chương 123/ 304

Thái tử Triệu Ki uống xong Hàn Tủy Lân, mặc dù không đúng bệnh, nhưng linh đan dù sao cũng là linh đan, nhất thời thanh tỉnh hơn. Hắn líu lưỡi nói: " Ca..ca, rượu này uống vào…choáng váng đầu…thật thoải mái a." Hắn cảm thấy toàn thân đã trầm tĩnh lại.

Lý Cường nói: " Ki nhi, ngươi uống nhiều lắm rồi, lần đầu tiên uống rượu đã say, ngươi thật là không nói nổi."

Mạnh Phàm hỏi: " Lý huynh, viên linh đan vừa rồi chính là Hàn Tủy Lân, thánh dược giải độc đan?"

Lý Cường gật đầu, nói: " Đúng vậy Mạnh huynh quả nhiên có ánh mắt rất tốt." Hắn còn không biết Hàn Tủy Lân lại có danh khí lớn như vậy.

Mạnh phàm do dự một chút, mới gặp mặt lần đầu mà lại xin người khác linh đan, với tính cách của hắn thật khó có thể có thể mở miệng. Hắn không ngừng nhìn Trịnh Bằng, trong lòng hy vọng hắn mở miệng xin, nhưng Trịnh Bằng chỉ lo nói chuyện với Nạp Thiện căn bản không hiểu ý sư huynh, hơn nữa hắn cũng không biết sư huynh muốn xin linh đan.

Mạnh Phàm suy nghĩ một chút, móc ra một túi hạt châu nhỏ màu đen, mỗi hạt chỉ bằng hạt đậu,nói: " Lý huynh, không biết huynh có gặp qua vật này không?"

Lý cường kinh nghiệm đặc thù không giống người tu chân đều được học tập về hệ thống nhận thức bảo vật, đối với tu chân giới bảo vật hắn biết cũng không nhiều, hắn gãi gãi đầu: " A a, Mạnh huynh, xin lỗi, đây là cái gì a?"

Mạnh Phàm thiếu chút nữa hộc máu, bảo bối nổi danh như thế này mà hắn cũng không biết. Trịnh Bằng lúc này mới chú ý tới sư huynh có hành vi cổ quái, ngạc nhiên nói: " Sư huynh, huynh lấy Phích Lịch tử ra để làm chi?"

Lý Cường cầm một viên hỏi: " Phích Lịch tử? Có công dụng gì?"

Măt của Mạnh Phàm trừng lên như muốn rớt ra ngoài, hắn nhận ra tu vi tu chân của Lý Cường không thấp nhưng mà hắn ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Phích Lịch tử cũng không biết, tại Phong Duyên Tinh Phích Lịch tử của Ẩn Lôi Các nổi danh là bảo vật, không phải Ẩn Lôi Các cao thủ thì luyện chế không nổi.

Trịnh Bằng giải thích: " Phích Lịch Tử phải thu thập cương sát khí của viêm tinh ngưng luyện thành bảo vật, có thể chống đở lôi hỏa của ma đầu, tại Ẩn Lôi Các cũng chỉ có một ít người có thể luyện chế, sư huynh ta đây mất rất nhiều công phu mới luyện được một hồ lô phích lịch tử. ai sư huynh, huynh lấy phích lịch tử ra để làm chi?"

Mạnh Phàm nói: " Ách, này… ta muốn cùng Lý huynh trao đổi Hàn Tủy Lân." Hắn nhịn không được nói ra.

Lý Cường nở nụ cười: " Mạnh huynh không cần như thế, Hàn Tủy Lân này tặng huynh." Hắn sảng khoái đưa linh đan, nhưng lại không nhận Phích Lịch tử, Mạnh Phàm có vẻ ngượng ngùng chật vật, hắn cười khổ nói: " Lý huynh xem như đây là lễ vật gặp mặt lần đầu của chúng ta đi, Mạnh Phàm ta không thể vô công thụ lộc a( không công nhận lộc)."

Trịnh Bằng chợt hiểu ra, cũng nói: " Tiểu ca ngươi nhận đi, đừng làm cho sư huynh ta khó xử."

Lý cường mỉm cười, nói: " A a Mạnh huynh, chẳng lẻ có người trúng độc sao?" Hắn đổi sang chuyện khác để nói, tiện tay nhận Phích Lịch tử, Mạnh Phàm thở ra, hắn rất ít mở miệng cầu người, nếu Lý Cường không nhận Phích Lịch tử, phần nhân tình này khiến hắn không không biết làm sao báo đáp, hắn nói: " Là phu nhân ta nên vì thế ta phải tìm kiếm giải độc đan."

Trịnh Bằng nói: " Nguyên lai là chị dâu trúng độc."

Lý Cường thế mới biết hắn cũng là song tu, trong lòng không nhịn được lại nhớ đến Vân Ngọc, thần sắc có chút ngẩn ngơ.

Nạp Thiện sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, chớp chớp con mắt còn lại, ngạc nhiên nói: " Người tu chân cũng có lão bà?"

Trịnh Bằng hiểu biết nhiều hơn Nạp Thiện không ít, hắn vung bàn tay lên, vỗ vào vai Nạp Thiện, cười nói: " Lão đệ cái này mà cũng không biết? Ta đây nói cho ngươi, cái này gọi là song tu- hợp tịch song tu hiểu hay không?" Lần này bị một cái tát, bả vai nạp thiện thiếu chút nữa bay đi, Nạp Thiện hậm hừ tức giận.

Lý Cường hỏi: " Mạnh huynh, huynh hiểu tình hình Tuệ Hành Cung không? "

Mạnh Phàm bởi vì tìm được linh đan giải độc, tâm tình vui vẻ, hắn thuận miệng cười nói: " Lý huynh đối với Tuệ Hành Cung cảm thấy hứng thú a? A a cũng khó trách, Tuệ Hành Cung tuyệt đại bộ phận người tu chân là nữ, không phải là ngươi để ý đến người nào trong đó sao?" Ai ngờ lại đoán trúng tâm tư Lý Cường.

Lý Cường không chút che dấu gật đầu nói: " Đúng vậy, ta và một vị cô nương có duyên, cho nên muốn tìm hiểu rõ một chút tình hình."

Đừng nói Mạnh Phàm, tựa như cả Nạp Thiện cùng Triệu Trì đều choáng váng, lời nói này thật quá trực tiếp. Bọn họ đâu biết rằng Lý Cường trải qua nguyên anh song tu, đối với khoảnh khắc đã qua hắn khắc cốt ghi tâm, hắn không thể quên, hắn thầm nghĩ với mình vô luận thế nào cũng phải tìm được Vân Ngọc. vừa nghĩ đến nàng hắn lại nghĩ đến tiểu nguyên anh đáng yêu, Lý Cường nhịn không được lộ ra một nụ cười ôn nhu.

Nạp Thiện chẳng biết làm sao sờ vào cái đầu bóng lưỡng, đột nhiên hắn thấy Lý Cường cười ôn nhu ngay cả ánh mắt cũng rất mê ly, hắn nhịn không được kêu lên: " Oa! Lão đại nghĩ đến đàn bà…. Ách, công tử, ta…." Đầu bóng lưởng đã sớm bị vỗ một cái.

Lý Cường mắng: " Ai nghĩ tới đàn bà hả? Mẹ kiếp,bậy bạ! Lão tử ta đang tu luyện tình cảm, hiểu hay không?"

Thản Ca khen: " Rốt cuộc, cách nhìn của lão Đại với người khác thật không giống bội phục! Bội phục!"

Triệu Trì đột nhiên rùng mình, nhếch miệng nói: " Thật lạnh a, thật sự là chịu không được."

Vài người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười to.

Chỉ có Triệu Ki không biết bọn họ đang nói gì, hắn đã gục lên bàn ngủ ngon lành.

Lý Cường lắc đầu, thản nhiên nói: " Thật sự là hiếm thấy lắm sao, cái này có cái gì buồn cười? Ân, Mạnh huynh, mời huynh chỉ điểm một vài điều, ta đối với Tuệ Hành Cung cái gì cũng không biết."

Hắn không chút ngại ngùng ngược lại còn cười nhạo mấy người bọn họ. Mạnh Phàm cho tới bây giờ chưa thấy qua người tu chân nào hào hiệp như thế, hắn hứng thú, cười nói: " Tuệ Hành Cung tại Phong Duyên Tinh là đại môn phái, trong phái toàn nữ đệ tử, không tránh khỏi hợp tịch song tu, nhưng Tuệ Hành Cung có cái quy củ, phàm những người tu chân muốn cùng nữ đệ tử hợp tịch song tu, phải vì Tuệ Hành Cung cống hiến, còn phải thông qua khảo nghiệm của các vị trưởng lão, mới có thể đưa được mỹ nhân về, chỉ cần sai một chút dám chắc hỏng hết. Ngươi biết tại sao không? Tại Phong Duyên Tinh có 2 đại môn phái đặc thù, một là Trọng Huyền Phái dựa vào phương thức luyện khí đặc biệt để tu luyện, hai là Tuệ Hành Cung dựa vào song tu, hai môn phái này có tiềm lực khổng lồ."

Lý Cường hiểu được chỗ lợi hại của Tuệ Hành Cung, là để nữ đệ tử song tu với người khác, chỉ cần các phái gửi đệ tử kiệt xuất đến Tuệ Hành Cung song tu, thì cao thủ này cũng bị Tuệ Hành Cung sử dụng, thì thế lực lớn không thể tưởng được, trách không được khi lần đầu nhìn thấy Vân Ngọc tỷ muội, thì sư tỷ nàng Diệp Phong Linh luôn dùng câu nói Tuệ Hành Cung đừng hàng đầu, luôn nói trên cửa miệng.

Mạnh Phàm tò mò hỏi: " Lý huynh nhìn trúng người nào trong đó sao?"

Lời này vừa nói ra ngoại trừ Triệu Ki đang ngủ, ánh mắt mọi người đều cùng hướng về phía Lý Cường, trong lòng đều vạn phần tò mò người con gái nào có thể làm hắn thần hồn điên đảo? Lý Cường cười hì hì nói: " Để làm gì? Đừng nên có lòng hiếu kỳ nặng quá có được hay ko? Ta xem trúng ai, liên quan gì đến các ngươi, ko nói!"

Lòng tò mò của năm người nhất thời dâng lên, Nạp Thiện cầu khẩn nói: " Hà hà, chỉ nói vậy thôi, lão Nạp ta cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn biết một việc nào như vậy, xin hãy thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của chúng ta đi…rốt cuộc là huynh xem trúng ai vậy?"

Lý Cường thần bí nói: " Tốt, ta nói một lần….." Năm người cuống quít gật đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Tại Tuệ Hành Cung có một cô nương, chính là người mà các ngươi không nhận ra mà thôi. Tốt lắm, được rồi sau này không nên hỏi lại nữa."

Năm người thiếu chút bị hắn làm cho tức chết.

Lý Cường cười nói: " Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, Mạnh huynh chuẩn bị ở lại đây vài ngày sao?" Hắn giảo hoạt thay đổi câu chuyện.

Mạnh Phàm nói: " Nguyên lai ta định đi Hồi Xuân Cốc để cầu đan dược, không nghĩ tới lại có được Hàn Tủy Lân, vậy là có thể dùng được, điều này còn phải cảm ơn Lý huynh. Chúng ta rất nhanh sẽ trở về, gần đây chuyện ở Phong Duyên Tinh rất nhiều, nghe nói Thánh Thành có lệnh dụ ban bố, không biết là chuyện gì, chúng ta cần phải chạy về Ẩn Lôi Các nghe tin tức."

Lý Cường nói: " Thánh Thành? Là Vân Tiêu Thánh Thành phải không? Tại sao nói là có dụ lệnh?"

Mạnh Phàm cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Lý Cường này cái gì cũng không hiểu a. Hắn gật đầu nói: " Thánh Thành chính là Vân Tiêu Thánh Thành, địa vị ở Phong Duyên Tinh so với bảy đại môn phái càng cao hơn nữa, thực lực sâu không lường được, không có môn phái nào dám cãi dụ lệnh của Thánh Thành, cho nên chỉ cần Thánh Thành ban bố dụ lệnh, nhất định là không phải việc nhỏ."

Lý Cường hỏi: " Đại môn phái ở Phong Duyên Tinh có bài danh thật làm cho người ta hồ đồ, Vân Tiêu Thánh Thành không phải bài danh đầu tiên sao? Chẳng lẽ không sợ sẽ có môn phái khác khiêu chiến địa vị của họ?"

Mạnh Phàm nói: " Không thể tính như vậy, bình thường mọi người gọi bảy đại môn phái nhưng không chắc là có tính Vân Tiêu Thánh Thành ở bên trong, thật ra bảy môn phái trong Phong Duyên Tinh không có tính Vân Tiêu Thánh Thành trong đó, hơn nữa họ cũng không ở trên Phong Duyên Tinh, trên Phong Duyên Tinh chỉ có Thiên Duyên Thành là thuộc về họ, bảy đại môn phái chính thức của Phong Duyên Tinh chỉ có Hải Viên Hiên, Trọng Huyền Phái, Tuệ Hành Cung, Liệt Hỏa Viêm Điện, Ẩn Lôi Các, Cổ Kiếm Viện và Mạc Kim Sam Bảo."

Lý Cường nói: " Nguyên lai là như vậy, một so với bảy, nói cách khác thực lực của Vân Tiêu Thánh Thành có thể chống lại bảy đại môn phái liên thủ a, thật sự là quá lợi hại."

Mạnh Phàm nói: " Một so với bảy cũng không nhất định sẽ thắng, nghe truyền thuyết, Vân Tiêu Thánh Thành là có tiên nhân đó, nhưng không một ai có thể chứng thật thôi."

Lý Cường có chút gật đầu, bởi vì hắn đã gặp qua tiên nhân, ngẫm lại thực lực của tiên nhân cũng cảm thấy kinh khủng, hắn cũng không dám nói lung tung nữa.

Thản Ca vẫn cắm đầu mà ăn, hắn nghĩ ẩm thực của Thiên Đình Tinh quả thật khen không dứt miệng, vô cùng yêu thích. Nạp Thiện, Triệu Trì và Trịnh Bằng đều là đại hán vóc người khôi ngô, ăn đồ vật thì chút chậm chạp, chỉ cần khua đũa là chẳng còn gì. Chén bát trên bàn dần dần chất cao, bọn họ thần sắc cũng không thay đổi, tiếp tục ăn hết, cũng không để ý tới Lý Cường và Mạnh Phàm đang nói cái gì.

Đột nhiên một trận ồn ào, trên thang lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay cả Triệu Ki đang ngủ cũng bị bừng tỉnh, hắn mơ mơ màng màng hỏi: " Chuyện gì a?"

Lý Cường cười an ủi nói: " Không có việc gì, có việc gì cũng không sợ, có ca ca đây."

Một đoàn hoàng cung thị vệ đi lên, đầu lĩnh chính là người mặc trang phục nhất đẳng thị vệ, hắn nhìn quanh mọi nơi, ánh mắt rơi vào trên người mấy người Lý Cường. Hắn bước nhanh tới, hành lễ nói: " Vương gia, hoàng thượng có chỉ, xin mời ngài hồi cung."

Trên lầu nhất thời không một tiếng động, ai cũng không nghĩ tới vương gia lại mặc thường phục chạy đến Bạch Phàn Lâu uống rượu. Lý Cường biết là có chuyện, không phải tình huống khẩn cấp, thì thị vệ không dám tới quấy rầy. Hắn truyền âm nói: " Có phải hoàng cung có chuyện không? Là phải thì gật đầu, không phải thì lắc đầu, không được kinh động người ngoài."

Thị vệ kia chậm rãi gật đầu. Trong lòng Lý Cường thầm mắng, ăn cơm mà cũng không yên, không biết là ai lại giở trò. Hắn đứng dậy nói với Mạnh Phàm: " Mạnh huynh, thật sự xin lỗi, huynh đệ có chút việc cần đi trước, sau khi đến Phong Duyên Tinh huynh đệ sẽ bái phỏng."

Trong lòng Mạnh Phàm nghi hoặc: Cố Tống quốc là địa bàn của Ba Đạt Tinh Nguyên Thủy Môn, Cổ Kiếm Viện lúc nào nhúng tay đến nơi đây? Hắn cũng đứng dậy hành lễ nói: " Được, chúng ta từ biệt ở đây, đến Phong Duyên Tinh chúng ta gặp lại."

Trịnh Bằng nói: " Tiểu ca, sau này nhìn thấy đại muội tử, giúp ta nói bây giờ hắc tử rất tốt, còn cả Triệu lão gia tử và Hầu lão gia tử." Hắn thật ra vẫn còn nhớ Hầu Phích Tịnh, Mai Tinh Tinh và Triệu Hào bọn họ. Lý Cường gật đầu hành lễ bái biệt.

Mấy người đi theo thị vệ xuống lầu, Lý Cường nhỏ giọng hỏi: " Phát sinh chuyện gì?"

Vị nhất đẳng thị vệ kia nhẹ giọng nói: " Người hạ chú đã bị bắt rồi."

Lý Cường cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết người hạ chú nhất định sẽ nhịn không được lại ra tay, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Hắn hỏi: " Người của chúng ta có bị thương không?"

Thị vệ kia khom người đáp: " Bị thương mấy thị vệ, cũng không nghiêm trọng."

Lý Cường gật đầu nói: " Được, chúng ta trở về."

Dưới tửu lầu đã sớm có thị vệ mang ngựa tới, Lý Cường xoay người lên ngựa, đột nhiên trong lòng khởi lên một loại cảm giác kỳ diệu, đó là một loại cảm giác quen thuộc thân thiết. Hắn vội vàng xem xét chung quanh.

Nạp Thiện tỏ mắt, nhìn thấy Lý Cường đột nhiên như bất an, liền hỏi: " Lão đại, có chuyện gì?"

Trực giác của Lý Cường cho biết loại cảm giác này đã đi xa, hắn lắc đầu nói: " Không có gì, chúng ta đi."

Một đám người cưỡi ngựa, phi nhanh về phía hoàng cung.

Sau khi vào cung, thị vệ mang theo Lý Cường mấy người đi thẳng đến phòng nghị sự tại Thủy Hiên Nhã Các. Đi vào nhã các, chỉ thấy hoàng thượng đang vô cùng tức giận cùng các quan đại thần ngồi đầy phòng, có năm, sáu đại thần đang quỳ trên mặt đất, hoàng thượng lớn tiếng chỉ trích: " Có đúng hay không khi trẫm bệnh, không ai quản các ngươi? Loạn hết tất cả, chuyện gì cũng làm không tốt, lần này nếu không phải Trung Dũng Quận Vương trở về có phải trẫm đã phải chết không minh bạch…"

Đám quan viên sợ đến ngồi cũng không nổi nữa, tất cả đều quỳ xuống khấu đầu thỉnh tội. Hoàng thượng vừa thấy Lý Cường cùng thái tử đến, vẻ mặt tức giận lập tức tiêu tán, đứng dậy tự mình nghênh đón, trong miệng nói: "Miễn lễ! Miễn lễ! Người đâu lấy ghế cho quận vương ngồi."

Lý Cường căn bản không nghĩ tới việc hành đại lễ, hắn cũng không biết, kỳ thật hoàng thượng nói như vậy là cho hắn cơ hội khỏi hành lễ.

Thái tử cung kính hành lễ nói: " Thân thể phụ hoàng vừa mới khang an, không nên tức giận, hãy tĩnh dưỡng quan trọng hơn."

Hoàng thượng gật đầu, trong lòng vui mừng. Hắn chậm rãi nói: " Các bộ viện thuận theo từng việc nói một chút tình huống."

Trong lòng Lý Cường cảm thán, làm vua cũng thật là khó khăn, thân thể vừa khỏe lại chút thì phải lo quốc sự, thật sự là không dễ dàng.

Xu Mật Viện đầu tiên bắt đầu hồi báo về những việc có liên quan chính trị, quân sự, kinh tế, hình sự các tình huống, Nạp Thiện mấy người nghe được đã cảm thấy buồn ngủ, nội dung khô khan như vậy làm sao lọt vào tai bọn họ. Lý Cường nghe thì cảm thấy mới mẻ, hắn luốn đối với các tin tức thì rất chú ý, đó là thói quen khi hắn làm kinh thương. Các đại thần nói suốt hai canh giờ mới chấm dứt.

Gương mặt hoàng thượng hiện vẻ mệt mỏi, có cung nữ đưa lên khăn mềm, hắn dùng sức lau mặt, nói: " Tất cả đứng lên đi, hãy nghĩ lại những gì trẫm đã nói, trở về thì tự mình kiểm điểm một phen, các ngươi trước tiên lui ra đi."

Các đại thần đến lúc này mới thở ra một hơi, khấu đầu nói: " Hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Rồi cẩn thận đứng dậy, cung kính lui ra ngoài.

Lý Cường nói: " Trình lão phu tử, Phong Hợp lưu lại."

Trình Tử Trọng và Lâm Phong Hợp đều nhìn về phía hoàng thượng, ngài gật đầu, hai người cẩn thận đứng sang một bên.

Hoàng thượng yên lặng một lát mới nói: " Quận vương lần trước không từ mà biệt, lần này dù sao cũng phải giúp trẫm một tay." Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Cường.

Thái tử cũng chen lời: " Có quận vương tọa trấn hoàng cung, vụ án này rất nhanh có thể tra ra kết quả."

Lý Cường gãi gãi đầu, mặc kệ hoàng thượng nghĩ thế nào, muốn cho hắn nhúng tay vào chuyện của thế tục giới tại Cố Tống quốc, là hắn quyết không muốn. Hắn suy nghĩ một chút, nói: " Trình Tử Trọng có năng lực này, Lâm Phong Hợp cũng có thể hiệp trợ, đây là nội ưu ( ưu phiền bên trong) chứ không phải ngoại hoạn( chuyện xấu bên ngoài.)."

Trong phòng mọi người đều ngẩn ngơ, lời này nói xong ý đã rõ ràng, điều này là họa bên trong chứ không phải họa bên ngoài nói cách khác hạ chú là người trong triều đình làm. Hoàng thượng hỏi: " Quận vương làm thế nào cho ra kết luận chính xác?"

Lý Cường hai tay nhấc lên, cười nói: " Vừa rồi các quan viên không phải cùng nói sao."

Hoàng thượng và thái tử trầm tư, Trình Tử Trọng cũng đã cúi đầu suy tư, Chỉ có Lâm Phong Hợp không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Ta nghĩ, hiểu được bọn họ không nói gì thêm a, đều là đề nghị bình thường, chỉ là lần này nhiều điểm nghi ngờ một chút thôi."

Lý Cường nói: " Những quan viên thì cứ miễn, tình huống cơ cấu vận chuyển, điều động quân đội và bộ lại...ngươi phải nghĩ về chuyện này một chút, còn chuyện tình huống sau khi hoàng thượng bị hạ chú, a a, Phong Hợp a, cái này còn chưa đủ hay sao?" Hắn thoáng do dự một chút. Mặc dù hắn cũng không biết là ai làm, nhưng là do những người mẫn cảm với quyền lực nên tự nhiên chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu ra.

Hoàng thượng và thái tử liếc nhau, sắc mặt trầm xuống, Lý Cường ám chỉ như vậy là đủ rồi. Hoàng thượng nói: " Chuyện này quả thật quận vương không nên đi quá sâu…… " Hắn tựa hồ rất thương tâm.

Lý Cường an ủi: " Chuyện vạch trần sẽ không sợ, dù sao hạ chú hại người cũng không thành." Hắn rất thông minh đứng trên lập trường siêu nhiên, đối với việc cung đình tranh đấu hắn không hề hứng thú.

Tâm tình Lý Cường nhất thời buông lỏng, trở lại cảm giác vừa rồi mới ra khỏi Bạch Phàn Lâu, hắn hung hăng vỗ ót thất thanh nói: " Ta thật sự ngu muốn chết!" Hắn cơ hồ có thể dám chắc đó là Vân Ngọc. Vừa nghĩ đến Vân Ngọc, hắn lại nhịn không được cười rộ lên thật ngớ ngẩn.

Cử động của Lý Cường làm cho những người trong phòng đều cảm thấy kỳ quái, bộ dáng này của hắn chẳng những thất lễ, còn quá làm càn. Hoàng thượng và thái tử đều cũng lơ đễnh, biết không thể đánh giá người tu chân bằng lẽ thường tình. Hoàng thượng hỏi: " Có chuyện gì nói ra để trẫm cùng vui vẻ với."

Lý Cường chợt tỉnh, nhớ lại mình đang ở hoàng cung nghị sự, đúng là mình quá thất thố.

Ai ngờ còn có một người càng không hiểu quy của của hoàng cung hơn hắn. Nạp Thiện cười hắc hắc lớn tiếng nói: " Hoàng thượng a, lão đại đang nghĩ đến đàn bà đó!"

Lý Cường thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết, tiểu tử này không chịu xem trường hợp mà nói hưu nói vượn. Trình Tử Trọng xuất ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn Nạp Thiện đăm đăm. Lâm Phong Hợp cũng ngây người, hắn không dám tưởng tượng có người dám nói chuyện như vậy trước mặt hoàng thượng.

Hoàng thượng ha ha cười to: " Nguyên lai là như vậy, thật quá dễ dàng…"

Lý Cường vừa nghe khẩu khí của hoàng thượng không đúng, nếu hắn cấp cho mình vài nữ nhân thì quá phiền toái, vì vậy vội vàng cắt đứt lời của hắn, nói: " Hoàng thượng đừng nghe hắn nói bậy, không phải là chuyện đó. Là như thế này, nếu là nội ưu, hoàng thượng không nên bỏ qua, cần phải theo luật lệ mà làm, trước tiên nên ổn định cung phụng đường và cấm quân, còn có quân đội đóng quân ở bên ngoài, phải bí ẩn làm việc. Còn có một chuyện trọng yếu, không thể làm đại quy mô, như vậy sẽ cực kỳ dao động quốc bổn…" Hắn nói thao thao bất tuyệt, suốt nửa canh giờ, chỉ vì muốn xóa đi câu nói của tiểu tử Nạp Thiện.

Toàn bộ tinh thần của hoàng thượng đều chăm chú nghe, gật đầu, mặc dù hắn có nghĩ đến, nhưng do Lý Cường nói ra, đối với hắn thật rõ ràng, chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, biện pháp giải quyết, chỉ một lát đã rõ ràng. Lý Cường không chỉ xuất ra biện pháp cụ thể, trong lòng hoàng thượng hiểu rõ chỉ cần chiếu theo con đường này thì có thể giải quyết nguy cơ lần này.

Lý Cường lau mồ hôi, đem những suy nghĩ cật lực của mình nói ra, chỉ vì muốn dời đi sự chú ý của hoàng thượng. Cuối cùng hắn nói: " Hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm một chút, độc chú vừa mới trừ đi, không nên mệt nhọc, có chuyện kêu Trình lão phu tử và Phong Hợp đi làm, để cho cung phụng đường hiệp trợ là được."

Hoàng thượng mặt mày hớn hở, hắn không nghĩ tới Lý Cường đưa ra chủ ý như vậy, nói: " Tốt, cứ như vậy, trong lòng trẫm cũng nhẹ hơn. Trung Dũng quận vương xin hổi phủ nghỉ ngơi, những người khác lui ra đi."

Vừa ra khỏi cửa hoàng cung, Nạp Thiện co chân bỏ chạy, hắn không ngu ngốc, biết lão Đại đang tức giận. Thản Ca giữ hắn lại, giả bộ như không rõ: " Lão Nạp a, ngươi nói cái gì, mọi người cùng nhau đồng thời đi mà."

Nạp Thiện gấp đến độ mồ hôi chảy xuống: " Lão Thản buông tay! Ngươi buông tay a! Mẹ ơi, lão Đại lại rồi."

Thản Ca cười nói: " Lão Đại làm sao vậy, lão Nạp, ngươi có đúng hay không đắc tội với lão Đại? Không quan hệ, lão Đại rất tốt, không khi dễ ngươi đâu………" Hắn cứ thao thao bất tuyệt nói.

Lý Cường cười tà dị đi tới. Nạp Thiện nghẹn ngào nói: " Thản Ca, ta bị ngươi hại chết rồi, Lão Đại tha mạng a!"

Lý Cường đá một cước vào mông hắn, mắng: " Tiểu tử ngươi nói hưu nói vượn……"

Nạp Thiện ôm cổ Thản Ca, ngăn trở Lý Cường, cước thứ hai này chính vào người Thản Ca. Nạp Thiện trong miệng hô hoán nói: " Lần sau không dám, lần sau không dám, hắc hắc lão Thản hỗ trợ a. "

Thản Ca vỗ một cái vào đầu trọc của Nạp Thiện, mắng: " Ngươi lại hại ta!" Hai người loạn thành một đoàn. Lý Cường không thể tránh được khi nhìn hai hoạt bảo này, thật sự là không có cách nào nổi giận với bọn họ. Hắn phân phó cho một thị vệ bên cạnh, để thông tri cho Triệu Hào bọn họ, bảo các huynh đệ về Thánh Vương Phủ, sau đó nói: " Chúng ta đi!" Không hề để ý tới Nạp Thiện và Thản Ca.

Cả hai lập tức dừng lại huyên náo. Thản Ca cười nói: " Lão đại đi, chúng ta cùng theo nào."

Nạp Thiện cười hi hi vỗ Thản Ca, nói: " Cảm tạ huynh đệ. Ai nha, lão đại hình như là tức giận thật sự."

Thản Ca cười mắng: " Ai bảo tiểu tử ngươi nói lung tung? A a, lần này ta giúp ngươi, làm sao cảm ơn ta?"

Nạp Thiện nhếch miệng nói: " Cùng là huynh đệ, nói tạ quá khách sáo a."

Thản Ca reo lên: " Lời này là ta nói a! Ai, trách không được lão đại muốn giáo huấn ngươi, tiểu tử ngươi thật là quá dầy mặt đó." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hai người nháo loạn chạy vượt qua đại đội nhân mã.

Thánh vương phủ ở bên cạnh hoàng cung không xa, Lý Cường đi vào phủ, lập tức đi gặp Mạc Hoài Viễn.

Lý Cường vừa nhìn thấy Mạc Hoài Viễn đã reo lên: " Lão ca giúp một tay đi!"

Mạc Hoài Viễn trên tay đang cầm Thái Hạo Toa trầm tư, nghe thấy hắn kêu loạn, mỉm cười: " Sao vậy, giúp cái gì?"

Lý Cường đến bên người hắn, vội vàng nói: " Cứu ta đi…Ngọc nhi cũng đã đến kinh thành, lão ca, huynh thần thông quảng đại, tra xét xem nàng đi đâu, ta muốn đi tìm nàng…di, Thái Hạo Toa sao lại ở trên tay lão ca?"

Mạc Hoài Viễn nói: " Nga, Thái Hạo Toa là khi ngươi bị thương ta đã lấy ra, tiên khí này thật bá đạo, ta đang suy nghĩ biện pháp làm sao để ngươi thu dụng nó."

Lý Cường gãi đầu nói: " Dù sao ta cũng khó thu phục, công lực không đủ a, lão ca nếu có thể dùng thì tặng cho huynh dùng…ai, trước tiên giúp ta tìm Ngọc nhi đi đã!"

Mặc dù Thái Hạo Toa từng cứu qua Lý Cường rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn khẳng khái tặng cho Mạc Hoài Viễn, pháp bảo đối với hắn không là gì cả. Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: " Ta sau này sẽ chuyển thế trọng tu, tất cả mọi vật đều không thể đem theo, tiên khí này đối với ta không hữu dụng, chờ ta nghĩ ra biện pháp, thì ngươi thu nó đi."

Lý Cường lấy ghế ngồi xuống nói: " Đừng nói gì Thái Hạo Toa nữa, mau giúp ta tìm người!"

Mạc Hoài Viễn cười to: " Ngươi yên tâm được rồi, cô nương của Tuệ Hành Cung sẽ không dám cự tuyệt huynh đệ của ta đâu, sau này ngươi trực tiếp đến đó yêu cầu người là được. Ha ha, huynh đệ thật sự là gấp không kịp đợi a."

Lý Cường không biết hắn và Tuệ Hành Cung có quan hệ sâu xa, hơn nữa hắn cũng không thích dùng sức mạnh để ép người, nhất là chuyện cảm tình, cho dù có được thì cũng không còn ý nghĩa.

Lý Cường nói: " Ta chỉ nhờ lão ca tìm người giúp, còn chuyện khác thì không nên nhúng tay, huynh đệ tự có chủ trương."

Mạc Hoài Viễn gật đầu, hắn lịch duyệt sâu đậm, biết Lý Cương nói thật. Thu hồi Thái Hạo Toa, hắn nhập định.

Lý Cường biết hắn đang dùng thần niệm tìm tòi trong phạm vi lớn, người tu chân làm vậy sẽ bị đại thương nguyên khí, nhưng Tán Tiện lại không sao, công lực cũng đủ sử dụng.

Lý Cường tiện tay lấy ra một ngọc đồng giản, cẩn thận tra tìm. Đó chính là lấy được trong Phật cảnh, hắn biết mình hiểu được quá ít, cho nên ở không thì lấy ra học tập.

Chỉ chốc lát sau, Mạc Hoài Viễn mở mắt ra, nói: " Đáng tiếc, nàng đã rời đi, bây giờ đã không còn ở kinh thành nữa."

Lý Cường phủi ót, thở dài nói: " Thật sự là kỳ quái, ta cứ nghĩ mình đã chuyên tâm đi tu chân rồi, như thế nào còn có thể động tình? Lão ca đừng cười, thật sự có một loại cảm giác sơ luyến, thậm chí còn mãnh liệt thập bội, chuyện gì xảy ra a?" Trong lòng hắn có một loại tư vị nói không nên lời, không biết là vui mừng hay là phiền não.

Trong lòng Mạc Hoài Viễn khẽ cười, đây chính là uy lực của nguyên anh song tu.

Bình luận





Chi tiết truyện