chương 184/ 458

Vừa nghĩ đến đây, Đoạn Vân đã rùng mình. À, Điểu nhân ăn Điểu nhân, ăn hơn một ngàn năm rồi mà bọn họ cũng không cảm thấy ngán!

" Lão Đại, ta phỏng chừng bọn họ đều chết rồi! Ngươi ngẫm lại mà xem, trong một thời gian dài như vậy mà không ăn uống, còn có thể sống sao? Nhưng lão Đại ngươi nói phía dưới có hơn một trăm thiên sứ còn sống, chẳng nhẽ...?" Đạt Nhĩ Khắc có chút khó tin nói.

Đoạn Vân khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Hơn một trăm Điểu nhân bọn họ đúng là thông qua việc ăn thịt đồng bọn mà sống sót!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nghe Đoạn Vân nói, những thủ hạ ở đây đều không khỏi ớn lạnh, chủng tộc có trí tuệ mà tương tàn, ăn thịt người cùng tộc loại sự tình này không phải là không có, nhưng với tư cách Thiên sứ Tây phương Thần tộc lại ăn thịt lẫn nhau thì đúng là có điểm làm cho người ta tiếp thụ không nổi rồi. Người đều không ăn thịt người, sao Thần cao quý lại có thể ăn Thần? Quả là bí mật động trời a!

Bất quá, Đoạn Vân với chuyện này cũng không có nhiều kinh ngạc, bởi vì sinh tồn thì kỳ thật chuyện này cũng không có gì đáng trách cả.

" Lão Đại, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Phì Tử hỏi Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười cười: "Các ngươi không cần phải đoán Điểu nhân phía dưới sức mạnh bao nhiêu, bọn họ cũng chỉ là một chủng tộc, một chủng tộc tự xưng là Thần! Vô luân là Tây phương Thần giới hay là Đông phương Thần giới, thực lực của bọn họ đều không kinh khủng như các ngươi tưởng tượng vậy đâu. Ta nói cho các ngươi biết, Thiên sứ phía dưới thực lực cũng chỉ ở Thần cấp của nhân loại. Như vậy kể cả là ở trong Cấm ma lĩnh vực, hay là ở bên ngoài, bọn họ đều không phải là đối thủ của chúng ta. Thần? Chó má! Đắc tội tới Đoạn Vân ta, ta vẫn giết như thường!"

Nghe Đoạn Vân nói, thủ hạ trong lòng đều nở nụ cười! Lão Đại đúng là lão Đại, Thần cũng không được hắn để trong mắt, cái này mới gọi là hào khí, mới gọi là khí phách!

Nghĩ ngợi một lúc rồi Đoạn Vân nói: "Phía dưới địa phương quỷ quái kia chúng ta không cần phải tiếp tục nữa! Chúng ta đem cái thang kia phóng xuống, để cho Điểu nhân tự mình đi lên đi. Sau đó chúng ta ở cửa chờ bọn họ, bọn họ lên một người chúng ta sẽ bắt một người! Thiên sứ ư? Bổn thiếu gia phải bắt chúng về nghiên cứu một phen, ta phải xem xem những vị Thiên sứ này rốt cục là sinh vật phương nào!"

Đầu tiên Đoạn Vân mở cái cửa thang máy ra, sau đó thông qua việc khống chế chốt mở, đem một cỗ thang máy thả xuống dưới. Theo ước tính ban đầu của Đoạn Vân, một cỗ thang máy đủ để một lần mang tất cả Điểu nhân phía dưới lên trên.

Quả nhiên, sau khi thang máy rơi xuống, vẻ mặt đầu tiên của những Điểu nhân này đều là giật mình, sau đó liên tục tranh nhau tiến vào trong thang máy.

Sau khi tất cả Điểu nhân tiến vào thang máy, Đoạn Vân ra hiệu cho thủ hạ của mình đề phòng, sau đó Đoạn Vân khống chế đẩy thang máy lên. Độ cao hơn một trăm hai mươi thước hết gần một phút, xem ra cái thang máy này thực sự là có chút lạc hậu rồi.

Cuối cùng, cửa thang máy đã mở, hàng loạt Thiên sứ điên cuồng lao ra!

Thế nhưng khi đám Thiên sứ nhìn thấy đoàn người Đoạn Vân, tất cả đều bối rối! Bọn họ liên tiếp thủ thế đề phòng, bởi vì bọn họ từ Huyền thiết cự kiếm sắc bén trên người Thú nhân Kiếm thần thấy được sự nguy hiểm rất lớn. Bọn họ đều biết, trong Cấm ma lĩnh vực thì bọn họ không có khả năng đánh thắng được những Thú nhân võ sĩ với thân thể cường hãn, sức mạnh siêu hạng này.

" Nhân loại, các ngươi muốn làm gì?" Lúc này, một vị Thiên sứ có thân hình khá lớn đứng ra cật vấn.

Đoạn Vân nghe bọn họ nói là ngôn ngữ đại lục, Đoạn Vân cũng không có nhiều giật mình, dựa theo bộ sách ghi lại, vô luận là Đông đại lục hay Tây đại lục, nhân loại đều nói ngôn ngữ thông dụng của đại lục. Hơn nữa, chữ viết mấy ngàn năm trước đã là như vậy rồi.

Đoạn Vân cười cười, hỏi: "Các ngươi thế nào lại biết chúng ta là nhân loại, mà không phải Thần tộc của Đông phương Thần giới vậy?"

" Hừ! Chỉ bằng thực lực của các ngươi mà cũng dám xưng là Thần tộc ư?" Vị Thiên sứ kia vẻ mặt khinh bỉ coi thường nói.

" Ha ha, thực lực các ngươi quả nhiên lợi hại, đều đã là Thần cấp rồi!" Đoạn Vân không giận mà ngược lại còn cười ầm lên, Điểu nhân như thế nào mà lại ngu đần đến vậy?

" Chúng ta ở Tây phương Thần giới cũng đều được tính là cao thủ rồi, như thế nào nhân loại yếu đuối các ngươi có thể so sánh được đây? Ân? Ngươi làm sao lại biết được thực lực của chúng ta?" Vị thiên sứ kia nói với Đoạn Vân, vẻ mặt xem ra rất đắc ý a! Theo hắn đánh giá, những nhân loại trước mắt bọn chúng này hẳn là không dám cùng Thần cấp cao thủ bọn chúng động thủ. Nhưng qua phản ứng của hắn, đúng là có vẻ giật mình.

" Nga? Xem ra thực lực của Thần giới các ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi!" Đoạn Vân nghe nói bọn chúng đều là cao thủ cũng không biết là thật hay giả, chẳng qua bọn chúng có thể ở trong năm ngàn Thiên sứ bộ đội còn sống sót, hẳn không có khả năng là những kẻ ngu ngốc! ít ra trong năm ngàn tù binh Điểu nhân, thực lực của bọn họ coi như thế là tốt lắm rồi.

" Ngươi...! Nhân loại yếu đuối ngươi dám nói thực lực của Tây phương thần giới ta không bằng?" Vị Thiên sứ kia phẫn nộ trừng mắt với Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười cười, sau đó vẻ mặt trở lên uy nghiêm nói: "Ta cho các ngươi hai con đường: thứ nhất là trực tiếp đầu hàng, thứ hai cũng là đầu hàng, chỉ có điều là bị thủ hạ của ta đánh bại sau đó đầu hàng! Các ngươi tự mình chọn đi!"

" Chẳng nhẽ ngươi tự tin có thể đánh thắng được chúng ta! Các ngươi chớ quên chúng ta đều là Thần, mà các ngươi lại chỉ là nhân loại yếu đuối thôi!"

Kẻ đứng đầu điểu nhân kia lớn tiếng nói. Còn sau lưng hắn lại ra hiệu cho một vị Thiên sứ đầu lĩnh khác chỉ huy đám Thiên sứ vừa được tự do hướng đến đại môn định rời đi. Theo bọn chúng nghĩ chỉ cần lao ra khỏi Cấm ma không gian này thì những nhân loại yếu đuối kia sẽ không thể là đối thủ của bọn chúng.

" Muốn lao ra khỏi đại môn sao? Không dễ như vậy đâu!" Mặc dù Đoạn Vân cũng muốn thử thách lực chiến đấu của Thiên sứ một lần, nhưng đôi cánh Thiên sứ lại khiến cho Đoạn Vân có chút kiêng kị. Nếu để bọn chúng chạy ra khỏi đại môn, Phi long có thể ở trên không chiếm được ưu thế hơn thiên sứ hay không cũng chưa biết thế nào!

Đoạn Vân vung tay lên, một trăm hai mươi Thú nhân Kiếm thần liền vung Huyền thiết đại kiếm xông tới. Hơn nữa, trận đánh ngay từ đầu đã là cuộc chiến đấu đơn phương một mặt, đám Thiên sứ sau khi bị Thú nhân công kích cơ hồ không còn chút lực hoàn thủ nào. Mặc dù tốc độ khôi phục thân thể của bọn họ rất nhanh, nhưng sau mỗi một nhát chém của đại kiếm thì máu màu vàng kim của đám Thiên sứ nọ điên cuồng phun ra, cho dù là năng lực khôi phục của ngươi mạnh trở lại, ngươi cũng không có khả năng khôi phục trong nháy mắt được. Cảm nhận được năng lượng trong máu Thiên sứ, Đoạn Vân ra lệnh: "Lực chiến đấu của Điểu nhân có hạn, các ngươi trực tiếp dùng quyền đầu đi! Thân thể của bọn họ ta còn phải mang đi nghiên cứu đó!"

Thế nhưng Điểu nhân mặc dù đang ở trong Cấm ma không gian nên lực chiến đấu không bằng, nhưng bổn sự chạy trốn của bọn chúng lại là hạng nhất. Sau một phen ác đấu, hơn nửa Điểu nhân bị Thú nhân bắt giữ, mà vẫn còn có tới ba mươi Điểu nhân Thiên sứ xông tới cửa đại môn rồi.

Nhưng Đoạn Vân cũng không lo lắng Điểu nhân sẽ chạy mất, bởi vì siêu cấp cường cấp cường giả Diệp Cô Thành vẫn có Thánh cấp thực lực như trước đã lắc mình vụt đi.

Đám Điểu nhân còn đang sung sướng tự hào về khả năng chạy trốn chạy trốn của mình thì đúng lúc này, thân hình ngạo nghễ đứng sừng sững của Diệp Cô Thành giống như một kim giáp Chiến thần từ trên giời giáng xuống đã chặn lại ở cửa đại môn.

Đám Thiên sứ đều giật mình kinh hoảng, sao lại có người có thể ở trong Cấm ma không gian sử dụng đấu khí? Bất quá, giật mình thì kệ giật mình, bọn họ đã chạy đến cửa thì sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp tục sống, dù sao một ngàn năm bị cầm tù thật sự là quá lâu rồi. Không có ánh nhật nguyệt, không biết thời gian, càng quan trọng đó là không có thực vật. Hư không vô tận, chờ đợi vô biên, bọn họ vốn vô cùng cao ngạo nhưng lại bị hủy diệt trong cái không gian kia, bọn họ đã không thể không vì sinh tồn mà đi ăn thịt đồng bọn của họ.

Đám Thiên sứ thấy có người chắn phía trước bọn họ, sau khi dừng lại một chút lại liên tục xông lên. Diệp Cô Thành cười lạnh một tiếng, thuận tiện giơ kiếm lên chém. Trong Cấm ma không gian, một cường giả Thánh cấp tiến hành chiến đấu cùng với ba mươi Điểu nhân mà toàn bộ thực lực đã bị trói buộc, nên chiến đấu không phải lo lắng. Dưới lưỡi kiếm sắc bén của Diệp Cô Thành, cho dù là lực khôi phục của đám Điểu nhân có mạnh như thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng không thể chống cự lại được. Kết quả là hai mươi Điểu nhân ngã gục xuống dưới kiếm của Diệp Cô Thành, thế nhưng bọn họ lại không bị đổ máu, bởi vì Diệp Cô Thành chỉ dùng sống kiếm hoặc chuôi kiếm bổ xuống trực tiếp đánh ngất đi. Bởi vì hắn vẫn nhớ Đoạn Vân từng nói qua, máu Điểu nhân so với máu Long còn trân quý hơn!

Lúc này có năm Điểu nhân thừa cơ nhân lúc hỗn loạn mà trốn ra khỏi huyệt động kia. Nhưng Đoạn Vân cũng không lo lắng, bởi vì ở cửa động có năm mươi đầu Phi long cửu cấp đỉnh giai, năm Phi Long vương Thần cấp hậu giai, còn có mười Thần thú hậu giai nữa. Chỉ còn năm sáu mống Thiên sứ tàn tạ, vô luận thế nào cũng đều trốn không thoát.

" Lão Đại, Điểu nhân này xử lý như thế nào?" Đạt Nhĩ Ba hỏi. Trong cuộc chiến đấu vừa rồi, Đạt Nhĩ Ba và Đạt Nhĩ Khắc bọn họ cũng không có tham gia. Vì sao? Đánh những Điểu nhân yếu đuối như vậy thì còn có ý nghĩa gì?

" Lão Đại, ngươi nói phải nướng cánh Điểu nhân như thế nào? Hẳn là rất ngon đó! Ngươi xem trong máu bọn chúng có ẩn chứa năng lượng ngon lắm đấy!" Phì Tử đầy vẻ thèm thuồng nhậu nhẹt vừa nói vừa chảy dớt dãi đầy mồm.

Ngẫm nghĩ, Đoạn Vân ra lệnh: "Mang ra ngoài trước đã, trước tiên cũng để cho bọn chúng phơi nắng tí chút!"

" Vâng!" Sau đó một trăm Thú nhân gô cổ hơn một trăm Điểu nhân lại rồi dẫn ra ngoài.

Còn năm Thiên sứ lúc nãy may mắn trốn đi, nhưng bây giờ lại không may mắn chút nào. Có năm vị Thần cấp hậu giai Phi Long vương tiếp đón tận tình. Theo tính toán về giai vị của nhân loại là Thần cấp trung hậu giai nên trường chiến đấu này không hề có chút lo lắng nào. Năm Điểu nhân liên tiếp trọng thương rồi bị tóm cổ.

" Lão Đại, chúng ta nghe được bên trong truyền đến tiếng đánh nhau liền lập tức đề phòng. Ngay sau đó lại thấy năm Thần cấp nhân loại có đôi cánh dài này chạy tới. Oa, lão Đại, các ngươi bắt được nhiều quá! Lão Đại đây là quái vật gì a?" Tiểu Phi Hiệp chỉ trỏ năm Thiên sứ bị Thú nhân bắt đang chán nản nằm trên mặt đất mà kể lể.

Đoạn Vân cười nói: "Đây là năm vị Thần của Tây đại lục! Tây đại lục gọi bọn chúng là Thiên sứ, có điều ta thích đặt cho chúng cái tên là Điểu nhân hơn."

" Cái gì? Món đồ này mà cũng dám gọi là Thần? Thần mà có thực lực yếu thế này sao?" Tiểu Phi Hiệp có chút khó tin nói, mà những thủ hạ khác cũng chẳng ai thèm tin!

Bình luận





Chi tiết truyện