chương 252/ 304

Thiên Chân Thượng Nhân sắc mặt kịch biến, làm cho người ở đây sợ hãi bất an, ở giới này còn có cái gì có khả năng làm cho Cổ tiên nhân như Thiên Chân Thượng Nhân sợ hãi như vậy?

Sắc mặt Thiên Chân Thượng Nhân trắng xanh liên tục, một lát sau, hắn đột nhiên cười rộ lên: " Hay! Tiểu tử này so với ta còn được hơn, lúc đầu ta chỉ bất quá...ân, không nghĩ tới hắn dám đem hủy đi nhà của Vụ Tinh Hàn Nữ, ta...ta..."

Kiền Thiện Dong mấy người nghe vậy đều ngây người, Xích Minh khó tin hỏi: " Hủy diệt...nhà?" Hắn nhìn Cực Huyền Băng Nhãn do huyền băng cấu tạo thành tinh cầu, như thế nào đều không thể giải thích. Hắn biết chỉ bằng thực lực của Lý Cường, căn bản không có khả năng hủy diệt khỏa tinh cầu này, dù cho là tất cả mọi người cùng ra tay, kể cả Thiên Chân Thượng Nhân trong đó, cũng chưa chắc có thể làm được.

Thiên Chân Thượng Nhân vẻ mặt đau khổ, phóng xuất thần thức cẩn thận xem xét, hắn còn muốn xác định lại một chút, vừa rồi chỉ thuần túy là một loại cảm ứng trực giác.

Nhìn thật kỹ, hắn cảm thấy đại sự không hay. Thiên Chân Thượng Nhân cũng là người thần thông quảng đại, thần thức hắn rất nhanh tham nhập huyền băng tầng, ước chừng không tới vài phút, hắn liền thu hồi thần thức, huy động ống tay áo rách nát, đem tất cả những người có mặt nhanh chóng bay lên tới trời cao.

Sắc mặt Thiên Chân Thượng Nhân càng thêm khó nhìn: " Tiểu tử không biết dùng biện pháp gì, không ngờ cũng làm cho Ấm Lung Huyền Khí nổ bạo...ta...hắn...tiểu tử này là người có gan lớn nhất mà ta nhìn thấy qua."

Kiền Thiện Dong há mồm cứng lưỡi nói: " Hắn...cái...kia..làm sao có thể phá hủy Ấm Lung Huyền Khí? Đó là huyền khí lạnh vô cùng...không có khả năng..."

Thiên Chân Thượng Nhân liếc hắn, nói: " Kiến văn kém cỏi! Hắn chỉ cần đánh ra thần linh huyền cực dương, chỉ cần một chút thôi là đủ làm cho Ấm Lung Huyền Khí đại bộc phát! Huyền khí tại hạch tâm không cách nào khống chế cũng không cách cấm chế...hừ, Vụ Tinh lần này ăn khổ nhiều rồi."

Đại địa của Cực Huyền Băng Nhãn bắt đầu rung động lên, mặt đất huyền băng đằng khởi sương trắng nồng đậm, ở không trung có thể dễ dàng nhìn thấy, núi băng cao ngất bắt đầu đều sụp đổ, trong băng động phun ra sương trắng trực trùng mà lên, tiếng oanh minh vang vọng phía chân trời.

Thiên Chân Thượng Nhân trên mặt lộ ra vẻ tươi cười quái dị, trong ánh mắt tựa hồ tiết xuất ra ý vị thưởng thức. Kiền Thiện Dong quan tâm nói: " Không biết bọn họ có thể trốn ra không?"

Thiên Chân cười nói: " Hắc hắc, trốn không thoát đâu...có thể hủy diệt đại tinh cầu như vậy, oa nha, nhưng lại là hang ổ của Vụ Tinh, nói vậy bọn họ thật là quá sức..."

Xích Minh nói: " Trốn không thoát thì sợ cái gì, đại ca ta là thân bất tử, nhiều nhất là bị thương, hắn có linh đan diệu dược."

Hiên Long lắc đầu nói: " Bất tử thân? Nói một chút mà thôi, ở giới này không có khả năng có một bất tử thân chính thức."

Thiên Chân Thượng Nhân nói: " Ân, bất tử thân đích xác chỉ là nói một chút thôi, nhưng với tu vi của hắn, muốn chết đã quá khó khăn...chúng ta chuẩn bị tiếp ứng, ha ha, ta nhận thấy được tiểu tử kia đang dùng thần linh huyền phá vỡ băng tầng, oa nha nha, sảng a, Cực Huyền Băng Nhãn này đừng nghĩ bảo vệ được! Chúng ta tiếp ứng người xong lập tức bỏ chạy, bị cỗ Ấm Lung Huyền Khí nhiễm trúng khó chịu lắm."

Kiền Thiện Dong hỏi: " Chúng ta làm sao tiếp ứng?"

Thiên Chân Thượng Nhân tính toán một hồi, nói: " Mấy người các ngươi đi trước, ở phía trước bố trí vài đạo cấm chế...yên tâm đi, cấm chế của các ngươi không đỡ được ta đâu, ta ở chỗ này chờ. Hừ, ta thật thương cảm a, một khớp xương già của ta vẫn còn phải làm công việc nặng nề như vậy..."

Kiền Thiện Dong không nói hai lời, mang theo Hiên Long, Đại Nam Phong Ngự và Xích Minh quay đầu đi. Thiên Chân Thượng Nhân một khi bắt đầu than oán, sẽ làm người ta nhịn không được mà nổi điên.

Lý Cường dùng cấm chế phá vỡ huyền băng tầng, cấp tốc hướng ra phía ngoài phi hành, phía sau liên tục sụp đổ từng bước không ngừng.

Mạc Hoài Viễn bắt đầu nghi hoặc, hắn vận công quát to: " Kỳ lão đệ, mặt sau chuyện gì xảy ra? Ta xem tình hình không đúng!"

Kỳ Quân Sát cũng vận công rống to: " Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, hình như cả hạch tâm đều cũng bạo!" Tiếng oanh minh liên tục không ngừng khiến cho bọn họ không thể không vận công rống to nói chuyện.

Lý Cường cũng nghe thấy được, trong lòng hắn cảm thấy kinh ngạc: " Mình không có làm cái gì a, hạch tâm làm sao lại nổ mạnh?" Nhưng bất quá điều này cũng nhắc nhở hắn phải dùng tốc độ nhanh hơn đi ra ngoài, mặc kệ nổ mạnh hay không nổ mạnh, bị giam trong huyền băng tầng thì không có gì tốt. Hắn vừa suy nghĩ phương pháp cấm chế lợi hại hơn, vừa tiếp tục sử dụng đại cấm chế phá vỡ huyền băng.

Tốc độ ba người Lý Cường chạy trốn đã xem như cực nhanh, nhưng huyền băng tầng sụp đổ phía sau cũng không chậm, chỉ khựng một tích tắc sẽ bị đuổi theo, hơn nữa có thể rất rõ ràng nhìn ra, tốc độ sụp đổ càng lúc càng nhanh, nếu bị Ấm Lung Huyền Khí khuếch tán phía mặt sau đuổi theo, bọn họ không chết cũng phải lột da.

Cũng may Lý Cường dựa vào Độ Ly Thần Đan vừa mới bước vào cảnh giới Thất Tinh Thiên, cũng có năng lực sử dụng cấm chế đại uy lực, nếu không bọn họ không có khả năng thoát được so với tốc độ nổ quá nhanh.

Lý Cường mặc kệ có bị tẩu hỏa tự bạo hay không, trực giác của hắn cảm thấy, nếu rơi vào trong Ấm Lung Huyền Khí, hậu quả so với tự bạo còn muốn thảm. Hắn điên cuồng kháp động thần linh huyền, với trạng thái bây giờ của hắn, bất luận phía trước có cái gì trở ngại, hắn đều cũng tự tin có thể tê toái nó, thật có thể nói gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, huyền băng tầng căn bản không lọt vào mắt hắn nữa.

Lý Cường quát to: " Đại ca, sư tôn, giúp ta!"

Kỳ Quân Sát quát: " Đồ nhi ngoan, nói mau! Làm sao giúp?"

Lý Cường hét lớn: " Hướng mặt sau bố cấm chế, ngăn cản áp lực vọt tới, ta phải có thời gian!"

Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn đồng thời ăn ý dùng tiên kiếm nối kết ba người cùng một chỗ. Mạc Hoài Viễn quát: " Lão đệ, ngươi bố một tầng, ta lại bố một tầng, xuất ra cấm chế đắc ý nhất, đừng làm cho huynh đệ chê cười hai lão bất tử chúng ta!"

Kỳ Quân Sát cười to nói: " Ha ha, hắn nhất định sẽ thừa cơ hội cười nhạo lão nhân gia ta, oa nha, ta tuyệt không để cho đồ nhi ngoan có cơ hội này, xem ta đây!" Từ trên người hắn bay ra vô số hình tròn màu lam nhạt biển trong suốt, lập tức bám vào vách băng phía sau. Kỳ Quân Sát kháp động tiên linh huyền, biển hình tròn gì đó lập tức bành trướng ra, đem thông đạo phía sau bít lại. Cơ hồ đồng thời, huyền khí cũng đã trùng tới rồi.

Mạc Hoài Viễn ngay sau đó bố trí đạo cấm chế thứ hai.

Kỳ Quân Sát đột nhiên kêu lên quái dị: " Không có thiên lý a! Cấm chế của ta không ngờ không có chút tác dụng, ta..."

Theo tiếng kêu của hắn, Mạc Hoài Viễn cũng đã bố trí xong đạo cấm chế thứ hai, nhưng đồng dạng cũng không biện pháp ngăn cách. Hắn hiểu được, sụp đổ không chỉ một băng động này, mà là toàn bộ sụp đổ, hai người bọn họ vô luận là dùng dạng cấm chế gì đều chỉ uổng phí, bởi vì bọn họ phát ra cấm chế không có khả năng ngăn cản cả huyền băng tầng hỏng mất.

Kỳ Quân Sát cũng xem hiểu được, hắn ngại ngùng lại rống lớn lên, lặng lẽ truyền âm cấp Lý Cường: " Đồ nhi ngoan, cấm chế không có một chút tác dụng, xem bộ dáng chúng ta phải liều mạng chạy thoát."

Lý Cường biết đại sự không hay, bằng thực lực của hai người Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn, không ngờ lại nói cấm chế không có tác dụng nào, điều này nói rõ, Ấm Lung Huyền Khí của hạch tâm thật sự nổ mạnh, nếu không không có khả năng làm cho hai Tán tiên không còn cách nào nữa.

Lý Cường không khỏi thấy da đầu tê dại, nhưng đồng thời cảnh giới Cực Động Chi Tâm lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng kích thích. Hắn còn có một thần linh huyền không có dám dùng, đó là một thần linh huyền tuyệt thủ trong Bối Dã Thiên Kinh ghi lại, chiêu này tên là Phá Phàm Tuyệt ấn huyền, Lý Cường có ấn tượng rất sâu.

Căn cứ Bối Dã Thiên Kinh ghi lại, ấn huyền này chỉ dùng để phát quật tiềm lực bản thân, là đại thần thông chỉ dùng để giải trừ hết thảy trói buộc, hơn nữa một chiêu thần linh huyền Phá Phàm Tuyệt này dị thường phức tạp, tổng cộng có ba trăm sáu mươi ấn thủ, chỉ cần sai một tay là sẽ mất đi công hiệu. Lý Cường đối với thủ huyền này không biết có bao nhiêu thần thông pháp lực, trong lòng vẫn không có tìm hiểu.

Dần dần, tốc độ sụp đổ của huyền băng tầng phía sau mắt thấy đã sắp đuổi kịp ba người Lý Cường, Mạc Hoài Viễn truyền âm cho Kỳ Quân Sát: " A a, Kỳ lão đệ, xem ra chúng ta không chạy thoát kiếp nạn, đợi một lát nếu Ấm Lung Huyền Khí đuổi theo, ngươi đi theo hắn, ta ở lại trì trệ tốc độ sụp đổ một chút, sau này tiểu huynh đệ này của ta phải nhờ ngươi chiếu cố rồi..." Nhìn huyền khí tới gần, Mạc Hoài Viễn nổi lên ý nghĩ liều chết.

Con mắt Kỳ Quân Sát trừng lên, truyền âm nói: " Muốn ngăn cũng là để ta tới! Hừ, tốt xấu ta cũng là sư tôn của hắn..."

Lý Cường vừa vặn chấm dứt hơn mười thủ huyền, hắn hơi chút thả ra thần thức tìm kiếm về phía sau, hắn biết mình đang bay ra khỏi huyền băng tầng thì không có cách nào khác nhanh hơn huyền khí phía sau, hắn quyết định dùng Phá Phàm Tuyệt đến thử một lần, mặc kệ hiệu quả thế nào, thì so với trơ mắt bị huyền khí đuổi theo còn tốt hơn nhiều. Hắn quát to: " Đại ca, sư tôn, các người chuẩn bị cho tốt, xem lão tử xuất tuyệt chiêu!" Hắn tràn ngập tự tin, tựa hồ không quan tâm tới huyền khí phía sau.

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát đối với việc Lý Cường xuất ra cao chiêu bất tận cũng không kỳ lạ nữa, hai người liếc nhau không khỏi nhịn được lộ ra một tia mỉm cười. Kỳ Quân Sát truyền âm nói: " Bỏ đi lão ca, ba người chúng ta chỉ cần có một người ra không được, thì hai người kia cũng sẽ bị kéo vào thôi."

Mạc Hoài Viễn không khỏi thở dài trong lòng, hắn biết Kỳ Quân Sát nói không sai, bất luận là ai bị lạc vào trong huyền khí, hai người khác cũng sẽ quay đầu lại liều mạng đi cứu, với tính tình của Kỳ Quân Sát và Lý Cường, tuyệt đối sẽ không nhìn mình bị cuốn đi vào. Mạc Hoài Viễn trong lòng thật sự không muốn ba người đều hãm đi vào, hắn truyền âm nói: " Cũng được, ai bảo ta nhận thức hai người các ngươi, chúng ta cùng sống cùng chết đi."

Vừa rồi hơn mười thủ cấm chế đánh vỡ một băng phùng thật lớn phía trước, Lý Cường không kịp lo lắng nhiều, hắn cấp tốc kháp động thần linh huyền, phát động Phá Phàm Tuyệt đại thần thông. Nhưng phải liên tục kháp động ba trăm sáu mươi ấn huyền, trong đó không thể sai lầm một ấn. Toàn bộ tinh thần của Lý Cường chăm chú đắm chìm trong những ấn huyền khó khăn phức tạp, thủ huyền vũ động nhanh như điện chớp. Thời gian đã không còn nhiều lắm, huyền băng tầng bị cấm chế phá vỡ đã sắp đạt tới cuối.

Từ ấn huyền đầu tiên thẳng đến thủ huyền một trăm hai mươi, tổng cộng có ba đoạn. Đoạn ấn huyền thứ nhất phi thường thuận lợi hoàn thành, Lý Cường cảm thấy thần dịch lực cả người điên cuồng tứ tán bay ra. Kỳ Quân Sát phát hiện Diễn Chú Thần Giáp của Lý Cường hiện ra thần chú văn tự rõ ràng, hóa thành vô số thải điều vờn quanh trong người, hắn kinh ngạc truyền âm nói: " Lão ca, đó là thứ gì vậy?"

Mạc Hoài Viễn cũng xem không hiểu, hắn truyền âm nói: " Ngàn vạn lần đừng làm cho hắn phân tâm, đây tựa hồ như là một loại cổ cấm chế, ta xem không rõ, cẩn thận một chút, chúng ta phải nắm chặc hắn, vô luận thế nào cũng không thể bị hất ra ngoài!"

Đoạn ấn huyền thứ hai bắt đầu, Lý Cường vẫn như cũ có khả năng ứng phó tự nhiên.

Lại một trăm hai mươi thủ huyền đánh ra, huyền băng tầng vón không kiên cố đã phát ra tiếng chói tai bén nhọn, phảng phất cả băng tầng cũng đều vỡ vụn. Mạc Hoài Viễn, Kỳ Quân Sát hai người nhìn thấy trợn mắt cứng lưỡi, loại thủ đoạn kinh khủng này bọn họ căn bản không có gặp qua.

Ngay sau đó, Lý Cường bắt đầu đoạn ấn huyền thứ ba. Lần này thì không nhẹ nhàng nữa, mỗi một ấn huyền đều lấy đi đại lượng thần dịch lực của hắn, tốc độ của hắn từ từ thong thả xuống.

Mỗi một ấn huyền kháp xong, đều có một viên kim tinh sáng ngời bay ra, theo thủ huyền bay múa, tiếng sét đánh vang lên liên tiếp, dần dần, kim tinh theo tiếng sét đánh ẩn nhập vào trong vách huyền băng.

Mắt nhìn thấy đã sắp tới cuối huyền băng tầng, Lý Cường còn có hơn mười thủ huyền chưa hoàn thành. Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát mắt thấy không ổn, hai người đồng thời bắn ra tiên kiếm. Bọn họ biết rõ làm như vậy sẽ hủy diệt tiên kiếm của mình, nhưng không chút do dự vì Lý Cường mở đường.

Mạc Hoài Viễn quát: " Ta trước! Ngươi sau!" Tiên kiếm của hắn đã tiến vào vách huyền băng, vốn không kịp cắn nát huyền băng, tiên linh huyền trong tay đã bắn ra ngoài. Liên tiếp chuỗi xuyến bạo liệt, đem băng tầng ngăn cản phía trước nổ tung một đại động thật sâu, tiên kiếm của hắn cũng vì vậy mà hoàn toàn bị hủy.

Tiên kiếm bình thường đều cùng tính mạng của chủ nhân tương quan, tiên kiếm bị tạc hủy thì đồng thời Mạc Hoài Viễn cũng đã bị thương nặng, hắn nhất thời kiệt sức, thiếu chút nữa rơi xuống ra ngoài, may mắn Kỳ Quân Sát nhanh tay, liền chụp lấy hắn. Không đợi Kỳ Quân Sát nổ tung tiên kiếm của mình, đoạn ấn huyền thứ ba của Lý Cường rốt cuộc hoàn thành.

Bởi vì Mạc Hoài Viễn liều mạng phá vỡ thông đạo tranh thủ được thời gian, Lý Cường mới bất đắc dĩ hoàn thành mười thủ linh huyền cuối cùng.

Trên thân Lý Cường hiện lên quang hoa chói mắt, hắn cuồng kêu lên: " Nắm chặc lấy ta! Ngàn vạn lần đừng buông ra!" Huyền băng chung quanh phảng phất như đậu hũ bị chùy sắt tạp trúng, ầm ầm nghiền nát bể tan tành. Lý Cường giống như hỏa tiễn khởi động, cuồng bắn về phía trước, đụng vào vật gì cũng đều hóa thành sương khói, hơn mười đạo thất thải quang hoa vờn quanh hắn. Kỳ Quân Sát gắt gao nắm được đầu vai Lý Cường, trừng lớn hai mắt, trong miệng oa lý oa lạp cũng không biết đang cuồng hô cái gì.

Thần thức của Thiên Chân Thượng Nhân một lần lại một lần đảo qua mặt ngoài của huyền băng tầng, hắn đang đợi Lý Cường xuất hiện. Kiền Thiện Dong mấy người đã bay đến địa phương rất xa, bắt đầu bố trí một tầng cấm chế.

Đột nhiên Thiên Chân Thượng Nhân cảm thấy không đúng, lưu quang chợt lóe, hắn bay đến trên bầu trời một tòa núi băng đang sụp đổ, thì thào lẩm bẩm: " Kỳ quái, tiểu tử kia làm sao lại biết thần thông này, hình như là Phá Phàm Tuyệt...oa nha, là ai truyền cho hắn loại thần linh huyền này a..."

Thiên Chân Thượng Nhân cũng không đợi được nữa, cấp tốc hướng trời cao bay đi. Uy lực của Phá Phàm Tuyệt hắn thập phần rõ ràng, mặc dù hắn không biết thủ huyền này, nhưng hắn từng kiến thức qua sự lợi hại của nó, bị Phá Phàm Tuyệt đánh trúng ngay cả hắn cũng ăn không tiêu, hắn làm sao mất mặt như vậy được. Không đợi hắn bay xa, núi băng phía dưới liền bạo mở.

Đại lượng vụ khí màu trắng phún bạc ra, cả huyền băng tầng cũng kịch liệt chấn chiến sụp đổ xuống tới, từ trong sương trắng truyền đến tiếng huýt gió điên cuồng, một vòng quang mang màu vàng chói mắt từ trong vụ khí nhảy ra, nương theo một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số đạo thất thải quang hoa vờn quanh đoàn kim quang nọ, cấp tốc hướng trời cao bay lên.

Ngay sau đó, khỏa huyền băng tinh cầu do Ấm Lung Huyền Khí làm hạch tâm tạc mở.

Trong phút chốc, tất cả những người có thể chứng kiến khỏa tinh cầu này đều bị rung động, đó là một loại đại nổ mạnh hủy thiên diệt địa, làm kẻ khác phát ra từ nội tâm cảm giác nhỏ bé và yếu ớt.

Một vòng quang hoa màu trắng nhạt trong nháy mắt khuếch tán, Ấm Lung Huyền Khí từ trong hạch tâm bay ra giống như viên đạn, ở không trung xuất ra vô số quang mang chói mắt màu lam nhạt.

Ba người Lý Cường có Phá Phàm Tuyệt bảo vệ, tất cả Ấm Lung Huyền Khí bắn tới bên người đều bị bắn mở. Trong phút chốc bay ra khỏi huyền băng tầng, Lý Cường hưng phấn tới cơ hồ nổi giận, hắn rốt cuộc đã dựa vào chính bản lãnh của mình mà trốn thoát, trong lòng cực độ mừng như điên đều được hắn phát tiết trong tiếng huýt gió.

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát cảm thấy áp lực cả người đột nhiên giảm bớt, tiếng nổ mạnh điếc tai nhức óc đột nhiên tiêu mất, chỉ có tiếng huýt gió thật dài của Lý Cường còn vang lên. Hai người vui mừng nhìn nhau cười, Kỳ Quân Sát đột nhiên nói: " Ha ha, như vậy chuyển thế mới tốt, đồ đệ so với sư tôn còn lợi hại hơn, đợi sau khi chuyển thế, lão nhân gia ta trong lòng cũng được thoải mái một chút, ha ha."

Mạc Hoài Viễn mỉm cười, hắn bị thương rất nặng, không có hơn mười năm tu luyện thì đừng nghĩ khôi phục lại được, có thể chuyển thế hay không hắn không có một chút nắm chắc.

Thiên Chân Thượng Nhân theo đuôi Lý Cường bay lên hướng bầu trời, hắn hét lớn: " Tiểu tử kia, đi theo ta!"

Lý Cường liếc mắt nhìn thấy Thiên Chân Thượng Nhân, không khỏi kinh ngạc nói: " Di? Thiên Chân?"

Thiên Chân Thượng Nhân kêu lên: " Mau đi theo ta, huyền khí lập tức sẽ nội súc..."

Lý Cường biết Thiên Chân rất lợi hại, nghe vậy không chút do dự đi theo sát hắn bỏ chạy ra xa.

Vô số mảnh vỡ huyền băng bay vụt đi ra, liên tục đánh sâu không ngừng vào Lý Cường và Thiên Chân Thượng Nhân. Đột nhiên có một khối huyền băng từ mặt sau đánh tới, Kỳ Quân Sát không khỏi la hoảng lên, đó là một khối huyền băng cỡ chừng ngọn núi lớn. Thiên Chân Thượng Nhân quát: " Đừng lộn xộn!" Hắn vung ống tay áo rách nát lên, bọc ba người hóa thành lưu quang cực nhanh thoát đi.

Thiên Chân Thượng Nhân mang theo ba người Lý Cường xuất hiện ở phía sau mấy người Kiền Thiện Dong, hắn hưng phấn kêu lên: " Các ngươi còn chờ ở chỗ này làm chi? Chạy a!"

Nơi này không thích hợp thuấn di, ước chừng chỉ có Thiên Chân Thượng Nhân và Vụ Tinh Thượng Nhân những Cổ tiên nhân như vậy mới dám tùy tiện thuấn di, những người khác cho dù có tu vi của La Thiên Thượng Tiên cũng không dám chạy loạn. Ở nơi này khắp nơi đều là cấm chế cổ quái, còn có rất nhiều nguy hiểm không xác định, cho nên Thiên Chân Thượng Nhân gọi mọi người chạy mau chính là có ý tứ này. Hắn mặc dù có thể mang theo mọi người cùng nhau thuấn di, nhưng tính nguy hiểm gia tăng thật to, hắn không muốn mạo hiểm như vậy.

Lúc này người đã nhiều hơn, Thiên Chân Thượng Nhân đang ở phía trước, Lý Cường mang theo Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, Kiền Thiện Dong, Hiên Long, Đại Nam Phong Ngự và Xích Minh ở phía sau, tổng cộng là tám người, thật sự là người đông thế mạnh. Bình thường tiên nhân rất ít tụ tập cùng một chỗ, giống như bọn họ thành nhóm kết đội xuất hiện, ở giới này là phi thường hiếm thấy.

Ước chừng bay khoảng mười phút, Thiên Chân Thượng Nhân nói: " Được rồi, mọi người dừng lại xem náo nhiệt đi, oa ha ha, ta thật sự nghĩ không ra vẻ mặt Hàn Nữ khi nhìn thấy hang ổ của nàng bị tạc hủy, a...ha ha, nhất định rất vui vẻ, ô ô, ta quá sung sướng..." Hắn ở trên không trung không ngừng chạy tới chạy lui, hưng phấn đến làm cho mọi người cảm thấy không thể tư nghị, Cổ tiên nhân chẳng lẽ có đức hạnh như thế này?

Tinh cầu bạo liệt ra tựa hồ như đình chỉ sự khuếch trương, theo một đoàn suối chảy màu đen xuất hiện, tất cả thanh âm đều cũng tiêu mất, không trung tĩnh mật an bình. Thiên Chân Thượng Nhân chỉ ngón tay, nói: " Mau nhìn, co rút lại rồi!" Mắt thấy suối chảy màu đen kia cấp tốc xoay tròn, huyền băng bay vụt ra ngoài đột nhiên đình chỉ lực đánh ra ngoài, toàn bộ dừng lại không trung. Lý Cường kinh ngạc nói: " Di, bị hấp đi trở về!"

Thiên Chân Thượng Nhân dương dương đắc ý nói: " Đúng vậy, bởi vì Ấm Lung Huyền Khí bị kích bạo, khoách triển khai tới lực lượng đem tinh cầu bạo khai, ha ha, bất quá, đặc điểm của Ấm Lung Huyền Khí chính là co rút lại, cho nên lúc tới cực hạn, Ấm Lung Huyền Khí sẽ một lần nữa tụ tập co rút lại, ha ha, rất nhanh sẽ hình thành một huyền băng tinh cầu mới, chỉ là nhà của Hàn Nữ bị hủy rớt, thế nào? Rất thần kỳ phải không." Hắn có vẻ hưng phấn kỳ lạ.

Mọi người rõ ràng cảm giác được có một cỗ hấp lực thật lớn nắm mọi người hút về phía tinh cầu, cũng may là điểm hấp lực này không làm khó được những đại cao thủ này, hơi chút lực lượng bình hành là đã thoát khỏi.

Lý Cường lúc này mới phát giác được Mạc Hoài Viễn không đúng, vội vàng hỏi: " Mạc đại ca, ngươi như thế nào...úc, ta hiểu được rồi." Hắn lập tức móc ra một viên Khô Thanh Thần Đan, dùng thần dịch lực niết vỡ, đồng thời tay kháp động một ấn huyền, đem Khô Thanh Thần Đan đánh vào trong cơ thể Mạc Hoài Viễn.

Mạc Hoài Viễn là Tán tiên, không có thân thể, cho nên biện pháp y trì của Lý Cường cực kỳ hữu hiệu, hơn nữa hắn dùng Khô Thanh Thần Đan lại là linh dược hiếm thấy, Mạc Hoài Viễn chỉ một chút đã hưởng được chỗ tốt trong, hắn lập tức nhắm mắt tu luyện.

Lý Cường cười nói: " Sư tôn, ngài chiếu cố Mạc đại ca."

Thiên Chân Thượng Nhân kinh ngạc kêu lên: " Tiểu tử kia là sư tôn ngươi? Oa nha nha, thực lực của ngươi có thể làm tổ sư gia của hắn, ha ha."

Kỳ Quân Sát bị Thiên Chân Thượng Nhân nói đến vẻ mặt đỏ bừng, hắn nháy nháy mắt, tức giận nói: " Ta là sư tôn của hắn thì mắc mớ gì tới ngươi! Ngươi có bản lãnh...cũng tìm một người lợi hại hơn ngươi đến làm đồ đệ!" Nếu luận về cách nói chuyện không buông tha người, Kỳ Quân Sát và Lý Cường không ai so sánh được, hai thầy trò này chính là một đôi oan gia đấu võ mồm.

Thiên Chân Thượng Nhân bị câu nói của Kỳ Quân Sát làm cho á khẩu chết khiếp, hắn ngẫm lại cũng đúng, tìm một người kém hơn mình làm đồ đệ rất dễ dàng, còn tìm một người lợi hại hơn mình làm đồ đệ, quả thật chính là không có khả năng. Như vậy vừa nghĩ, hắn cũng không lời để nói, chỉ là không ngừng phát ra tiếng cười khó nghe, con ngươi loạn chuyển, không biết suy nghĩ cái gì.

Kiền Thiện Dong nhưng thật ra bội phục Kỳ Quân Sát, một Tán tiên mà dám cùng một Cổ tiên nhân như Thiên Chân Thượng Nhân nói như thế, đích thật là có can đảm. Hắn nói với Lý Cường: " Lão đệ, nếu đã cứu ra sư tôn và đại ca ngươi, chúng ta sẽ đi Cổ Thần Tàng, nơi đó sợ rằng càng thêm náo nhiệt."

Thiên Chân Thượng Nhân phi nhảy lên trên đầu mọi người, lớn tiếng nói: " Đúng! Đúng! Chúng ta đi Cổ Thần Tàng, a nha, đây là cơ hội mở ra lần cuối cùng, ta đã có tin tức, cao thủ có thể đi đều cũng đi, giấc mộng của ta cũng ở bên trong đó, lần này ta nhất định sẽ nắm chặt cơ hội mới được."

Lý Cường cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn đối với Cổ Thần Tàng cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là hứng thú với việc Cô Tinh bị hãm ở bên trong. Hắn nói: " Thiên Chân, cảm ơn ngươi lại đây cứu ta, chúng ta xem như hòa nhau, Cổ Thần Tàng có đi hay không ta không sao cả, bất quá ta cần tìm Cô Tinh đại nhân, có cơ hội cũng phải kiến thức những đại nhân vật này." Lời của hắn cũng hàm chứa ý vị trào phúng. Text được lấy tại Truyện FULL

Trong lòng Hiên Long hiểu được, Lý Cường chính thức muốn chính là Cô Tinh thao khống Nghịch Thiên Bảo Kính, còn những việc khác là không quan tâm. Nhưng trong lòng hắn có một chút nghi hoặc, Lý Cường khi nhìn thấy Cổ Thần Tàng chính thức thật sự không động tâm hay sao? Lần này ngay cả Thanh Đế đều cũng xuất động, nhưng lại có rất nhiều nhân vật lợi hại cho tới bây giờ chưa từng thấy bóng dáng xuất hiện, lần này Cổ Thần Tàng mở ra sợ rằng sẽ rất náo nhiệt.

Xích Minh cười hì hì bay đến bên người Kỳ Quân Sát, nghiêng đầu nói: " Hắc hắc, chúng ta lại thấy mặt, Xích Minh ma tôn ta gọi ngươi một tiếng lão đệ thế nào? Thời gian ta tu hành dài hơn ngươi nhiều a."

Kỳ Quân Sát kinh ngạc nói: " Di, ngươi là Xích Minh ma tôn? Kỳ quái, sao ta lại không nhận ra ngươi?" Lập tức lại như không sao cả, nhún nhún vai nói: " Ngươi là lão ma đầu, gọi cái gì thì tùy tiện ngươi."

Xích Minh đắc ý cười ha hả, hắn vừa định nói tiếp cái gì nữa, đã bị Lý Cường tát một cái vào trên gáy rồi.

Lý Cường cười cười nhìn hắn nói: " Còn là ma tôn cái khỉ gì a! Ngươi và ta cũng là tu thần giả, có đúng hay không ngươi muốn gọi sư tôn ta là lão đệ, vậy ta nên gọi ngươi là sư bá rồi?"

Xích Minh lại càng hoảng sợ, hắn không nghĩ tới Lý Cường lại chú ý tới mình, lập tức ủy khuất sờ sờ đầu, nói: " Chúng ta không phải mỗi người giao tiếp tùy người ma? Bất quá, nếu đại ca gọi ta là sư bá...oa ha ha, ta sẽ rất sảng đó!" Hắn lắc mình chạy trốn sang một bên, đắc ý cười quái dị không ngừng.

Kỳ Quân Sát cười nói: " Đồ nhi ngoan có một vị huynh đệ như vậy đại khái rất đau đầu phải không, ân, sau này ngươi gọi ta là sư bá đi, sư điệt này ta nhận đó!"

Lý Cường nhịn cười, nghiêm trang nói: " Tiểu Minh, qua ra mắt sư bá!" Hắn và Kỳ Quân Sát ăn ý phi thường không ai so được. Xích Minh nhất thời bị đả kích mạnh, vẻ mặt đau khổ nói: " Sư bá thì sư bá, ai, sớm biết đừng nói thì hơn, ách...ra mắt sư bá."

Kỳ Quân Sát chỉ là nói giỡn, thật để cho Xích Minh gọi mình là sư bá, hắn cũng cảm thấy không thoải mái. Hắn phất tay nói: " Bỏ đi, mỗi người tự giao tiếp bằng hữu."

Xích Minh lúc này mới nở nụ cười, hắn vốn là người quan tâm hạng thứ nhất.

Kỳ Quân Sát lại hướng Hiên Long đa tạ, hai người nhàn nhã hàn huyên vài câu, đều có cảm thán tái sinh lần nữa.

Thiên Chân Thượng Nhân đột nhiên quay đầu nhìn lại, nói: " Tiểu tử kia, phiền toái của ngươi tới."

Chỉ thấy chung quanh toát ra vô số tinh quang màu lam, một bóng người từ từ hiện ra. Trong lòng Lý Cường âm thầm cười khổ, Vụ Tinh Thượng Nhân đã trở lại.

Bình luận





Chi tiết truyện