chương 324/ 458

-Cái gì? Sao có thể như vậy được chứ? Linh hồn là hạch tâm của một cường giả, không có linh hồn mà vẫn sống à? Vậy chẳng phải là một cái xác biết đi sao? - Nghe thế, Diệp Cô Thành cũng rất giật mình.

- Từ từ tìm ở bên trong.

Thần thức Đoạn Vân đang không ngừng thăm đò, cảm thấy bên trong huyệt động có linh hồn năng lượng. Nhưng linh hồn năng lượng đó rất rối loạn. Nếu không phải nhờ vào sự rối loạn đó, Đoạn Vân cũng sẽ không thể phát hiện những dị thường bên trong huyệt động.

- Thiếu gia! Ngươi nói linh hồn của hắn ở bên trong huyệt động sao? Tại sao lại có tình huống như vậy nhỉ? Linh hồn sao có thể thoát ly thân thể chứ? Thật sự là quá kỳ quái.

Nhìn huyệt động mà Đoạn Vân chỉ vào, Diệp Cô Thành cảm thấy rất giật mình.

- Ta nghĩ, đây là chỗ thần kỳ của phong ấn. Đem linh hồn phong ấn, như vậy linh hồn này không thể rời thân thể quá xa. Hơn nữa, căn cứ vào thực lực mà liên quan tới việc linh hồn khống chế thân thể mạnh hay yếu. Nói vậy, nếu cách phong ấn càng xa, thực lực ác thú càng yếu. Tên gia hỏa xếp đặt phong ấn tuyệt đối là một thiên tài.

Đứng trên người Bát trảo Quái thú đã chết, Đoạn Vân phân tích cho đám thủ hạ ở đây.

Để hiểu thêm tình huống, Đoạn Vân đưa Tạp Nhĩ Lỗ Tư ra khỏi Long thần giới. Khi Tạp Nhĩ Lỗ Tư vừa ra, hắn nhìn con ác thú trước mắt với vẻ khiếp sợ.

- Chủ nhân, đây là ma hạch của đầu ác thú. Nhưng không tìm được thần cách.

Âu Đặc Tư vừa nói vừa đưa một viên ma hạch lớn bằng nắm tay cho Đoạn Vân.

Nhìn nhìn cục ma hạch có năng lượng cấp bậc Đấu thần đỉnh giai, nhưng lại chỉ nhỏ bằng nắm tay, Đoạn Vân không khỏi cảm thán:

- Cái cục nho nhỏ này mà ẩn chứa bao nhiêu năng lượng. Vũ khí hạt nhân cũng chỉ đến thế là cùng. Âu Đặc Tư, ma hạch và thần cách hẳn là thị không thể cùng tồn tại được. Có ma hạch, vậy sẽ không có thần cách. Được rồi, đưa toàn bộ thi thể này đóng băng đem về làm nguyên liệu luyện kim, chúng ta vào bên trong huyệt động xem một chút.

Sau khi đóng băng rồi cất giữ thi thể Bát trảo Quái thú, Đoạn Vân mang theo vài thủ hạ, cùng nhau vào huyệt động. Võ sĩ Thần Long và Ny Khả được Đoạn Vân dặn ở lại bên ngoài phụ trách trấn thủ, còn Đoạn Vân dẫn vài thủ hạ chung đoan tiến vào huyệt động quái thú.

- Lão Đại, ngươi nói nơi này có bảo tàng không?

Đang đi trong lối vào huyệt động, Tiểu Phi Hiệp không kìm được thắc mắc hỏi Đoạn Vân.

- Đợi chút sẽ biết. Nhưng phong ấn này cũng rất quỷ dị, như có ở khắp nơi trong huyệt động. Bên này, linh hồn năng lượng ở phía này. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vừa dùng thần thức quét qua, Đoạn Vân vừa nói vẻ lạnh lùng.

Sau khi đi được ngàn bước, đoàn người Đoạn Vân theo một ngõ rẽ chật hẹp trong huyệt động đi tới một không gian hơi giống đại điện.

- Lão Đại! Nơi này thoạt nhìn tựa hồ hơi giống đại điện, nhưng ai lại làm đại điện ở loại địa phương này chứ?

Nhìn quanh bốn phía, Tiểu Phi Hiệp nói rất khó hiểu.

Lúc này, thần thức Đoạn Vân vẫn một mực tìm kiếm, rồi hắn cười rất đắc ý. Vừa thấy vẻ mặt Đoạn Vân, Tiểu Phi Hiệp hô lên:

- Đạt Nhĩ Ba. Lão Đại phát hiện bảo tàng rồi.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Tạm thời chưa phát hiện bảo tàng, nhưng nơi này thật ra có không ít ma hạch. Hàng năm có trên trăm vạn hải thú bị bộ tộc Bạch hùng cung ứng, tích góp mấy ngàn năm rồi đủ biết số lượng ma hạch ở nơi này như thế nào rồi.

- Thiếu gia, hải thú mà chúng ta cống nộp đều chỉ là cấp thấp, đối với ngài chắc cũng chẳng có tác dụng bao nhiêu a.

Bạch Hùng hoàng cảm thấy Đoạn Vân tựa hồ có chút hưng phấn quá độ.

- Tuy nói chỉ toàn là cấp ba cấp bốn, nhưng trên ức ma hạch cấp ba cấp bốn cũng có thể cho cung cấp cho kho năng lượng tồn trữ của bộ tộc Trung Hoa được đề cao bao nhiêu chứ? - Đoạn Vân hấp háy nói.

- Lão Đại, ma hạch ở đâu? - Phì Tử đưa mắt hỏi Đoạn Vân.

Đoạn Vân ra hiệu chỉ chỉ về bên trái, nói:

- Đi theo lối này năm trăm thước, nơi đó có một cái hầm rất lớn. Chỗ đó có rất nhiều xương cốt hải thú và đại lượng ma hạch. Nhưng, ta không rõ vì sao ma hạch bên trong đều chỉ là những loại cấp thấp. Mấy ma hạch cỡ cấp bảy, cơ hồ không có cái nào.

- Thiếu gia, ma hạch cao cấp hẳn là đã bị ác thú tự mình cất đi. Ma hạch có trợ giúp nhất định cho sự tu luyện. - Bạch Hùng hoàng nói với Đoạn Vân.

- Mấy mớ ma hạch cấp thấp này trước hết để qua một bên. Đợi sự tình ổn định xong, sẽ cho Địa Tinh tới vận chuyển.

Đoạn Vân ra hiệu cho đám thủ hạ tạm thời đem tâm tư tập trung vào chánh sự. Đầu ác thú này rất có có thể sẽ lưu lại cho mình một đại bảo tàng.

Đoạn Vân triển khai thần thức tiếp tục tìm khắp nơi.

Rốt cục, sau một phen dò xét, Đoạn Vân tìm thấy một khối vuông vuông to bằng căn phòng trong đại điện, ở đó hắn phát hiện một vài dị thường. Cái hộp to lớn đó được làm từ một loại nguyên liệu đặc biệt, chính là thứ huyền thiết trân quý. Hơn nữa không gian vách hộp có một tầng năng lượng cường đại. Đoạn Vân đoán, vách hộp hẳn là có cửa ngầm

Vì muốn tìm được cánh cửa ngầm, Đoạn Vân đưa tay đặt tại trên vách tường, sau đó tập trung hết lực chú ý, thần thức cường đại tỏa ra dò xét vách tường. Nhưng lớp huyền thiết dày hai thước đã tạo thành một lớp cản thật lớn cho thần thức của Đoạn Vân. Thần thức Đoạn Vân, nếu chỉ xuyên thấu qua nước và không khí bình thường, thì khá đơn giản. Nhưng nếu muốn xuyên thấu qua vật thể đặc thì chỉ có thể thông qua tiếp xúc và tập trung lực chú ý rất mạnh với có thể xuyên qua được. Sau khi vận hết sức lực, thần thức Đoạn Vân cuối cùng cũng xâm nhập tới bên trong tấm vách. Đoạn Vân phát hiện, trong vách đích xác có một vòm năng lượng hình nửa vòng tròn ẩn chứa năng lượng cường đại. Hơn nữa, vòng năng lượng đó làm cho thần thức Đoạn Vân căn bản không thể xâm nhập sâu vào trong.

Không gian này không phải quá lớn, chỉ có ngàn mét khối. Hơn nữa, ngoại trừ đáy, bốn vách và trần không gian, cũng chỉ dùng huyền thiết chế tạo. Cái hộp này vừa vặn bao phủ vòng năng lượng bên trong, bảo vệ nghiêm mật không vật bên trong. Xem ra, tiểu không gian này mới là phong ấn chính thức. Nhưng cái làm cho Đoạn Vân khó hiểu là Hải Thần không phải chỉ là một thủy hệ Chủ thần sao? Vì sao hắn có thể có năng lực chia cắt linh hồn?

- Lão Đại, tìm được bảo tàng của Bát trảo Quái thú chưa?

Lúc này, Tiểu Phi Hiệp một mạch đứng quanh quẩn bên cạnh tỏ ra hưng phấn nói với Đoạn Vân.

Không để ý đến tới con phi long kiến tài nhãn khai (thấy tiền sáng mắt) đó, Đoạn Vân tiếp tục dùng thần thức tìm kiếm cửa ngầm. Nhưng sau một phen tìm kiếm, Đoạn Vân lặng người. Hừ, lại không có cửa. Nói cách khác, không gian bên trong cứ như một khoảng trống tự nhiên vậy.

- Làm sao không có cửa chứ? Không có cửa, vậy muốn giam giữ một vật gì đó, thì làm sao mà nhét vào được?

Đoạn Vân rất khó hiểu.

- Tạp Nhĩ Lỗ Tư, ngươi còn biết gì về phong ấn của Hải Thần?

Đã không vào được, Đoạn Vân lựa chọn tạm thời bỏ qua.

- Thiếu gia, ta nghĩ cho dù có cơ quan cũng không thể để bên ngoài. Bằng không, ác thú này chẳng phải có thể tự mình mở phong ấn ra sao?

Thấy Đoạn Vân hỏi mình, Tạp Nhĩ Lỗ Tư cũng đem những gì mình biết nói ra.

- Đúng, nhưng nếu không có cơ quan, thì linh hồn đó làm sao mà nhét vào được? Chẳng lẽ là bị hút vào đó?

- Lão Đại, chắc giống như một cái chụp, trực tiếp chụp xuống? Ta nghĩ, có thể làm như vậy để không cho người khác phá vỡ ra.

Phì Tử lúc này nói ra một ý mới.

- Rất có thể.

Được Phì Tử nhắc nhở, Đoạn Vân càng ngày càng tin loại thuyết pháp này.

- Lão Đại, quan tâm gì đến việc đó, không phải chỉ là một vách tường thôi sao? Dùng ma pháp kim loại của ngươi phá vỡ nó ra.

Đạt Nhĩ Ba lúc này dùng phương thức trực tiếp nhất nhắc nhở Đoạn Vân.

Nghe thế, Đoạn Vân buồn cười chính mình. Đích xác, đã không tìm thấy cửa, vậy cứ làm ra một cái cửa cũng được vậy. Nhưng vừa nghĩ đến khối lượng công trình này, Đoạn Vân hơi lừng khừng. Tuy nói mình là một toàn hệ pháp sư, hơn nữa cấp bậc ma pháp cũng đã đạt tới pháp thần hậu giai, nhưng dù sao mới chỉ là cấp bậc pháp thần. Hơn nữa, trên đại lục căn bản là không có kim loại ma pháp. Kim loại ma pháp tựa như chân khí, trở thành đồ đặc biệt của riêng Đoạn Vân. Bình thường, Đoạn Vân chỉ đem vài thứ kim loại bình thường, thay đổi hình dáng hoặc khống chế chúng để phi hành. Nếu muốn mở một cánh cửa trên vách huyền thiết dày hai thước này với hắn thì có thể có chút quá sức. Nhưng, thử một lần thì cũng được.

Vì vậy, Đoạn Vân nhắm hai mắt, đưa hai tay đặt trên vách tường, sau đó chậm rãi điều động ma lực toàn thân.

Hữu hiệu rồi. Chỉ thấy ma lực dưới sự điều động, xung quanh song chưởng của Đoạn Vân thi nhau xô ra hai bên.

Nhưng, sau khi cố gắng một hồi, Đoạn Vân cũng bỏ cuộc. Vì, sau khi đã cố gắng hết sức, vách tường đó cho dù cũng có một vài biến hóa, nhưng Đoạn Vân cảm thấy ma lực mình dần dần khô kiệt. Nơi hai bàn tay hắn rút ra lưu lại hai chưởng ấn.

Mẹ kiếp, huyền thiết quả nhiên không phải kim loại bình thường.

- Lão Đại, ngươi cần vào đó làm chi? Bên kia có bảo tàng, ngươi không định lấy sao?

Thấy Đoạn Vân hết sức muốn mở được vách tường, Tiểu Phi Hiệp nói vẻ khó hiểu.

Kỳ thật, ác thú bị giết chết rồi, cũng đã tìm được nơi linh hồn ác thú lại bị phong ấn, Đoạn Vân cho dù có tiến vào phong ấn này, cũng căn bản không thu hoạch được gì cả. Nhưng, Đoạn Vân rất muốn vào xem. Dù sao phong ấn của Hải Thần, không phải ai cũng có thể xem được.

Đoạn Vân không tin ma quỉ, lại một lần nữa dùng thần thức xuyên qua vách tường huyền thiết. Khi thần thức Đoạn Vân gần như bao trùm cả không gian khối lập phương này, Đoạn Vân cuối cùng cũng hiểu rõ được kết cấu chính thức của không gian phong ấn này.

Bình luận





Chi tiết truyện