chương 102/ 304

Lý Cường đối với viên Mặc Sắc Bảo Châu có một loại cảm giác rất thân thiết, hắn đã đến rất gần với viên bảo châu. Mị nhi nói: " Ca ca, muội lấy giúp huynh!"

Nàng nhìn thấy tay Lý Cường đang xuất thủ ấn, căn bản là không thể tự tay lấy được nó. Lý Cường không nói gì, trên thực tế hắn không có cách nào trả lời, tinh thần và kình lực của hắn đều đang tập trung khống chế viên kim quang cầu kia, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Mị nhi hóa ra một bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng đưa tới gần viên bảo châu, Lý Cường đột nhiên khẽ hừ một tiếng làm nàng sợ đến vội rụt phắt tay lại. Viên bảo châu đột nhiên trướng lớn, vô số đạo thanh quang từ hạt châu bắn ra, cùng thời gian, cảnh sắc chung quanh biến đổi. Mị nhi phát hiện dưới chân Lý Cường sóng cuộn ba đào, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên biển đang có vô số hải quái thú đang quay cuồng, chỉ đôi lúc có những loài cá có cánh nhảy lên mặt nước, phía trên cao ngay giữa bầu trời có một viên Mặc Sắc Đại Cầu rất lớn, phát ra quang mang màu vàng xanh, vừa nhìn đã biết là viên Mặc Sắc Bảo Châu khi nãy, bởi vì có kim quang cầu chiếu rọi nên nó không cách nào biến mất được dấu vết.

Lý Cường quát to: " Hợp!" Kim quang cầu ngưng tụ rất nhanh bay về phía viên bảo châu. Mị nhi biết tình hình vừa rồi vô cùng hung hiểm, nếu mình chạm vào viên bảo châu dám chắc linh thể cũng sẽ bị hút đi.

Kim quang cầu nhập vào trong bảo châu, ánh sáng ngoài khơi đột nhiên tối sầm lại. Mị nhi phát hiện trong tay Lý Cường đã cầm viên Mặc Sắc Bảo Châu nọ, những cảnh tượng chân thật chung quanh lại một lần nữa hiển lộ ra. Mị nhi vui vẻ nói: " Ca ca, chúng ta thành công rồi. Hì hì, ca ca thật là lợi hại nga."

Lý Cường cầm chặt viên bảo châu, vận chân nguyên lực áp chế nó, tạm thời không cách nào trả lời.

Viên bảo châu giống như vật sống, dù bị nắm trong tay vẫn không ngừng nhảy lên. Lý Cường nhớ lại những vật khi nắm vào tay vẫn còn rung động, ngoài viên bảo châu này còn có Thái Hạo Toa. Hắn giật mình, đột nhiên nhớ tới một đồ vật, chính là chuỗi hạt châu Khố Bột đã tặng cho mình. Hắn lấy chuỗi Liên Hoàn châu cỡ quả trứng gà đem ra, ngay lập tức viên Mặc Sắc Bảo Châu liền đình chỉ rung động, đột nhiên phát ra thanh quang, cả mười tám hạt châu màu nâu cũng phát sáng lên, đó là quang mang màu đỏ. Hai màu xanh đỏ quyện vào nhau, Lý Cường truyền chân nguyên lực vào, một tầng quang hoa màu tím liền bao phủ bên ngoài chuỗi hạt châu.

Mị nhi nhìn thấy Lý Cường lấy ra chuỗi hạt châu nọ, liên tưởng đến việc vừa rồi hắn vận dụng Thập Bát Diệt Ma Thủ, nàng chợt thở dài, quay về phía tiểu Hải yêu nói: " Lam Quang a, chủ nhân của ngươi thật là quá lợi hại, nhìn viên Ảo Ma Châu nọ, chỉ cần chờ cho ca ca tu luyện thật tốt, chúng ta có thể đi vào đó ở lại, trong bảo châu nhất định có vô số hồn phách linh thể và nguyên anh, khi đến đó ngươi nhất định phải giúp ta a."

Lý Cường cười nói: " Mị nhi nói cái gì vậy, cứ lẩm bẩm nói thầm, nói lớn cho ca ca nghe một chút nào." Tinh thần hắn rạng rỡ đứng giữa trung ương, chỉnh chu xuyến hạt châu thật nhỏ rồi đeo lên cổ mình.

Mị nhi dịu dàng nói: " Ca ca, viên bảo châu này chính là một trong những bảo bối nổi danh nhất của Phật tông, gọi là Huyễn Ma Châu, có thể vây khốn linh thể hồn phách, bên trong cũng là huyễn cảnh, cũng giống như vừa rồi, bất quá chỉ có linh thể mới có thể đi vào, nếu muốn đi ra thì phải được người khống chế bảo châu cho phép mới được. Chúc mừng ca ca, huynh đã trở thành chủ nhân của viên bảo châu này rồi. Sau này Mị nhi cũng có thể đi vào tiềm tu, thuận tiện giúp ca ca quản lý những linh thể hồn phách trong đó, hì hì, Lam Quang cũng có thể đi vào."

Huyễn Ma Châu chính là trận nhãn của Đại Huyễn Phật Cảnh, sau khi bị Lý Cường thu lại, Đại Huyễn Phật Cảnh mất đi trận nhãn liền đình chỉ vận động, coi như là bị Lý Cường hoàn toàn phá giải.

Trên mặt đất có vô số xương khô bảo vật, đó đều là những người từng xông vào Đại Huyễn Phật Cảnh suốt hàng ngàn năm lưu lại, trong đó còn có không ít hài cốt quái thú, đó là những linh thú do người tu chân thu phục huấn luyện, chúng nó cũng không thể tránh khỏi uy lực của huyễn cảnh. Mị nhi nói: " Nơi này có thật nhiều pháp bảo a, ca ca, Mị nhi có thể đi lấy hay không?"

Lý Cường cười nói: " Đương nhiên là phải lấy rồi, thật vất vả mới phá hủy được nó, chẳng lẽ chỉ uổng phí thôi sao. A a, chúng ta chia nhau mà lấy, Mị nhi, muội chắc biết nhiều đồ vật tốt, cứ lấy hết đi, đây là đai lưng trữ vật của muội, chú ý tìm xem một chút coi có trữ vật thủ trạc hay không a."

Mị nhi vui vẻ cười hì hì, ngày trước nàng đi tới Phật tông Di chỉ chỉ vì thu thập bảo vật, rốt cuộc cơ hội này cũng tới làm nàng cao hứng dị thường, lập tức từ trên đầu vai Lý Cường bay ra ngoài.

Cả đại sảnh có ba mươi bốn cây trụ, mặt ngoài các cây trụ khắc những ghềnh đá lẫn vách núi cao ngất, nước chảy sơn khê, bên trên nóc đại sảnh loáng thoáng có mây trắng tung bay. Di hài trên mặt đất có hơn hai, ba trăm người, Lý Cường thu thập di vật từ mỗi bộ hài cốt, ghép lại những khớp xương tán lạc của họ vào cùng một chỗ rồi dùng Thiên Hỏa đốt đi. Một đường tìm kiếm, hắn đã phát hiện không ít đồ vật rất tốt.

Người có thể tới được huyễn cảnh, tu vi tu chân so ra cũng không kém lắm, trang bị mang theo cũng nhiều. Lý Cường phát hiện được một hiện tượng rất kỳ lạ, những người tu chân đã chết này trên người hoàn toàn không có tinh thạch. Hắn suy nghĩ cẩn thận thì chợt hiểu ra, người tu chân có thể không ăn không uống, nhưng phải có năng lượng cung ứng, nếu hàng năm thiếu đi năng lượng, thân thể sẽ chậm rãi héo rút, hơn nữa sẽ làm ngăn trở sự tu luyện của nguyên anh.

Người trong huyễn cảnh, theo tâm cảnh biến hóa, thường thường không tự chủ được sẽ ra tay đánh, bởi vậy năng lượng sẽ tiêu hao thật lớn. Đáng sợ nhất chính là, huyễn cảnh đã hút đi tất cả năng lượng, ngoại trừ năng lượng tinh thạch do người tu chân tự mình mang theo, tại huyễn cảnh sẽ không thể hấp thu được bất cứ năng lượng gì, rất nhiều người ở tình huống không còn cách nào phải binh giải, nhưng lại không kháng cự được uy lực của Huyễn Ma Châu, bị hút vào trong bảo châu. Bởi vậy những người tiến vào nơi này cơ hồ không còn cách nào khác để thoát ra ngoài.

Lý Cường thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải hắn sở hữu Thập Bát Diệt Ma Thủ, nhất định cũng không chạy thoát được huyễn cảnh đáng sợ như thế. Mị nhi ở tại một bên hơi xa kêu to: " Ca ca, muội tìm được một cái thủ trạc, thật xinh đẹp a, bên trong có thật nhiều đồ vật, ai nha! Đây là Ma Thiên Hỏa Diễm Luân, ca ca, đây chính là một kiện bảo khí, ca ca…" Tiểu cô nương hưng phấn bay lại, đưa cho Lý Cường một cái vòng tròn màu đen rồi lại cười khúc khích chạy đi sưu tầm bảo vật.

Đó là một cái vòng tròn màu đen vừa vặn, chế tác vô cùng tinh mỹ, vòng tròn được che kín hoa văn màu đỏ hiện ra trên chiếc vòng đen nhìn thật phi thường đẹp mắt. Giữa trung ương vòng tròn hơi nhô lên, những gai nhọn màu trắng lẫn màu đỏ sắp xếp xen kẽ như một lớp răng. Lý Cường vận chân nguyên lực dò xét một chút, phát hiện đây là một kiện kỳ bảo, mặc dù còn chưa biết làm sao sử dụng nhưng bên trong lại thấy kết cấu rất tinh xảo, làm cho hắn kinh hãi than thở không thôi.

Thu hồi Ma Thiên Hỏa Diễm Luân, Lý Cường tiếp tục sựu tầm, rất nhanh đã đem những hài cốt và bảo vật bên trái dọn sạch sẽ. Hắn nhìn thấy bên một cây trụ tán lạc một đống khô cốt, liền đi qua, phát hiện chiến giáp người này rất có ý tứ, giống như dùng thủy tinh trong suốt tạo thành, trên chiến giáp lóe lên vầng sáng như hồng quang, phi thường tinh xảo xinh đẹp, cầm vào tay cảm thấy phi thường mềm mại, giống như là bằng chỉ mềm. Cầm lấy chiến giáp, Lý Cường lập tức thu vào thủ trạc, khi khô cốt rơi xuống đất, Lý Cường phát hiện ba kiện đồ vật, một thủ trạc, một phi kiếm và một tinh bài màu lam hình ngôi sao.

Lý Cường đã tinh thông phương pháp luyện kiếm, đối với phi kiếm hắn rất có hiểu biết. Chuôi phi kiếm này hình dạng giống như một cây châm, đuôi kiếm giống như một cái sạn, bộ dáng phi thường hiếm thấy. Tài liệu luyện chế Lý Cường cũng chưa từng gặp qua, có chút giống như chiến giáp, lại trong suốt, trong kiếm cũng có bảy sắc hào quang. Lý Cường không nhịn được cảm thán, cho dù mình là người của Trọng Huyền Phái, tinh thông nhất là luyện khí nhưng vẫn chưa nhìn thấy nhiều pháp bảo kỳ lạ của tu chân giới.

Thủ trạc kia chỉ cỡ một ngón tay, màu xanh biếc, hình dáng tương đối tú lệ, hắn thử đeo vào tay. Không gian của thủ trạc này không lớn, so với thủ trạc của hắn còn nhỏ hơn rất nhiều, bên trong còn có không ít vật phẩm, trong đó có một đồ vật làm hắn cảm thấy hứng thú, đó là một ngọc đồng giản, hắn không có thời gian xem xét, chỉ tiện tay thu vào trong thủ trạc.

Còn tinh bài màu lam hình ngôi sao kia, Lý Cường nhìn không ra có điểm gì đặc biệt thuận tay thu luôn vào.

Lý Cường và Mị nhi bận rộn thu thập suốt một hồi mới dọn dẹp xong, thu hoạch thịnh soạn ngoài dự liệu của họ, về phi kiếm Lý Cường thu được một trăm mười thanh, các loại vũ khí và chiến giáp thì rất nhiều, còn có một chút vật phẩm hiếm thấy. Lý Cường để ý nhất là ngọc đồng giản, cũng thu được chừng mười cái. Mị nhi càng hưng phấn vô cùng, những trang bị và thu thập trước kia của nàng so sánh với bây giờ thật không đáng giá chút nào, nơi này chỉ cần tùy tiện cầm lên một món đều cũng tốt hơn đồ khi xưa của nàng rất nhiều.

Mị nhi biến nhỏ lại bay trở về trên đầu vai của Lý Cường ngồi xuống, cười cười lấy ra những viên linh đan cỡ ngón cái, nói: " Lam Quang, cái này cho ngươi đó, Bích Tủy Hoàn….là đồ tốt nha."

Lý Cường cười nói: " Bích Tủy Hoàn là vật gì vậy? Là thuốc sao?"

Mị nhi cười nói: " Mị nhi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Mị nhi biết đồ vật này chuyên cấp cho linh thú ăn, có thể tăng trưởng công lực của linh thú. Đúng lúc phát hiện ra một bình lớn, hì hì, có thể đưa cho Lam Quang a."

Tiểu Hải yêu há mồm nuốt linh đan, ủ tại bên người Mị nhi, nhắm mắt ngủ ngon lành. Mị nhi đung đưa đôi chân nhỏ, một tay vuốt ve đầu Lam Quang, cười nói: " Lại ngủ, con trùng lười!" Vừa nói rồi vừa niểng đầu nhìn tới nhìn lui, đột nhiên nàng khẩn trương kêu lên: " Ca ca! Ca ca! Huynh xem kìa!"

Lý Cường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người dường như đang khoanh chân ngồi dưới một cây trụ lớn.

Lý Cường hỏi: " Mị nhi, vừa rồi muôi không có xem qua nơi đó sao?"

Mị nhi cuống quýt lắc đầu, nói: " Không có, muội tưởng rằng ca ca có nhìn qua."

Lý Cường xuất ra Hấp Tinh kiếm, chậm rãi đi tới. Đó là một người đang ngồi xếp bằng, trên người không có tia sinh khí, không có chiến giáp cũng không có phi kiếm, hai tay đang lộ ra một thủ ấn kỳ quái, cả người chỉ còn một lớp da bao bọc bộ xương, mái tóc bạc trên đầu xõa dài xuống tới đất, nhìn bộ dáng giống như đã chết.

Mị nhi chú ý nhìn thủ ấn của hắn, kinh ngạc nói: " Ca ca, đây là Chấn Bách Linh Giác Ân, là loại thủ ấn tự giam cầm chính mình, rất hiếm thấy."

Lý Cường thở dài nói: "Mị nhi, ca ca thật muốn theo muội học tập a, Mị nhi thật lợi hại không nói nổi, cái gì đều cũng biết a."

Mị nhi nghe Lý Cường khích lệ có chút ngượng ngùng, dịu dàng nói: " Ca ca…"

Lý Cường cố ý trêu chọc nàng, lớn tiếng nói: " Mị nhi gọi ta có chuyện gì?"

Mị nhi vừa định nói đột nhiên nhìn thấy người nọ có chút động đậy, làm nàng sợ đến thét lớn: " Hắn…Hắn động đậy kìa!"

Lý Cường cả kinh lui về phía sau mấy bước. Người kia hình dáng như bộ xương khô đột nhiên mở mắt, nhìn Lý Cường chằm chằm, miệng hắn giật giật, tựa hồ như muốn hoạt động một chút, sau đó lộ ra hàm răng trắng nhởn nở nụ cuời, cách cười này làm cho người ta phát hoảng, giống y như một cái đầu lâu há mồm. Mị nhi sợ đến nín bặt, không dám nói nữa. Lý Cường rất nhanh trấn định lại, hỏi: " Bằng hữu, ngươi bị vây ở trong trận đã bao lâu rồi?"

Người nọ cố hết sức xoay đầu, trong cổ họng phát ra thanh âm ô ô gì đó, hắn muốn nói cái gì nhưng một chút thanh âm cũng phát không ra, nhìn hắn tựa hồ phi thường khổ sở, trong ánh mắt lộ ra thần sắc thỉnh cầu, Lý Cường không hiểu ý tứ của hắn, hỏi: " Ngươi cần giúp đỡ phải không? Muốn ta làm gì? Ngươi nói đi." Hắn cũng nhất thời hồ đồ, người nọ nếu có thể nói ra lời thì còn chờ tới bây giờ sao.

Con mắt người nọ gắt gao nhìn Lý Cường chằm chằm, miệng lại mở ra, rốt cuộc phát ra tiếng tê ách khó nghe như " dát dát" gì đó, nói gì không ai nghe được, trong ánh mắt hắn toát ra tia tuyệt vọng. Lý Cường chợt suy nghĩ, rốt cuộc hiểu được, trong tay hắn xuất ra hai khối Bích Triều Thạch thuộc thủy tính, đó là thượng phẩm tiên thạch. Mị nhi kinh hãi kêu lên quái dị: " Ca ca, huynh lấy tiên thạch ra làm gì? Loại tiên thạch này rất khó tìm đó, là thượng phẩm tiên thạch bảo thạch a."

Người nọ vừa nhìn thấy tiên thạch, trong ánh mắt tựa hồ như muốn phun lửa, giống như một người đang sắp chết đói, đột nhiên phát hiện trước mắt đặt một bàn tiệc thịnh soạn lớn. Lý Cường đứng trước mặt hắn, đặt tiên thạch vào tay hắn, người nọ hướng Lý Cường có chút gật đầu, cổ lại phát ra âm thanh ô ô đáng sợ.

Mị nhi nhỏ giọng nói thầm: " Ca ca thật hào phóng, đem thượng phẩm tiên thạch tùy tiện tặng người, nếu ngay chính mình lại không đủ dùng thì phải làm sao bây giờ?" Bây giờ những gì nàng suy nghĩ đều sẽ đứng về phía lập trường của Lý Cường mà lo lắng, nàng cảm thấy thật là có hại cho ca ca của mình.

Lý Cường nói: " Mị nhi, người này thật là lợi hại quá, muội xem những đồ án chung quanh, khắc họa đều là sa mạc cát vàng, hắn đại khái đem chính mình chôn xuống dưới đất, sau đó đem mình giam cầm lại, như vậy có thể đem uy lực huyễn cảnh đè xuống mức nhỏ nhất, cho nên hắn mới có thể sống đến bây giờ, đây cần phải có bao nhiêu quyết tâm và nghị lực a, người này thật lợi hại!"

Mị nhi cười nói: " Cũng không có lợi hại bằng ca ca, ca ca vừa vào đã phá hủy huyễn cảnh, hắn không thể so sánh được." Chiêu vỗ mông ngựa của nàng cũng không thua Nạp Thiện, vừa có cơ hội liền vỗ xuống ngay.

Lý Cường lắc đầu, không cho là đúng, nói: " Nếu không có học Thập Bát Diệt Ma Thủ, chúng ta so với hắn còn muốn thảm hơn, chỉ có thể nói vận khí chúng ta không tệ mà thôi." Hắn phi thường rõ ràng uy lực của huyễn cảnh, loại tâm cảnh chuyển biến này không phải người tu chân bình thường là có khả năng kháng cự. Lý Cường sở dĩ có thể phá hủy huyễn cảnh là do hắn kết giao bằng hữu, đạt được bảo bối cổ quái, thật ra trong lòng hắn vẫn còn thấy vô cùng hoảng sợ.

Mị nhi và Lý Cường ở chung một chỗ thời gian cũng không dài lắm, nhưng từ đáy lòng lại rất tin tưởng và ỷ lại vào hắn, xem hắn như người thân thiết nhất của mình. Nàng đột nhiên nhớ tới một việc, cười nói: " Ca ca, vừa rồi Mị nhi tìm được Ma Thiên Hỏa Diễm Luân, đó là một kiện bảo khí nha."

Lý Cường gật đầu nói: " Đúng vậy, pháp bảo này tựa hồ có hai tác dụng, có thể công kích còn có thể hộ thân, sau này có thời gian sẽ tu luyện nó."

Mị nhi cười hì hì, cảm giác rất là đắc ý.

Người nọ mặc dù có tiên thạch trong tay, nhưng bị giam cầm thời gian quá dài làm cho hắn đã hoàn toàn hỏng mất, hắn dĩ nhiên cũng không có cách nào thu thập được năng lượng của tiên thạch, gấp đến độ răng hắn đánh vào nhau lập cập, phát ra tiếng xao kích liên tục. Lý Cường phát hiện không đúng, đảo mắt nhìn lại, không khỏi cả kinh, nói: " Mị nhi, muội hộ pháp cho chúng ta, nếu không trợ giúp hắn sẽ không xong đâu." Không đợi Mị nhi trả lời, hắn khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, đem chân nguyên lực tiến vào trong cơ thể người đó.

Tiểu vũ trụ của người đó đã thu lại rất nhỏ, bộ dáng của nguyên anh càng yếu nhược không chút sức sống, Lý Cường cần thận thôi động tiểu vũ trụ của hắn từ từ xoay tròn. May là Lý Cường phi thường cẩn thận, nếu hắn nóng lòng thành toàn, như vậy lòng hảo tâm sẽ biến thành chuyện xấu mất. Dần dần, tiểu vũ trụ của người nọ bắt đầu khó khăn chuyển động. Lý Cường phát hiện tiểu vũ trụ của hắn hoàn toàn khác với người khác, đó là có vô số ánh sáng hình loa vờn quanh nguyên anh, ánh sáng rất ảm đạm. Lý Cường biết hắn đã gần đến lúc tán công ( tán mất công lực), từ khi hắn tự giam cầm đã không còn cách nào binh giải, nếu không ai giúp hắn, kết quả cuối cùng của hắn thật phi thường bi thảm, đó là kết quả người tu chân không mong muốn nhất, đó là hồn phách tiêu tán, ngay cả nguyên anh cũng hóa thành mây khói.

Mị nhi và Lam Quang cùng bay lên không trung nhìn quanh đề phòng, Mị nhi rất khẩn trương, sợ lúc này có vật gì đó lợi hại xông tới. Khi nàng còn ở Nguyên Anh sơ kỳ thì binh giải, cảnh giới còn kém với cảnh giới cao thủ rất xa, nàng đối với hành động của Lý Cường cảm thấy rất thiệt thòi cho hắn, theo ý nghĩ của nàng, Lý Cường cho hắn tiên thạch là được lắm rồi, ở nơi nguy cơ tứ phía như ở đây mà Lý Cường cũng dám tự thân cứu người, điều này làm cho nàng phi thường lo lắng.

Người nọ được Lý Cường hiệp trợ, dần dần cũng hồi phục lại, chỉ thấy cả người hắn phát ra ánh sáng, trong ánh sáng, một đầu tóc bạc của hắn dựng đứng lên, tựa nhu một con nhím…kinh người nhất là, vóc người hắn vốn giống như một bộ xương khô cũng từ từ đầy đặn trở lại, da tay lẫn da mặt hắn từ từ bóc ra, lộ ra làn da trắng nõn bên trong. Lý Cường buông tay xuống, tự mình cũng cầm hai khối tiên thạch khôi phục, vừa rồi hắn đã hao phí thật lớn chân nguyên lực cho người nọ. Hắn phát giác tu vi tu chân của người nọ còn cao hơn mình rất nhiều, hẳn là đạt cảnh giới Phân Thần kỳ cao thủ.

Lý Cường khôi phục lại trước, đứng lên hỏi: " Mị nhi, có tình huống gì không?"

Mị nhi ở một ngõ ngách phía xa cuống quýt ngoắc Lý Cường lại, nói: " Ca ca mau tới đây! Mau tới đây!"

Lý Cường mau chân bước tới, trong lòng nghĩ đến một việc bèn dừng lại, bỏ lại bên thân người nọ một bộ quần áo, lúc này mới phi thân tới bên người Mị nhi, hỏi: " Chuyện gì?"

Mị nhi hóa thành một tiểu cô nương cao chừng nửa thước, đứng ở trên tường nhìn gì đó, một tay không ngừng vẫy Lý Cường lên.

Mị nhi phát hiện Lý Cường đã đi tới bên người, nàng cũng không quay đầu lại, nói: " Ca ca, huynh xem nơi này có kỳ quái không?"

Đó là một đoàn khí thể màu vàng ước chừng một thước vuông, đang ở dưới chân tường vờn quanh, hình như là từ ngoài tường tiến tới, thỉnh thoảng lại co rút trở về. Lý Cường cũng không biết đó là đồ vật gì, nhưng hắn rất rõ ràng, đoàn khí thể này khác hẳn với huyễn cảnh trong đại sảnh, tuyệt đối là độc lập không tương quan. Hắn trầm ngâm một chút, nói: " Mị nhi, những thứ này chúng ta không có khả năng cái gì cũng biết, ta nghĩ nên cẩn thận một chút vẫn hơn."

Mị nhi một lần nữa nhảy lên đầu vai Lý Cường, cười hì hì nói: " Không rõ ràng là vật gì, Mị nhi vẫn thích ở trên người ca ca, như vậy mới an toàn." Nàng căn bản là không quan tam đến chuyện phải cẩn thận thứ gì, đối với những di tích trong huyễn cảnh này nàng đều cảm thấy rất e ngại.

Ở bên cạnh chợt có người chen lời nói: " Ta biết đây là thứ gì!"

Lý Cường cả kinh, có chút phiêu phù thân hình ra xa, người lên tiếng vô thanh vô tức đi tới sát bên người, hắn không hề phát hiện chút nào. Lý Cường hỏi: " Ngươi đã khôi phục rồi sao?"

Người nọ gật đầu nói: " Mặc dù không có hoàn toàn khôi phục, nhưng đã không còn gì đáng ngại nữa…ân, ta..ta thiếu người một phần nhân tình, có cơ hội ta nhất định báo đáp cho ngươi." Ngữ khí của hắn có chút ngạo mạn.

Mị nhi tức giận hừ hừ một tiếng: " Một phần tình? Nói hươu nói vượn, đó là ân cứu mạng…"

Lý Cường ho khan một tiếng, cắt đứt lời Mị nhi nói, không để ý bảo: " Chỉ một cái nhấc tay thôi, không cần nhớ tới làm gì. Ai, màu vàng khí đoàn kia là vật gì vậy?"

Sắc mặt người nọ có chút đỏ lên, hắn không có nghĩ đến Lý Cường lại nói như vậy, trong lòng hắn thật ra phi thường xấu hổ, nhưng bởi vì thân phận của hắn rất cao, có chút không thể phóng túng hạ mình được. Hắn nói: " Đây là một trong năm đại bí huyệt của Phật tông, là bí huyệt thủ hộ của Đại Huyễn Phật Cảnh, đoàn màu vàng khí thể này gọi là Phật Trần, là bảo vật phối hợp huyễn cảnh, huyễn cảnh bị phá hủy thì đoàn khí thể này sẽ tự xuất ra thôi." Hắn do dự một chút, còn nói: " Trận nhãn của huyễn cảnh là một viên Huyễn Ma Châu, nếu ngươi thu được viên Huyễn Ma Châu đó, chúc mừng ngươi, ngươi có thể tiến vào, bởi vì chỉ có người đeo Huyễn Ma Châu mới có khả năng đi vào bí huyệt này, những người khác không thể vào được đâu."

Mị nhi vẫn nhìn chằm chằm người nọ, một bên cúi đầu suy tư, đột nhiên con mắt nàng sáng ngời, bật thốt: " Thiên hạ thất đạo…Bạch Phát ( tóc bạc) Ngô Sân…ngươi là một trong bảy đại cao thủ của tu chân giới trong truyền thuyết Ngô Sân!"

Người nọ cuống quýt lui về phía sau, quát khẽ: " Ai là Ngô Sân ? Ta không phải!" Phản ứng kịch liệt của hắn làm cho Lý Cường cảm thấy giật mình.

Mị nhi chắc chắn là vậy, nói: " Ta ở trong ngọc đồng giản có nhìn thấy qua hình ảnh của ngươi, ngươi chính là Ngô Sân!"

Sắc mặt người nọ hồng lên một lát, có vẻ vừa xấu hổ vừa khổ sở.

Trong lòng Lý Cường vừa động, nhất thời hiểu được tâm tình của hắn, làm một cao nhân tiền bối, nhờ một vãn bối cứu ra, thật sự là một việc rất khó chịu nổi. Bất quá với thái độ phản ứng kịch liệt của hắn Lý Cường không cho là đúng, cười hì hì nói: " Hắc! Bảy đại cao thủ, ta đã cứu ra hai vị, ngươi có cái gì ngại ngùng nữa?"

Ngô Sân ngẩn ngơ, hỏi: " Còn một là ai?" Trong lúc vô ý hắn đã thừa nhận mình là một người trong đó.

" Lão quái đạo Kỳ Quân Sát…ngươi hẳn là biết ông ta chứ."

Ngô Sân còn chưa nói gì, Mị nhi đã kinh hãi kêu lên: " Lão quái đạo Kỳ Quân Sát ? Trời ạ! Người bài danh đầu tiên trong bảy đại cao thủ, người có hy vọng vượt qua Độ Kiếp kỳ cao thủ, ca ca, ông ta cũng do huynh cứu ra sao?" Ánh mắt tiểu cô nương kinh ngạc, nàng không thể tin điều này chính là thật.

Ngô Sân không nói ra lời một hồi lâu, hắn đương nhiên biết Kỳ Quân Sát là ai, mặc dù giao tình của bảy đại cao thủ chỉ bình thường, nhưng vị trí cao thấp trong lòng bảy người đều đã rõ ràng.

Ngô Sân giật mình nói: " Chẳng lẽ hắn vẫn còn tại thế, vẫn chưa độ kiếp hay sao?" Hứn biết lão quái đạo đã là Hợp Thể kỳ siêu cấp cao thủ, theo lý bây giờ đã vượt qua khỏi Độ Kiếp kỳ.

Lý Cường nói: " Độ kiếp? Hắn không cần nữa, hắn đã tu thành Tán Tiên." Text được lấy tại Truyện FULL

Ngô Sân há mồm cứng lưỡi, một hồi lâu mới nói: " A! Đáng tiếc! Đáng tiếc!" Trên mặt hắn lộ ra một sắc thái vui mừng.

Mị nhi nhìn thấy Ngô Sân lộ ra sắc mặt vui mừng, cảm thấy thật không thể tư nghị. Lý Cường thì hiểu được, hắn ở tại thương trường lăn lộn nhiều năm, mắt nhìn người vẫn còn rất chuẩn, trong lòng không khỏi thở dài: xem ra trong bảy đại cao thủ cũng từng minh tranh ám đấu không ít a.

Kỳ Quân Sát binh giải rồi tu thành Tán Tiên, ý nghĩa hắn vĩnh viễn không có khả năng tu đến Đại Thừa cảnh giới, Ngô Sân mặc dù tu vi tu chân so với hắn thấp hơn, nhất là còn bị vây trong Đại Huyễn Phật Cảnh, tu vi không những không tăng trưởng mà còn lui xuống không ít, thiếu chút nữa là hoàn toàn xong đời, nhưng hắn có thể bảo vệ được thân thể của mình, như vậy hắn vẫn có thể tiếp tục tu luyện cho đến khi độ kiếp, tìm hiểu đại thừa, điều này vĩnh viễn Kỳ Quân Sát cũng không thể so được, sắc mặt vui mừng của hắn chính là vì ý tứ này.

Lý Cường cười nói: " Kỳ Quân Sát…hắc hắc, bây giờ là sư tôn của ta."

Ngô Sân nhìn chằm chằm Lý Cường một hồi, Lý Cường bị hắn nhìn đến nỗi tóc gáy dựng đứng. Ngô Sân chợt thở dài, mái tóc bạc không gió tung bay, nói: " Lão quái đạo này tinh minh đến đáng sợ, dĩ nhiên lại tìm được một đệ tử như vậy, vận khí thật sự là tốt quá." Hắn cũng đã nhìn ra tiềm lực Lý Cường không hề tầm thường, trong lòng không khỏi nhịn được hâm mộ với Kỳ Quân Sát.

Lý Cường cười hì hì nói: " Ta là Trọng Huyền Phái Lý Cường, tham kiến tiền bối."

Ngô Sân và Kỳ Quân Sát là cao thủ đồng bối, Lý Cường gọi hắn một tiếng tiền bối cũng không quá đáng.

Ngô Sân quái dị kêu lên: " Ngươi là hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái?"

Mị nhi cũng thét lên chói tai: " Ca ca huynh là người Trọng Huyền Phái a! Hắn…hắn cũng là người Trọng Huyền Phái đó…các ngươi là người nhà a!"

Ngô Sân đưa tay ra, trên ngón tay hiển lộ Thích Hồn Long Giới, Lý Cường cũng đã ngây người, hắn vươn tay, cũng lộ ra Thích Hồn Long Giới. Trong lòng Ngô Sân khoan khoái cực kỳ, nhờ chính huynh đệ của mình cứu ra khỏi huyễn cảnh, nói như thế nào cũng không đến nỗi khó chịu cho lắm.

Hắn a a cười nói: "Lão đệ, ai là người dẫn đường của ngươi?"

Lý Cường cũng phi thường vui vẻ, hắn thân thiết kêu lên: " Chào đại ca! Người dẫn đường của đệ chính là Phó Sơn, Phó Sùng Bích đại ca."

Ngô Sân hoàn toàn kinh hãi đến ngây người.

Bình luận





Chi tiết truyện