chương 69/ 458

Đoàn người Đoạn Vân cứ tiếp tục tiến bước, hướng thẳng về phía Bao Đầu Sơn! Ngoại trừ những người trong cuộc, không ai phát hiện ra toàn quân Nanh Sói thiếu đi mất năm trăm người.

"Sư trưởng, phía trước là Bao Đầu Sơn rồi, tiểu phân đội năm trăm người của chúng ta đã phát ra tín hiệu, nói là đã tìm được nơi tọa lạc của thủ lĩnh đám sơn tặc rồi, bọn họ đang chuẩn bị xuống tay. Sư trưởng, chúng ta tiến tới luôn, hay là chờ ở đây? Ở đây chúng ta có thể thấy không ít dấu vết mai phục của địch nhân. Oa, sư trưởng quả nhiên là kỳ nhân, lại bày ra một món đồ thần kỳ như vậy " Hi La cầm ống nhòm chĩa về phía trước, rồi không ngừng vuốt ve ống kinh viễn vọng xinh đẹp, sau đó đem đưa cho Đoạn Vân.

Kính viễn vọng được chế tạo bởi Địa Tinh công tượng theo chỉ dẫn của Đoạn Vân, độ tinh xảo cũng tương đương với kính viễn vọng quân dụng của quân đội hiện đại. Để đề cao năng lực tác chiến của Nanh Sói, Đoạn Vân cấp cho tất cả các sĩ quan trở lên mỗi người một cái. Ngươi hỏi làm thế nào mà chế ra được hả, chuyện này cũng hỏi thì quả hơi ngu! Đoạn Vân đến chén thủy tinh, quả cầu thủy tinh cũng đã làm được, vậy sá gì mà không tạo ra được một cái thấu kính trong suốt chứ.!

Đoạn Vân nhận kính viễn vọng nhìn lướt qua địa hình phía trước, địa hình rất hiểm yếu, tuyệt đối là một địa phương dễ thủ khó công. Bất quá thông qua trợ giúp của kính viễn vọng, Đoạn Vân có thể thấy một đám sơn tặc đang trên đỉnh núi chuẩn bị những khúc cây và tảng đá lớn, hơn nữa trong rừng cây còn ẩn núp không ít nhân mã. Nhìn vào sự kỷ luật nghiêm cẩn của bọn họ, Đoạn Vân dám khẳng định tuyệt đối đây là một đội quân chính qui. Để nắm rõ tình huống, Đoạn Vân ra lệnh cho Tiểu Phi Hiệp nâng hắn lên cao. Lúc này Đoạn Vân thấy được một cảnh làm cho người ta phải rùng mình - Hắn thấy có một tên sơn tặc đang ngoáy mũi, cái làm cho người khác nổi giận là cái tên gia hỏa ác tâm đó còn đang ngồi đại tiện. Đoạn Vân thấy cảnh đó khá buồn cười, sau đó cứ dán mắt vào tiếp tục nhìn. Nhưng tên gia hỏa ác tâm đó lại lấy chính bàn tay của mình lau đít, sau đó lại tìm vài bụi cỏ khô lau lau tay vào đó, cuối cùng hắn dùng tay xoa xoa miệng!

Đoạn Vân cơ hồ ói sạch! Mẹ kiếp, tiểu tử, ta nhớ cái bản mặt ngươi rồi! Đúng là một tên gia hỏa man rợ thiếu văn minh, đợi chút nữa ta thu thập ngươi xong thì biết tay, sao lại có người mất vệ sinh như vậy!

"Người của chúng ta bây giờ ở đâu?" Đoạn Vân hỏi.

Hi La trả lời: " Sư trưởng, năm mũi đột kích đều án theo phân phó của ngài, chia làm hai đội. Ba đội nhân mã đi vòng về phía sau, theo dự định họ sẽ là người phát khởi tiến công! Còn hai nhóm nhân mã còn lại thì vòng qua hai cánh, leo qua vách núi phục kích. Bọn họ đã tìm được hang ổ của sơn tặc, lại mang theo không gian trang bị, sẽ cùng phối hợp với ba đội kia lập tức công kích, trực tiếp tẩy kiếp cái đám sơn tặc này!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Việc tiến hành tẩy kiếp sơn tặc chính là một trong những nguyên nhân Đoạn Vân cứ suốt ngày đi đối phó với sơn tặc. Từ lần đầu tiên tiêu diệt sơn tặc, Đoạn Vân đã phát hiện đánh cướp của sơn tặc quả nhiên là một quyết định rất sáng suốt. Không nói về việc huấn luyện thủ hạ, thanh danh cũng không bị ảnh hưởng, trọng yếu nhất chính là sơn tặc bình thường có rất nhiều tiền. Có tiền là nhất rồi còn gì! Đoạn Vân vì vậy dần dần rất thích làm việc này. Dọc theo đường đi, Đoạn Vân tiêu diệt không biết bao nhiêu sơn tặc mà kể, hơn nữa đều là những tên gia hỏa khó trị hàng đầu. Đoạn Vân không có có hứng thú với đám tiểu mao tặc, theo Đoạn Vân nói là bọn chúng hoàn toàn không xứng. Chỉ riêng về việc Đoạn Vân cướp phá sơn tặc cũng đã đạt tới thu nhập đột phá một ức kim tệ. Bất quá Nanh Sói trước sau giết khá nhiều người, cơ hồ ai không đầu hàng là giết hết! Mấy vạn sơn tặc hi sinh anh dũng dưới bàn tay sắt của Nanh Sói. Bất quá dọc theo đường đi, Đoạn Vân còn thu phục không ít sơn tặc có thực lực rất khá, đưa họ bổ sung vào biên chế của những tiểu đội bị thiếu người, nhanh chóng mở rộng biên chế của Nanh Sói. Bây giờ toàn sư đã được bổ sung tới hơn một vạn người, cơ bản đã gần khôi phục biên chế trước kia. Đoạn Vân khi thu phục sơn tặc còn có một điều kiện: thực lực yếu hơn lục cấp thì biến đi! Đoạn Vân cũng không cần lo lắng về lòng trung thành của chúng vì Đoạn Vân cũng không hề cưỡng chế tráng đinh làm lính, mà là thu phục những người đã chinh chiến. Ngươi không muốn làm, OK, cút đi! Nếu lần sau ta còn thấy ngươi làm sơn tặc, thì ta trực tiếp bạch đao tử tiến, hồng đao tử xuất (đao trắng đút vào, đao đủ rút ra)! Hơn nữa, có ai sinh ra đã nguyện ý làm sơn tặc đâu? Cũng chỉ vì cuộc sống bức bách! Số mệnh thôi, lại có một cơ hội tốt như vậy, được làm một binh lính cũng tốt hơn nhiều. Hơn nữa, Đoạn Vân chia mỗi người phân tán vào các tiểu đội khác nhau, vậy thì còn gì phải lo lắng nữa chứ. Chỉ cần qua vài lần sống chết, có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu cảm nhận được quyết định may mắn của mình. Dù sao Nanh Sói sư đoàn không phải một đội quân bình thường! Kỷ luật và thực lực luôn luôn được giữ vững rất nghiêm. Đoạn Vân cơ hồ có khống chế cả đội bằng tư tưởng. Họ cũng tương lại sẽ làm một quân đội đặc biệt mạnh nhất trên cả đại lục. Sự thật đó sau này được chứng thực bằng những trận đánh khốc liệt của sư đoàn!

Bất quá lúc này trên Bao Đầu Sơn xuất hiện dị động, Đoạn Vân vội vàng dùng kính viễn vọng nhìn tới một chút rồi lạnh lùng nói: " Họ đã hành động rồi! Ra lệnh cho một doanh đội xuất động, thu hút sự chú ý của bọn chúng! Không cần giao tranh với địch nhân, chỉ cần sắp bước vào trận địa mai phục của địch nhân lập tức triệt thoái! Những người khác giữ nguyên đội hình ở ngoài sơn khẩu!"

"Rõ!"

Một giờ đại lục sau, năm trăm binh lính trở về hết không sót một ai cả. Bất quá có mười mấy người trọng thương. May mà Đoạn Vân có thói quen cấp cho tướng sĩ rất nhiều thuốc men cần thiết. Do đó sau trận tác chiến chớp nhoáng, cả đội đã dùng hết mấy trăm viên giải độc hoàn. Bất quá lần này xem ra bị thương hơi nặng.

"Sư trưởng, trong khi ba đại đội của chúng ta đánh tập hậu để bắt tên thủ lĩnh, bỗng xuất hiện tình huống ngoài dự kiến. Bọn họ lại có sáu gã cường giả cao cấp, bốn kiếm thánh và hai ma đạo sư. Các huynh đệ hợp lực mới đánh chết một kiếm thánh trong đó, năm tên khác đều trọng thương bị bắt sống! Các huynh đệ có mười mấy người trọng thương!" Một binh lính tiến tới báo cáo với Đoạn Vân. Đoạn Vân chạy lại trị liệu cho mấy binh lính đó trước, cho mỗi người uống một viên hoàn dương đan, hơn mười người bị thương hôn mê toàn bộ đều có chuyển biến tốt!

"Sư trưởng, lần này chúng ta bắt được mười mấy đầu mục cốt cán, trong đó có một phụ nữ, hơn nữa từ cách họ nói chuyện với nhau chúng ta có thể phán đoán người phụ nữ đó là một công chúa. Đám cao thủ kia cũng chính là cận vệ bảo vệ nàng một cách điên cuồng, do đó mới làm các huynh đệ chúng ta bị thương nặng như vậy! Chúng ta đương trường giết được gần ngàn sơn tặc! Từ sào huyệt của sơn tặc thu hoạch được khá nhiều tiền tài và lương thảo!" Gã doanh trưởng chỉ huy báo cáo với Đoạn Vân.

"Sao, lại là một vị công chúa cơ à? Biết là người của quốc gia nào không?" Đoạn Vân hỏi.

"Bẩm sư trưởng, chúng ta vẫn chưa bắt đầu thẩm vấn mà!"

"Đem mười mấy người đó tới đây!" Đoạn Vân phất phất tay ra hiệu.

Chỉ chốc lát, mười mấy tù binh đã bị giải tới trước mặt Đoạn Vân. Còn cô gái đó hiển nhiên là cô công chúa vừa nói tới. Hơn nữa Đoạn Vân chỉ cần liếc mắt qua thì đã có một loại cảm giác phải chinh phục nàng cho bằng được – Chà! quả nhiên là một vị đại mỹ nữ! Người dong dỏng cao lại còn vóc người bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp vô song lộ ra một khí chất vô cùng cao quý nghiêm cẩn, cả người toàn thân trắng nõn. Hơn nữa từ phục trang của nàng người ta có thể biết nàng là một kiếm sĩ. Cả đại lục này bói cả ngày cũng chỉ ra vài vị nữ kiếm sĩ, đặc biệt hơn đây là một vị công chúa. Ôi quá hấp dẫn, quá mức dụ hoặc người ta phạm tội! Đoạn Vân thôi bỉ nghĩ: không được, loại đàn bà này tồn tại ở trên đời tuyệt đối là một tai nạn, ông trời sao lại bắt mình phải thừa nhận tai nạn thế này!

"Nói đi! Vị công chúa này!" Đoạn Vân lạnh lùng hỏi. Con sắc lang nào khi mới bắt đầu cũng đều có một bộ mặt như vậy!

"Nói cái gì?" Ánh mắt người đàn bà tràn ngập phẫn nộ nhìn Đoạn Vân, hình như chỉ cần dùng ánh mắt cũng đủ giết Đoạn Vân chết đứ đừ rồi.

"He he, vị mỹ nữ này, nàng không cần dùng cái thứ ánh mắt đó để nhìn ta như vậy! Lá gan của Đoạn Vân ta thực ra rất nhỏ l!" Đoạn Vân cười cười.

"Cái gì? Ngươi đúng là Đoạn Vân!" Cô gái kia vô cùng kinh ngạc, nàng lúc đầu còn tưởng rằng người này là một tiểu tướng quân bình thường đến đây để thẩm vấn mình thôi.

"Ai nha, nguyên lai mỹ nữ biết ta hả! Vậy thì tốt quá. Nói đi! Ngươi là công chúa của nước nào. Đoạn Vân ta không muốn dụng hình với đàn bà bao giờ cả."

Cô gái nhìn Đoạn Vân hồi lâu, cơ hồ đánh giá xem Đoạn Vân đáng giá mấy xu, hồi lâu mới nói: " Xem ra lời đồn đãi không đáng tin. Ngươi đâu có kinh khủng như vậy chứ! Ngươi thật là Đoạn Vân hả? Ta không tin! Đoạn Vân làm sao lại là một người không có thực lực? Hơn nữa tuổi lại trẻ măng như vậy!"

"Tin hay không tùy nàng thôi, nói mau! Bằng không ta không khách khí với ngươi đâu!" Đoạn Vân đổi giọng, ra vẻ hung ác dị thường!

Nhưng vị công chúa đại nhân đó hoàn toàn không thèm để ý, nói tiếp: " Theo lời đồn, Đoạn Vân là một nam tử trung niên rất khó coi, có vóc người như thực nhân ma (loại nửa người nửa thú ăn thịt người – sẽ nói ở phần sau), hơn nữa khuôn mặt rất kinh khủng dữ tợn!"

Đoạn Vân cười cười, nói: " Lời đồn đãi sao đáng tin chứ! Ngươi nhất định không nói ngươi là công chúa nước nào hả!" Bất quá trong lòng Đoạn Vân đang thống mạ: rốt cuộc cái thằng gia hỏa khốn khiếp nào dám nói xấu sau lưng ta?

Cô gái kia trầm tư một hồi, rồi lập tức diễn một động tác rất mê người, nàng quay về Đoạn Vân ném cho hắn một tia mị nhãn: " Ngươi muốn biết sao? Ngươi trói ta như thế này làm sao ta nói được chứ?"

"Mở trói!" Đoạn Vân ra lệnh: " Bây giờ thì nói đi!"

"Ngươi đi tới đây, ta chỉ nói cho ngươi biết thôi!" Vị công chúa làm một vẻ "Ta cho ngươi muốn làm gì ta thì làm".

Kỳ thật Đoạn Vân nhìn thoáng qua cũng thấy mọi mánh khóe, lại dám bày ra mỹ nhân kế với mình nữa kia đấy. Bất quá, Đoạn Vân lại rất thích mưu kế này. Vì vậy Đoạn Vân cứ đi thẳng tới, Diệp Cô Thành cũng không hề ngăn cản. Vì hắn hiểu quá rõ Đoạn Vân rồi. Mặc dù ngày thường Đoạn Vân nhìn qua thì đúng là một đại sắc lang, nhưng đến những thời khắc mấu chốt thì hắn tuyệt đối không bao giờ hàm hồ, nhất là sự tình liên quan đến sinh tử của mình.

Quả nhiên, khi Đoạn Vân còn cách cô gái này chỉ có một bước, cô gái đó đột nhiên nhảy chồm lên, tay phải đánh thẳng vào vai trái của Đoạn Vân, tay trái vươn ra chộp vào yết hầu của Đoạn Vân, muốn chỉ một chiêu khống chế Đoạn Vân. Đoạn Vân cũng không hề có phản kháng gì, trực tiếp rơi vào tay nàng, cả người vắt vẻo trên vai cô gái đó. Bất quá, khi cô gái đó chụp lấy cả người hắn, thì ngân châm của hắn đã đâm vào sau lưng vị công chúa đó. Hơn nữa vì không muốn cô gái đó làm mình đau quá mức, hắn còn xài cả Thái Cực quyền để giảm bớt lực của cô gái, rồi mặc cho cô gái kẹp vào cổ mình, không, phải là chạm vào cổ mình.

"Thơm quá! Hẳn là vẫn còn xử nữ!" Đoạn Vân hít sâu một hơi, vẻ mặt rất thư sảng cảm thán nói.

"Ngươi biết điều một chút giùm ta cái, ngươi chớ quên, ngươi bây giờ đang lọt vào tay ta, chỉ cần tay ta bóp mạnh một cái, tiểu mệnh của ngươi coi như tiêu tùng!" Công chúa ôm Đoạn Vân chặn trước mặt đề phòng các binh lính ở đây.

Đoạn Vân không sợ hãi gì cả, hắn căn bản cũng không cần phải sợ hãi: " Nói đi! Muốn thế nào mới chịu buông tha ta!" Ánh mắt Đoạn Vân lóe lên vẻ trêu chọc du côn.

"Thả ngươi hả! Nằm mơ đi! Ta Như Nguyệt. Nạp Lan hôm nay muốn giết ngươi, cái tên đại dâm ma hại ta nước mất nhà tan, tên đại bại hoại!" Nạp Lan Như Nguyệt lộ ra một vẻ muốn giết chết ngay Đoạn Vân, rồi sau đó lại chuyển sang vẻ vô cùng khoái trá!

Độc cô tiểu tử: mọi người ủng hộ nhiều hơn giùm cái đi, mới có vài ngày mà quyển sách của ta sắp vượt qua 20 vạn tự sổ đại quan rồi, nói cách khác, hôm nay là cơ hội cuối cùng để ta được một lần tiến vào Tân Nhân Bảng!

Vượt qua hai mươi vạn, tốc độ ra sách sẽ một lần nữa tăng lên!

Bình luận





Chi tiết truyện