chương 76/ 351

Lời của Bối Tác Tư khiến Bạch Khởi phải ngẩn người ra, nhất thời không biết nên nói gì, nói thực.... Giao tình giữa Bạch Khởi và Bối Tác Tư không sâu đậm, giao tình giữa hai người có thể nói là nhạt như nước, như là mới biết mà thôi, nhưng Bối Tác Tư lại vung tiền như rác, bỏ ra hai vạn kim tệ mua về một mỹ nữ, hơn nữa lại là cao giai tinh linh xạ thủ có thực lực của đại đấu sư, tặng cho mình… điều này… Quả thực không tầm thường.

Không riêng gì Bạch Khởi ngay cả Bạch Tiêu Sái vốn đang phiền muộn ngồi bên cạnh uống trà cũng không chịu được khi Bối Tác Tư nói ra những lời này, Bối Tác Tư quá hào phóng rồi, trong chốc lát khiến Bạch Khởi không thể tin nổi.

Bạch Khởi không thể tin được trên thế giới này lại có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống, nhưng mình rốt cuộc khiến Bối Tác Tư có ý đồ gì chứ? Điều này khiến Bạch Khởi trong thời gian ngắn có chút mơ hồ không nghĩ ra.

"Ghê tởm, Bối Tác Tư cái tên này, tuy ta cũng rất quí Bạch huynh đệ, nhưng ngươi cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như thế, ta cũng muốn mỹ nữ, ngươi sao lại không tặng cho ta?" sau khi Bối Tác Tư ngồi xuống, Lý Tầm Hoan ngồi bên nói với Bối Tác Tư với vẻ mặt bất mãn.

"Ha ha…. nếu có cơ hội, nhất định sẽ tặng ngươi, hơn nữa ta nếu tặng cho ngươi, ngươi cũng không thể nhận, ngươi phải biết rằng, A Nhã thân yêu của ngươi…đang ở dưới đó. Nếu…. chậc chậc.... sợ là ngươi cả đời này không còn cách nào có được Tác Phỉ Á…" Bối Tác Tư nghe xong liền mỉm cười nói.

Lời của Bối Tác Tư khiến Lý Tầm Hoan suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu nói rằng: " Ây….ngưoi nói cũng đúng, cô nàng này mặc dù cũng khá, nhưng không phải kiểu người ta thích, ta vẫn thích A Nhã hơn,….. Thôi quên đi, vì A Nhã thân yêu của ta, ta chỉ có thể chịu đau vì yêu vậy.."

Nói đến đây Lý Tầm Hoan gục đầu ủ rũ, lắc đầu liên tục, phảng phất như nội tâm vừa đưa ra quyết định vô cùng thương tâm vậy.

"Hừm… Ngươi cứ ra vẻ đi… Mặc kệ ngươi.." Bối Tác Tư nói xong quay sang nhìn Bạch Khởi mỉm cười nói rằng: "Bạch huynh đệ, ngươi vừa nói mỹ nữ này cũng được đúng không? Ha ha, đã như vậy ta tặng cho ngươi, hy vọng ngươi không từ chối, nếu không ta sẽ không vui."

"Cái này… nhưng cái này… Bạch Khởi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bối Tác Tư đưa tay ra ngắt lời, sau đó nói với Bạch Khởi rằng: "Ta nói Bạch huynh đệ này, ta vừa bỗng nhớ ra một việc, nghe nói Bạch Ngọc Đường lão tiên sinh của Bạch gia ở Liễu thành đã xuất sơn rồi, hơn nữa còn có một đệ tử tên là Bạch Khởi, chính là ngươi…Ta trước đây đã nghe qua điều này, chỉ là nhất thời không nhớ ra, bây giờ vừa mới nhớ ra, ngươi không phiền chứ… nếu có cơ hội giúp ta gửi lời hỏi thăm Bạch Lão tiên sinh, phụ thân ta ngưỡng mộ ông ấy rất lâu rồi….. nếu không vì quá bận, thì nhất định đến bái kiến lão nhân gia."

Lời của Bối Tác Tư khiến Bạch Khởi liền thở phào nhẹ nhỏm, cảm tình của hắn là nghĩ đến thân phận của mình, tặng mỹ nữ cho mình không phải là nể mình mà là nể mặt Bạch Ngọc Đường, điều này Bạch Khởi có thể hiểu được.

Mà cùng lúc đó, vẻ mặt ngốc nghếch của Lý Tầm Hoan đang nhìn xuống phía dưới nơi Tác Phỉ Á, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi lại tiếp tục quan sát Tác Phỉ Á, còn Độc Cô Chiến Thiên vẫn không có phản ứng gì.

Bạch Khởi muốn mở miệng từ chối. Nói thực, vô công bất thụ lộc, đồ của người khác không thể cứ nhận như như vậy được, Bạch Khởi không cho rằng mình có thể giúp được gì cho đối phương, tính các của lão gia tử hắn biết nhưng không phải vì câu nói của mình mà tùy ý xuất núi giúp người khác được, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân mình, lão nhân gia giúp hay không lại là hai chuyện khác nhau… Trừ phi nguy hiểm đến tính mạng của mình….

Nhưng Bạch Khởi không nói ra, Bối Tác Tư bên cạnh lại nói: "Bạch huynh đệ, ngươi có thể thấy ta là người có thế lực. Nói thực…Ta không phải vậy. Mấu chốt là mấy ngày trước Lão đầu tử nhà ta nói với ta một việc, nếu ta có cơ hội hãy cùng ngươi kết giao. Ha ha… Lão đầu tử nhà ta hy vọng có thể lôi kéo ngươi, để ta có cơ hội làm một vài điều tốt cho ngươi, khiến ngươi cảm kích, sau đó lôi kéo được về bên nhà chúng ta…." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Dừng một lát Bối Tác Tư tươi cười nói rằng: "Nhưng… nói thực, ta không là gì cả, nhìn thấy ngươi ta cảm thấy cũng không tệ lắm. Nếu như không phải vừa mới nghĩ tới ngươi là ai….. nói thật ta cũng có ý định tặng ngươi một mỹ nữ…. phải biết rằng…. hai vạn kim tệ không là gì cả, một bằng hữu mới là điều quan trọng nhất, Bối Tác Tư ta mọi người đều biết ở trong kinh thành ngoài cái tên Lý Tầm Hoan này ra không có một bằng hữu nào khác, không phải vì không có người đồng ý kết giao bằng hữu với ta, cũng không phải Bối Tác Tư ta tự đại, chỉ cần ta nói ta muốn có bằng hữu, thì người muốn cùng ta kết giao bằng hữu có thể xếp hàng dài từ cửa đông đến cửa tây Mân Côi thành, nhưng Lão tử xem thường bọn chúng…đúng vậy.. ta xem thường chúng, chúng không đáng làm bằng hữu với ta, nhưng Bạch huynh đệ ngươi….ta cảm thấy ta có chút kính trọng với ngươi, ta muốn cùng ngươi làm bằng hữu, nếu là bằng hữu vậy thì giúp ngươi mua một món đồ tính toán làm gì? Chỉ là hai vạn kim tệ mà thôi, nhưng có thể kết giao được một bằng hữu…. ta thấy thật xứng đáng…. Bạch huynh đệ, ta có một câu muốn nói với ngươi, nếu ngươi đồng ý làm bằng hữu của ta thì hãy nhận lấy mỹ nữ đó, nếu không đồng ý, ta sẽ lập tức giết chết cô ta, Bối Tác Tư ta đảm bảo từ nay về sau không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, cũng không quấy rầy ngươi hay cuộc sống của ngươi nữa."

Nói thật, lúc đầu lời của Bối Tác Tư khiến Bạch Khởi ít nhiều trong lòng không thoải mái lắm, nhưng những lời nói sau lại ngược lại khiến Bạch khởi trong lòng rất thoải mái, liếc nhìn Bối Tác Tư, hắn biết rằng Bối Tác Tư có ý tốt, cho dù là thật hay giả, có bất cứ mục đích nào, nhưng nói đến đây mình cũng không có cách nào từ chối cả.

Huống hồ kỳ thực trong lòng Bạch Khởi có chút gì đó loáng thoáng không muốn từ chối, dù sao mặc kệ Bối Tác Tư nói thật hay giả, thì việc kết giao với Bối Tác Tư dường như không có gì xấu đối với Bạch Khởi, hơn nữa còn có thể có được tuyệt thế mỹ nữ….

Đương nhiên đây không phải là chủ yếu, chủ yếu là bây giờ lần đầu ở vương đô, cuộc sống còn chưa quen, Bạch Khởi cũng cần mấy bằng hữu giúp mình, lực lượng của một người dù thế nào thì vẫn chỉ là một hạt cát, Bạch Khởi cần có sự giúp đỡ của bằng hữu.

"Được…. đã như vậy, vậy ta và ngươi kết giao bằng hữu." Bạch Khởi do dự một lát sau đó cắn răng một cái rồi nói.

Trong lòng Bạch Khởi đã định chủ ý, nếu Bối Tác Tư thật lòng muốn làm bằng hữu, mà không vì lợi ích gì vậy mình cũng chân thành coi hắn là bằng hữu, nếu đối phương có mục đích gì khác…. Vậy mình cũng không phải là ngốc, đến lúc đó trở mặt không nhận, việc này, ai sợ ai…. Bạch Khởi tự hỏi từ nhỏ đến lớn cũng không có ai có thể chiếm được tiện nghi dễ dàng từ trên người mình.

"Ây da, ta nói Bối Tác Tư này, việc như vậy làm sao có thể thiếu ta được chứ? Bạch Khởi huynh đệ, ngươi không ngại cùng ta kết giao bằng hữu chứ? Đương nhiên rồi, ta không có mỹ nữ tặng ngươi, ngươi phải biết rằng mỹ nữ đó là sinh mạng của ta, đừng nói là bằng hữu, ngay cả thân gia ta cũng không cho, nhưng ta thực sự muốn làm bằng hữu với ngươi, sao lại nói không chứ?" Khi Bạch Khởi nói ra những lời này Lý Tầm Hoan cười nói như vậy.

Nhưng Bạch Khởi cười ha ha, sau đó cao giọng nói rằng: "Đương nhiên có thể, được hai vị để mắt tới, vậy chúng ta làm bằng hữu, một bằng hữu chân chính…"

"Ha ha, tình cảm tốt…" Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan cùng cười nói.

Còn Bạch Khởi lúc này bỗng nhiên thấy Độc Cô Chiến Thiên vẫn vẻ mặt lạnh lùng không biểu lộ thái độ gì, sau đó mỉm cười nói với Độc Cô Chiến Thiên rằng: "Độc Cô huynh đệ, cùng cạn chén nào, nếu không ngại, chúng ta có thể trở thành bằng hữu…."

"Bằng hữu? Ta không cần…Ta chỉ cần kiếm của ta…" Độc Cô Chiến Thiên nghe xong những lời này lạnh lùng liếc nhìn Bạch Khởi nói như vậy, sau đó đứng dậy, không thèm để ý đến mọi người liền quay người bỏ đi, đi được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, không quay đầu lại mà lạnh lùng nói rằng: "Nhớ kỹ một tháng sau, Tây ngoại thành ba dặm, nếu ngươi thắng ta…vậy....ta có thể suy nghĩ."

Nói xong liền bỏ đi, để lại cho mọi ngươi một bóng lưng lãnh khốc tiêu sái.

Nhìn Độc Cô Chiến Thiên bỏ đi Bạch khởi cũng không hề tức giận, mỉm cười, phảng phất chuyện gì cũng không ai biết, Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan hai người liếc nhìn nhau, Bối Tác Tư nhún vai, nói rằng: "Ta nói huynh đệ này, ngươi cũng đừng để bụng, hắn là như vậy, luôn biến thái lạnh lùng, quen rồi thì cũng tốt hơn…"

"Đúng vậy…Đúng vậy… nào…. cùng ta uống rượu…uống rượu… ha ha. Bạch Khởi ngươi hôm nay cướp đi của ta một mỹ nữ, ta không chuốc ngươi say không được…Còn Bối Tác Tư, ngươi tặng cho Bạch Khởi mà không tặng ta, hôm nay ta không cho ngươi say chết cũng không được…." Lý Tầm Hoan nâng chén rượu lên cười.

"Ha ha…Lý Tầm Hoan ngươi có bản lĩnh thì tới đây, Bối Tác Tư ta là người có tiền, sợ ngươi không lại…. nào cạn chén…" Bối Tác Tư cười sảng khoái nói.

"Vậy được, nào…Không say không về" Bạch Khởi cũng nâng chén rượu hô lên như vậy, ba người sau đó uống một hơi cạn hết.

Sau đó bắt đầu nói chuyện hàn huyên, bước đầu cùng nhau tìm hiểu lẫn nhau, vừa nói vừa uống với nhau vô cùng vui vẻ.

Bình luận





Chi tiết truyện