chương 323/ 458

Bảy đại Cuồng chiến sĩ, Diệp Cô Thành, tám cao thủ cùng phi thân lên người tám Thần Long, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau cùng lao thẳng vào đầu Bát trảo cự thú trước mắt. Thần Long Âu Đặc Tư và hai đại Thần Long hậu giai còn lại đứng lược trận đề phòng, tùy thời chuẩn bị tăng viện nếu cần.

Bát trảo cự thú căn bản không ngờ Đoạn Vân dám phát động tiến công trước, đột nhiên không kịp đề phòng nên bị rơi vào thế bị động, một thiệt thòi rất lớn trong chiến đấu.

Bảy đại Cuồng chiến sĩ cầm trảm mã đao thật dài, được sự phụ trợ của Thần Long, chém thẳng mãnh liệt vào móng vuốt của con Bát trảo cự thú trong lần xung kích đầu tiên. Còn Diệp Cô Thành thì phi thân bay về phía sau Bát trảo cự thú, vận đủ mười thành đấu khí, huy động tài quyết thần nhận trong tay chém xuống rất mạnh.

Sau một kích đó, Đoạn Vân rốt cục tin lời nói của Tạp Nhĩ Lỗ Tư là đúng. Đầu Bát trảo quái thú này có giai vị nhất định phải ở mức đỉnh giai. Thực lực bị phong ấn ở mức hậu giai, nhưng thân thể thì vẫn có giai vị đỉnh giai, hắn cùng lúc chịu sực công kích của tám đại cao thủ mà vẫn không bị thương tổn gì nhiều, thể hiện ưu thế giai vị đỉnh giai của hắn. Nhưng ít ra mấy cái móng cũng bị trảm mã đao trực tiếp chém vào và lưu lại vài vết rạn nứt.

Bát trảo cự thú thân cao hai mươi hai thước, trước người có bốn cặp càng bén nhọn, cả người từ trên xuống dưới khoác một tầng hắc giáp dày cui. Tám trảo phối hợp với bốn cái càng, cả người hắn quả là kinh khủng. Sau khi bị tám đại cao thủ công kích lần đầu tiên, hắn điên cuồng gầm lên, triển khai phản kích mãnh liệt.

Tuy nói Bát trảo quái thú rất kinh người, nhưng thực lực hắn dù sao cũng không hẳn là hậu giai. Còn bảy đại Cuồng chiến sĩ và Diệp Cô Thành, tám đại cao thủ đều có thực lực tuyệt đối cường hãn. Hơn nữa, họ còn có ưu thế về số lượng để vây công đối thủ. Nếu không phải vì đối thủ có giai vị một bậc cao hơn so với Cuồng chiến sĩ và Diệp Cô Thành, Đoạn Vân dám khẳng định, sau cú công kích đầu tiên, tên đó đừng nghĩ đến việc đứng lên nữa.

Cuồng chiến sĩ điên cuồng dùng trảm mã đao trong tay mãnh liệt công kích tám móng vuốt của Bát trảo cự thú. Còn Bát trảo cự thú cũng dùng móng vuốt của hắn làm vũ khí như đại đao, dùng thân thể ngăn cản những lưỡi dao sắc bén. Bát trảo cự thú dùng cả một thân hắc giáp của mình chiến đấu như thể muốn chứng minh cho thế giới thấy thân thể hắn cường hãn như thế nào, muốn cho Đoạn Vân biết sự huyền diệu của Đấu thần đỉnh giai cường giả vô địch ra sao.

Tám trảo của Bát trảo cự thú lóe ra ma lực cường đại, về giai vị thì đồng giai với Cuồng chiến sĩ, tám móng vuốt có thể dùng làm vũ khí ngăn cản bảy cây đại đao của Cuồng chiến sĩ. Điều này thoạt nhìn thì không có gì khó khăn cho quái thú, nhưng chớ quên bảy trảm mã đao lực lượng đến từ hợp lực của những Cuồng chiến sĩ khác nhau, mà sức mạnh của tám móng vuốt lại chỉ do Bát trảo cự thú điều khiển. Nói cách khác, mặc dù Bát trảo cự thú có bát trảo có thể ngăn cản được trảm đao của Cuồng Chiến sĩ, nhưng không có sức lực đủ để ngăn cản sự công kích mãnh liệt của bảy đại Cuồng chiến sĩ điên cuồng cùng một lúc.

Chẳng mấy chốc móng vuốt Bát trảo cự thú bị chém tả tơi, lực công kích và cường độ phòng ngự giảm xuống rõ rệt.

Còn Diệp Cô Thành nhân lúc Cuồng chiến sĩ vây lấy quái thú, luồn ra phía sau lưng hắn chém mạnh xuống một đao, nhưng lại bị lực phản chấn cường đại đánh bật trở lại. Hắn không tin ma quỷ, lại một lần nữa vận dụng hết sức chém xuống, kết quả vẫn như cũ không có tác dụng bao nhiêu. Dù sao Diệp Cô Thành cũng chỉ là một Đấu thần trung giai, sức lực trung giai căn bản không thể phá vỡ phòng ngự của đỉnh giai. Sau mấy lần công kích không có hiệu quả, Diệp Cô Thành bằng vào thân pháp linh hoạt của mình, bay xung quanh thân thể Bát trảo cự thú tìm các nơi bạc nhược trên thân thể quái thú. Sau một phen nghiên cứu, Diệp Cô Thành hướng công kích trọng điểm vào các khớp của Bát trảo cự thú, vì tên gia hỏa này cả người bọc toàn là giáp, chỉ có những chỗ nối này mới có một vài khe hở có thể công kích.

Có thể là do trước mặt bị Cuồng chiến sĩ vây công, cũng có thể là vì khinh địch, Bát trảo cự thú không hề để ý đến tên nhân loại đang gõ gõ như gãi ngứa sau lưng hắn. Nhưng chẳng mấy chốc, Bát trảo cự thú đã ý thức được sự nguy hiểm. Vì Diệp Cô Thành dùng tài quyết thần nhận chứa đầy đấu khí cường đại trực tiếp chém vào chỗ giao nhau giữa chân và thân thể của quái thú. Bát trảo Quái thú không kịp tránh né, chợt cảm thấy một năng lượng cường đại tan phá khớp chân hắn. Chân khí hóa đấu khí cường đại trực tiếp công kích vào khớp nối. Sau ánh hào quang lóe lên, cái chân của Bát trảo quái thú bị chém gần như rời ra.

- Grừ...ừ...

Tuy nói Bát trảo cự thú có tới tám cái chân, nhưng đột nhiên bị người ta chém mất đi một cái cả người đau đớn vô cùng. Bát trảo cự thú phát điên, điên cuồng gầm lên. Trong lúc hắn còn đang điên cuồng gầm gào, bảy đại Cuồng chiến sĩ lại nhân cơ hội mở cuộc công kích mãnh liệt mới.

Hai đại Cuồng chiến sĩ thừa dịp Bát trảo cự thú còn đang gầm gào đau đớn, trực tiếp nhảy từ người Thần Long xuống hướng thẳng về hai mắt thô lố của cự thú tấn công, sau khi đứng vững trên đầu Bát trảo quái thú, hai tay giơ cao cây đại đao chém mạnh xuống, đại đao ngập tràn đấu khí cường đại lóe sáng, trực tiếp đâm vào giữa hai mắt của quái thú.

Ọc ọc. Nghe hơi giống thanh âm hắt xì, rất nhẹ nhàng.

Hống. Cuồng chiến sĩ điên cuồng gầm lên, dùng hết sức rút đại đao ra. Trong mắt quái thú một chất lỏng đùng đục đen thui lúc này chảy ra cuồn cuộn.

- A, mắt ta.

Bát trảo quái thú đau đớn gầm lên phẫn nộ, bảy móng vuốt còn lại múa loạn xạ, công kích lung tung, tạm thời đẩy lùi Cuồng chiến sĩ trước mặt hắn. Hắn điên cuồng lắc mạnh đầu, trực tiếp vứt tung hai đại Cuồng chiến sĩ trên đầu, rồi quay sang trực tiếp đối phó với Diệp Cô Thành phía sau lưng. Hắn nhảy lộn ngược một vòng trông rất đẹp mắt về phía sau, quăng mạnh Diệp Cô Thành bắn đi.

Bát trảo quái thú một chân đã bị chặt bỏ, còn hai mắt cũng bị mù hẳn. Năng lượng Bát trảo cự thú bị tiêu hao hơn phân nửa, đấu chí tụt giảm, hắn nảy sinh ra ý định rút lui.

- Không cho hắn lui về huyệt động.

Thấy Bát trảo quái thú muốn thoái lui về, Đoạn Vân ra lệnh. Đoạn Vân cũng vội giơ Trung Hoa cổ kiếm của mình lên, phi thân lao tới.

Đoạn Vân với Thái Cực chân khí cấp bảy, cường độ năng lượng công kích bình thường mới tới cấp mười hai đỉnh giai. Đương nhiên năng lượng công kích bình thường cũng không hoàn toàn biểu hiện cho chất lượng công kích, mà là chỉ nói về sức mạnh. Còn tốc độ của Đoạn Vân thì vô đối, trong một khoảng cách ngắnTiểu Phi Hiệp vốn là hoàng đế không trung cũng chịu kém một chút. Ngoài ra Đoạn Vân có thực lực nội liễm hoàn mỹ nhất. Nhắm lại mắt cơ hồ không ai có thể nắm được sự tồn tại của Đoạn Vân. Còn tên Bát trảo cự thú thì không cần nhắm mắt nữa bởi vì hắn đã bị mù.

Tốc độ của Đoạn Vân quả rất phi phàm, sau một khắc đã xuất hiện phía sau lưng Bát trảo quái thú.

Đoạn Vân tự nhiên đưa bản thân ra mạo hiểm làm đám thủ hạ vô cùng sợ hãi. Cả đám thủ hạ cao thủ đều ùa cả lên. Còn bảy đại Cuồng chiến sĩ đang đứng sau lưng Bát trảo quái thú, thấy thân ảnh Đoạn Vân vội vàng một lần nữa mở cuộc công kích mãnh liệt, có thể nói là cuộc công kích điên cuồng tuyệt đối bất chấp tính mạng. Bảy đại Cuồng chiến sĩ đều tiến vào trạng thái cuồng hóa cấp độ hai. Bát trảo quái thú dưới cơn công kích điên cuồng bán mạng của đám Cuồng chiến sĩ lập tức bị biến thành 'Tam trảo quái thú'.

Diệp Cô Thành là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh Đoạn Vân.

- Thiếu gia, người mau quay lại.

Diệp Cô Thành đề phòng nghiêm mật phía sau lưng Bát trảo quái thú lớn tiếng gào lên với Đoạn Vân.

Đoạn Vân lúc này đứng thẳng, ngưng tụ chân khí vào tiểu kiếm rồi vung lên, dùng một kích mãnh liệt nhất công kích vào lưng Bát trảo quái thú.

Một kích này không hề có phản chấn mãnh liệt như Diệp Cô Thành tưởng tượng. Kiếm của Đoạn Vân cũng không đâm vào hắc giáp dày cộm của quái thú. Diệp Cô Thành phát hiện sự 'kinh khủng' một kiếm của Đoạn Vân chỉ huých nhẹ vào lưng Bát trảo quái thú. Nhưng sự tình quỷ dị lúc này mới xảy ra. Diệp Cô Thành phát hiện chân khí do Đoạn Vân ngưng tụ trên thân kiếm trực tiếp chui vào phía trong hắc giáp của Bát trảo quái thú. Chân khí cường đại như bị hút vào đó vậy.

Ngay sau đó Diệp Cô Thành nghe thấy trong cơ thể Bát trảo quái thú truyền ra những tiếng nổ, rồi tiếng xé toạc. Những tiếng lách cách liên tục làm cho cao thủ nhân tộc cao nhất Diệp Cô Thành vô cùng khiếp sợ.

Bát trảo quái thú ngã sầm xuống. Công lao này không được tính cho Đoạn Vân, vì sau khi Đoạn Vân thành công đưa hai luồng chân khí thuần dương và thuần âm cường đại vào trong cơ thể Bát trảo quái thú phá hỏng nội tạng bên trong của hắn, bảy đại Cuồng chiến sĩ cuồng hóa độ hai đã lao tới chặt phăng cái đầu của quái thú, còn đám thủ hạ khác thì công kích khắp trên người của quái thú.

Năm ma sủng dữ dằn oanh kích mãnh liệt vào Bát trảo quái thú. Âu Đặc Tư và Ny Khả Thần Long cường hãn cũng tận tình chăm sóc thân thể của quái thú. Những Thần Long khác có thực lực yếu hơn thì tập trung vào chân cẳng của con Bát trảo quái thú.

Nhìn cả đám thủ hạ lăng xăng đánh con quái thú vốn đã chết, Đoạn Vân không nói gì. Trời đất, tên đó đã bị ta đánh chết rồi, là chính tay ta đánh chết đó. Nếu ta không hủy diệt nội tạng bên trong của hắn còn lâu đám Cuồng chiến sĩ mới có thể chặt đầu hắn xuống được.

- Ủa, các ngươi làm gì đó? Chẳng lẽ ta không thể ra chiến đấu sao chứ? Chẳng lẽ thực lực bổn thiểu gia kém vậy sao?

Nhìn vẻ mặt kỳ quái của đám thủ hạ, Đoạn Vân tự biện bác cho mình. Nhưng ngữ khí của hắn cũng không nghiêm túc lắm.

- Lão Đại, chúng ta không phải tới đây để chơi, ngươi nói coi nếu ngươi cũng lao lên đánh nhau, có xảy ra chuyện gì thì làm sao?

Đạt Nhĩ Ba ngữ khí vừa trách móc vừa quan tâm.

- Lão Đại, nếu ngươi còn dám tùy tiện hành động, ta sẽ, sẽ...

- Sẽ cái gì, tiểu mũm mĩm?

Nhìn Phì Tử vẫn còn thần sắc lo lắng, Đoạn Vân cười trêu.

- Ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.

Cười cười, Đoạn Vân nói:

- Được rồi, các ngươi cũng biết đó, ta sợ chết nhất. Vừa rồi nếu không nắm chắc, ta cũng sẽ không làm như vậy đâu. Âu Đặc Tư, ngươi xử lý cái thi thể này cho ta, ma hạch thần cách gì gì đó, toàn bộ tận tình gỡ sạch cho ta. À, mà tại sao linh hồn của hắn còn chưa thoát ra nhỉ? Bạn đang xem tại TruyệnFULL - truyenfull.vn

Đợi một lúc lâu, cũng không thấy linh hồn của quái thú chui ra, Đoạn Vân không khỏi cảm thấy lạ.

- Thiếu gia, hình như linh hồn của hắn đã bị người giết rồi.

Diệp Cô Thành nhắc nhở.

Nghe thế, Đoạn Vân xuất thần thức ra thăm dò một phen, nhưng kết quả làm hắn chấn động.

- Quái thú kia không có linh hồn!

Đoạn Vân la lên chói lói.

Bình luận





Chi tiết truyện