chương 246/ 458

Nhìn Nhân Ngư Ba Nhĩ Hi Đặc lạc phách nằm trên mặt đất, Đoạn Vân nói rất uy nghiêm:

- Ba Nhĩ Hi Đặc, ta cho ngươi hai còn đường. Thần phục ta, hoặc là chết.

Ba Nhĩ Hi Đặc vô lực cố cựa quậy, thống khổ nói

- Đoạn Vân, thật không ngờ bổn hoàng hôm nay lại rơi vào tay ngươi. A a, thật sự thật không ngờ. Nhưng, muốn ta đầu hàng thì vạn vạn lần không thể được. Bắc Hải của ta tổng cộng có hơn mười ức hải tộc, tuyệt đối sẽ không thần phục dưới chân một tên nhân loại đâu. Cho dù ngươi giết ta, những hoàng nhi của ta tương lại sẽ trở thành Hải Hoàng, Bắc Hải bộ tộc ta sẽ không bị diệt tộc đâu.

Cười cười, Đoạn Vân nói:

- Phải không? Ta không tin sau trận chiến hôm nay Bắc Hải bộ tộc của ngươi đã bị thiệt hại nhiều thủ như vậy, mà thực lực còn có thể chống lại Thần Long bộ tộc của ta. Ta khuyên ngươi nên thức thời vụ một chút, dù sao thời đại Nhân Ngư bộ tộc các ngươi thống trị hải giới đã qua rồi, hải long vương sẽ là tân chúa tể của đại dương. Nếu ngươi không muốn toàn tộc bị tiêu diệt thì ta khuyên ngươi sớm nên đầu hàng đi.

- Hừ. Khục khục. Muốn bổn hoàng đầu hàng hả? Tuyệt đối không có khả năng đâu. Ngươi đã giết nhiều hải tộc cao thủ của ta như vậy rồi, ngươi xem như đã là kẻ thù không đội trời chung của hải tộc ta. Đoạn Vân, ngươi chờ mà xem đại quân hải tộc của ta. Khục khục. - Hải Hoàng kích động cố hết sức nói.

Nghe thế, Đoạn Vân sắc mặt lạnh lùng, hạ lệnh cho thủ hạ:

- Người đâu, dùng xích huyền thiết trói tên Nhân Ngư kiêu ngạo này cho ta. Mẹ kiếp, không đầu hàng hử. Không đầu hàng thì đúng là muốn chết rồi? Lưu lão già đó cũng là một tai họa, Âu Đặc Tư, ngươi trước tiên phế công lực của hắn đi, sau đó tống giam hắn vào chỗ cũ.

- A? Chủ nhân, muốn phế hắn hả? - Âu Đặc Tư hơi giật mình hỏi lại.

Ngẫm nghĩ một lát Đoạn Vân nói:

- Tính ra, đừng phế nữa. Miễn cho ta sau này lại phải khổ cực trị liệu cho lão. Cấm cố thực lực của hắn là được rồi.

Nói xong Đoạn Vân quay sang điểm điên cuồng lên người Nhân Ngư này. Những đại huyệt trên người Ngư Nhân đều bị Đoạn Vân điểm vào, mang theo một chân khí nhất định. Những chân khí này bình thường không làm ảnh hưởng gì tới Ba Nhĩ Hi Đặc, chỉ khi Hải Hoàng muốn điều động ma lực trong cơ thể thì sẽ nổi lên phá hỏng những gân mạch của Ba Nhĩ Hi Đặc.

Thấy Sa Ngư Hoàng đang bị đám Thú nhân giám sát, Đoạn Vân đi đến hỏi hỏi:

- Ba Lạp Cương, ngươi nghĩ kỹ chưa? Là đầu hàng hay là chết?

Ba Lạp Cương bị nội thương nghiêm trọng rõ ràng không có chút khí lực nào nữa. Hắn mở mắt, hữu khí vô lực nhìn Đoạn Vân, sau đó một lần nữa nhắm mắt lại.

Thấy Ba Lạp Cương không đáp lời, Đoạn Vân lắc lắc đầu bất lực, tự nói:

- Làm sao phải như vậy chứ? Chẳng lẽ nhất định phải dùng chiến tranh mới có thể chiếm lĩnh cả hải giới? Chà, ta không muốn cứ hở ra là chiến tranh. Dù sao sự tàn phá của chiến tranh thật sự quá lớn. Nhưng, ngoại trừ chiến tranh, làm gì còn có biện pháp nào khác chứ?

Lúc này Âu Đặc Tư nói:

- Chủ nhân, kỳ thật ngài hoàn toàn không cần phiền não. Bây giờ, gần một nửa thế lực chung đoan của hai đại hải tộc đều bị chúng ta bắt rồi. Lúc này, chính là lúc chúng ta tiến quân vào hai đại hải tộc. Chúng ta dựa vào thực lực mạnh mẽ hoàn toàn có thể thu phục được thế lực của hai đại hải tộc này.

Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói:

- Chúng ta nên làm gì với hơn một trăm tên chung đoan hải tộc này đây? Giết chết hết thì hơi đáng tiếc.

- Chủ nhân, đối với hơn một trăm hải tộc cấp mười một, chúng ta hoàn toàn có thể thu phục được. Đối với Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc và Ba Lạp Cương và các cao thủ cấp mười hai, ngài trước tiên cứ giam họ lại.

- Ngài nghĩ xem, bây giờ thực lực chúng ta tựa hồ vẫn còn chưa có cao thủ giống như Ba Lạp Cương, dù sao cấp bậc của những chung đoan cực mạnh của chúng ta vẫn còn chút chênh lệch so với chúng.

Do đó, đối với Ba Lạp Cương và Ba Nhĩ Hi Đặc, nếu chủ nhân bây giờ không nên giết họ, mà giam họ lại. Cứ giam giữ cho đến khi nào thực lực của chúng ta mạnh hơn họ sẽ lôi họ ra thu phục sau. - Âu Đặc Tư trả lời.

- Cũng có cách như vậy thôi. Một trăm hai mươi tên đã trở thành tượng băng vừa nãy, ta nghĩ cứ để cho họ ở nguyên trong giới tử cũng được. Dù sao lúc này chưa phải là lúc thu phục họ. Bây giờ chúng ta không thiếu thực lực. Khi nào cần thì hao phí chút dược tài, muốn có bao nhiêu thực lực là có thể có bấy nhiêu. Chế trụ năng lượng của Ba Nhĩ Hi Đặc, Ba Lạp Cương và tứ đại cao thủ hải tộc cấp mười hai, sau đó giam vào ngục. - Đoạn Vân ra lệnh.

- Rõ. - Âu Đặc Tư trả lời.

Nhìn hoàng thái tử Ốc Đặc Nhĩ vẻ mặt phẫn nộ, Đoạn Vân cười cười nói:

- Âu Đặc Tư, ngươi nói chúng ta có nên thả hai hải tộc trở về báo tin.

Âu Đặc Tư ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Chủ nhân, thả một tên hải tộc trở về báo tin cũng tốt. Dù sao chúng ta đang giam giữ Hải Hoàng và Sa Ngư Hoàng của họ. Như vậy, sĩ khí của họ sẽ giảm xuống không ít, việc này đối với quá trình thu phục hải thú có thể chúng ta sẽ có lợi không ít.

Cười cười, Đoạn Vân truyền âm cho Tiểu Bạch, bảo nàng đưa Nhân Ngư công chúa Ngải Vi Nhi tới. Sau khi Ngải Vi Nhi vừa xuất hiện, Đoạn Vân cười nói với Ngải Vi Nhi:

- Tiểu mỹ nhân, phụ vương của ngươi, Hoàng gia gia của ngươi, còn có cao thủ hải tộc nữa, tất cả hải tộc lần này xâm phạm đều đã trở thành tù binh của ta. Bây giờ ngươi có còn cho là Đoạn Vân ta nói quá mạnh miệng nữa không?

Thấy đám hải tộc lăn lóc trên mặt đất, thấy Ba Nhĩ Hi Đặc bị đám thủ hạ của Đoạn Vân dùng xích huyền thiết chế trụ, còn có cả phụ vương Ốc Đặc Nhĩ của nàng cả người đầy thương tích, Ngải Vi Nhi rất khẩn cấp, vẻ mặt nàng rất ngưng trọng, nói với Đoạn Vân với một giọng nghẹn ngào nước mắt:

- Đoạn Vân, ta cầu ngươi, ngươi thả phụ vương ta ra đi, ta nguyện ý cả đời hầu hạ ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được.

Lắc lắc đầu, Đoạn Vân nói:

- Thả họ? Chuyện này không có khả năng đâu. Ta phải bỏ ra rất nhiều khí lực mới bắt được họ. Bằng vào một câu của ngươi, ta lại thả họ ra, ngươi xem Đoạn Vân ta là cái gì thế?

- Đoạn Vân, van ngươi mà. Cầu xin ngươi đó.

Ngải Vi Nhi khóc lóc cầu xin Đoạn Vân.

- Vi Nhi, đừng van cầu tên ác ma hèn hạ đó.

Ốc Đặc Nhĩ lớn tiếng nói với Ngải Vi Nhi.

- Phụ vương, đều là Vi Nhi hại các ngươi, đều là Vi Nhi hại các ngươi.

Ngải Vi Nhi khóc lóc thảm thiết, nước mắt thương tâm, gần như đã tích lũy từ rất lâu, lúc này biến thành cả một con suối trân châu trong suốt chảy xuống. Những viên trân châu trong suốt rơi lã chã trên mặt đất, tiếng vang thanh thúy làm cho người ta nghe mà cảm thấy một loại đau thương vô tận.

Thanh âm đó của Ngải Vi Nhi đồng thời cũng làm cho người ta nghe có chút thê lương bi phẫn. Cả một khoảng không gian, tràn ngập một âm thanh bi ai, một loại thương cảm tràn ngập. Còn Đoạn Vân lúc đó, lập tức bị đắm chìm vào trong loại thương cảm này, từ nội tâm sâu nhất của mình tràn ra. Lúc đó, Đoạn Vân nhớ tới Kì Kì. Nhớ tới cái ngày chia tay với Kì Kì trên địa cầu, những câu nói làm lòng Đoạn Vân đau xót khắc cốt ghi tâm, còn cả sự lo lắng khi biết căn bênh trầm kha của Kì Kì.

Lúc này, Đoạn Vân tựa hồ cảm giác được Kì Kì đang ngoắc ngoắc mình, khuôn mặt Kì Kì vốn rõ ràng vô cùng nhất thời trở nên rất mơ hồ, khuôn mặt đó chớp mắt biến thành Khải Lợi, một hồi lại biến thành Tạp Sắt Phu, tiếp theo lại biến thành Khải Sắt Lâm, thậm chí cả Tiểu Nguyệt, bọn thị nữ Liên Na nữa. Những nữ nhân của mình cứ thế thoáng hiện ra, lúc thì rõ ràng, lúc thì trở nên mơ hồ.

Nhưng chẳng mấy chốc, Đoạn Vân đã ý thức được tình hình có gì đó không tầm thường. Lúc này, Đoạn Vân đang trầm mê vội vận khởi chân khí. Trong nháy mắt, tất cả ảo ảnh đều không còn nữa.

Trước mắt một lần nữa hiện ra hình ảnh đám thủ hạ của mình rõ ràng có chút mê muội.

Thấy tình cảnh trước mắt, Đoạn Vân ý thức được sự tình rất không ổn. Lập tức vận khí hô lớn:

- Tỉnh lại hết cho ta.

Thanh âm của Đoạn Vân tràn ngập chân khí cường đại vang vọng khắp không trung. Dưới một tiếng hống của Đoạn Vân, đám thủ hạ lúc này từ từ tỉnh lại.

- Thiếu gia, Hải Hoàng biến mất rồi.

Lúc này một tên Thú Nhân thủ hạ kêu lên thất thanh.

Đoạn Vân lúc này nhìn nhìn về phía trước. Hừ, Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc biến đâu mất rồi?

- Rốt cuộc chuyện gì thế này?

Đoạn Vân kêu lên. Mẹ kiếp, làm sao mà gặp phải sự tình này cơ chứ? Bị người ta mê hoặc hả?

- Chủ nhân, đây là một loại bí pháp của Nhân Ngư, tên gọi là hải dương mị hoặc. Người trúng phải loại bí pháp này, đều bị tạm thời mê hoặc tâm trí, sinh ra một loại ảo ảnh. - Âu Đặc Tư trả lời.

- Làm sao có thể có uy lực lớn như vậy nhỉ? Phải biết rằng chúng ta có tới hơn trăm cao thủ ở đây chứ ít gì. Hơn nữa, Hải Hoàng chỉ còn lại có nửa cái mạng thôi. Hắn làm sao còn có năng lực thi triển loại mị hoặc thuật cường đại này chứ? Text được lấy tại truyenfull.vn

Đoạn Vân thật sự rất khó hiểu, làm sao mà đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy. Nếu mình đang bị mê hoặc, đối thủ cho mình một lưỡi dao, vậy thì cái mạng nhỏ của mình xem như kết thúc ở đây rồi.

- Chủ nhân, bí pháp này tựa hồ không phải do Hải Hoàng thi triển. Nam Nhân Ngư không có khả năng thi triển ra loại bí pháp này đâu. Đây là do Nhân Ngư công chúa Ngải Vi Nhi thi triển đó. Hơn nữa được Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ trợ giúp thi triển ra. Cái giá phải trả cũng rất lớn. Ngươi nhìn xem hình dáng hai Nhân Ngư bây giờ sẽ biết.

Âu Đặc Tư chỉ chỉ vào Ngải Vi Nhi và Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ trên mặt đất nói.

Đoạn Vân nhìn về phía Ngải Vi Nhi và Ốc Đặc Nhĩ, nhưng vừa thấy cảnh này thì Đoạn Vân lập tức giật bắn cả người. Bây giờ Ngải Vi Nhi nhìn qua tuyệt đối là một bà già bảy tám mươi tuổi, còn Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ vốn đẹp trai tuấn tú xem ra như một lão đầu tám mươi tuổi. Thấy cảnh này, Đoạn Vân không khỏi nhíu mày lắc đầu. Hừ, các ngươi giỏi lắm. Lại dùng sinh mạng năng lượng thi triển bí pháp. Mẹ kiếp, các ngươi tưởng có thể để Nhân Ngư hoàng đào tẩu thì Đoạn Vân sẽ sợ các ngươi sao?

Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Đoạn Vân, Âu Đặc Tư giải thích:

- Chủ nhân, Nhân Ngư là một chủng tộc rất quỷ dị. Ta phỏng chừng, khi Ngải Vi Nhi khóc, nàng đã bắt đầu thi triển bí pháp rồi. Nhưng vì thực lực của nàng quá yếu, vì vậy cha nàng phải dùng năng lượng của hắn thông qua một phương pháp đặc thù truyền cho nàng. Vì họ sống rất lâu, lại dùng rất nhiều sinh mạng năng lượng để thi triển bí pháp, do đó uy lực rất mạnh mẽ. Những người của chúng ta đều chịu những mê hoặc nhất định.

- Không đúng lắm. Nhân Ngư hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc rõ ràng bị trói chặt. Hơn nữa, hắn chỉ còn lại có nửa cái mạng thôi. Một thân thực lực cũng bị ta cấm cố, hắn làm sao có thể đào thoát được?

Đoạn Vân nghĩ ngợi đến một vấn đề khác.

- Việc này thì ta không biết. Nhưng thiếu gia có thể hỏi Ngải Vi Nhi. - Âu Đặc Tư trả lời.

Nhìn lão đầu và lão thái bà trên mặt đất, Đoạn Vân cau mày, lúc này chuyển hướng sang Âu Đặc Tư, ra lệnh:

- Đem những tên hải tộc còn lại đóng băng hết. Giam Ốc Đặc Nhĩ và Ngải Vi Nhi lại, ta muốn thẩm vấn họ một phen. Mẹ kiếp, lại để cho Hải Hoàng chạy thoát.

Bình luận





Chi tiết truyện