chương 205/ 458

Cứ như vậy, sau khi làm cho nữ thần giáng hạ, uy tín của Đoạn Vân đạt tới đỉnh điểm. Hắn cũng không lo có người nhìn thấu mánh khóe của hắn, ông mặc kệ ai muốn nghĩ gì thì nghĩ, cóc cần biết có người nào nghi vấn về thần tích của ông, dù sao chẳng có ai nói đó không phải là thần tích, nhưng tình hình lúc đó chính xác phải là thần tích rồi. Trên đại lục, không có bất luận kẻ nào có thể có thần thức biến thái giống như hắn, cũng không có ai có ma pháp kim loại, càng không có ai có thể trở thành toàn hệ ma pháp sư. Năng lực khống vật gần như hoàn mỹ, thần thức thần kỳ quỷ dị, hơn nữa tinh thần lực kinh người cộng với sự cường đại của hắn của chẳng kém gì so với thần rồi.

Buổi tối hôm đó, khi trời còn chập choạng, lão Giáo hoàng một mình lò dò tìm tới nơi ở của hắn. Trong một gian mật thất, lão Giáo hoàng nhìn Đoạn Vân vẻ rất kỳ quái.

Dưới ánh mắt kỳ quái của lão khú đế đó, hắn cảm giác không được tự nhiên. Hắn không nhịn được đành nói với Giáo hoàng:

- Giáo hoàng đại nhân, chẳng lẽ ngài tìm ta là vì hâm mộ bề ngoài anh tuấn đầy phong lưu tao nhã của ta?

Lão Giáo hoàng cười nửa miệng:

- Đoạn Vân, không cần ta phải nói nhiều nữa. Việc xảy ra trong ngày đều chẳng phải là do một tay ngươi làm ra hay sao.

Nghe thế, Đoạn Vân biết lão sắp xuống lỗ này đã nhìn thấy mánh khóe của hắn. Về phần vì sao lão không vạch trần thủ đoạn đó thì hắn cũng có thể lờ mờ đoán được. Nhưng với thực lực của hắn bây giờ, cho dù là bị vạch mặt cũng chẳng có gì là lớn lắm. Thần điện hả? Ông không hề để vào mắt. Chẳng qua lão gia hỏa này quả nhiên không hổ là yêu tinh sống hai trăm tuổi, đồ tinh tướng.

Hất khuôn mặt bất cần, hắn cười:

- Giáo hoàng đại nhân, ngài đã biết ta giở trò, vậy sao lúc đó người không vạch trần âm mưu của ta ra?

Lão Giáo hoàng lúc lắc cái đầu bạc:

- Vạch trần? Vì sao ta phải vạch trần ngươi. Cái đó quả thật là thần tích mà, thần tích do thần tự mình thi triển. Mặc dù ta không biết ngươi rốt cuộc có phải là thần minh không, nhưng cũng là một loại người nào đó rất gần với thần, ta còn là có thể khẳng định nhất định ngươi không hề đơn giản, hơn nữa còn có sự liên quan với thần nữa.

Nghe thế, hắn bật cười to:

- Ý của Giáo hoàng nói ta là thần hả? Ta muốn hỏi ngài, ngài đã từng gặp thần chưa? Hơn nữa, thần đến tột cùng là cái gì?

Nghe Đoạn Vân nói, lão Giáo hoàng thở dài:

- Đoạn Vân, ta đích xác chưa hề gặp thần. Giáo hoàng đời trước đã nói với ta một vài việc có liên quan đến, những gì hắn nói với ta so với những điều ngươi nói cơ hồ giống nhau như đúc, thậm chí còn không rõ ràng được như ngươi. Ta không biết ngươi làm sao biết được những việc bí mật có liên quan tới thần, nhưng ta có thể khẳng định một điểm, ngươi lúc này là một tế tự, một tế tự có năng lực kỳ lạ. Còn Thần điện cần phải có tế tự.

Hóa ra Thần điện cũng có một vài manh mối nhất định về thần, chắc rằng khi chúng thần sắp rời khỏi đại lục, họ đã lưu lại một vài những mẩu tin này.

- Giáo hoàng, làm sao ngài biết được Đoạn Vân ta không phải là người xấu? Các ngài để ta làm Đại giáo hoàng, vậy không sợ ta dẫn dắt Thần điện tới vực sâu tội ác hay sao? - Đoạn Vân tủm tỉm cười hỏi.

Lão Giáo hoàng vẫn lúc lắc đầu bất lực, nói:

- Cũng gần tới đại hạn của ta rồi, còn Ma tộc cũng sắp xâm lấn đến nơi, ta đành phải đánh cược một phen vậy. Hơn nữa, thực lực của ngươi vô cùng mạnh, có thể trong một thời gian rất ngắn đánh bại Long tộc, làm cho Long tộc chịu một tai nạn chưa từng có trong lịch sử. Ta không muốn để Thần điện trở thành Đường Cổ Lạp Sơn kế tiếp.

Đoạn Vân vui vẻ nói:

- Long tộc bây giờ đã là sản nghiệp của Trung Hoa gia tộc ta rồi. Lần này Long tộc chưa hẳn đã là tai nạn. Với lại Đoạn Vân ta không phải là một danh từ đồng nghĩa với sự tà ác, ta dựa vào tế tự mà phát triển. Bây giờ, ta vẫn là một tế tự như trước thôi. Ta sở dĩ không thoát ly Thần điện là vì ta rất thích tế tự. Nếu cả đại lục không có tế tự, cái đó mới là tai nạn của đại lục. Hơn nữa, Thần điện có thực lực, nhưng lại không giống đế quốc khác, không ngừng chinh chiến thỏa mãn dã tâm của mình. Thần điện có một sứ mạng bảo vệ đại lục Mộng Đa Lợi Á, khi Ma tộc xâm lấn, nó sẽ có tác dụng làm đầu tàu, đây cũng là một khía cạnh mà ta thích nhất.

Giáo hoàng không đồng ý phản bác lại:

- Thần điện không cần phải đi chinh thảo. Việc này này không có ý nghĩa gì cả, Thần điện chỉ muốn tín đồ. Nơi nào có những tín đồ nữ thần là coi như thế lực Thần điện sẽ tiếp cận nơi đó, đây là một loại chiếm lĩnh khác. Còn ngươi vô tình lại có rất nhiều tín đồ, hơn nữa toàn là những tín đồ rất trung thành.

Hắn nhìn lão Giáo hoàng già khắm khú, hỏi vẻ nghi hoặc:

- Trung thành với ta? Ha ha… Giáo hoàng đại nhân nói đùa rồi. Đoạn Vân ta chỉ là một nhân loại bình thường thôi.

- Ta không biết ngươi có phải là thần không, nhưng ngươi cũng không phải một nhân loại đơn giản. Trong lòng giới bình dân trên đại lục có rất nhiều người cho rằng ngươi đã là một vị thần rồi. - Giáo hoàng nói vẻ kích động.

Hắn cười rung cả rốn, nói:

- Ha ha... ta chỉ có vài truyền kỳ trong dân gian thôi. Làm sao mà Giáo hoàng đại nhân cũng cho là như vậy chứ?

- Ta đương nhiên không cho là như thế. Mà ta cho rằng, ngươi bây giờ còn chưa phải là thần, về phần sau này ngươi có trở thành thần không thì ta đây không có khả năng biết được.

- Ngài dựa vào cái gì mà bảo ta có thể trở thành thần? Chẳng lẽ ngài biết điều gì gọi là thần?

Ánh mắt Đoạn Vân kỳ quái nhìn Giáo hoàng. Chẳng lẽ lão cóc chết này biết một vài sự tình về thần?

Nghe câu hỏi của hắn, lão Giáo hoàng suy tư một hồi, cuối cùng nói nhỏ:

- Ngươi hỏi rất đúng, mặc dù ta luôn luôn nói ta cần phải đi theo bước chân của thần, nhưng đến cuối cùng thần là gì thì ta vẫn không thể nào hiểu được. Lúc đầu ta cho rằng thần là thần, luôn luôn ở tại Thần giới, nhưng đến Thần giới là cái gì thì ta lại không thể giải thích được. Nếu ta nói họ là một loài người sống ở Thần điện, vậy thì chẳng phải ý nói thần cũng là loài người sao? Chẳng lẽ dùng từ sinh vật để hình dung? Thần là sinh vật, người cũng là sinh vật, thú cũng là sinh vật, tại sao người không phải là thần? Vấn đề này cứ day dứt cả cuộc đời ta. Có lẽ chắc đến chết ta cũng không thể hiểu được vấn đề này.

Hóa ra lão gia hỏa này bị chủ đề thần làm day dứt mãi, lão ta cũng không biết cái gì là thần. Thần – một loại sinh vật sống ở Thần giới? Vậy Thần giới ở nơi nào? Hơn nữa, nhờ thiên sứ điểu nhân phương tây cung cấp tin tức, nếu thần là dựa theo thực lực để quy định thì giới hạn để trở thành thần là bao nhiêu đây? Cấp mười? Cấp mười một? Hay là cấp mười hai?

Nhìn lão Giáo hoàng lọm khọm trước mắt, hắn thì thầm:

- Lão gia hỏa, cả đời ngài đều hoa phí vào việc truy tìm những dấu vết của thần, ngài có nghĩ tới việc cho dù được thần chính thức, ngài sẽ trở thành một người như thế nào, đại lục sẽ trở thành như thế nào? Ngài có nghĩ tới khi phát hiện ra những gì ngài theo đuổi bao lâu nay lại không hoàn hảo như ngươi tưởng tượng, thậm chí có chút tà ác, ngài phải làm như thế nào? Còn nữa, cả cụộc đời ngài truy tìm dấu chân của thần, ngài có nghĩ tới nếu có một ngày trở thành thần, lúc đó còn có một người suốt ngày truy tìm dấu vết của ngài, ngài sẽ cho hắn cái gì? Trong đầu ngài nghĩ toàn là những chữ thần thần thánh hư vô, ngài có nghĩ tới bản thân mình, giả sử ngài có thể sẽ là một vị thần, còn thần mà ngài theo đuổi bấy lâu lại có thể là ác ma, hoặc là một người bình thường. Tuy nhiên, nếu Đoạn Vân ta có thể trở thành thần, ta nhất định cho ngài cũng trở thành thần.

Nghe Đoạn Vân nói, lão Giáo hoàng giật mình nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng khó tin. Sau một lúc, lão lại lắc đầu nói:

- Ta cũng sắp tới ngày phải đi rồi, chắc không đợi được ngày đó nữa. Nhưng chỉ cần ngươi thật có thể trở thành thần, ta cũng thực sự rất muốn làm một chức thần phó cho ngươi. xem tại TruyenFull.vn

Đoạn Vân nheo mắt lại, hỏi:

- Ngài nói là năng lượng sinh mạng của ngài đang biến mất, còn ngài vì quá già nên cũng sắp chết phải không?

Giáo hoàng khẽ gật đầu.

Đoạn Vân cười to, nói:

- Ha ha... Ngài có thể đã biết, sở dĩ ta có thể lập danh trên đại lục, cũng bởi vì năng lực tế tự thần kỳ của ta. Có thể nói như thế này, chỉ cần có Đoạn Vân, cho dù tử thần cũng không thể đem bất luận kẻ nào ra khỏi tay ta. Chỉ cần ta muốn ngài sống, ta có thể cho ngài sống đến khi ngươi trở thành thần. Bởi vì, ta là Đoạn Vân.

Giáo hoàng nghe Đoạn Vân tuyên bố như đinh đóng cột, không khỏi giật mình, lão nói nhỏ:

- Cấp bậc tế tự của ngài có thể nói đã đạt tới một mức làm cho không ai có thể tưởng tượng được. Nhưng vấn đề của ta thuộc loại lão hóa tự nhiên, tế tự thuật căn bản không có năng lực phục hồi.

Đoạn Vân kiêu ngạo trả lời:

- Thật không? Lão gia hỏa, nếu ta có thể trao lại cho ngài tuổi trẻ - Ồ, ngài nhìn qua đúng là quá già rồi, như vậy đi. Chúng ta đánh cược một lần, nếu ta có thể biến ngài thành một người tầm bốn, năm mươi tuổi, ngài hứa với ta một điều kiện.

- Ha ha, làm cho một lão nhân hơn hai trăm tuổi biến thành bốn năm mươi tuổi? Ta nghĩ cho dù là thần cũng không làm được. Nếu ngươi thật có năng lực này, ta đây cũng không tin nữ thần nữa, mà chắc phải cải giáo sang tin Đoạn Vân ngươi quá. Tuy nhiên, ngươi gọi ta là lão gia hỏa thật ra làm cho ta rất thoải mái. Điều kiện hả? Điều kiện của Thần đưa ra gọi là thần dụ. - Thấy hắn nói vậy Giáo hoàng cười thoải mái, bắt đầu nói đùa.

Nét mặt quỷ dị, Đoạn Vân cầm lấy tay Giáo hoàng, khám kỹ một lần rất cẩn thận.

- Năng lực tim, gan và các đại bộ phận khí quan bên trong đã xuống cấp tới mức thấp nhất, hơn nữa do nguyên nhân đại bộ phận kinh mạch bị thương nhiều năm nay đã hoàn toàn bế tắc, năng lượng linh hồn đã bắt đầu yếu đi. Nói cách khác, ngài sống không quá một năm nữa.

- Cái gì? Tim, gan hả? Làm sao mà ta không rõ? - Lão Giáo hoàng nói rất nghi hoặc.

Buông tay Giáo hoàng ra, hắn đưa cho lão Giáo hoàng một viên đặc cấp Tẩy Tủy Đan, nói:

- Uống nó vào, ngày mai ngươi sẽ vào khoảng bốn mươi tuổi.

Giáo hoàng tiếp nhận viên thuốc trong tay Đoạn Vân, nghi ngờ, hỏi:

- Đây là cái gì thế?

Đoạn Vân cười đáp:

- Tẩy Tủy Đan. Hơn nữa là một loại Tẩy Tủy Đan cao cấp. Nếu ngài cho nó là thần vật thì ta cũng sẽ không phản đối. Bởi vì nó do ta, một vị thần tương lai luyện chế ra.

Giáo hoàng giật mình cảm thụ năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong, hai tay hơi run rẩy đặt viên thuốc vào trong miệng.

Đoạn Vân cười đi ra ngoài, lưu lại một câu làm cho lão Giáo hoàng giật nảy người, giọng nói cứ văng vẳng trong căn phòng

- Lão gia hỏa, thần dụ của bổn đại thần là …. ta muốn theo đuổi con gái ngươi Athena.

Bình luận





Chi tiết truyện