chương 96/ 304

Hồng Thiêm ôm Lý Cường, chậm rãi rơi xuống đất, trong lòng nóng như lửa đốt, khó chịu cực kỳ. Vừa rơi xuống thì thoáng có chấn động rất nhỏ làm Lý Cường thoáng mở mắt. Trấn Tháp Thiên Lôi là pháp bảo lợi hại nhất của Thiên Kích Phong, nếu không phải Lý Cường có ba tầng giáp hộ thân, căn bản là không có cách nào ngăn cản. Hắn hít sâu một hơi, nuốt vào một viên linh đan, khẽ nói: " Hồng Thiêm, ngươi về trước đi! Ta tĩnh tọa một lát là tốt rồi."

Hồng Thiêm cắn răng nói: " Không được! Đệ tử không thể rời đi…"

Lý Cường có chút gấp gáp nói: " Hồng Thiêm, bây giờ ta còn khả năng đối phó, ngươi mau đi tìm người của Liệt Thú tộc, ngăn cản bọn họ! Nhanh đi!"

Thanh âm của hắn mặc dù rất trầm thấp nhưng ngữ khí cũng rất nghiêm nghị.

Hồng Thiêm vừa gấp vừa vội, hắn lo lắng cho an toàn của Lý Cường, không muốn rời đi nhưng lại không dám cãi lệnh của Lý Cường, hắn khẩn trương đến độ như muốn điên lên.

Lý Cường nói: " Hồng Thiêm, ta có Hỏa Tinh hộ thân, không có ai đến gần được, ngươi đi đi, chậm trễ thì bọn họ sẽ không xong đâu."

Hồng Thiêm bất đắc dĩ nói: " Sư thúc bảo trọng! Trong chốc lát đệ tử sẽ trở lại!" Hắn tung người bay lên không trung, trong lòng khởi lên sát khí vô hạn. Hắn rất nhanh bay quanh không trung, tìm kiếm tung tích của Liệt Thú tộc. Không trung rất trống trải, rất nhanh hắn phát giác ra phía tây nam có những âm thanh quái dị, hắn liền không một tiếng động bay qua, quyết tâm muốn giết sạch những tên hại người này, không còn sợ ảnh hưởng đến sự tu chân của mình.

Lý Cường ổn định tâm thần kiểm tra thân thể, không khỏi thầm giật mình. Thế mới biết một kích cuối cùng vừa rồi đáng sợ như thế nào. Lan Uẩn chiến giáp mặc dù không bị hủy diệt, nhưng cũng phải tu luyện lại một lần nữa, nguyên anh cũng bị chấn động thật lớn, tựa hồ có chút thương tổn. Hắn không khỏi thở dài, một đoạn thời gian gần đây mọi việc đều quá thuận lợi nên trong lòng tự mãn, khi gặp được người lợi hại thì không khỏi nếm mùi khổ sở. Hắn cười khổ, đem tâm thần chìm vào nguyên anh, toàn lực vận công chữa trị, nhưng hắn lại sơ ý một chuyện, lại ngồi ở đại thảo nguyên trống trải, cỏ dại mặc dù che đi thân ảnh của hắn, nhưng lại không che lấp được ánh sáng từ thân thể hắn phát ra khi luyện công.

Địa Hỏa Thú bị tạc nổ đến phát điên, đột nhiên chuyển hướng đội quân quái thú phóng đi. Ở Thiên Lộ thảo nguyên, Địa Hỏa Thú là quái thú lợi hại nhất, đám quái thú bị nó lao vào giữa, nhất thời đại loạn. Lúc này một trận âm thanh chói tai từ phía xa truyền đến, đám quái thú giống như nghe được hiệu lệnh tấn công, ầm ầm quay đầu hướng thương đội vọt tới, còn Địa Hỏa Thú bị thương lại chậm rãi quay đầu, lui về phía sau.

Tất cả quái thú giống như bị phát điên hướng thương đội vọt tới, công kích so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nạp Thiện nghiến răng nói: " Mẹ nó, đám thú kỳ lạ cổ quái này có phải có thù với ta không, vậy cũng quay lại tấn công, phi! Lại trở lại rồi a!"

Mạt Bổn cười khổ nói: " Mọi người đều đã kiệt sức rồi, làm sao bây giờ?"

Thanh âm khàn đặc của Trụ Đầu vang lên: " Hồng Trùy Pháo có thể bắn vào chỗ nào bây giờ?"

Ngoan Công nhờ có Mạt Bổn chiếu cố, vài lần đã cứu được hắn từ bên miệng quái thú ra, cả người hắn cũng mềm nhũn, mắt nổ đom đóm, nghe vậy nói: " Trụ Đầu, tùy tiện bắn đi, đánh chỗ nào cũng giống nhau thôi."

Ban Đồng chỉ huy mọi người tụ tập quanh trung ương doanh địa, ở giữa là những người bị trọng thương, bên ngoài là những ai không bị thương hoặc là bị thương nhẹ, hắn quát: " Mọi người nghe đây! Ban Đồng ta xin lỗi các huynh đệ, đưa mọi người tới cảnh tuyệt địa này, bây giờ chúng ta kháng cự thêm một lần cuối cùng nữa, giết một được một, mẹ nó giết hai được hai, cho dù chết cũng phải chết như một hán tử!"

Người trong thương đội được hắn động viên đến nhiệt huyết sôi trào. Nạp Thiện điên cuồng kêu lên: " Ban Đồng! Đều là hảo hán tử, Nạp Thiện ta thích kết giao bằng hữu như ngươi! Ha ha! Hồng Trùy Pháo…phóng!"

Trụ Đầu phát ra một pháo đầu tiên, sau đó hạ Hồng Trùy Pháo, giơ Tụ Liêm vọt tới. Người bên ngoài đều giơ Tụ Liêm trong tay, mỗi người phía sau đều theo sát, cứ hai người, một cầm Tụ Liêm một cầm Khảm Đao. Chỉ trong chốc lát, Kiếm Xỉ Hào và Bát Sát Thú lại hướng tới đội xe vọt tới.

Nạp Thiện thả người nhảy đến bên ngoài vòng tròn, thanh quang của Nghịch Quang kiếm trong tay chớp động, Mạt Bổn cũng nhảy ra, trường thương trong tay bay ra vô số thương ảnh. Huynh đệ hai người cùng tụ lại một chỗ, ỷ vào lợi khí trong tay, điên cuồng thảm sát.

Mọi người thấy hai người họ hung hãn như thế, mỗi người tinh thần đại chấn, cũng mặc kệ tất cả xông lên chém giết.

Lúc Hồng Thiêm đột nhiên xuất hiện trong đám người Liệt Thú tộc thì những người đó mới phát hiện ra hắn. Hồng Thiêm liếc mắt một cái thì nhìn thấy một người mặc trang phục của Linh Quỷ Sư, liên tưởng đến lúc vừa đến Tây đại lục lúc ở khách sạn tại Thổ trại đã nhìn thấy Linh Quỷ Sư, lập tức biết ngay chính là người này đang giở trò quỷ, không cần suy nghĩ phi kiếm đã bắn tới.

Linh Quỷ Sư không kịp phòng bị đã bị phi kiếm bắn trúng, thân thể bị nổ tung, vô số đạo bóng đen kêu khóc quay cuồng từ trong cơ thể hắn bay ra, lúc này những linh hồn đó bị Toái Kim kiếm tiêu diệt rất nhiều, ngoài ra còn có một ít chui vào trong bùn đất.

Hồng Thiêm quát: " Các ngươi tất cả chết hết cho lão tử!" Dưới cơn giận dữ, hắn cũng đã bắt đầu tự xưng là " lão tử".

Đám người của Liệt Thú tộc này làm sao có thể chống đỡ nổi phi kiếm của người tu chân, trong nháy mắt đã bị kiếm quang giết chết hơn phân nửa. Còn lại chừng vài người đang nằm dưới đất cầu xin tha thứ. Trong lòng Hồng Thiêm kinh ngạc, lần trước bắt được tên Liệt Thú tộc không có tính cách mềm yếu như những người này. Hắn lớn tiếng nói: " Lập tức ra lệnh tất cả quái thú đình chỉ công kích!"

Từ trên mặt đất có hai người ngậm một vật màu đỏ trong miệng, dùng sức thổi mạnh, thanh âm vang vọng quanh quẩn trên bầu trời thảo nguyên, có vẻ vô cùng quỷ dị. Hồng Thiêm có chút bình tĩnh lại, hỏi: " Tại sao các ngươi phải sai khiến quái thú giết người ? Linh Quỷ Sư đến đây làm gì vậy?"

Trong nhóm có một người căng thẳng đáp: " Chúng ta cũng không có cách nào, thời gian trước có mấy Linh Quỷ Sư tới bộ tộc chúng ta, còn có mấy người giống như lão nhân gia ngài.."

Hắn nhìn thấy sắc mặt Hồng Thiêm biến đổi, sợ đến vội vàng nói: " Không..không phải, giống như cách giết chóc của ngài thôi..họ dùng những ánh sáng lòe lòe như vậy.."

Hồng Thiêm liền hiểu được, dùng phi kiếm để giết người, vậy nhất định là có người tu chân tham dự vào.

Tất cả tộc nhân của chúng ta đều bị hạ chú, vừa rồi lão nhân gia ngài giết được hắn, chúng ta mới có thể tỉnh táo lại. Xin lão nhân gia ngài tha mạng cho, chúng ta cũng là vô tội thôi…ô ô.." Người nọ chợt bật khóc lớn.

Hồng Thiêm nhìn thi thể đầy đất, trong lòng phiền não không thôi, cắn răng hỏi: " Bọn họ làm như vậy có mục đích gì?"

Trong nhóm có một lão giả nói: " Chúng ta chỉ là công cụ lợi dụng của bọn họ, cũng không rõ ràng lắm việc bọn họ muốn làm gì."

Hồng Thiêm lạnh lùng nói: " Vậy à ? Vậy lưu lại các ngươi có ích lợi gì?" Một câu hù dọa của hắn làm những người này khóc lóc ầm ĩ, có người nói: " Đại..đại gia..lão nhân gia..ta..chúng ta..bọn họ sẽ không nói…tại sao lại làm như vậy..xin ngài..tha mạng a!"

Trong lòng Hồng Thiêm vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn đám người Liệt Thú tộc này, thật không biết nên làm sao bây giờ. Hắn âm trầm nghiêm mặt không nói lời nào, chỉ nhìn những người này chằm chằm khiến cho lông tóc bọn họ dựng lên, trên lưng cảm thấy rét lạnh.

Rốt cuộc có một người nhỏ giọng nói: " Ta có nghe được một chút…"

Con mắt Hồng Thiêm sáng ngời, nói: " Là cái gì ? Nói mau!"

Người nọ đáp: " Bọn họ đang thu thập vật gì đó, nói là người chết mới có…hơn nữa phải là người bị chết rất thảm, cho nên bọn họ mới buộc chúng ta âm thầm không chế quái thú đả thương người…ân, ta còn nghe một Linh Quỷ Sư nói, đó là vì lão tổ của Mãng Nguyên xuất ra một phần lực, còn cần rất nhiều người đến bái kiến Kỳ Phúc Bách Linh..còn những chuyện gì khác thì hắn cũng không biết."

Hồng Thiêm trầm ngâm một hồi lâu, âm thầm suy nghĩ: Mãng Nguyên lão tổ? Hình như ở nơi nào từng nghe nói qua. Suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ được đã nghe nói qua ở nơi nào. Hắn biết không có khả năng hỏi thêm được gì, lại nói: " Phía trước còn có tộc nhân các ngươi sao?"

Lão giả kia đáp: " Mỗi một đường đều có một Linh Quỷ Sư khống chế, những thương đội gần nhất không một ai trốn thoát. Ai! Liệt Thú tộc xem như xong đời rồi, sau này sẽ không ai buông tha cho chúng ta nữa."

Khi hắn vừa tỉnh táo lại, lập tức hiểu ngay tình cảnh hiểm ác của bộ tộc mình, trong lòng không khỏi oán hận đám Linh Quỷ Sư cực kỳ.

Người trong thương đội đã hoàn toàn tuyệt vọng, chiến đấu trong thời gian dài, thể lực đã tiêu hao đến cực hạn. Nạp Thiện và Mạt Bổn tả xung hữu đột liều mạng chém giết, cố gắng khỏa lấp lỗ hổng của vòng phòng ngự. Mọi người dùng hết khí lực cuối cùng, rốt cuộc cũng không cố gắng hơn được nữa, quái thú liên tục tấn công vào, toàn bộ đã hỏng mất, cùng thời gian những tiếng thảm hào vang lên thành một mảnh. Nạp Thiện thở hổn hển, đầu bóng lưỡng dính đầy mồ hôi và máu tươi, cả người như nhũn ra, hai tay vô lực. Mạt Bổn so với Nạp Thiện còn đỡ hơn một chút, điều này cũng nhờ lúc bình thường hắn hay khổ luyện, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể bảo vệ Nạp Thiện, không có dư thừa lực lượng đi cứu trợ mọi người. Cả hai bên thi thể cả người lẫn quái thú đều chất như núi, máu chảy thành sông, trên người hai người dính đầy huyết nhục, nhìn bộ dáng vô cùng đáng sợ.

Tụ Liêm của Trụ Đầu đã ném đi, hắn cầm một thanh Đại Khảm Đao, kêu lớn, ra lệnh cho người của tiểu đội mình chạy tới bên người hắn. Hắn phi thường rõ ràng, lúc này mà buông rơi sự kháng cự thì sẽ không còn cơ hội sinh tồn, tụ tập tiểu đội lại bất quá chỉ có thể chống đỡ thêm một lúc mà thôi.

Một Bát Sát Thú hung hăng đánh vào sau lưng Lại Đầu, chiếc sừng nhọn trên đầu cắm vào xương vai hắn. Lại Đầu bị Bát Sát Thú đẩy mạnh về phía trước, hắn đau đến điên cuồng hét lên. Ngoan Công tiến lên một đao đâm vào bụng Bát Sát Thú nọ, xoắn mạnh rồi rút Đại Khảm Đao ra rồi lại xoay người cản trở một cái đuôi của Kiếm Xỉ Hào vừa đánh tới.

Xú Cước kêu lên ôm lấy Lại Đầu, hung hăng đạp mạnh một chân lên đầu Bát Sát Thú. Máu tươi trên lưng Lại Đầu chảy ra ướt đẫm cả áo giáp. Vừa lại có một Kiếm Xỉ Hào đánh tới, hất Xú Cước và Lại Đầu té ngã trên mặt đất, mở to miệng định cắn Lại Đầu, Xú Cước rống to đá tới một cước, lại bị Kiếm Xỉ Hào táp cho một cái " Binh" một tiếng thứ tích thương bắn ra vang lên, chính là Tạp Châu vừa cứu hắn một mạng, một thương này bắn chính xác ngay cổ của Kiếm Xỉ Hào. Uy lực của Hắc ngục thương thật là không giống bình thường, chỉ một kích đã cắt đứt cổ của quái thú. Xú Cước kêu thảm rút chân về, trên chân còn dính chặt một cái đầu lâu quái thú đang ngậm chặt chân hắn không buông.

Đột nhiên, một trận thanh âm cao vút truyền đến, đám quái thú liền dừng tấn công, lui về phía sau tản ra. Trụ Đầu hét lớn: " Quái thú lui rồi!"

Cơ hồ đồng thời, mọi người cũng hoàn toàn xụi lơ nằm dài trên mặt đất, Nạp Thiện cũng ngồi phệch trong vũng máu, mở miệng cười lên điên cuồng: " Oa…haha…haha…hahaha!"

Trụ Đầu ngã phịch trên thi thể của một Kiếm Xỉ Hào, hắn há miệng thở dốc nhưng không cười nổi, nước mắt đã tuôn ra đầm đìa.

Có người cả kinh kêu lên: " Con Địa Hỏa Thú bị thương kia…nó đang lao tới đây!"

Ban Đồng lớn tiếng ra lệnh: " Dẫn dụ nó ra chỗ khác! Dẫn dụ nó ra chỗ khác!"

Thật vất vả mới tìm được mấy Hắc Tiêm kỵ, mấy hộ vệ đã rất nhanh nhảy lên. Nạp Thiện và Mạt Bổn cũng tìm được một Ngân Tiêm kỵ, Trụ Đầu lau nước mắt, chụp lấy Hồng Trùy Pháo thảy tới cho Nạp Thiện, lớn tiếng nói: " Huynh đệ cẩn thận!"

Mạt Bổn thúc Ngân Tiêm kỵ đi theo phía sau những hộ vệ xông ra ngoài.

Trên lưng Địa Hỏa Thú bị bắn trúng hai vết thương, ngạnh giáp trên người đều là vết rách, đầu vết thương tan nát, một con mắt bị chảy ra chất dịch màu xanh, nó đã bị nổ mù một mắt, sáu cái chân dài thô to cũng đã bị đoạn gãy mất một. Thân thể khổng lồ của nó loạng choạng, nghiêng nghiêng ngả ngả đang lao thẳng trên thảo nguyên.

Những hộ vệ cưỡi trên Hắc Tiêm kỵ tay cầm thứ tích thương, bọn họ chạy tới một bên Địa Hỏa Thú chừng một trăm thước rồi giơ thương bắn tới, quang đạn bắn thẳng xuống mặt đất bên dưới thân thể to lớn của nó, mặc dù không làm nó bị thương, nhưng lại thành công trong việc hấp dẫn lực chú ý của nó. Một tiếng hét điên cuồng làm người kinh hãi vang lên, hai ngọn lửa màu đỏ từ miệng nó phun ra. Mấy hộ vệ không nghĩ ra Địa Hỏa Thú lại có thể phun ra ngọn lửa xa tới như vậy, muốn bỏ chạy đã không còn kịp nữa, trong phút chốc cả họ lẫn Hắc Tiêm kỵ đều bị thiêu cháy.

Nạp Thiện vội vàng chuyển hướng Ngân Tiêm kỵ, hắn và Mạt Bổn cũng đã chạy đến quá gần. Con mắt của Địa Hỏa Thú đối với những vật di động rất mẫn cảm, xoay người hướng tới hai người bọn họ đuổi theo. Nạp Thiện kêu lên quái dị: " Lão Mạt, ngươi khống chế Ngân Tiêm kỵ, con vật phun lửa này đuổi kịp thì xong đời, chạy mau a!"

Mạt Bổn dùng thương không ngừng thúc mạnh vào cổ Ngân Tiêm kỵ, Ngân Tiêm kỵ mang theo hai người bọn họ chạy như điên về phía trước. Nạp Thiện giơ lên Hồng Trùy Pháo, nói: " Mụ nội nó, tinh thạch sắp tiêu hao hết rồi." Hắn phát ra quang đạn cuối cùng.

" Oanh!"

Lần này năng lượng quang đạn nổ tung ở phía đầu bên phải của Địa Hỏa Thú, tạc nó điên cuồng hét lên một tiếng, lại phun lửa lần nữa. Nạp Thiện kêu lên: " Chạy mau!"

Mạt Bổn liều mạng thúc mạnh Ngân Tiêm kỵ, Ngân Tiêm kỵ bị thúc đến đau đớn, điên cuồng lao nhanh về phía trước. Ngọn lửa nọ rơi xuống phía sau hai người bọn họ, một luồng nhiệt khí nóng hực áp tới. Nạp Thiện kêu lên: " Chạy hướng bên kia!"

May mắn là Địa Hỏa Thú bị thương một chân, nếu không Ngân Tiêm kỵ nhất định không thể chạy thoát khỏi nó.

" Đừng hoảng hốt! Chạy qua đây!"

Nạp Thiện nghe tiếng liền mừng rỡ, hướng lên Hồng Thiêm đang ở trên không trung nói: " Ha ha, nếu ngươi còn không đến, lão Nạp ta sẽ biến thành thịt nướng đó!"

Hồng Thiêm đột nhiên nhảy xuống bên người Nạp Thiện, cười nói: " Đưa pháo cho ta!"

Tay hắn chụp lấy Hồng Trùy Pháo xoay người hướng tới con Địa Hỏa Thú bị thương phóng đi.

Nạp Thiện hâm mộ nói: " Ai! Nếu ta có thể bay được thì tốt quá."

Mạt Bổn chụp lấy Nạp Thiện, kêu lên: " Ngươi xem bên kia! Vật gì đang sáng lên vậy?"

Hồng Thiêm từ không trung rơi xuống sau lưng Địa Hỏa Thú, nhẹ nhàng đáp xuống ngay trên lưng nó, tay chĩa Hồng Trùy Pháo vào vết thương trên lưng nó, cười lạnh nói: " Lần này còn không giết được ngươi?" Tay hắn ấn một phát đồng thời bay vút lên bầu trời như tia chớp. Theo một tiếng nổ mạnh thật trầm muộn, thân thể cao lớn của Địa Hỏa Thú vỡ vụn thành hai đoạn, máu thịt bay tứ tán. Hồng Thiêm giải quyết xong Địa Hỏa Thú, xoay người hướng tới chỗ Lý Cường bay đi.

Người còn sống sót trong thương đội đều cũng ngây người nhìn Địa Hỏa Thú bị nổ tung. Trụ Đầu đang ở bên người Lại Đầu, tay cố gắng bịt lấy vết thương trên lưng hắn, Xú Cước cũng không để ý tới vết thương trên chân mình, nâng Lại Đầu, kêu lên: " Lại Đầu! Ngươi tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"

Thanh âm của hắn rất nhẹ: " Lại Đầu, chúng ta là một đôi…ta là Xú Cước, ngươi là Lại Đầu, nếu ngươi đi rồi, Xú Cước phải làm sao bây giờ? Huynh đệ, tỉnh lại! Tỉnh lại!"

Trong cổ họng Lại Đầu rên rỉ gì đó không ngừng, hắn ói ra một ngụm máu đen, thở dài rồi bất động.

Trụ Đầu và Xú Cước hai người ngơ ngác ôm lấy thi thể Lại Đầu, không nói gì ngồi im lìm trong vũng máu.

Một thương đội hơn một ngàn người, sống sót không tới năm trăm người, hơn nữa ai cũng bị thương, không có ai được hoàn hảo không tổn hao gì. Ba mươi người trong tiểu đội Trụ Đầu chỉ còn sống sót mười tám, trong đó còn có bảy người trọng thương, đây cũng xem như là tiểu đội bị hao tổn ít nhất.

Ban Đồng ngồi ở ngay bên thi thể quái thú, mặt không còn chút máu nhìn thương đội của mình, hắn cảm thấy thà chết còn tốt hơn, thảm trạng như thế làm hắn thật sự không cách nào đối mặt.

Nạp Thiện và Mạt Bổn nhảy xuống Ngân Tiêm kỵ, chậm rãi hướng tới chỗ bụi cỏ đang phát sáng đi tới. Nạp Thiện nắm chặt Nghịch Quang kiếm trong tay, hỏi: " Có phải là bảo vật hay không?"

Mạt Bổn khoát khoát tay ra dấu cho hắn không nên nói chuyện, hai người rón rén đi lại gần. Đột nhiên Mạt Bổn nhỏ giọng kinh hô: " Trời ạ! Là sư tôn!"

Lúc này Hồng Thiêm cũng đã tới, hắn nhấc tay ra dấu, truyền âm nói: " Sư thúc đang tu luyện chữa thương, chúng ta ở bên cạnh hộ pháp, ngàn vạn lần không nên kinh nhiễu lão nhân gia."

Nạp Thiện và Mạt Bổn nghi vấn đầy bụng, nhưng không dám hỏi nhiều, hai người cầm vũ khí trong tay, hộ pháp cho Lý Cường.

Lý Cường đưa tâm thần chìm vào nguyên anh, thong thả thôi động tiểu vũ trụ, đồng thời cẩn thận chậm rãi tu bổ lại vết thương trong người. Hắn có ưu thế là nắm giữ hai công pháp tu chân của hai môn phái lớn, hơn nữa có Tử Viêm Tâm và Hỏa Tinh trợ giúp, khôi phục nhanh phi thường, chỉ một thời gian ngắn, thương thế của hắn đã chuyển tốt hơn, cũng còn thừa lực tu luyện lại Lan Uẩn chiến giáp. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lý Cường phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, Thái Hạo Toa tựa hồ trở nên rất yếu, hắn cứ mãi do dự, nhớ tới lúc ở Hắc ngục nếm khổ vì nó, rốt cuộc buông tha cho ý nghĩ tu luyện Thái Hạo Toa. Sau này hắn mới biết được, lúc này Thái Hạo Toa bởi vì hoàn toàn phát tán năng lượng chính mình nên hoàn toàn suy yếu, nếu mình tu luyện nó thì có thể là người thứ nhất tại tu chân giới tu luyện đến Xuất Khiếu sơ kỳ có được tiên khí của chính mình, đáng tiếc hắn đã bỏ qua cơ hội này.

Bởi vì có Hồng Thiêm hộ pháp trên không trung, Nạp Thiện và Mạt Bổn ở ngay bên cạnh vẫn nhìn Lý Cường, hai người ở cùng một chỗ nhỏ giọng nói chuyện, Nạp Thiện lặng lẽ nói: " Lão Mạt, sau khi rời khỏi nơi này, ngươi đi theo lão Đại tu chân, còn có ý muốn trở về nữa không?"

Mạt Bổn cười khổ nói: " Ta thầm nghĩ rời khỏi nơi này sớm một chút, ai! Thật ra ta cứ nghĩ cứ thành thật sống qua kiếp này là được, sau khi gặp sư tôn, ta vẫn muốn đi theo lão nhân gia, không dối gạt ngươi, từ khi ta biết tu chân sẽ sống lâu như vậy, trong lòng có chút sợ hãi a."

Nạp Thiện hưng phấn nói: " Hắc! Ta lại vô cùng vui vẻ, có thể trường sanh bất lão a, còn có cái gì tốt hơn nữa? Ai, lão Mạt, ngươi xem ta có còn trẻ hay không, hắc hắc, nếu về đến quê hương, còn không làm cho bọn họ hoảng sợ đó sao." Vẻ mặt hắn càng đắc ý, lại nói: " Ngươi có biết không, lão Đại nói, chỉ cần ta tu đến Nguyên Anh kỳ, con mắt bị mù này có thể hồi phục lại, thật sự suy ngẫm cũng thấy vui vẻ lắm a."

Mạt Bổn lại không nghĩ đơn giản như Nạp Thiện, hắn nói: " Có lẽ sau này sư tôn sẽ muốn yên ổn tìm một địa phương nào tiềm tu, ta sẽ hộ viện cho lão nhân gia." Hắn trầm ngâm chốc lát, lại nói: " Qua cả trăm năm, khi ngươi phát hiện ra một chuyện, bằng hữu tốt, người thân thiết ruột thịt của mình đều không còn trên nhân thế, chỉ còn lại có một mình ngươi cô độc còn sống, ngươi còn cảm thấy thú vị nữa sao?"

Nạp Thiện có chút ngẩn ngơ, nói: " Điều này ta không có nghĩ tới. Hà! Quản không được nhiều như vậy, để lúc đó rồi hãy nói."

Mạt Bổn lắc đầu, trong lòng cũng rất hâm mộ sự hào hiệp của hắn.

Kim quang trên thân Lý Cường càng lúc càng tăng mãnh liệt, Lan Uẩn chiến giáp bao phủ một tầng khí màu tím, xuất ra bảo quang chói mắt, những vết rách trên chiến giáp dần dần dung hợp, trên người hắn đột nhiên toát ra một tầng sương khói nồng đậm. Hồng Thiêm ở trên không trung liếc mắt nhìn thấy, liền hạ xuống bên mình Nạp Thiện và Mạt Bổn, kéo hai người bọn họ cấp tốc lui về phía sau, nói: " Sư thúc đã hoàn toàn khôi phục rồi, hình như lão nhân gia đang luyện kiếm, kỳ quái, sao lại như vậy chứ? Đây giống như là kiếm vụ…"

Mạt Bổn tò mò hỏi: " Cái gì là kiếm vụ? Rất lợi hại sao?"

Hồng Thiêm nói: " Loại kiếm pháp này trước kia ta có nghe nói qua, nghe nói nếu có thể đem phi kiếm luyện tới trạng thái kiếm vụ thì những phi kiếm bình thường không có khả năng đối phó, nhìn kiếm vụ của sư thúc tựa hồ vừa mới luyện thành, vẫn còn là hình thái sơ bộ, nếu có thể tiến thêm nữa thì có thể không còn gì tưởng tượng."

Nạp Thiện hỏi: " Như thế nào mà không thể tưởng tượng?"

Hồng Thiêm cười: " Ta cũng chỉ nghe nói, đợi sư thúc tỉnh lại, ngươi đi hỏi ông ấy đi, ta cũng không hiểu được rõ ràng."

Nạp Thiện vuốt cái đầu bóng lưỡng hắc hắc cười nói: " Ta nói lão ca, ngươi đúng là làm cho người ta mất hứng a, nói chuyện chỉ nói có một nửa, cố tình làm ta tức chết a."

Mạt Bổn cũng nói: " Sư huynh, ngươi đừng có nói vậy rồi thôi chứ."

Nạp Thiện phụ họa: " Đúng vậy, nói đi, dù nói sai chúng ta cũng không biết mà, hắc hắc."

Hồng Thiêm bị họ cuốn lấy đến không còn biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nói: " Loại kiếm pháp này là Chân Huyễn Hư Vi sơ bộ, sau đó chính là Dĩ Hư Ảo Chân, còn sau nữa luyện thế nào ta cũng không rõ ràng lắm."

Nạp Thiện lắc cái đầu bóng lưỡng, nhếch miệng cười nói: " Nghe không hiểu, cái gì là chân là hư cả. Ta nói lão ca, chỉ hỏi một câu thôi, kiếm vụ có phải rất lợi hại không?"

Hồng Thiêm cười nói: " Hỏi nhảm! Đương nhiên rất lợi hại, đây chính là phương pháp tu luyện cao nhất đó."

Vẻ mặt Nạp Thiện có vẻ chờ mong: " Lúc nào đó lão Đại dạy ta thì hay quá."

Hồng Thiêm nghĩ Nạp Thiện rõ ràng đang nằm mộng giữa ban ngày, hắn cười cười, thản nhiên nói một câu: " Có lẽ."

Mạt Bổn chỉ tới phía xa: " Các ngươi nhìn kìa! Đó là cái gì?"

Lý Cường đứng dậy nói: " Đó là một đám người tu chân, ngươi nhìn thấy chính là cái bóng của kiếm quang."

Nạp Thiện kinh hãi kêu lên: " Lão Đại! Huynh tỉnh rồi."

Vẻ mặt Hồng Thiêm ngưng trọng, nói: " Không biết là địch hay là bạn?"

Bình luận





Chi tiết truyện