chương 82/ 458

Oa! Một nam nhân mà thấy được cái nơi động đào bí mật chết người của nữ nhân thì hắn sẽ phải có phản ứng như thế nào? Hắn chắc phải muốn làm một chút gì chứ nhỉ? Rất rõ ràng, Đoạn Vân là một nam nhân, hơn nữa lại là một nam nhân cực kỳ máu chiến trong số các nam nhân. Đã biết có một người con gái vừa đẹp mê hồn vừa còn là băng trinh xử nữ chuẩn bị sẵn một bữa tiệc lớn tuyệt mỹ, còn mình lại đang lúc rất đói bụng, hơn nữa quan trọng nhất là, đồ ăn ngon đó không bị hạ độc! Nạp Lan Như Nguyệt đúng là một bữa tiệc lớn, hơn nữa nàng lại muốn dùng thân thể ngàn vàng của mình khêu gợi, dẫn dụ hầu mong khống chế được Đoạn Vân, ngây thơ nghĩ rằng Đoạn Vân sẽ giúp nàng phục quốc. Nhưng Đoạn Vân là ai kia chứ? Những mỹ từ đại loại như "vô lương vô lại", "mặt mỏng như cái thớt" đối với Đoạn Vân mà nói vẫn không đủ để diễn tả được con người hắn.

Do đó, Đoạn Vân quyết định làm một chuyện rất vô sỉ: Ăn xong rồi quẹt mồm luôn, không nhận hóa đơn!

Miếng ngon ta cứ ăn xong

No nê quất ngựa truy phong... chạy dài!

Nhìn thấy thân thể diễm lệ mê người của Nạp Lan Như Nguyệt, rồi mùi hương xử nữ cứ ngào ngạt tỏa ra, dục hỏa của Đoạn Vân lại nổi lên. Bất quá lần này Đoạn Vân không có bị áp lực buôc phải đè nén dập lửa nữa. Vừa rồi sở dĩ phải trấn áp dục hỏa, là vì hắn hơi lo lắng không biết Như Nguyệt sẽ làm loạn với mình như thế nào, còn bây giờ đã biết nàng cần mình, vậy thì mình còn có cái gì phải lo lắng nữa? Để mặc cho dục hỏa bùng phát mãnh liệt một chút cũng được! Đoạn Vân trầm mặc ba giây, còn Như Nguyệt dưới con mắt tóe lửa của Đoạn Vân có vẻ hơi khiếp ý, thân thể có xu hướng co rút lại. Bất quá những cử chỉ dấu đầu lòi đuôi của nàng chỉ làm cho ngọn lửa dâm tà của Đoạn Vân đạt tới một cao trào kịch liệt hơn, rốt cục hắn bộc phát!

Đoạn Vân vận khởi chân khí toàn thân, gầm lên một tiếng cuồng bạo! Cứ như vậy, tất cả quần áo Đoạn Vân toàn bộ bị xé tan ra tung bay lả tả trong phòng. Cả người Đoạn Vân chẳng còn một thứ gì cả, trực tiếp nhảy dựng lên, như một con hổ chụp mồi lao thẳng vào Nạp Lan Như Nguyệt đang đứng trên giường. Lúc này hắn làm gì còn có ý thức thương hoa tiếc ngọc gì gì đó nữa! Đoạn Vân đè cả người lên Tiểu Nguyệt. Cả phần trên và phần dưới thân thể, cộng thêm hai tay không ngừng vần vò máy mó thỏa sức tung hoành...

Tiểu Nguyệt hiển nhiên bị sự hung mãnh của Đoạn Vân dọa cho sợ chết khiếp. Nàng vốn là muốn dùng sắc đẹp dẫn dụ Đoạn Vân, nhưng thật không ngờ Đoạn Vân lúc này đè nàng ra rồi dùng sức mạnh chiếm đoạt! Nàng thật không biết phải làm như thế nào. Nàng muốn giãy dụa, nhưng một thân thực lực của nàng đã bị Đoạn Vân phong bế từ lâu. Một nữ tử có thân thể suy nhược như vậy thì làm sao phản kháng được Đoạn Vân đang trên đà tiến công mãnh liệt như thế! Nàng muốn kêu lên, nhưng lý trí nói cho nàng biết có lẽ nên để như vậy có thể đạt tới mục đích của mình. Hơn nữa, cái miệng tham lam của Đoạn Vân rất nhanh đã chụp lấy cặp môi nhỏ nhắn thơm lừng của nàng. Đầu lưỡi của Đoạn Vân nhân lúc trong khi nàng đang muốn kêu lên, lao thẳng vào, rồi không ngừng chọc ngoáy. Rất nhanh, đầu lưỡi Tiểu Nguyệt đã bị Đoạn Vân bắt làm tù binh. Hơn nữa Tiểu Nguyệt giật mình khi thấy cái lưỡi thơm tho nhỏ bé của nàng lại không tự giác thu hồi, ngược lại lưỡi nàng cũng cuộn vào trong miệng Đoạn Vân, hương vị ngọt ngào của hai người không ngừng giao hỗ. Hai tay Đoạn Vân cũng gạt tay Tiểu Nguyệt ra. Bởi vì, chúng đã tìm được một chỗ có thể phát huy công kích: đồi cao nhũ phong! Hai bàn tay tà ác của Đoạn Vân không ngừng xoa nắn bộ ngực nhô lên của Tiểu Nguyệt, đem hai cái bánh bao thật to nhào nặn làm ra đủ mọi loại hình dáng. Tiểu Nguyệt đã bắt đầu phát ra những tiếng kêu rên rỉ, những tiếng nấc dập dồn! Nàng tự mình cũng không biết vì sao bản thân lại thấy thích cảm giác tuyệt vời này như thế. Dần dần nàng mê man đi, một luồng hồng lưu từ hạ thể cũng bắt đầu "cuồng dũng" tràn trề dầm dề phún xuất!

Cảm nhận được cỗ khí nóng ấm từ hạ thể Tiểu Nguyệt, tiểu đệ đệ của Đoạn Vân đã chịu kích thích rất lớn, đã sớm "giương cao nòng pháo" rồi, rốt cục cũng tìm được sào huyệt địch nhân. Vì vậy Đoạn Vân đột ngột động thân, tiểu Đoạn Vân trực tiếp phá thành đoạt lũy! Kiếm đâm vào ba phần, máu phụt ra ba thước...! Trong khoảng khắc, trên đại lục thượng lại có một một cô gái biến thành một người đàn bà hoàn mỹ!

- A!

Tiểu Nguyệt cố hết sức gào lên, cảm giác đau đớn kịch liệt và căng cứng từ hạ thể làm cho nàng cau mày. Đoạn Vân thì tráng kiện còn "Tiểu Đoạn Vân" thì đúng là một kiện vũ khí trí mạng, loại đau đớn mãnh liệt kết hợp với cảm giác thoải mái giao thoa với nhau làm cho Tiểu Nguyệt vừa sợ hãi vừa khát vọng! Dần dần, sự sợ hãi qua mau, đau đớn cũng không còn, chỉ còn lại cảm thoải mái phiêu phiêu dục tiên và kích thích linh hồn xuất khiếu.

Nạp Lan Như Nguyệt cứ dập dềnh như trong sóng nước! Nàng rên rỉ không ngừng, lắc lư qua lại. Hai tay không ngừng vuốt ve sau lưng và trước ngực Đoạn Vân, không ngừng ôm hôn hắn.

Vào khoảnh khắc nhập thể đó, Đoạn Vân cũng cơ hồ muốn trầm luân. Nạp Lan Như Nguyệt đích thật là một vưu vật trời sinh, nàng là một cực phẩm làm cho tất cả nam nhân trên đời hướng tới, rất chật hẹp, cũng rất sâu, cơ hồ mút rất chặt, còn vô cùng nóng ấm, lại sở hữu một cảm giác như uống thuốc phiện trong truyền thuyết! Cộng thêm với vóc người ngạo nghễ hoàn mỹ tuyệt vô cận hữu và những đường cong bốc lửa, đều là đối tượng mà Đoạn Vân luôn luôn say đắm. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Tiểu Nguyệt là nữ nô của mình, không có cơ sở cảm tình gì sất. Đoạn Vân muốn làm gì thì cứ làm như thế đi! Loại kích thích này tuyệt đối rất kích động. Vận chuyển chân khí một vòng, Đoạn Vân càng sinh long hoạt hổ, tiếp tục gần hai giờ, thay đổi mười mấy tư thế, Đoạn Vân sau đó mới luyến tiếc mà phún phát. Trong lúc đó, kể từ lần đầu phá quan tới giờ Tiểu Nguyệt đã mê lịm sung sướng đi mười mấy lần, cũng hôn mê đắm chìm vào tột khoái vài lần. May mà chân khí của Đoạn Vân với những tinh hoa làm dịu đi, nàng bây giờ ôn nhu nằm trong ngực Đoạn Vân, đôi tay ngà ngọc nhỏ bé vuốt ve trên người Đoạn Vân, một lần nữa lại sắp gây nên một cuộc chiến tranh đẫm máu!

Kiểm tra một chút chân khí trong cơ thể, Đoạn Vân xúc động cười to lên. Hôm nay chân khí trong người Đoạn Vân sau khi cùng Tiểu Nguyệt song tu đã đạt tới cảnh giới bát cấp rồi, hơn nữa chân khí cũng có đột phá tới tầng thứ ba. Thêm vào đó, Đoạn Vân vốn có cảm giác năng lực đặc thù, đã có thể để hắn nhắm mắt lại vẫn có thể "thấy" khoảng không gian chung quanh phạm vi mười thước. Loại cảm giác này rất tuyệt vời. Khi chân khí còn ở tầng thứ nhất, không vượt qua được một thước, khi ở tầng thứ hai, cũng khoảng năm sáu thước. Hôm nay Đoạn Vân có thể cảm giác được sự vật xung quanh mười thước, cứ như vậy sau này bất kỳ ai nếu muốn ám sát hắn còn khó khăn hơn là ám sát một Kiếm Thần. Hơn nữa, với thực lực của mình bây giờ, phối hợp với khinh công và chiêu thức tuyệt diệu, tuyệt đối có thể đánh bại một trung cấp Kiếm thánh, chống lại Kiếm thánh hậu giai cũng không bại, cho dù nếu gặp phải Kiếm Thần thì cũng có thể toàn mạng vừa bỏ chạy vừa thè lưỡi ra trêu!

Vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn ôm Tiểu Nguyệt vào lòng, Đoạn Vân nói giọng rất ôn nhu:

- Tiểu Nguyệt, ngươi đã là đàn bà của ta, sau này ngươi cứ an tâm mà làm nữ nô cho ta! Không cần phải nghĩ chuyện phục quốc nữa. Ở đây cũng tốt mà!

Tiểu Nguyệt vừa nghe Đoạn Vân nói, thần sắc lộ vẻ thương cảm, nàng ngước lên nhìn Đoạn Vân, trong mắt có vương vài tia sáng mà trước kia không bao giờ có. Thần sắc nàng hơi bi ai nói:

- Tại sao ngươi còn muốn ta làm nữ nô cho ngươi, chúng ta đã đã …ấy ấy mà...

Đoạn Vân vuốt ve Tiểu Nguyệt đang thương tâm, cười nói:

- Ngươi trước kia đúng là nữ nô của ta, chẳng lẽ ngươi không thích? Hơn nữa nữ nô bồi tiếp chủ nhân ngủ đó là việc thiên kinh địa nghĩa, ngươi có ý kiến gì sao?

- Nhưng ta nhận thấy ngươi không phải loại người này, theo ta được biết, ngươi rất thông cảm với nô lệ, ngươi từng giải phóng tất cả nô lệ của ngươi! Ngươi thống hận việc mua bán nô lệ mà!

Nạp Lan Như Nguyệt nói có vẻ kích động.

- Phải không đó? Ta gần đây nhất không phải đã bắt mấy ngàn Thực nhân ma làm nô lệ sao? Bây giờ lại nói như thế? - Đoạn Vân cười biện bác.

- Nhưng ngươi đối với bọn họ tốt lắm, ngươi cho bọn họ thức ăn sung túc, hơn nữa ngươi trước giờ không đối đãi giống như nô lệ, bọn họ đều rất cam tâm tình nguyện! Tại sao ngươi không thể tốt hơn với ta một chút xíu nào cả? - Nạp Lan Như Nguyệt vẫn kích động như cũ.

- Chẳng lẽ ta đối xử với ngươi bất hảo sao? Ta không cho ngươi ăn no? Cũng không cho ngươi mặc ấm?

Thần sắc Đoạn Vân trở nên nghiêm túc.

- Nhưng ta trước kia là một Công chúa cao quý mà!

Đoạn Vân mang theo ánh mắt trêu chọc nhìn vẻ mặt kích động của Tiểu Nguyệt, nói:

- Ngươi trước kia là Công chúa thì đúng rồi, nhưng cũng không cao quý lắm! Nhất là khi ngươi chẳng phân biệt được thanh hồng tạo bạch trắng đen gì hết đem tội Nạp Lan diệt vong đổ lên đầu Đoạn Vân ta. Ngây thơ, dung tục, còn có loại không biết sự đời nữa! Ngươi có biết ta lúc trước tại sao bắt ngươi làm nữ nô cho ta không? Ta chính là muốn để cho ngươi biết, không ai trời sinh đã là cao quý cả. Ngươi gia thế hiển hách chỉ có thể đại biểu cho việc tổ tiên của ngươi có bổn sự, ngươi và ca ca ngươi không thể bảo vệ cho Nạp Lan, Thiên Long chỉ cần một tháng đã đánh cho các ngươi đại loạn, nghiền nát mọi sự kháng cự, có thể nói lên điều gì? Việc này đơn giản là dùng phương thức trực tiếp nhất chứng minh sáng tỏ việc huynh muội các ngươi vô năng mà thôi! Như vậy làm sao trách Đoạn Vân ta được? Hơn nữa, Đoạn Vân ta lúc đó còn là một thần dân của Thiên Long, cho dù là ta trực tiếp mang binh tiêu diệt các ngươi, vậy cũng là do Nạp Lan các ngươi vô năng hèn yếu thôi! Không nên đem nguyên nhân thất bại qui chụp cho địch nhân cường đại, mà xem nhẹ bản chất. Địch nhân cường đại, dùng một cách đơn giản hơn thì phải nói là mình yếu đuối và vô năng! xem tại TruyenFull.vn

Nghe Đoạn Vân thuyết một tràng, Như Nguyệt tràn đầy cảm xúc. Đúng vậy, chính là mình vô năng thì quốc gia mới bị diệt vong! Tất cả chỉ có thể tự trách mình. Nạp Lan Như Nguyệt cũng giật mình, nàng hoàn toàn thật không ngờ Đoạn Vân Tế tự lại có thể giải thích việc chính trị sâu sắc như thế, nàng cẩn thận đánh giá tên nam nhân xấu xa luôn luôn cười cợt trước mắt, rất muốn biết tên chủ nhân trên danh nghĩa đó đến kỳ cùng là cái dạng gì!

- Chủ nhân, Tiểu Nguyệt sau này không dám nữa! Tiểu Nguyệt sau này nhất định hảo hảo hầu hạ chủ nhân!

Tiểu Nguyệt quay sang vái Đoạn Vân thật sâu. Lần này Đoạn Vân thấy trong đáy mắt Tiểu Nguyệt sự chân thành sâu sắc, hơi giật mình, bất quá hắn còn nhiều dịp khác để cao hứng. Xem ra lại thêm một thiếu nữ bị mình chôm ch** được trái tim rồi, thật sự là đáng mừng đáng mừng!

- Chết rồi! Khải Lợi còn đang chờ ta? Ta phải đi đây!

Đoạn Vân đột nhiên nhớ tới mình có ước định với Khải Lợi, vội vàng đứng dậy mặc quần áo. Nhưng quần áo của mình đều đã bị mình xé toạc ra hết rồi, vì vậy hắn vội vàng lấy từ Không gian giới tử xuất ra một bộ khác!

Ra khỏi phòng, Đoạn Vân vận chân khí lên, lao thẳng như tên bắn về phía phòng ngủ của Khải Lợi!

Bình luận





Chi tiết truyện