chương 310/ 351

Trong lòng đã quyết định, Hàn Tố Thiên đã rời khỏi vị trí mình đang đứng, đi về hướng Tây tìm Bạch Khởi. Còn Cửu thúc đi theo sau hắn thì thần sắc phức tạp nhìn Hàn Tố Thiên, rồi cười khổ bất lực cùng Hàn Tố Thiên đi tìm Bạch Khởi.

Hàn Tố Thiên đi theo hướng Bạch Khởi biến mất bắt đầu hỏi thăm nơi hạ lạc của Bạch Khởi, chuyện này cũng không khó khăn gì. Bạch Khởi tướng mạo anh tuấn, mái tóc trắng đặc biệt lại độc hành, hơn nữa khí chất vượt xa người thường, muốn ở vùng trong Băng Phong Thành này tìm kiếm Bạch Khởi cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Rất nhanh sau đó, Hàn Tố Thiên đã tìm được Bạch Khởi đang dùng bữa trong một lữ điếm của Băng Phong Thành.

Thoáng nhìn Hàn Tố Thiên đang đi tới, Bạch Khởi nheo mắt lại, nhìn đối phương một cái rồi tiếp tục ăn như không nhìn thấy ai. Người giống như vậy trên thế giới này có rất nhiều, họ có những nguyện vọng của bản thân, có những câu chuyện mà không ai được biết đến, có điều những thứ này không liên quan đến Bạch Khởi. Tu vi và địa vị hiện nay của Bạch Khởi đã quyết định cho hắn thuộc về một tầng lớp cao cao tại thượng, cúi xuống nhìn thiên hạ. Vừa rồi sở dĩ giúp Hàn Tố Thiên cũng chẳng qua chỉ là bởi vì lòng cảm thương mà thôi. Có điều sau lúc đó, chàng thanh niên bình phàm này đã không còn gây được bất cứ sự chú ý nào với Bạch Khởi.

- Các hạ…

Hàn Tố Thiên nhìn Bạch Khởi đang ngồi ở vị trí chính giữa ở lầu một lữ điếm, hít một hơi thật sau bước tới, nhìn Bạch Khởi cung kính nói.

Có điều đáng tiếc lời của hắn còn chưa nói xong đã bị Bạch Khởi ngắt lời, lạnh lùng nhìn đối phương một cái. Bạch Khởi mặt mày lạnh lẽo nói:

- Có chuyện gì cứ nói rồi đi đi, đừng phiền ta ăn cơm.

Dứt lời rồi không còn để ý đến Hàn Tố Thiên đã vùi đầu ăn tiếp. Tuy rằng Bạch Khởi đã là tu vi cấp Đấu Thánh, có điều cơm thì vẫn phải ăn. Con người nào phải là gang thép gì, một bữa không ăn thì cũng hoa mày chóng mặt. Câu nói này cũng không phải tùy tiện nói ra. Bạch Khởi có thế nào cũng là con người, không phải thần thánh gì, ngày ba bữa ăn tuy rằng có thể ăn ít đi, nhưng rốt cuộc thì vẫn phải ăn.

- Các hạ, ta muốn nhờ ngài giúp đỡ ta.

Do dự một lát, Hàn Tố Thiên không ngờ Bạch Khởi lại sẽ có bộ dạng này, có điều rất nhanh hắn đã thích ứng. Phàm là cao nhân đều có những tật riêng của mình, tính tình lạnh lùng cũng là chuyện có thể hiểu.

Có điều lời này chưa nói hết đã lại bị Bạch Khởi ngắt đoạn, nhìn Hàn Tố Thiên trước mặt, Bạch Khởi sắc mặt không lộ ra chút biểu tình nào mà ngắt lời đối phương:

- Giúp ngươi? Tại sao? Vừa rồi giúp ngươi một tay chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Ta không cảm thấy ngươi có chỗ nào đặc biệt cả. Hơn nữa ta cũng không cần thiết phải giúp ngươi, ngươi tìm người cao minh khác đi.

Nói rồi Bạch Khởi đứng dậy đi về hướng phòng mà mình đã thuê. Hàn Tố Thiên thoáng ngây người, sau đó lập tức vội theo lên, theo sát phía sau Bạch Khởi. Khi Bạch Khởi bước vào phòng, hắn cũng đi theo vào.

- Ta đã nói rồi, ta sẽ không giúp ngươi, ta trước giờ đều không làm những chuyện gì tốt, ai cũng không ngoại lệ. Huống hồ ta và ngươi không hề quen biết, ta cần gì phải giúp ngươi? Bây giờ ra đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Bạch Khởi cau mày nhìn Hàn Tố Thiên đi theo vào, hừ nhạt một tiếng rồi nói như vậy. Bạch Khởi ghét những người không thức thời. Đối với những người này Bạch Khởi trước giờ không hề khách khí, còn Hàn Tố Thiên hiển nhiên là một người trong số đó.

Phịch…

Một tiếng nặng nề vang lên, Hàn Tố Thiên chợt quỳ xuống đất, hướng thẳng Bạch Khởi cung kính vạn phần nói:

- Xin ngài hãy giúp ta, mối thù phụ mẫu không đội trời chung. Hàn Tố Thiên ta bắt buộc phải báo thù này. Vì chuyện này ta bằng lòng trả giá tất cả, xin người hãy giúp ta.

- Trả giá tất cả? Dựa vào gì? Ngươi có gì có thể cho ta? Chỉ dựa vào gã này sao?

Bạch Khởi cười lạnh một tiếng ậm ờ nói, khi nói thoáng chốc biến mất ở bên cạnh Hàn Tố Thiên. Một giây sau đó khi xuất hiện trở lại, trên tay nhấc một người, hiển nhiên chính là lão nô bộc Cửu thúc của Hàn Tố Thiên.

- Cửu thúc!

Hàn Tố Thiên cả kinh nói, vội vàng đứng bật dậy.

Thấy vậy Bạch Khởi cười lạnh khinh miệt, tiện tay nép lão nô bộc Cửu thúc ra, sau đó nói một cách vô tâm:

- Đây chính là chỗ dựa của ngươi sao? Một Cửu Tinh Đấu Vương? Đối với người thường thì cũng là cao thủ không tồi, có điều đối với ta hắn chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi. Thuộc hạ của ta cao thủ vô số, người lợi hại hơn hắn cũng không ít, hắn vẫn chưa đủ tư cách để ta nhìn đến lần thứ hai. Nếu như người chỉ có chút vốn nhỏ nhoi này, vậy thì mời đi đi, nếu còn đến đây ta sẽ thật sự không khách khí đâu, ta sẽ không để ý vì giết chết hai ngươi.

Khi nói chuyện sát khí trên người Bạch Khởi bộc phát, sát ý ngút trời chớp mắt đã lan rộng khắp gian phòng. Hàn Tố Thiên và lão bộc Cửu thúc nháy mắt sắc mặt chợt biến, cả người cùng run rẩy. Lần đầu tiên họ cảm thấy sự chết chóc lại gần kề như vậy, ngay cả bản thân cơ hồ cũng không có bất cứ năng lực phản kháng nào, họ có thể cảm giác rõ ràng cái chết đã rất gần với mình, rất gần…

Sợ hãi nhìn Bạch Khởi, Hàn Tố Thiên nghiến răng, một lần nữa cung kính nói:

- Nếu như ngài chịu giúp ta. Ta tình nguyện trả giá tất cả, hiện tại ta không có gì, có điều nếu như ngài giúp ta, ta bảo đảm ngài sẽ có được tất cả những gì mà ngài không tưởng tượng nổi.

- Thứ gì mà ta không nghĩ tới được? Ha ha ha, ngươi đừng có xem thường ta. Nói thực cho ngươi biết, những thứ bình thường e rằng có mà có thể lay động ta. Ta cho ngươi một cơ hội, lấy con bài bí mật của ngươi ra đi. Nếu như ngươi có thể khiến ta hài lòng, ta có thể giúp ngươi một lần, có điều nếu như không khiến ta hài lòng. Ngươi hãy tự động biến mất trước mặt ta đi, tránh để ta nhìn thấy mà tức giận.

Bạch Khởi ngồi xuống, hứng chí nhìn Hàn Tố Thiên trước mặt. Bạch Khởi cũng muốn xem xem, tên này rốt cuộc dùng cái gì để lay động mình.

- Chuyện này…

Hàn Tố Thiên và lão bộc Cửu thúc nhìn nhau một cái, Hàn Tố Thiên lên tiếng đầu tiên:

- Phụ thân ta là Hàn Vân. Là Hoàng Đế đời trước của Đế Quốc Băng Tuyết. Còn ta là Thái Tử Hàn Tố Thiên. Thúc thúc ta nhân lúc phụ thân ta lâm trọng bệnh, khi đó tuổi ta còn nhỏ mà ám sát phụ thân và mẫu hậu của ta, rồi đuổi ta đi, giả truyền chiếu thư tự lập mình làm Hoàng Đế, đuổi ta đến Băng Phong Thành này, kéo ta từ vị trí Thái Tử xuống làm thường dân. Nếu như không phải Cửu thúc bảo vệ ta thì e rằng ta hiện giờ cũng chết rồi, ta muốn ngài giúp ta báo thù Hàn Phong, giúp ta đoạt lại Hoàng vị, đến lúc đó ta nhất định sẽ toàn lực báo đáp ngài.

Với chuyện này Bạch Khởi chỉ cười nhạt không ngừng, cảm thông kẻ đứng trước mặt mình là một Thái Tử gặp nạn. Tuy rằng hắn nói như vậy, có điều tình hình cụ thể bên trong ai cũng không rõ, Bạch Khởi lại càng không biết. Đây chỉ là lời nói một phía của Hàn Tố Thiên mà thôi, việc này Bạch Khởi không tin tưởng gì lắm, có điều lời của Hàn Tố Thiên đã để Bạch Khởi có một suy nghĩ khác.

Hiện nay Bạch Khởi đang ở trên Đế Quốc Băng Tuyết, muốn đi Thiên Kiếm Sơn, theo lý mà nói chuyện này thật sự không có liên quan gì. Có điều con người ta không lo xa mà lo gần, Bạch Khởi tuy rằng quân lực mạnh mẽ, có điều trong tương lai không lâu sẽ phải đối mặt với cả Đại Lục. Còn có cả Quang Minh Giáo Đình, Hắc Ám Thần Điện… những thế lực khủng khiếp ấy. Lúc này cần phải gia tăng thực lực của mình, mục tiêu đầu tiên của Bạch Khởi chính là Đế Quốc Thiên Long. Còn Đế Quốc Băng Tuyết ở phía Bắc Đế Quốc Thiên Long, ở giữa là mấy chục Công Quốc nhỏ. Có điều những Công Quốc này không cần thiết phải nghĩ nhiều, phương Bắc chỉ có Đế Quốc Đức Lan là khác. Bạch Khởi muốn hoàn thành một trong ba nhiệm vụ lớn không thể hoàn thành, chính là thống nhất Đại Lục, thì cần phải sớm chuẩn bị. Nếu như có thể khống chế được Đế Quốc Băng Tuyết thì hiển nhiên là một lựa chọn không tồi.

Đế Quốc Băng Tuyết có mấy trăm vạn binh mã, binh cường mã tráng, dân phong dũng mãnh, đất đai rộng rãi lại dân cư thưa thớt, hùng cứ phương Bắc. Một khi Nam hạ lại là một lực lượng không nhỏ, nếu như mình khống chế Đế Quốc Băng Tuyết, Nam Bắc giáp công, chẳng bao lâu sau thì có thể tiêu diệt gọn Đế Quốc Đức Lan và Đế Quốc Thiên Long, thống nhất Đại Lục phương Đông sẽ trở lên đơn giản rất nhiều. Đến lúc đó có thể hợp sức Đông Tây tung hoành Đại Lục, dần dần thôn tính cả Đại Lục. Đây tuyệt đối là một kế hoạch hoàn hảo. Bởi vậy sau khi Bạch Khởi nghe xong lời này lòng đã dao động.

Đương nhiên động tâm thì động tâm, Bạch Khởi có tính toán riêng của mình. Tuy rằng hắn có khả năng một mình giết chết hết Hoàng thất của Đế Quốc Băng Tuyết, đỡ một người lên làm Hoàng Đế, nhưng nếu người này lại chẳng ra gì, không có năng lực và không có người ủng hộ, vậy thì cũng không thể nào được. Dù gì một mình tuy rằng có thể giết chết hết tầng lớp cao của Đế Quốc, nhưng lại không thể nào một mình khống chế một Đế Quốc lớn, sự khác biệt trong đó quá lớn.

.

- Không ngờ ngươi lại là một Thái Tử gặp nạn. Có điều Thái Tử ta cũng gặp nhiều rồi, thứ ngươi có thể cho ta không nhiều. Cho dù là ngươi được làm Hoàng Đế của Đế Quốc Băng Tuyết, những thứ ngươi có cũng chẳng là gì trong mắt ta. Hơn nữa, cho dù ta giúp ngươi giết Hàn Phong, để ngươi làm Hoàng Đế, nhưng ngươi có năng lực ổn định giang sơn không? Đừng nói với ta, ngươi có, đó chỉ là do ngươi nghĩ mà thôi, nếu như người từ nhỏ đã bị đuổi đi đến Băng Phong Thành, ta nghĩ đối với việc quản lý một quốc gia ngươi cũng không thể tỏ tường, hơn nữa không có ai ủng hộ ngươi. Ngươi dù được ta đưa lên làm Hoàng Đế thì cũng vô ích thôi. Cuối cùng cũng chỉ là lãng phí thời gian của ta mà thôi.

Bạch Khởi nhàn nhạt nói.

- Ta có. Tiểu hoàng thúc Hàn Cửu Không của ta hùng cứ kinh sư, đối với Phụ hoàng ta lại trung thành tận tâm, những năm này đều không ít lần chăm sóc cho ta, hơn nữa năm đó cũng có vô số đại thần tướng lĩnh trung thành với Phụ hoàng ta. Chỉ là Hàn Phong áp chế họ, dựa vào sự ủng hộ của Hàn Băng Tông phương Bắc mà áp chế họ. Rất nhiều người tận trung với Phụ hoàng ta đã chết, có điều nhiều người vẫn âm thầm chờ đợi cơ hội, tuy rằng họ ít liên lạc với ta, lúc đó cũng sẽ liên lạc với ta thôi. Có điều ta biết, chỉ cần Hàn Phong chết, ta lên cao hô hào họ nhất định sẽ tận trung với ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hàn Tố Thiên nghe thấy lời của Bạch Khởi không cần nghĩ ngợi gì, nhãn thần như không nhìn lão bộc bên cạnh mình, buột miệng nói ra.

- Uhm. Như vậy a, nếu như vậy ta sẽ có thể giúp ngươi một tay. Hàn Băng Tông phương Bắc cái gì, trong mắt ta hắn chẳng là gì. Ta tự tin ngoài người đó ở Thiên Kiếm Sơn ra thì không ai có thể ngăn cản ta. Giúp ngươi giết Hàn Phong thì không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề là, ta có thể có được lợi ích gì? Quan cao hậu lộc? Tiền bạc mỹ nữ? Ha ha, những thứ đó ta không quan tâm. Nếu ta cần, lúc nào muốn thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Bạch Khởi trầm ngâm một lát khẽ cười nói.

- Chuyện này…

Hàn Tố Thiên chần chừ một lát, nhìn Cửu thúc bên cạnh mình rồi nhìn Bạch Khởi, nghĩ đến thù hận của mình, sau đó cung kính nói:

- Nếu như ngài đồng ý giúp ta báo thù, Hàn Tố Thiên ta nguyện ý ký khế ước với ngài, trở thành bộc nhân của ngài, cả đời không thay đổi. Đế Quốc Băng Tuyết sau này sẽ là của ngài, ta chỉ cần báo thù.

- Uhm. Thật không? Nếu như là vậy, vậy thì có thể thương lượng…

Thứ Bạch Khởi cần chính là câu nói này, Hàn Tố Thiên vừa nói ra câu này, mắt của Bạch Khởi đã sáng lên, nhìn Hàn Tố Thiên trước mặt mình mỉm cười nói như vậy.

- Các hạ. Hàn Băng Tông ta sợ rằng ngài không hiểu rõ hắn. Tuy rằng ngài rất lợi hại, về điểm này ta thừa nhận. Có điều Hàn Băng Tông có hai cao thủ Đấu Hoàng, mấy cao thủ Đấu Vương, hùng cứ ở phương Bắc nhiều năm. Là môn phái lớn nhất phương Bắc, cũng chấp chưởng cả Đế Quốc Băng Tuyết này. Nghe nói đám Hàn Băng Tông còn có Đấu Đế cường giả trấn thủ, ngài có nắm chắc không?

Có điều lúc này lại có người xen miệng vào, người này không ai khác chính là lão bộc Cửu thúc của Hàn Tố Thiên. Có thể nhìn ra Cửu thúc tuy rằng thừa nhận sức mạnh tung hoành của Bạch Khởi, có điều với lực lượng của Hàn Băng Tông vẫn có sự úy kỵ, vì vậy hắn sợ.

- Hừ, mắt chó xem thường người, ở nơi này không có phần ngươi nói!

Bạch Khởi phủi tay đẩy lão bộc Cửu thúc ra ngoài, cả người ông ta đập mạnh vào tường, sau đó thổ ra một búng máu, cùng lúc đó đấu khí màu tím đậm trên người Bạch Khởi theo đó bạo phát ra.

- Đấu Đế đỉnh phong!

Bất luận là Hàn Tố Thiên hay là lão bộc Cửu thúc vị đánh bay đi khi nhìn thấy đấu khí nổi lên trên người Bạch Khởi chớp mắt sắc mặt đã thay đổi, thấp giọng kinh hãi hô lên.

Đấu Đế đỉnh phong a, đây lại là một Đấu Đế đỉnh phong, là Đấu Đế đỉnh phong ngang hàng với Thú Hoàng và hai đại Giáo Hoàng trong truyền thuyết. Đây chính là một biểu tượng của sức mạnh. Hàn Băng Tông có Đấu Đế hay không mọi người đều không rõ. Tuy rằng Hàn Băng Tông theo lời đồn cũng có Đấu Đế, là cao thủ đã trở thành Đấu Đế hai trăm năm trước. Nhưng nói cho cùng có phải là thật không thì không ai biết. Nhưng cho dù là Đấu Đế thì cũng không chắc lợi hại bằng người đang đứng trước mặt, cùng là Đấu Đế đỉnh phong, vậy thì thắng thua chỉ phân đồng đều mà thôi.

Có một người như vậy giúp sức, chuyện báo thù dĩ nhiên không còn là vấn đề, chớp mắt sự nghi ngờ trong lòng hai người đã tiêu diệt hết.

- Còn đợi gì nữa, nếu muốn ta giúp ngươi, vậy thì mau lấy máu nhận chủ đi.

Bạch Khởi nheo mắt thấp giọng nói, giọng điệu ra lệnh nhìn về Hàn Tố Thiên.

Đối với mệnh lệnh của Bạch Khởi, Hàn Tố Thiên cũng không phản bác, cũng không dám phản bác, lập tức gật đầu, sau đó cắt ngón tay của mình vẽ một hình kỳ lạ xuống đất, sau đó nói lớn:

- Chư Thần tại thượng, dưới sự chứng kiến của Chư Thần, ta Hàn Tố Thiên bằng lòng lập khế ước nô lệ với người trước mặt, trở thành bộc nhân trước mặt của người trước mặt, cả đời không thay đổi.

Lời nói vừa dứt, hình vẽ kỳ lạ trên đất bắt đầu chuyển động. Theo đó một giọt máu lại rơi ra từ tay của Hàn Tố Thiên, bắn thẳng vào giữa hai chân mày của Bạch Khởi, giữa hai người đã tạo ra một mối liên hệ tinh thần kỳ diệu, từ nay Hàn Tố Thiên không còn có thể phản kháng lại Bạch Khởi nửa lời, nếu như Bạch Khởi muốn có thể biết tất cả cách nghĩ của hắn, nếu như Bạch Khởi muốn, ý nghĩ nào cũng có thể giết chết hắn cách xa vạn lý.

Hàn Tố Thiên sở dĩ sảng khoái như vậy, nguyên nhân rất đơn giản. Thân phận của Bạch Khởi khiến hắn tin tưởng Bạch Khởi vô điều kiện. Một Đấu Đế đỉnh phong đương nhiên chắc chắn là lời đã nói ra nhất định sẽ làm, thân phận và địa vị của họ đại diện cho thực lực vô thượng, lời của họ là tuyệt đối có thể tin, huống hồ Hàn Tố Thiên không cho rằng nếu như Bạch Khởi không giúp mình thì lại có thể có lợi ích gì từ mình.

Bản thân mình có mấy cân mấy lạng Hàn Tố Thiên hiểu rất rõ, ngoài thân phận Thái Tử ra và sự quan tâm của các đại thần ra, những cái khác mình không có gì. Nếu như Hàn Phong không chết, mình ngồi lên Hoàng vị, bản thân cũng không hề bất cứ giá trị nào có thể nói, bởi vậy hắn đoán chắc rằng Bạch Khởi chắc chắn sẽ giúp mình.

Sau khi mọi việc hoàn thành, Bạch Khởi nhìn Hàn Tố Thiên trước mặt, rồi thần sắc phức tạp nhìn lão bộc Cửu thúc của Hàn Tố Thiên, ậm ờ nói:

- Hai người tạm thời ở lại trong Băng Phong Thành đi. Hoặc nếu như các ngươi đồng ý, thì đi vào Băng Tuyết Thành đợi ta trước, ta còn có chuyện cần đi Thiên Kiếm Sơn. Vị cao thủ Thiên Kiếm Sơn mời ta qua đó. Cho nên ta cần đi đến đó trước rồi mới có thể giúp các ngươi giết Hàn Phong, thời gian này các ngươi chuẩn bị đi. Đặc biệt là Hàn Tố Thiên ngươi, ta không hy vọng sau khi ta giết chết Hàn Phong rồi để ngươi ngồi lên Hoàng vị, nhưng ngươi lại không thể ngồi vững đâu.

- Vâng, chủ nhân.

Hàn Tố Thiên vội vàng nói, tuy rằng trong lòng có chút không hài lòng với việc Bạch Khởi không lập tức giúp mình báo thù, có điều hắn không dám nói nhiều. Dù gì Bạch Khởi hiện tại đã là chủ nhân của mình, tất cả của mình đều nằm trong tay của chủ nhân, một bộc nhân như mình không có tư cách nói nhiều, nghe xong lời chủ nhân sắp xếp rồi bước đi.

Hơn nữa câu nói sau của Bạch Khởi khiến Hàn Tố Thiên càng không còn gì để nói, chuyện của mình được tính là gì? So với lời mời của vị cao thủ trên Thiên Kiếm Sơn phương Bắc, Hoàng Đế của Đế Quốc Băng Tuyết cũng không đáng nhắc đến, nếu như người đó muốn thì Đế Quốc Băng Tuyết này cũng sớm đã thay chủ rồi, chỉ cần một câu nói của người đó, Đế Quốc Băng Tuyết lập tức sẽ sụp đổ. Trong lòng người phương Bắc, Thiên Kiếm Sơn chính là Thần Sơn, vị cao thủ trên Thiên Kiếm Sơn chính là Thần sống, lời hắn nói là Thần dụ, khiến một Đế Quốc diệt vong chỉ là một câu nói mà thôi, ngay cả Hàn Băng Tông cũng không dám lộng hành.

Lời mời của người đó đối với người phương Bắc mà nói chắc chắn là một vinh dự cao nhất, chẳng khác nào thế giới nhân loại nhận được lời triệu hoán của Quang Minh Thần, là chuyện tuyệt đối không thể cãi lại. Vì vậy hắn không dám nói nhiều đến nửa câu, trong lòng cũng không có bất cứ bất mãn gì, ngược lại cho rằng chuyện này là đương nhiên.

Thấy vậy Bạch Khởi gật đầu, sau khi nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đã tách khỏi hai chủ bộc Hàn Tố Thiên, để họ đi về Băng Tuyết Thành, còn mình thì đi về Thiên Kiếm Sơn ở một hướng khác. Ba người từ đây chia ra làm việc, hơn nữa ước định đợi sau khi Bạch Khởi làm xong tất cả mọi chuyện thì đi đến Băng Tuyết Thành giải quyết chuyện của Hàn Tố Thiên, ngoài ra còn phụ giúp Hàn Tố Thiên lên làm Hoàng Đế. Còn những chuyện gần đây mà Hàn Tố Thiên làm chính là lẻn vào Băng Tuyết Thành để liên lạc với những người tận trung với hắn, chuẩn bị tốt cho đại sự. Chỉ đợi Bạch Khởi đến giết Hàn Phong, đến lúc đó đại công cáo thành, có sự ủng hộ của Bạch Khởi, việc hắn lên làm Hoàng Đế có lẽ không có vấn đề gì. Đương nhiên tiền đề là Bạch Khởi phải chắc chắn giết được Hàn Phong và người đứng sau hắn Hàn Băng Tông, có điều chuyện này đối với Bạch Khởi mà nói thì không có vấn đề gì lớn.

.

Bình luận





Chi tiết truyện