chương 291/ 304

Lý Cường đối với con người ở thế tục giới càng ngày càng không có hứng thú, chứng kiến chuyện khiến cho kẻ khác yếm ác này, trong lòng càng khó chịu. Trong mắt hắn hiện lên một tia kim mang.

Tên kia giống như bị lọt vào điện kích cường lực, hai chân kịch liệt run rẩy, tựa như trên lưng đột nhiên đè ép mấy trăm cân vật nặng, nhìn thấy rõ ràng sẽ không chống đỡ được, đã xụi lơ xuống tới.

Lão nhân bên cạnh không có nhìn thấy kim mang trong mắt Lý Cường, chỉ nhìn thấy tên hung hăng kia đột nhiên ngã xuống, ông ta sợ đến cuống quýt lui về phía sau, sợ chọc phiền toái.

Đến lúc này thì Tề Tiểu Dung từ trong nhà lao ra, trong tay nàng cầm một cây gậy, kêu lên chói tai đánh về phía mấy người đang đánh Tề đại thúc.

Tràng diện càng thêm hỗn loạn.

Lý Cường lấy điện thoại cầm tay, bấm số gọi cho Triệu Hào phân phó vài câu.

Chỉ trong chốc lát, một người mặc cảnh phục từ mặt sau ôm lấy Tề Tiểu Dung, một người khác cướp đi cây gậy trong tay nàng, người bên cạnh một quyền đánh vào bụng Tề Tiểu Dung.

Tề đại thúc phẫn nộ tới cực điểm, hắn đánh vào trên mặt một người, hai người nhất thời máu lưu đầy mặt.

Đám người vây xem nhất thời ồn ào, có người kêu lên: " Các ngươi thật không biết xấu hổ, nhiều hán tử như vậy mà lại khi dễ một người thành thật…"

Một người mập mạp mặc cảnh phục quay đầu quát: " Là ai nói? Đứng ra…ai dám trở ngại chúng ta chấp hành công vụ!"

Đám người thoáng lui về phía sau.

Lý Cường biết những người này là địa đầu xà, là ác bá ở đây, bình thường chỉ ỷ mạnh hiếp yếu. Hắn chủ động bước tới: " Ta nói, thế nào?"

Hắn chậm rãi tiến lên, nhàn nhạt nói: " Buông bọn họ ra." Thanh âm cũng không cao, nhưng làm mọi người đều cảm thấy trái tim giống như bị một cây trùy đánh trúng, tim như chợt đình chỉ, ngay sau đó lại như ngựa hoang chạy như điên, kịch liệt nhảy lên. Cơ hồ mọi người đều cũng che ngực lui ngược về phía sau.

Tên mập mạp cầm đầu quát: " Ngươi, ngươi…ngươi là ai? Ngươi…bắt hắn lại."

Lý Cường nhẹ giọng quát: " Cút!"

Tên mập mạp chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình đánh lên người, cả người giống như bị xe đụng vào, bắn ngược về phía đám mặc cảnh phục kia.

Sức nặng của tên mập này chừng hơn một trăm cân, lập tức đè ngã năm, sáu người.

Mọi người sợ ngây người, đều cũng dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Lý Cường. Có người hét lớn: " Má ơi, yêu quái a!" Đám người vây xem đột nhiên tỉnh táo lại, kêu loạn oa oa tán đi.

Thái Lỵ Hồng giương mắt nhìn thấy Lý Cường, kinh hãi nói: " Tiểu Lý! Là tiểu Lý đã trở lại."

Đám người mặc cảnh phục kia chạy ra xa, trong đó có một tên hô: " Tiểu tử, ngươi có bản lãnh thì chờ…a nha…"

Lý Cường đưa một ngón tay, quát: " Cút!" Tên kia trên mặt đột nhiên vang lên một bạt tay, đánh cho hắn té ngã trên mặt đất.

Đám người kia sợ đến lăn bò chạy đi, hướng đầu đường mà chạy trối chết.

Thái Lỵ Hồng từ mặt đất đứng lên, kéo tay Lý Cường, khóc nói: " Tiểu Lý, bọn họ muốn cướp nhà của ta…"

Tề đại thúc nói: " Vào nhà rồi hãy nói." Hắn xoay người nâng Tề Tiểu Dung dậy, tập tễnh hướng trong nhà đi đến.

Lý Cường nhìn Thái Lỵ Hồng nói: " Thái a di, không cần lo lắng, vào nhà nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra."

Cửa hàng bị đánh vỡ thành một mảnh lang tạ, những quầy kệ đựng điểm tâm cũng bị đập bể trên mặt đất, quầy cũng ngã vào vách tường, trên mặt đất đều là cao điểm bị dập nát.

Thái Lỵ Hồng lăng lăng nhìn mặt đất, nghẹn ngào nói: " Địa sản phòng muốn mạnh mẽ thu mua nhà của chúng ta, ai, chúng ta không đáp ứng, bọn họ liền kêu tới một đám lưu manh, giả mạo nhân viên chấp pháp đuổi chúng ta đi."

Lý Cường hỏi: " Các ngươi tại sao không báo cảnh?"

Tề Tiểu Dung tức giận nói: " Báo cảnh? Chúng ta có báo cảnh, nhưng không ai để ý tới!"

Lý Cường rất thưởng thức tính quả cảm mạnh mẽ của Tề Tiểu Dung, một tiểu cô nương dám dùng gậy đánh nhau với lưu manh, đích xác cũng phải có đủ dũng khí.

Lý Cường gật đầu nói: " Đúng vậy, các ngươi chỉ là dân chúng vô quyền vô thế, cho nên sẽ bị người khi dễ…" Trong lòng hắn mặc dù rất khó chịu, nhưng lại hiểu rành mạch, tại thế giới con người, đây là chuyện bình thường nhất.

Tề đại thúc dùng khăn lau vết máu trên mặt, ầm ừ nói: " Chọc nóng nảy…ta liều mạng với bọn họ…"

Thái Lỵ Hồng nhịn không được khóc ròng nói: " Ba của con nó, ông liều mạng…chúng ta làm sao bây giờ? Ô ô."

Lý Cường nói: " Các người không cần lo lắng, hết thảy để ta giải quyết."

Tề Tiểu Dung đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc Lý Cường rời đi khỏi nhà, nàng tình nguyện tin tưởng Lý Cường nói, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Thái Lỵ Hồng nói: " Ngươi chỉ có một người, cho dù bản lãnh có lớn hơn, cũng tranh không lại bọn họ đâu." Bà cũng nhìn ra Lý Cường bất phàm, nhưng vẫn còn cảm thấy Lý Cường đấu không lại thương nhân giàu có.

Lúc này, từ ngoài cửa lặng yên tiến đến hơn mười người.

Lý Cường nói: " Triệu Hào, ngươi phái người đi điều tra một chút, là phòng địa sản nào muốn mạnh mẽ thu mua nơi này, mặt khác để cho Triệu Trì đưa người lại đây, ta phỏng chừng sẽ có cảnh sát nhúng tay."

Hắn suy nghĩ một chút còn nói: " Nạp Thiện ở nơi nào? Gọi hắn lại đây."

Mười mấy đại hán cường tráng cung kính thi lễ, không vang một tiếng đứng ở một bên. Tề Tiểu Dung một nhà ngơ ngác nhìn, bọn họ thật đang suy nghĩ người này đến tột cùng là ai.

Triệu Hào phân phó thuộc hạ, lập tức có người đi liên lạc.

Lý Cường nói: " Triệu Hào, phái người đưa bọn họ đến khách sạn ở, ta ở chỗ này đợi những người đó tới."

Trong lòng Triệu Hào thầm giật mình, không biết là ai chọc cho sư tôn tức giận như thế, hắn vội vàng khuyên nhủ: " Sư tôn, bỏ đi, chúng ta mang bọn họ đi, nơi này cũng không có gì đáng giá, đến chỗ khác mở lại là được…ách, dạ, sư tôn."

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lý Cường đảo qua, Triệu Hào sợ đến vội vàng đổi lời, không dám nói gì nữa.

Triệu Hào phân phó: " Hai người các ngươi, phụ trách an toàn của ba người bọn họ, để cho họ trụ ở Danh sĩ đại tửu lâu."

Hai đại hán tiến lên một bước, nói: " Dạ!" rồi xoay người nhìn gia đình Thái Lỵ Hồng nói: " Xin đi theo chúng ta."

Lý Cường hiểu được ý tứ của Triệu Hào, hắn không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa cùng tranh đấu với con người ở thế tục giới cũng không có ý nghĩa. Hắn suy nghĩ một chút, tự mình cười nói: " Bỏ đi, chúng ta tất cả rời đi nơi này, ta cũng không cần sinh tức giận với bọn họ." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Từ khi bị vây ở trung ương Huyễn Tinh Thần Trận, Lý Cường cảm giác được tâm tình của mình trở nên có chút cổ quái, đôi khi lại không khống chế được tâm tình ba động. Hắn âm thầm suy tư, có lẽ đã bị cấm chế nào đó quấy nhiễu, mới có thể biến thành như vậy.

Không đợi Lý Cường rời đi, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân ồn ào.

Triệu Hào khẽ thở dài, nghĩ thầm: những người này thật sự là muốn chết, sư tôn đã muốn bỏ qua, không ngờ bọn họ lại chạy tới nhanh như vậy.

Cũng quả nhiên, Lý Cường dừng chân lại, nói: " Xem bọn hắn định như thế nào?"

Triệu Hào tự mình bưng một cái ghế đặt ở giữa phòng, nói: " Sư tôn mời ngồi."

Lý Cường gật đầu ngồi xuống, đám đại hán kia lập tức đứng ngay sau lưng Lý Cường.

Từ ngoài cửa xông tới một đám người, trong tay đều cầm vũ khí, trong đó một người quát: " Tất cả giơ tay lên!"

Lý Cường nhất thời nổi giận, hắn cười lạnh nói: " Thật chán ghét! Nếu các ngươi kiêu ngạo như thế, vậy cho các ngươi đi một địa phương tốt, chậm rãi mà chơi đi.

Hắn vung chỉ bắn ra, một chút kim quang nhanh chóng mở rộng, trong phút chốc, đám người vừa trùng tới đều cũng biến mất không thấy nữa.

Bình luận





Chi tiết truyện