chương 200/ 351

- Ngươi nói không sai. Những binh sĩ đó đúng là khiến người ta phải đau lòng. Ta cũng đã từng cầm binh đánh trận, binh sĩ của ta cũng đã từng hy sinh cho Đế Quốc, ta cũng từng rất đau lòng, ta rất hiểu tâm trạng của ngươi. Thân là một Tướng quân, phải chứng kiến binh lính của mình ngã xuống đúng là làm khó cho ngươi rồi… Có điều ngươi phải hiểu Đế Quốc muốn hưng thịnh không thể tránh khỏi chiến tranh. Có người nói chiến tranh là sự kéo dài của chính trị, ta thì lại nghĩ chiến tranh là chỗ dựa cho chính trị. Tuy có rất nhiều người đã hy sinh, nhưng ta không thể không tiếp tục phát động chiến tranh. Ngươi hiểu chứ?

Lý Tự Minh ngồi trên ghế rồng nói với Bạch Khởi, mặt đầy vẻ đau buồn. Một Hoàng Đế có nhiều điều phải lo lắng, nhưng không thể nói với ai. Lúc này Lý Tự Minh lại nói ra, chứng tỏ một điều ông đã coi Bạch Khởi là người một nhà…

Bạch Khởi vô cùng cảm động đáp lời Lý Tự Minh:

- Bệ hạ, điều này thần hiểu. Bệ hạ cũng đừng đau buồn, thần nghĩ các binh sĩ cũng hiểu nỗi khổ của người.

- Ừm… Ngươi hiểu ta thì tốt… Ha ha… Bạch Khởi à, ngươi rất thân với Tam nhi, ta cũng coi ngươi như người nhà… ta có ba hoàng tử, nhưng Tam nhi là đứa ta xem trọng nhất… Tuy Thái tử là con trưởng nhưng… ta hy vọng sau này nếu có cơ hội ngươi có thể giúp đỡ Tam nhi, dạy bảo nó cho tốt, được chứ?

Lý Tự Minh không hiểu sao lại nói ra những lời này. Tuy không đầu không cuối nhưng bên trong có ẩn ý cả.

Ý của Lý Tự Minh thật ra rất đơn giản, tuy Thái tử là Đại Vương tử, nhưng Lý Tự Minh lại yêu quý Tam Vương tử nhất, sau này rất có thể sẽ truyền ngôi cho Tam Vương tử. Bạch Khởi lại là một Đại Nguyên soái, ông muốn hắn giúp đỡ Tam Vương tử. Có xảy ra tranh ngôi đoạt vị, cũng nên toàn tâm toàn ý ủng hộ Tam Vương tử, cho dù phải trả giá thế nào.

Bạch Khởi thực tình không muốn tham gia cuộc chiến tranh cướp ngôi, bởi đã tham gia cuộc chiến tàn khốc này, nếu thắng lợi thì vinh hoa phú quý hưởng không hết, nhưng một khi thất bại thì đời đời không ngóc đầu dậy được. Hắn hiểu tâm ý của Hoàng Đế nhưng cũng không hy vọng dính dáng đến cuộc chiến này.

Thái tử hiện nay đã ba mươi lăm tuổi, từ nhỏ đã được phong Thái tử, địa vị cao dưới một người mà trên vạn người. Từ lâu Thái tử đã có nhiều người ủng hộ, hơn thế, những người này hiện đều giữ những vị trí quan trọng trong triều, muốn lật đổ bọn họ không phải việc dễ. Muốn truyền ngôi vị Thái tử cho Lý Tầm Hoan quả thật khó hơn lên trời. Đây cũng là lý do vì sao Lý Tự Minh vô cùng yêu quý Lý Tầm Hoan nhưng chưa thể cho hắn làm Thái tử.

Một khi Bạch Khởi tham gia cuộc nội chiến, có nghĩa là sẽ đồi đầu với đa số quan viên trong triều. Cần có bản lĩnh và dũng khí cực lớn mới dám làm chuyện này. Hắn do dự một lát rồi cung kính đáp lời:

- Vi thần hiểu rồi, xin Bệ hạ an tâm. Thần và Tam Vương tử tình như thủ túc, dù có chuyện gì Bạch Khởi thà chết không từ nan.

Quan hệ giữa Bạch Khởi và Lý Tầm Hoan không cần nói mọi người đều biết. Bạch Khởi sớm đã được coi là cùng phe với Lý Tầm Hoan, vì thế hắn cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác. Hiện giờ Lý Tự Minh vẫn đang minh mẫn, nhưng một khi ông qua đời, kẻ mà đối phương muốn đối phó nhất là người nắm binh quyền bên phe của Lý Tầm Hoan – không ai khác chính là Bạch Khởi. Cho dù hắn có quy hàng đối phương thì chúng chưa chắc đã tin. Bởi ngay từ đầu Bạch Khởi đã chọn bên phe của Lý Tầm Hoan.

Vì thế Bạch Khởi chỉ chần chừ vài giây liền đáp lời Lý Tự Minh. Tuy hiện tại Lý Tầm Hoan thế đơn lực cô, quân đội chỉ có mình Bạch Khởi là chỗ dựa, bên chính trị thì có gia tộc của Bối Tác Tư ủng hộ, nhưng hai người bọn họ thế lực đều không tồi, chỉ cần cố gắng phát triển thì sau này tranh quyền đoạt vị cũng không phải là không thể.

- Ha ha ha… Tốt lắm… Quả nhiên ta không nhìn lầm người. Ngươi khiến ta rất hài lòng. Ngươi an tâm, ta quyết không để ngươi và cái tên tiểu tử Lý Tầm Hoan phải một mình phấn đấu đâu… Ta sẽ dốc sức giúp đỡ Tam nhi, cả ngươi nữa. Ngươi cũng nên dốc sức phát triển thế lực của mình, giống như ngươi đã làm với Hắc Y Quân ở vùng Hỗn Loạn Chi Địa. Bọn họ sau này là sự giúp đỡ rất lớn cho Tam nhi… Còn những kẻ đối nghịch với Tam nhi, ngươi cứ tùy ý xử trí. Từ lúc Bất Diệt Hoàng Triều khôi phục, đã có không ít quý tộc cũ quay lại. Những kẻ không nên tồn tại cũng không cần để chúng phải sống. Ngươi mau hành sự đi, ta sẽ ủng hộ ngươi.

Lý Tự Minh vỗ tay vào thành ghế cười lớn, ánh mắt vô cùng hài lòng nhìn Bạch Khởi.

- Bệ hạ, thần biết tội…

Bạch Khởi nghe Lý Tự Minh nhắc đến Hắc Y Quân, tức thì toát mồ hôi lạnh vội quỳ xuống nói. Hắn vô cùng hối hận, đáng lẽ lúc đến vùng Hỗn Loạn Chi Địa không nên dùng tên Bạch Khởi. Bây giờ thì hay rồi, truyền cả đến tai Lý Tự Minh. Lúc đầu còn tưởng Lý Tự Minh nói mình là Sát Thần là nói đến việc mình làm ở vùng Hỗn Loạn Chi Địa, không ngờ Hoàng Đế còn nhắc cả đến Hắc Y Quân. Tuy Hoàng Đế không nói xử tội Bạch Khởi nhưng không có nghĩa là ông không để tâm.

- Biết tội? Ha ha… Ngươi có tội gì vậy? Ta nói ngươi vô tội tức là vô tội. Việc của Hắc Y Quân ta sớm đã biết rồi. Lúc đó ta đã không trách ngươi chẳng lẽ bây giờ lại nuốt lời? Ta là người hẹp hòi như vậy sao?… Ha ha… Thật ra việc của Hắc Y Quân ngươi làm rất tốt. Nơi đó đúng là rất loạn rồi, những tên cường đạo và phiến loạn đó, kẻ nào nên giết cứ giết, nếu không bọn chúng ở đó sao biết được đây là đất của Hoàng Đế? Bọn chúng sao biết sợ được? Ngươi làm tốt lắm, ta rất hài lòng. Ta không những muốn ngươi phát triển Hắc Y Quân mà còn cả bảy Quân đoàn phương Bắc của ngươi. Sau này tất cả đều là trợ lực tốt nhất cho Tam nhi, cũng là cho ta… Hừ… cũng phải nhắc tới Thái tử dạo này càng ngày càng không an phận nữa rồi…

Lý Tự Minh cười lớn, nhưng vẫn có gì đó buồn bực. Xem ra đúng là Thái tử ngày càng khiến ông bất mãn.

Không thể không nói rằng Lý Tự Minh có phần thiên vị. Nhưng điều đó chưa chắc là điều không tốt. Bạch Khởi ngồi xuống ghế, không nói lời nào, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rằng quan hệ giữa Hoàng Đế và Thái tử đang rất căng thẳng.

Lý Tự Minh thoáng nhìn Bạch Khởi, trong lòng nghĩ chắc chắn hắn hiểu ý mình rồi mỉm cười nói khẽ:

- Đúng rồi… Ngươi thấy tình hình chiến sự ở phương Bắc thế nào?

- Ý Bệ hạ là Gia Lam?

Bạch Khởi lặng người một lát rồi hỏi, có điều hắn đã chắc chắn ý Hoàng Đế muốn nói tới Gia Lam. Hắn cố ý hỏi lại là để có chút thời gian cho mình chuẩn bị, và cũng để thăm dò xem vì sao đột nhiên Hoàng Đế lại hỏi vấn đề này.

Bạch Khởi nghĩ… chẳng phải bây giờ Gia Lam đã lui binh rồi sao? Hơn nữa trong thời gian ngắn không thể uy hiếp đến Bất Diệt Hoàng Triều. Bởi thế lực của Đế Quốc Thiên Long vô cùng hùng mạnh. Theo tin báo mới nhất Đế Quốc Thiên Long đã xuất ba trăm năm mươi vạn quân, chia thành ba lộ đại quân tấn công Gia Lam, hiện đã phá được tuyến phòng ngự phía Bắc, chiếm lĩnh được ba tỉnh của Gia Lam, hơn nữa còn chưa có dấu hiệu dừng lại. Gia Lam đang dốc toàn bộ binh lực đối phó với Thiên Long. Con số thương vong mỗi ngày đều vượt quá vạn người. Gia Lam vốn đã điêu đứng vì chiến loạn liên tiếp. Lần này đúng là họa vô đơn chí. Chưa nói đến trận chiến này chưa rõ thắng bại, cho dù Gia Lam có chiến thắng thì chắc hẳn trong vài năm cũng không đủ lực tiến đánh Bất Diệt Hoàng Triều. Cả Bạch Khởi và Lý Tự Minh đều hiểu điều đó. Nhưng Lý Tự Minh đột nhiên gạn hỏi, Bạch Khởi thấy vô cùng khó hiểu.

- Ừm, không sai, ta muốn nói tới chính là Gia Lam. Ngươi nghĩ thế nào?

Lý Tự Minh mỉm cười, yên lặng ngồi trên ghế đợi câu trả lời của Bạch Khởi.

- Điều này… Thứ cho thần nói thẳng, Bệ hạ có phải muốn tấn công Gia Lam? Hiện nay Gia Lam thế cùng lực kiệt, chúng ta tiến công lúc này quả là một cơ hội tốt. Có điều thần cho rằng Bệ hạ vẫn nên đợi, giờ chưa phải là lúc tấn công…

Bạch Khởi ngập ngừng một lát rồi bình tĩnh nói.

- Ừm, ta quả thật muốn tấn công Gia Lam. Bọn chúng nhân lúc Đế Quốc chúng ta suy yếu mà dậu đổ bìm leo, quả thực đáng ghét. Mấy ngày nay, sứ giả của bọn chúng ở địa bàn của ta mà vẫn huênh hoang vênh váo, trên triều hoa chân múa tay không coi ai ra gì, làm ta tức muốn chết. Bây giờ Gia Lam gặp nguy, ta phải cho chúng biết thế nào là lễ độ, cho chúng biết Bất Diệt Hoàng Triều ta không dễ bắt nạt… Ngươi nói… bây giờ không phải lúc tấn công ư, vì sao thế?

Lý Tự Minh mặt đầy phẫn nộ, nhưng rồi lại bình tĩnh lại nhìn Bạch Khởi. Ông cho rằng đây quả thực là cơ hội trời cho, nếu bây giờ tấn công Gia Lam chắc chắn chúng không gượng dậy được.

- Tâu Bệ hạ, theo lẽ thường mà nói đây quả là một cơ hội tốt. Gia Lam và Thiên Long chuẩn bị giao tranh, mà Thiên Long đang chiếm ưu thế. Có điều người đừng quên Gia Lam tuy suy yếu nhưng điều động vài trăm vạn binh mã không phải chuyện khó. Huống hồ người Gia Lam nhất định căm thù Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta hơn Thiên Long. Bọn họ sẽ dốc toàn lực chiến đấu với chúng ta, mà sức mạnh toàn dân là đáng sợ nhất. Chúng ta sẽ rất khó giành chiến thắng. Vì thế thần cho rằng đây vẫn chưa phải là lúc tấn công.

Bạch Khởi nhanh chóng nói ra lý do của mình. Hắn hiểu rõ sức mạnh toàn lực là như thế nào. Năm đó Nhật Bản hùng mạnh như thế vẫn phải thất bại trước nhân dân Trung Quốc. Huống hồ trong chiến đấu, sĩ khí vô cùng quan trọng. Người xưa rất coi trọng chiến tranh phải danh chính ngôn thuận. Nhiều người không hiểu được đạo lý này, cho đó là điều vớ vẩn. Sự thực không phải thế, bởi trong đạo lý đó bao hàm vấn đến vô cùng quan trọng, đó là danh nghĩa. Nó ảnh hưởng đến thành bại của cuộc chiến tranh. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Ừm… Ngươi nói không sai. Đúng là có đạo lý đó… Vậy ngươi cho ta biết, lúc nào xuất binh là tốt nhất?

Lý Tự Minh vốn là một tướng đánh trận lão luyện. Thời còn trẻ cũng là một Nhất đại Chiến Thần, có trợ thủ là An Đức Liệt. Phải nói rằng nhờ có nỗ lực trong mười năm chiến tranh của Lý Tự Minh mà Ba Phá Lợi Á quốc mới có thắng lợi như ngày hôm nay. Vì thế ông có thể hiểu được ý của Bạch Khởi.

- Điều này… Tâu Bệ hạ, thần cho rằng chúng ta nên đợi… đợi chiến tranh giữa Thiên Long và Gia Lam kết thúc. Lúc đó mới là cơ hội của chúng ta.

Bạch Khởi đáp lời Lý Tự Minh.

- Vậy sao? Sao lại chọn thời điểm đó?

Lý Tự Minh thật sự muốn hiểu Bạch Khởi nghĩ thế nào.

- Điều đó rất đơn giản. Bọn chúng đánh trận xong ắt hẳn sức cùng lực kiệt. Lúc đó chúng ta bất ngờ tấn công, chỉ cần bảy Quân đoàn tập kích là đủ. Đem quá nhiều quân sẽ gây chú ý cho kẻ địch. Tuy đột kích chưa thể nói là đánh bại được Gia Lam, nhưng chiếm đóng một vài tỉnh chắc chắn trong tầm tay của chúng ta… Không biết ý Bệ hạ thế nào?

Bạch Khởi nhìn Lý Tự Minh chờ đợi câu trả lời.

- Ừm… Cách nghĩ của ngươi quả không tồi. Ta trao quyền cho ngươi, ngươi xem cơ hội đến thì tấn công. Có điều lời không tốt cũng nên nói trước. Tuy ta rất xem trọng ngươi, ta cũng rất cần ngươi để giúp đỡ Tam nhi… nhưng nếu ngươi thất bại ta buộc phải trừng phạt ngươi. Tuy chưa đến mức tội chết, nhưng vẫn phải chịu tội… Đương nhiên nếu ngươi thành công, ngươi chiếm được vùng nào ta cho ngươi làm lãnh địa…

Lý Tự Minh mỉm cười nói, giọng pha chút đùa vui, khiến Bạch Khởi không biết làm thế nào…

- Điều này… Thần tuân mệnh… Thần nhất định nắm chắc cơ hội giúp Đế Quốc mở rộng lãnh thổ. Xin Bệ hạ an tâm…

Bạch Khởi lập tức nhận lệnh. Hắn vốn đã ghét cái tên Tướng quân của Gia Lam Sa Bổn Long Nhất. Chỉ nghe cái tên này thôi, hắn đã giận sôi máu, vì thế hắn mới đáp lời Lý Tự Minh dứt khoát như thế. Bạch Khởi muốn quyết một trận sống mái với tên Long Nhất kia…

- Ừm… Ngươi nói vậy ta cũng an tâm rồi. Chắc ngươi vào thành vẫn chưa về nhà hả?

Lý Tự Minh gật đầu hỏi.

- Vâng, thần vẫn chưa về qua nhà…

Bạch Khởi không chút giấu diếm.

- Ha ha… chưa về nhà ư? Vậy ngươi mau về đi… đúng rồi, vẫn còn một việc ta muốn nói với ngươi…

- Có việc gì xin Bệ hạ cứ nói…

Bạch Khởi lặng người một lát. Hắn không biết Lý Tự Minh muốn nói gì, càng không hiểu sao một vị Hoàng Đế lại quan tâm đến việc nhà mình…

- Ngươi về nhà rồi tốt nhất không nên quá đáng quá với mẹ kế ngươi, dù sao Đỗ Tân Gia cũng là trụ cột của Đế Quốc. Tất nhiên người trẻ tuổi khó tránh khỏi có những lúc kích động, có điều phải biết kiềm chế… cũng phải nói rằng mối quan hệ giữa Thái tử và Đỗ Tân Gia vô cùng mật thiết…

Bạch Khởi không nói lời nào, lẽ nào lão Hoàng Đế đang khuyên bảo mình sao? Có vẻ như muốn khuyên mình nên giữ quan hệ tốt với Đỗ Tân gia…

Bình luận





Chi tiết truyện