnh táo quay về phía Bạch Khởi rít gào nói.

Liếc mắt nhìn Ma thần Đại Hắc Thiên, Bạch Khởi lười biếng nói: "Tất nhiên là ta lấy bao tay A Tu La, chứ ngươi nghĩ ta sẽ làm gì? Ta hiện này vừa thiếu một món vũ khí như vậy."

"Chết tiệt, ngươi không biết nó là của ta sao? ! Ngươi là tên tiểu tử chết tiệt!" Ma thần Đại Hắc Thiên rít gào lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Bạch Khởi ở trước mặt.

"Đồ của ngươi? Ta xem vật ấy cùng ta rất có duyên, vậy nó sẽ là đồ của ta!" Vẫn tiếp tục tiến tới để lấy bao tay A Tu la, căn bản là không để ý tới hư ảnh của Đại Ma Thần Hắc Thiên.

"Ngươi...." Đại Hắc Thiên chỉ vào mặt của Bạch Khởi nhưng căn bản là nói không ra lời, nghĩ đến hắn đường đường là một Ma thần đã từng hô phong hoán vũ, thế nhưng hiện tại lại gặp phải một tên cường đạo như Bạch Khởi làm hắn tức đến nói không nên lời.

"Ta muốn giết ngươi.... Giết ngươi, tên tiểu tử hỗn đản!" Hắc khí trên người Ma thần Đại Hắc Thiên tăng vọt! Vẻ mặt đầy sát khí nhìn Bạch Khởi trước mặt lạnh lùng gằn từng chữ.

Ở xung quanh ngay lập tức nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, điều này làm cho Bạch Khởi nhịn không được mà phát run, bất quá lúc này tiếng của Cửu U lạnh nhạt vang lên trong đầu của Bạch Khởi: "Tiểu tử đừng sợ, hắn không làm gì được đâu, người này trước đây đúng là một cao thủ không tệ, tuy nhiên lúc này hắn đã mất đi sức mạnh, tuy rằng linh hồn vẫn rất cường đại, thế nhưng tối đa cũng chỉ có thể dùng để hù dọa, ngoài ra không thể làm gì được, không cần để ý đến hắn, hắn không làm gì được ngươi đâu...."

Khi nghe lời nói của Cửu U thì Bạch Khởi cũng không thèm quan tâm đến Ma thần Đại Hắc Thiên ở bên cạnh đang rít gào, cũng không để ý tới hắn nữa trực tiếp cầm lấy bao tay A Tu La, sau đó cầm trong tay rồi bắt đầu quan sát, nhìn một chút sau đó định mang đi, thế nhưng Ma thần Đại Hắc Thiên lại hoảng hốt nói: "Không nên.... Ngàn vạn lần không nên! Ngàn vạn lần không nên.... Ngươi sẽ chết! Ta bảo đảm...."

"Ngươi nói cái gì? Ta sẽ chết?" Bạch khởi nghe xong lời này thì dừng tay lại sau đó nhìn thoáng qua trước mặt Ma thần Đại Hắc Thiên rồi cất tiếng hỏi.

"Đương nhiên.... đó là thần khí của ta mà, ta là Ma thần Đại hắc Thiên đã tung hoành ngang dọc, mà thần khí đã đi theo ta nhiều năm như vậy, cũng đã thấm vào sát khí của ta, ta đã từng giết rất nhiều người, bên trong tích lũy trăm vạn oan hồn, người bình thường căn bản chịu không nổi, chỉ cần hắn mang vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Ma thần Đại Hắc Thiên nghiêm chỉnh nói, không có luống cuống hay tức giận nữa, nhãn thần có chút phức tạp nhìn Bạch Khởi cũng không biết là hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

"Hắn nói không sai, tiểu tử, ta vừa lưu ý lời hắn nói, sự việc đúng là như vậy, ngươi hỏi thử xem hắn muốn gì? Tuy rằng hắn nói thật, nhưng ta tin là hắn có biện pháp." Tiếng của Cửu U lại vang lên.

"Vì sao nói cho ta biết điều này?" Bạch khởi nhìn thoáng qua Đại hắc Thiên rồi nhàn nhạt hỏi.

"Bởi vì ta có chuyện cần nói với ngươi.... Tiểu tử chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch?" Đại Hắc thiên nhìn thoáng qua Bạch Khởi ở trước mặt thấp giọng nói, thần sắc ngày càng phức tạp.

"Giao dịch? Ngươi nói ngươi muốn cùng ta giao dịch? Tốt.... hãy nói ra nghe thử!" Bạch Khởi ban đầu rất sửng sốt, lập tức nhìn thoáng qua Đại Hắc Thiên ở trước mặt, lời nói này làm cho hắn có chút hiếu kỳ đối với vị tự xưng là Ma thần Đại Hắc Thiên, tự xưng trong truyền thuyết là người có sức mạnh vô hạn lại đang đề nghị giao dịch.... Uhm.... Quả thực điều này làm Bạch Khởi rất hiếu kỳ.

Bình luận





Chi tiết truyện