chương 186/ 304

Người nọ chậm rãi đi đến, Lý Cường lên tiếng đáp: " Tiên phù này đã là của La huynh rồi, ngươi muốn một...ai nha, nguyên lai là Yển huynh của Bách Thừa Lệnh! Đã lâu không thấy."

La Độ Vũ đứng dậy cười nói: " Lão Yển, ngươi là người thứ nhất dám tranh giành tiên phù với ta, a a, ngươi và Mộc tử tiền bối cũng quen nhau a, hôm nay sao lại rảnh đến Tuyết Long thành vậy, cũng không thông tri một tiếng, lại đây ngồi."

Yển Thiên Hồi vẫn như trước, cả người trang phục rối loạn, những cây gai nhọn trên lưng làm cho Lý Cường nhớ tới những ngư dân thời cổ đại trong tivi.

Yển Thiên Hồi giành nói trước: " Bái kiến Mộc tử tiền bối."

Lý Cường khoát khoát tay cười nói: " Yển huynh không cần khách khí, mời ngồi." Mọi người nhường ra một chỗ trống, Yển Thiên Hồi cũng không khách khí, khoanh chân ngồi xuống.

Lý Cường hỏi: " Yển huynh đến Tuyết Long thành có việc? Đệ tử của ngươi đã trị khỏi bệnh rồi sao?"

Yển Thiên Hồi trên mặt tràn đầy thần sắc vui vẻ, khác hẳn lần đầu gặp mặt vẻ lạnh lùng tuyệt đại. Hắn cười nói: " Còn phải đa tạ Mộc tử tiền bối, a a, đệ tử của ta đã hoàn toàn khôi phục rồi. Lần này ta đến cáo biệt với mấy vị bằng hữu ở Tuyết Long thành, ta chuẩn bị viễn hành."

Người tu chân trong cửa hàng nhất thời đều nghị luận không thôi. La Độ Vũ cũng là cao thủ Hợp Thể kỳ, nghe vậy lập tức hiểu được, hắn nói: " Lão Yển, chuyện của môn phái đều đã giao cho đệ tử rồi sao? Chúc mừng ngươi, rốt cuộc có thể đi lên con đường tu hành cuối cùng."

Lý Cường tò mò hỏi: " Cái gì là đường tu hành cuối cùng?"

Trên mặt La Độ Vũ hiển lộ ra vẻ hâm mộ, giải thích: " Nếu ta không có nói sai, lão Yển đã truyền ngôi vị lệnh chủ Bách Thừa Lệnh cho đệ tử, hắn muốn rời đi Lâm Minh Tinh, đợi đến khi tu luyện hoàn thành Hợp Thể hậu kỳ rồi trở về độ kiếp. Truyền thống nơi này của chúng ta là như thế, sơ cấp người tu chân phải khổ tu trên đường để hoàn thành nguyên anh ngưng kết, người tu chân cấp tông sư thì sẽ viễn hành để hoàn thành tu luyện Hợp Thể kỳ, a a, đợi khi lão Yển trở về thì cũng phải chuẩn bị độ kiếp rồi."

Tập tục tu luyện này Lý Cường không biết, tại Phong Duyên Tinh cũng không có nghe nói qua. Hắn nhịn không được hỏi: " Viễn hành thường phải đi đâu?"

Yển Thiên Hồi nói: " Ta chuẩn bị cáo biệt mấy lão bằng hữu ở Kỳ Long thành nữa, sau đó sẽ rời đi Lâm Minh Tinh, còn cụ thể đến nơi nào thì còn chưa nghĩ ra, tinh lộ bên ngoài ta cũng không rõ ràng." nguồn TruyenFull.vn

Lý Cường suy nghĩ một chút nói: " Yển huynh, ta cũng chuẩn bị đi Kỳ Long thành, sau đó sẽ rời đi nơi này, nếu ngươi nguyện ý, có thể cùng đi với chúng ta một đoạn đường."

Yển Thiên Hồi vô cùng vui vẻ nói: " Hay a, nếu có thể cùng tiền bối đồng hành, Thiên Hồi vô cùng vinh hạnh."

Xích Minh ma tôn bĩu môi, châm chọc: " Cùng đi với hắn có cái gì tốt chứ? Tự mình đi cho tự do, người không có chủ kiến!"

Yển Thiên Hồi sắc mặt lạnh đi, lạnh lùng hỏi: " Ngươi là ai?"

Lý Cường cười nói: " Yển huynh đừng để ý đến hắn, hắn là người điên. Tiểu Minh, không có việc gì đừng có chen lời."

La Độ Vũ lặng lẽ truyền âm cho Yển Thiên Hồi, nói cho hắn biết thân phận của Xích Minh ma tôn và lý do hắn ở đây, Yển Thiên Hồi lấy làm kinh hãi. Xích Minh ma tôn không dám cãi lời Lý Cường, hắn không nhịn được súc súc tay, ôm đầu tiếp tục suy nghĩ làm sao mới có thể hóa giải Ma Cấm.

Ngoài cửa ngân quang chợt lóe, có một con chó nhỏ lao vào trong lòng ngực Lý Cường, nó thân thiết dụi mặt vào lòng ngực Lý Cường, trong miệng ô ô kêu lên. Lý Cường cười nói: " Tiểu tử kia, vừa chạy đi đâu nữa rồi?"

Yển Thiên Hồi khẩn trương nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, nhìn một hồi lâu lắc đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: " Đây là không có khả năng...không ai có khả năng thu phục được nó...kỳ quái..thật là quá giống..."

Củng Nhất Phù ngồi bên người hắn, tò mò hỏi: " Tiền bối, rất giống cái gì?"

Yển Thiên Hồi than thở: " Không có gì, đại khái là ta lầm thôi."

Lý Cường cũng nghe được lời hắn nói, trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục, Yển Thiên Hồi không hổ là tông sư chuyên môn biến ảo quái thú, xem ra hắn cũng có ấn tượng về Thiên Sư Thần Thú. Lý Cường cũng không có nói ra, hắn đưa tiên phù trong tay cho La Độ Vũ, nói: " Ngươi đừng tìm bọn họ tranh tiên phù nữa, nơi này ai có thể tranh qua ngươi."

La Độ Vũ ngại ngùng cười, tiếp nhận tiên phù nhìn kỹ, không khỏi than thở: " Thật là hoàn mỹ, không tưởng tượng nổi a. Mộc tử tiền bối, ta đi ra ngoài một chút, sẽ về ngay."

Xích Minh ma tôn nhìn La Độ Vũ đi ra ngoài, nhỏ giọng nói thầm: " Quỷ quỷ quái quái, không có gì tốt..."

Lý Cường thiếu chút nữa bị hắn làm cho bật cười, người này còn nói với vẻ nghiêm trang, hình như hắn mới chính là người tốt vậy.

Rất nhanh La Độ Vũ quay trở về, ngồi xuống cười nói: " Ta sẽ không cãi, lão Yển ngươi cũng đừng cãi cọ, để cho bọn họ có chút tiện nghi đi."

Người tu chân trong điếm cũng vui không kìm hãm được, không hẹn mà cùng nghĩ, dù sao cũng là một đại tông sư của Cực Tiệm Nhai, cảnh giới thật là không giống như người khác.

Ngoài cửa lại lục tục tiến đến không ít người tu chân, họ nhẹ chân nhẹ tay khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh, cửa hàng vốn không lớn đã ngồi đầy người, ngoài cửa còn không ít người đang đứng. Lý Cường vừa nhìn trong lòng có chút kêu khổ, vốn là vì chơi đùa, bây giờ người thật sự quá nhiều, vậy phải tu luyện bao nhiêu ngọc phù mới đủ? Hắn nhớ tới trong tay còn không ít ngọc phù đã có sẵn, dứt khoát đem ra bán thôi.

Lý Cường xuất ra một khối ngọc phù màu xanh, cười nói: " Đây là một khối hộ thân phù, ai ra giá đây?"

Bây giờ tất cả mọi người trong đây đều biết phù chú trong tay Lý Cường là bảo bối, bèn kêu giá um sùm thành một mảnh. Xích Minh ma tôn chậm rãi không chút vội vã chỉ chỉ vài người, tìm ra người xuất ra tiên thạch nhiều nhất, sau hơn mười lần ra giá, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, kêu lên: " Lão huynh, ngươi còn không để yên, phù chú rách nát này đưa cho ta ta cũng không thèm, mẹ kiếp, ta cũng luyện một khối hộ thân phù cho ngươi xem đây!"

Lý Cường đã đổi được một đống tiên thạch, hắn nghe được Xích Minh ma tôn kêu than cũng không hề tức giận, cười nói: " Lão Xích, ngươi cũng biết luyện phù?Hay a, luyện một khối cho ta xem xem, nếu luyện không tốt, hắc hắc, cẩn thận ta cho ngươi một trận! Trước tiên nói cho ngươi biết, đừng có luyện ra thứ gì hại người, nếu không ngươi sẽ hối hận."

Xích Minh ma tôn cũng không trả lời, trong tay toát ra ma diễm màu xanh, nhất thời trong cửa hàng đều cũng tối đen, chỉ có thể nhìn thấy thanh lân lân trong tay Xích Minh ma tôn, ngoại trừ Lý Cường và một ít cao thủ, những người khác đều cảm thấy khí lạnh sưu sưu, cả người không được tự nhiên, có người nhịn không được đã mặc vào chiến giáp hộ thân. Toàn thân Lý Cường đột nhiên phóng ra ánh sáng, chiếu sáng rực cửa hàng.

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, Xích Minh ma tôn đã tu luyện xong, tốc độ cực nhanh làm cho Lý Cường cũng cảm thấy giật mình. Chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một phù chú hình dáng như một cây trùy, âm âm u u nhìn không ra có cái gì đặc biệt. Lý Cường đưa tay tiếp nhận, lập tức nhìn thấy ra chỗ bất phàm của nó, phù chú này có một lớp lân phiến màu đen che kín đột khởi, trên trùy hình có một hạt châu màu đỏ không lớn, hắn dùng thần thức vào thăm dò, phát hiện bên trong có vô số sinh linh đang kêu khóc. Lý Cường thu hồi thần thức mắng: " Ai dám đeo hộ thân phù của ngươi! Còn không bị hoảng sợ hù chết hay sao, làm sao mà hộ thân?"

Xích Minh ma tôn hắc hắc cười nói: " Sợ cái gì, thần ma phù này của ta, chính là thần ma bình thường cũng không dám xâm hại chủ nhân của phù chú này, lời nói thật, hộ thân phù do tiên nhân chế tác cũng không so sánh được nó, là thần ma nào dám chạm tới hộ thân phù của ta chế tác!"

Lý Cường biết hắn nói đúng, dựa vào thân phận đại thần ma, quả thật không có ma đầu nào dám xâm hại chủ nhân đeo phù. Hắn không khỏi buồn cười, khu ma phù tốt nhất lại chính là do đại thần ma hắc ma giới chế tác.

Chỉ như vậy, cơ hồ mọi người đều nhìn ra sự quỷ dị của Xích Minh ma tôn, ai còn dám đòi hắn chế tác phù chú? Nhìn mọi người trầm mặc không nói, Xích Minh ma tôn tức giận đến kêu lên, Lý Cường cười nói: " Bỏ đi, kêu la cái gì! Thần ma phù này ta lấy được chưa?"

Xích Minh ma tôn hừ hừ nói: " Một đám tiểu quỷ nhát chết! Ngươi lấy đi thôi, vẫn là lão huynh ngươi có kiến thức a."

Lý Cường đứng dậy, cười nói: " Cảm ơn mọi người ủng hộ, hôm nay không chơi nữa, tan cuộc! A a, tan cuộc rồi!"

Trong tim La Độ Vũ hài lòng, cười nói: " Tất cả tản đi đi, tiền bối, xin mời ngài đến Cực Tiệm Nhai nghỉ ngơi." Hắn rất là đắc ý, vừa rồi Lý Cường đấu giá ngọc phù, có hơn phân nửa rơi vào trong tay Cực Tiệm Nhai. Nhìn mấy đệ tử lặng lẽ lui đi, hắn lại nói: " Lão Yển, cùng đi."

Yển Thiên Hồi mỉm cười nói: " Từ giờ trở đi ta đi theo Mộc tử tiền bối."

Trong lòng Củng Nhất Phù cũng vui vẻ, mặc dù hắn không có hoán được ngọc phù, nhưng hắn biết từ nay về sau ngọc phù của Củng Nhất Phù sẽ có danh khí rất vang tại Tuyết Long thành. Hắn vạn phần cảm kích cùng Lý Cường nói lời từ biệt.

Mọi người trở lại sân rộng, một đệ tử Cực Tiệm Nhai từ không trung hạ xuống, vội vã khom người hành lễ nói: " La tông chủ, có tin tức truyền đến...."

La Độ Vũ nói: " Nói chuyện dứt khoát một chút, có tin tức gì?"

Đệ tử kia vội vàng nói: " Dạ! Từ Tân Dương thành truyền đến tin tức, La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong tiền bối đã đuổi thần ma kia ra khỏi Lâm Minh Tinh, nhưng...."

Lý Cường hỏi: " Có phải không giam cầm được hắn hay không?"

Đệ tử kia nói: " Kiền đại nhân và Đại Nam tiên tử tại Hàng Mộc thành ngăn chận thần ma kia, nhưng hắn thoát được rất nhanh, lập tức bỏ chạy ra khỏi Lâm Minh Tinh, Kiền đại nhân bọn họ cũng đã truy tung đi."

La Độ Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: " Chạy thoát cũng tốt, chỉ mong sau này hắn cũng không quay lại."

Lý Cường hỏi: " La huynh, xin hỏi truyền tống trận ở nơi nào? Chúng ta đi tới Kỳ Long thành trước, không rảnh đến Cực Tiệm Nhai quấy rầy đâu." Hắn nghĩ đã thu mua đủ tiên thạch rồi, cũng là lúc nên rời khỏi Lâm Minh Tinh.

La Độ Vũ cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn nói: " Hạ Vân Đào Hạ huynh của Kỳ Long thành đang ở chỗ này, hay là thông tri cho hắn một tiếng, để cho Kỳ Long thành chuẩn bị sẵn sàng."

Lý Cường cười nói: " Không cần đâu, ta không muốn kinh động mọi người, La huynh, Anh huynh tái ngộ." Hắn hướng mọi người cáo từ xong, lập tức đi tới truyền tống trận của Tuyết Long thành.

Tất cả tu chân đại thành của Lâm Minh Tinh đều có các loại các dạng truyền tống trận, bình thường đều do các phái tự lập ra, người tu chân tầm thường thường có hai cách truyền tống, một thì dùng truyền tống trận của môn phái mình, nếu người tu chân không có môn phái, thì phải tốn hao một ít đoàn long tệ để sử dụng truyền tống trận của môn phái khác, cho nên truyền tống trận của các môn phái cũng là một thủ đoạn kiếm tiền. Ba người Lý Cường cũng không có dùng truyền tống trận, chỉ là tại truyền tống trận thăm dò một chút phương vị, rồi cùng nhau thuấn di đi qua. Không cần đại na di với khoảng cách dài, thì chỉ khoảng cách này còn chưa làm khó được ba người họ.

Ba người đồng thời hiện thân tại Kỳ Long thành, Lý Cường cười nói: " Không sai, phương vị hoàn toàn chuẩn xác."

Xích Minh ma tôn cười hắc hắc nói: " Ta dùng chính là phương pháp Ma Tung Nhất Hiện, bất luận ngươi đi tới nơi nào, lão Xích ta đều có thể đuổi kịp." Hắn dựa vào ma công cao siêu, hoàn toàn nhờ vào sự thuấn di của Lý Cường mà thuấn di, đây là một loại phương pháp lười biếng, cũng là một loại bản lãnh cao siêu.

Yển Thiên Hồi cũng bằng bản lãnh của mình mà đi theo, người tu chân cấp bậc như hắn là bước đi từng tầng mà lên, tu vi và kiến thức đều cũng phi thường chân thật, Lý Cường ở điểm này không thể so được với Yển Thiên Hồi, càng không có cách nào so với Xích Minh ma tôn.

Lý Cường còn mơ hồ nhớ kỹ nhà của Bách Thương Lão, hắn nói: " Theo ta đi, tới một nhà bằng hữu xem nào."

Yển Thiên Hồi đi theo Lý Cường một đoạn đường, hắn cũng nhớ ra, cười nói: " Di, tiền bối, có phải đi tới nhà của Bách Thương Lão hay không?"

Lý Cường cười nói: " Ta không có bằng hữu nào tại Kỳ Long thành, hắn cũng có thể xem là một đi."

Yển Thiên Hồi chắt lưỡi nói: " Tiền bối, hắn...hắn..hắn là bằng hữu của ngươi?"

Lý Cường nói: " Đúng vậy, hắn là bằng hữu của ta. Yển huynh, ngươi không cần gọi ta là tiền bối, chúng ta bình đẳng quen biết nhau đi."

Xích Minh ma tôn dát dát cười nói: " Hay, ngươi xem cái tướng hời hợt của hắn...làm sao giống tiền bối...ách!"

Lý Cường kẹp cổ hắn, mắng: " Còn dám nói hưu nói vượn, ta bẻ gãy cổ ngươi."

Cái đầu của Xích Minh ma tôn rơi xuống đất, lăn ra ven đường hai mắt còn trừng trừng. Yển Thiên Hồi lại càng hoảng sợ: " Mộc tử huynh, ngươi thật sự bẻ gãy cổ hắn?"

Đầu lâu của Xích Minh ma tôn phát ra tiếng cười. Lý Cường hơi kinh hãi, buông tay ra nói: " Lão Xích, bội phục, ngươi cũng có thể áp chế Ma Cấm xuống bả vai? Được rồi, đừng có giả chết nữa."

Đầu lâu đột nhiên bay lên, hóa thành một đạo hồng vụ, mắt nhìn thấy đầu của Xích Minh ma tôn lại mọc ra. Hắn dùng tay vịn đầu, hướng ra đám người đang đứng hoảng sợ ven đường quát: " Không thấy qua đầu lâu rớt xuống a..."

Yển Thiên Hồi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Xích Minh ma tôn như vậy, cười khổ nói: " Trách không được..."

" Ai.." Xích Minh ma tôn nhìn hắn nhếch miệng nói: " Có phải nghĩ rất thất vọng? Một đời ma tôn lại có hạ tràng như thế, kết quả như vậy, có phải ngươi cảm thấy rất đau lòng...khổ sở..."

Lý Cường nhịn không được cười to nói: " Lão Xích, ngươi thật có bản lãnh! Ha ha, ngươi nếu có thể đem Ma Cấm khu trừ ra ngoài, ngươi sẽ được giải thả, không cần phải than thở như thế đâu."

Ba người cười nói rất nhanh đã đi đến nhà của Bách Thương Lão. Một tiểu cô nương đâm đầu chạy tới, Lý Cường không khỏi cười nói: " Quyển nhi! Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tiểu cô nương kia đúng là Đạm Hoàn nữ nhi của Đạm Bác Vũ, nàng kinh ngạc kêu to lên: " Sao ngươi lại biết nơi này?Ta đi gọi cha mẹ tới." Nàng đẩy cánh cửa nhà của Bách Thương Lão, vừa cười vừa vọt đi vào.

Rất nhanh từ trong phòng chạy ra vài người, kêu sư thúc chính là Bách Thịnh Chân, Đạm Bác Vũ và Hiên Viên Dịch Thanh, ở phía sau là vợ chồng Bách Thương Lão và Anh Diễm tỷ muội, còn có một tiểu tử là Đạm Dũng con trai của Đạm Bác Vũ. Trong lòng Lý Cường đột nhiên khởi lên một loại cảm giác ấm áp, phảng phất như mình vừa về đến nhà, hắn mỉm cười bắt chuyện với mọi người.

Bách Thương Lão vẫn cung kính như trước, hắn phi thường vui vẻ mà cười, có thể nhìn ra được sự vui sướng đó phát ra từ nội tâm.

Xích Minh ma tôn nhìn mọi người, lại nhìn Lý Cường, nói: " Lão huynh, khó nhìn thấy ngươi cười vui vẻ như thế, bọn họ là sư điệt của ngươi? Tu luyện không ra thể thống gì a, trưởng bối như ngươi làm sao mà dạy dỗ vậy, tệ quá a."

Yển Thiên Hồi cười nói: " Ngươi có bản lãnh? Ngươi tới dạy xem."

Trong lòng Lý Cường cao hứng, cũng không thèm so đo với Xích Minh ma tôn, hắn cười nói: " Triền lão, khách nhân đến mà không mời vào phòng, đừng đứng ở đây nói chuyện chứ."

Quyển nhi thân thiết kéo cánh tay Lý Cường, tiểu cô nương tu chân bình thường cũng rất hào phóng, nàng đối với Lý Cường bây giờ rất sùng bái. Nàng cười hì hì nói: " Tiền bối, lần trước nhìn thấy Hiên Long tiền bối, ông ấy thật là La Thiên Thượng Tiên hay sao? Thật đáng tiếc a, Quyển nhi bỏ qua cơ hội rồi."

Anh Tuệ dắt Đạm Bác Vũ tiến lên hành lễ, Anh Tuệ cười nói: " Sư thúc, chúng ta dời nhà đến Kỳ Long thành cùng với Bách Thương huynh đệ ở chung, sau này chúng ta sẽ ở chỗ này định cư, phòng ốc ở phía sau còn đang tu kiến, làm xong chúng ta sẽ dời vào. Sư thúc, hay là vào nhà rồi hãy nói."

Đạm Bác Vũ chỉ cần lúc vợ nói chuyện thì hắn cũng không dám chen lời, chỉ đứng một bên cười.

Mọi người vào nhà ngồi xuống, Lý Cường nói: " Dịch Thanh, trước kia ngươi là người nói nhiều nhất, hôm nay sao lại giống như một cái hồ lô, không nói một lời? Được rồi, ngươi còn làm việc tại Khoan Xu Viện hay không?"

Hiên Viên Dịch Thanh cười khổ nói: " Sư thúc, ta bây giờ không còn nhà để về..."

Bách Thương Lão cười nói: " Hiên Viên đại ca, ngươi ở lại trong nhà tiểu đệ, cả nhà tu chân, ngươi có bản lãnh lớn như vậy, còn sợ không có việc gì làm hay sao?"

Trong lòng Hiên Viên Dịch Thanh cười khổ, hắn nghe theo lời các chủ của Thiên Bảo Các Phong Khiên Bảo phân phó phụ trách theo dõi Lý Cường, ai ngờ Phong Khiên Bảo tại Tuyết Long thành lại đi lên đường viễn hành, chuyện trước kia hắn đáp ứng cũng đã quên, càng không xong chính là Khoan Xu Viện đã có người mới làm việc, kết quả là hai bên hắn đều thất bại, may là Bách Thương Lão nhiệt tình mời mọc, hắn không còn đường nào để đi không thể làm gì khác hơn là ở lại nhà Bách Thương Lão, thuận tiện dạy dỗ cho Bách Thịnh Chân và một ít sơ cấp người tu chân ở gần đó.

Lý Cường nói: " Ta là đặc ý đến đây cáo biệt với mọi người, a a, ta phải trở về."

Bách Thương Lão kinh ngạc nói: " Tiền bối, nhanh như vậy mà đã đi sao, có thể ở lại Kỳ Long thành thêm mấy ngày không."

Đạm Bác Vũ cũng nói: " Sư thúc..này...cái..kia.." Hắn ấp úng tựa hồ muốn nói cái gì, Anh Tuệ nhéo hắn một cái, thay hắn nói: " Sư thúc, tiểu Vũ muốn đi theo ngài tu chân." Lời nàng vừa thốt ra, trong phòng nhất thời náo nhiệt lên.

Hiên Viên Dịch Thanh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nói: " Đúng vậy, ta cũng muốn đi theo sư thúc tu chân, ai, ở chỗ này tu chân thật khó a."

Bách Thương Lão do dự một chút, nói: " Tiền bối, có thể cho Thịnh Chân đi theo ngài không, tiền bối không biết, Thịnh Chân từ khi trở về, vẫn niệm niệm không quên tiền bối, hắn cũng muốn đi theo tiền bối tu chân."

Bách Thịnh Chân hai mắt chờ mong nhìn Lý Cường, Xích Minh ma tôn hắc hắc cười nói: " Lão huynh, ngươi không phải muốn mang theo đám đệ tử thấp kém này cùng đi chứ?"

Lý Cường đá hắn một cước, Xích Minh ma tôn vội nhảy sang bên, giơ hai tay lên nói: " Người tốt không động thủ đâu...mẹ kiếp! Còn đá..."

Yển Thiên Hồi cười nói: " Ngươi tự mình kiếm khổ, còn trách móc người khác."

Xích Minh ma tôn cũng đang nhàm chán, nếu không tìm chuyện phát tiết một chút, hắn quả thật buồn chán muốn chết. Hắn tự nghĩ tự nói: " Hắn sẽ không đem những người này cùng đi đâu, cáp, bản thân hắn còn bao nhiêu chuyện phiền toái..." Hắn nhìn lướt qua mọi người, lại nói: " Lão Xích ta nhìn không ra những người này có khả năng mang lại chỗ tốt gì cho hắn, tư chất lại kém, lão Yển, ta xem hắn sẽ không thu đồ đệ đâu."

Mọi người đều biết có thể cùng Lý Cường xưng huynh gọi đệ nhất định là cao thủ lợi hại, trong lúc nhất thời không có người dám chen lời. Lý Cường cười nói: " Lão Xích, nhất định phải có chỗ tốt gì ta mới có thể thu đồ đệ hay sao? Ngươi đừng có mà coi thường người! Hay, hôm nay ta thu cho ngươi xem..."

Người cơ trí nhất ở đây có thể xem là Hiên Viên Dịch Thanh, hắn không chút do dự quỳ sụp xuống lạy, kiên thanh nói: " Đệ tử Hiên Viên Dịch Thanh bái kiến sư tôn."

Ngay sau đó, Anh Tuệ lôi kéo Đạm Bác Vũ lạy xuống. Bách Thương Lão nóng nảy, hắn kéo Bách Thịnh Chân quỳ xuống, nói: " Tiền bối, xin hãy thu tiểu nhi làm đồ đệ."

Lý Cường chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, không nghĩ tới mọi người đều lạy xuống, hắn cảm thấy hơi khó khăn: " Ta lập tức sẽ rời khỏi nơi này, nếu các ngươi muốn bái sư..." Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Xích Minh ma tôn, nói: " Các ngươi nếu muốn bái sư, thì phải theo ta rời đi, sau này sẽ rất khó trở về, đó là một nơi rất rất xa."

Xích Minh ma tôn đắc ý nhếch miệng cười trộm, Lý Cường càng khó làm hắn càng cảm thấy vui vẻ, nếu có thể làm cho hắn chịu chút đau khổ, vậy quá được rồi.

Hiên Viên Dịch Thanh rất kiên quyết nói: " Sư tôn, đệ tử quyết định đi theo ngươi, bất luận là lão nhân gia đi đâu."

Lý Cường nghe được cả người chợt nổi da gà, hắn suy nghĩ một chút, dù sao khi về tới Phong Duyên Tinh có thể cho họ vào Cổ Kiếm Viện, mình chỉ cần chỉ điểm một chút là được, mấu chốt là trên đường trở về vạn nhất gặp phải cường địch mang theo bọn họ tương đối dường như phiền toái.

Yển Thiên Hồi cũng khuyên nhủ: " Mộc tử huynh, tinh đồ khó dò, ngươi nên cẩn thận thì hơn."

Anh Diễm lôi kéo Anh Tuệ nói: " Tỷ, chúng ta là người tu chân có tu vi thấp, Mộc tử tiền bối không xem vào mắt đâu..."

Đạm Bác Vũ phản bác: " Sư tôn không phải người như thế, Diễm muội đừng nói như vậy."

Người trong phòng cũng đều tĩnh lặng lại, mắt nhìn Lý Cường đăm đăm. Xích Minh ma tôn nhịn không được ha ha cười to.

Lý Cường cũng không phải là người dây dưa, hắn sảng khoái nói: " Tốt, Hiên Viên Dịch Thanh, Đạm Bác Vũ, Anh Tuệ còn có Bách Thịnh Chân, ta thu bốn ngươi làm ký danh đệ tử. Bách Thương Lão, ta mang đi Thịnh Chân, vợ chồng các ngươi làm sao bây giờ?"

Gương mặt ngăm đen của Bách Thương Lão hiện lên vẻ kích động, hắn vội nói: " Không ngại gì, chỉ cần Thịnh Chân có xuất tức, có thể tu chân thành tựu ta có chết cũng cam tâm."

Bách Thịnh Chân kêu lên: " Cha...cha.."

Anh Diễm nóng nảy: " Ta cũng muốn bái sư!"

Xích Minh ma tôn dát dát cười quái dị: " Tiểu cô nương thật thú vị, uy, tiểu nha đầu, ngươi bái ta làm thầy đi, bảo đảm ngươi không nếm khổ."

Lúc này Lý Cường cũng không thèm buông tha cho hắn, tay kháp tiên huyền quát: " Ma!"

Xích Minh ma tôn biết Lý Cường thật sự nổi nóng, hắn chấn động hô lên bài hãi: " Đừng...đừng đừng...oa, ma a...ma! Ma! Ma! Lão...lão huynh, ta...không dám..."

Loại cảm giác từ đầu khớp xương hướng ra phía ngoài ma trướng làm cho người ta thật sự chịu không được, hắn không thể làm gì khác hắn là liều mạng cầu xin tha thứ. Người trong phòng tất cả đều choáng váng, ngoại trừ Yển Thiên Hồi biết hắn là Xích Minh ma tôn, những người khác đều cũng hồ đồ, bởi vì cho tới bây giờ Lý Cường cũng chưa từng khi dễ người khác, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cường chỉnh người.

Trong lòng Anh Diễm run sợ hỏi: " Tiền bối, hắn cũng không có làm gì, sao ngài lại khi dễ hắn?" Nàng không nhìn thấy qua diện mục chân thật của Xích Minh ma tôn, chỉ cảm thấy hắn có chút tà khí, bộ dáng có chút thâm không lường được, nhịn không được xuất ngôn bất bình. Những người khác không rõ nguyên nhân cũng đều khuyên bảo, Yển Thiên Hồi chỉ cuống quýt lắc đầu cười khổ.

Lý Cường cười nói: " Nếu mọi người đã cầu tình, vậy tha cho hắn lần này. Lão Xích, ngươi an phận một chút cho ta! Nếu không tay ta sẽ rất ngứa đó."

Xích Minh ma tôn vừa tức vừa hận, Lý Cường đối với hắn mềm cứng không xong, không chút phản ứng đã chỉnh hắn, vừa định biểu hiện một chút liền bị sửa trị muốn chết. Hắn khóc không ra nước mắt, nhìn bộ dáng nếu muốn tại giới này cắn nuốt tính mạng, sau đó siêu việt qua khỏi địa vị của Khai Hoàng ma tôn, thật sự là khó khăn trọng trọng, hắn cơ hồ cũng thấy tuyệt vọng.

Xích Minh ma tôn nói với Anh Diễm: " Tiểu muội muội, ngươi xem hắn hung ác cỡ nào, vô lại, không nói lý, không biết xấu hổ a, ngươi xem ta thương cảm thế nào..ô ô, vẫn là tiểu muội muội tốt, có tâm đồng tình a." Ngoài miệng hắn nói hưu nói vượn, nhưng trong lòng lại cười thầm.

Anh Diễm bị hắn nói xong vẻ mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: " Ngươi...ngươi cũng không phải là người tốt!"

Xích Minh ma tôn nhịn không được cười rộ lên: " Vẫn là tiểu muội muội cơ trí, ta vốn không phải là người tốt, ha ha..."

Anh Diễm bị hắn làm cho hoảng sợ kêu to lên. Lý Cường quát: " Tiểu Minh, cút qua góc tường đợi! Không cho nói hưu nói vượn nữa!"

Xích Minh ma tôn rốt cuộc cũng sợ Lý Cường nổi giận, hắn thật sự đi tới bên góc tường ngồi xuống, thương cảm nói: " Ta đi, ta đi còn không được sao."

Anh Diễm vỗ ngực, hồi lâu mới nói: " Tiền bối, rốt cuộc hắn lại là ai a?" Nàng bị Lý Cường và Xích Minh ma tôn làm cho hồ đồ, không nghĩ ra quan hệ giữa bọn họ, bằng hữu không giống bằng hữu, địch nhân không giống địch nhân.

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Hắn là tù phạm của ta."

Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt không giải thích được, Quyển nhi cười hì hì nói: " Tiền bối chỉ nói giỡn, điều này không có khả năng đâu."

Yển Thiên Hồi nói: " Mộc tử huynh nói không sai, hắn là tù phạm, Mộc tử huynh phụ trách canh giữ, cho nên..."

Xích Minh ma tôn súc lại trong góc phòng cuống quýt cười lạnh: " Hừ hừ, chọc tù phạm như ta nóng nảy, ta đều sẽ ăn tươi các ngươi, oa ha ha, ha ha!"

Quyển nhi bị hắn làm hoảng sợ lẻn vào trong lòng Anh Tuệ, luôn miệng nói: " Mẹ, hắn làm con sợ."

Lý Cường nói: " Hắn không dọa ngươi, bởi vì hắn là hắc ma giới Xích Minh ma tôn, nổi danh đại thần ma." Trong lòng hắn hiểu được, sau này nếu muốn cùng nhau lên đường, phải nói rõ chân tướng cho mọi người nghe.

Người trong phòng nhất thời giống như bị tạt nước lạnh vào đầu, không hẹn mà cùng rùng mình. Ma kiếp vừa qua khỏi, trong nhà dĩ nhiên lại tiến tới một siêu cấp đại ma đầu, không sợ hãi mới là la

Bình luận





Chi tiết truyện