chương 201/ 304

Phản ứng đầu tiên của Lý Cường chính là: " Không có khả năng."

Phải biết rằng Phó Sơn là cao thủ Đại Thừa kỳ, trừ phi cùng tiên nhân tranh đấu, nếu không sẽ không có khả năng gặp chuyện không may, mà trong giới này những tiên nhân hắn cũng hầu như nhận biết hết, cho dù là cùng Tán tiên tranh đấu, đánh không thắng muốn chạy trốn cũng tuyệt đối không có chuyện, huống chi bình thường Tán tiên cũng sẽ không cùng người tu chân Đại Thừa kỳ mâu thuẫn. Còn nữa, Phó Sơn kết bạn khắp thiên hạ, nếu hắn xảy ra chuyện, sẽ không thể không có một chút động tĩnh, mà Ngô Sân là người dẫn đường của hắn, Phó Sơn nếu thật xảy ra chuyện, hắn còn có thời gian chạy đến đây tìm mình nói lời thừa hay sao?

Mấy ý niệm trong đầu nhoáng lên, thoáng một cái lướt qua, Lý Cường càng nghĩ càng thấy không đúng: " Phó đại ca đã xảy ra chuyện? Hình như không thể đâu, lão ca có phải đang nói giỡn hay không?"

Ngô Sân nhịn không được vỗ vai Lý Cường khen: " Tiểu tử ngươi so với quỷ còn tinh minh! Bỏ đi, đùa với ngươi thôi...ai, ta nói lão đệ a, ngươi thật sự là rất quá phận, đã tới Phong Duyên Tinh cũng không đến Trọng Huyền Phái, hay a, tới Bất Dạ Thành cũng không thèm tới trú địa của Trọng Huyền Phái, ai, ngươi có đúng là cao thủ của Trọng Huyền Phái chúng ta không? Nếu Phó đại ca ngươi thật xảy ra chuyện, tiểu tử ngươi có chịu trở về hay không đây?" Lão gia tử đã phát lao tao rồi.

Lý Cường bị hắn nói xong gương mặt cũng đã hồng lên, hắn gãi gãi đầu ấp úng nói: " Không phải là không có xảy ra việc gì sao, ai, ta vừa mới trở về a, còn chưa kịp về thôi...hà hà, Ngô lão ca, tiểu đệ xin lỗi, ách...này...cái..kia..." Hắn giở khuôn mặt tươi cười bắt đầu đả xóa.

Thật ra bởi vì hiện giờ Phó Sơn không có trong Trọng Huyền Phái, mặc dù mình là hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái, nhưng cho tới bây giờ chưa từng về qua, cho nên mới còn do dự.

Bạch Phát Ngô Sân cười ra tiếng, nói: " Sách sách, tiểu tử ngươi còn có thể đỏ mặt a, ha ha, mau cùng ta về Trọng Huyền Phái!"

Mị nhi đi vào cửa, dịu dàng nói: " Ngô lão gia tử, ta là Mị nhi a."

Ngô Sân nhìn thấy Mị nhi thì cả người run lên, hắn sợ nhất là Mị nhi, lần trước ở trong Đại Huyễn Phật Cảnh, hắn bị Mị nhi lao thao thiếu chút nữa thần kinh thác loạn, đến bây giờ nhìn thấy Mị nhi còn có di chứng. Hắn cười nói: " Nga, là Mị nhi cô nương a, a a, đã lâu không gặp rồi."

Lý Cường không dám thối thác nữa, hắn nói: " Được, ta cùng Ngô đại ca trở về một chút, Mị nhi, muội đi kêu Triệu Hào lại đây."

Phía sau Ngô Sân đứng hai người, vẫn dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hai người Lý Cường đang nói giỡn.

Ngô Sân vỗ ót, cười nói: " Úc, ta nhìn thấy tiểu tử này đã bị hắn chọc đến hồ đồ rồi, ha ha, nào, lão đệ lại đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, miễn cho trở lại Trọng Huyền Phái mà người nào cũng không nhận ra. Đây là huynh đệ Mễ Tư Lạp thuộc hệ chính tông nhất Trọng Huyền Phái chúng ta, một hệ của bọn họ phụ trách trấn thủ Phong Duyên Tinh, không giống một hệ chúng ta đều là khắp nơi chạy loạn."

Mễ Tư Lạp là một tiểu tử khôi ngô cao lớn, Lý Cường liếc mắt đã nhìn ra tu vi của hắn, hắn đã là cao thủ Phân Thần trung kỳ.

Lý Cường cười nói: " Chào Mễ đại ca."

Mễ Tư Lạp mỉm cười nói: " Chào huynh đệ a, ở Trọng Huyền Phái chúng ta không quan tâm đến chi hệ, mọi người đều là huynh đệ."

Ngô Sân bây giờ đã đạt tới Hợp Thể trung kỳ, cũng là người sắp độ kiếp, hắn tựa hồ có thay đổi rất lớn, so với trước kia có vẻ thong dong ôn hòa, ấm áp rất nhiều, thậm chí còn thích nói giỡn. Hắn chỉ vào người đứng bên cạnh Mễ Tư Lạp nói: " Hắn là đại đệ tử của Phó lão đệ, Liễu Đại Việt."

Liễu Đại Việt hơi có chút bộ dáng tiên phong đạo cốt, vô luận nhìn như thế nào hắn cũng chỉ là một tiểu tử hai mươi tuổi, chỉ là để râu dài. Hắn cung kính ôm quyền hành lễ nói: " Tiểu sư thúc, đệ tử là người của Đại Minh năm Vĩnh Nhạc, là người Phượng Dương."

Lý Cường ngây người, hắn ấp a ấp úng nói: " Ngươi...ngươi là...ngươi là người ở cố hương ta?"

Bộ dáng của Lý Cường làm cho người trong phòng đều nở nụ cười.

Liễu Đại Việt cười nói: " Ta nghe sư tôn nói, thời gian tiểu sư thúc từ quê quán đi ra không dài, ta vẫn rất muốn nhìn thấy tiểu sư thúc."

Trong lòng Lý Cường cười khổ, thầm nghĩ: " Minh triều tu chân đệ tử, nghe thấy thật là có chút đáng sợ, cảm giác như đang nói chuyện với vị tiền bối từ trong quan tài đi ra, còn gọi ta là tiểu sư thúc, quả thật là không thể tưởng tượng nổi a."

Lý Cường hỏi: " Ngươi đã về cố hương rồi chưa?"

Liễu Đại Việt lắc đầu cười khổ nói: " Không có về qua, ta một mực ở trong Trọng Huyền Phái hiệp trợ Mễ sư thúc, cho nên không có đi được."

Ngô Sân giải thích: " Mỗi một hạch tâm huynh đệ đại đệ tử đều có nghĩa vụ ở lại Trọng Huyền Phái, hiệp trợ Mễ Tư Lạp một hệ huynh đệ trấn thủ môn phái, a a, lão đệ, đại đệ tử của ngươi cũng phải đi về đó."

Lý Cường phát hiện sự vụ của Trọng Huyền Phái phi thường phức tạp, nếu hắn mới vào tu chân sẽ đến Trọng Huyền Phái, nhất định phải đem chuyện trong môn phái hiểu thật rõ ràng, nhưng bây giờ hắn cũng không cần quan tâm đến nữa. Hắn cười nói: " Đại Việt, sau này ta sẽ trở về, đến lúc đó ta mang ngươi cùng nhau đồng thời đi thôi."

Theo quy củ Đại Việt phải đến Hợp Thể sơ kỳ mới có thể rời đi Trọng Huyền Phái, nhưng có lời của Lý Cường, Mễ Tư Lạp sẽ không ngăn cản hắn, hạch tâm huynh đệ tại Trọng Huyền Phái địa vị cực cao, nói chuyện rất có tác dụng.

Triệu Hào và Thiên Xích Âu đi vào phòng.

Bởi vì quan hệ giữa Lý Cường và Phó Sơn, nên Thiên Xích Âu cùng Trọng Huyền Phái giao tình không tệ, hắn và Mễ Tư Lạp tựa hồ phi thường quen thuộc, hai người vừa thấy mặt đã ân cần thăm hỏi. Thiên Xích Âu nói với vẻ rất có ý tứ: " Mễ huynh, Triệu sư đệ không thể cho ngươi, hắn bây giờ là chưởng viện của Kim Lân kiếm viện, nếu ngươi đòi đi, thì Kim Lân kiếm viện của ta làm sao bây giờ?"

Mễ Tư Lạp cười nói: " Không phải ta đòi Triệu Hào, hắc hắc, tại quy củ của Trọng Huyền Phái như thế...ai bảo Triệu Hào lại có khả năng như vậy, nếu không đưa Mạt Bổn cho ta cũng được." Hai người ước chừng đã sớm vì việc này mà thương lượng qua, cho nên vừa thấy mặt đã lập tức tranh giành.

Lý Cường nói: " Kỳ quái, bọn họ hình như là đệ tử của ta a, các ngươi giành cái gì?"

Ngô Sân nói: " Lão đệ, ngươi không biết, những đệ tử này của ngươi đều cũng rất xuất sắc, Triệu Hào, Hồng Thiêm, Mạt Bổn, Triệu Trì thậm chí cả Nạp Thiện và Thản Ca, tại Phong Duyên Tinh đều là những ngôi sao mới, bọn họ có đặc sắc của chính mình, nếu không có Phó lão đệ ngăn cản, Trọng Huyền Phái đã chạy đến Cổ Kiếm Viện cướp người, hắc hắc, ngươi xem coi phải làm sao giúp đi."

Thiên Xích Âu lắc đầu nói: " Mạt Bổn sư đệ là đại biểu của Cổ Kiếm Viện tại Bất Dạ Thành, lại sắp thành chưởng viện của Tiềm Căn Viện tương lai, hắn có đến Trọng Huyền Phái các ngươi bất quá chỉ là đi làm việc tạp vụ, còn không bằng ở lại Cổ Kiếm Viện có thể phát huy tác dụng, hắn không thể đi." Hắn một ngụm liền từ chối, nhìn bộ dáng, đừng nói là Triệu Hào và Mạt Bổn, tùy tiện là người sư đệ nào hắn cũng không nỡ bỏ qua.

Mễ Tư Lạp cũng không tức giận, hắn cười cười nhìn Lý Cường, nói: " Huynh đệ, những người này là đệ tử của ngươi, như vậy đi, là ai cũng được, nhưng ngươi nhất định phải đưa một đệ tử trở về, nếu không ngươi ở Trọng Huyền Phái sẽ không có đệ tử thừa kế a."

Ngô Sân biết Lý Cường không hiểu quy củ của Trọng Huyền Phái, hắn giải thích: " Mỗi một hạch tâm huynh đệ đều có đệ tử của mình ở lại Trọng Huyền Phái làm đại biểu, quản lý sự vụ của môn phái."

Lý Cường hỏi: " Trọng Huyền Phái rốt cuộc có bao nhiêu hệ huynh đệ?"

Ngô Sân than thở: " Tiểu tử ngươi thật đáng đánh a, đến bây giờ cũng không biết Trọng Huyền Phái có bao nhiêu hệ huynh đệ. Bây giờ Trọng Huyền Phái tổng cộng có sáu hệ, trước kia từng có được chín hệ, trong đó có ba hệ huynh đệ không có truyền nhân, việc này còn đang thương lượng, nếu chọn được người thích hợp, vẫn có thể kế thừa cho ba hệ này được lâu dài. Hiện tồn lại sáu hệ huynh đệ, trong đó chỉ có Mễ Tư Lạp một hệ trấn thủ Trọng Huyền Phái, còn những huynh đệ khác chỉ cần trong môn phái không có việc gì thì có thể rời đi, nhưng nếu Trọng Huyền Phái phát ra chiếu lệnh, chỉ cần nhận được thì phải lập tức chạy về môn phái hỗ trợ."

Mễ Tư Lạp bổ sung: " Mỗi một hệ huynh đệ tại Trọng Huyền Phái đều có trú địa chuyên môn, phải do đệ tử bổn hệ của bọn họ quản lý, cho nên huynh đệ, đệ tử của ngươi...."

Lý Cường cười nói: " Hiểu được rồi, nói cách khác Ngô lão ca và Phó đại ca đều cũng có đệ tử ở lại chỗ này, chỉ có ta là không có, có đúng hay không?"

Ngô Sân cười nói: " Ta đã không có đệ tử ở đây nữa, Đại Việt chỉ cần tu đến Hợp Thể kỳ cũng có thể rời đi, cho nên một hệ này của chúng ta...sẽ không ai quản lý nữa."

Lý Cường giơ lên hai tay, luôn miệng nói: " Ta hiểu được rồi, hiểu được rồi, tội của ta quá lớn, lão ca, Mễ đại ca, ta sẽ đưa đệ tử tới, yên tâm đi, ta là không biết a, người không biết không có tội ma..."

Thiên Xích Âu vừa nghe liền nóng nảy: " Tiểu sư thúc, ngài là giám viện của Cổ Kiếm Viện chúng ta a, tiểu sư đệ của ta không thể đi!"

Mấy người Triệu Hào cũng không dám chen lời, bọn họ chỉ có thể nghe theo sự an bài của Lý Cường.

Lý Cường cười nói: " Ta ở Lâm Minh Tinh có thu hai đệ tử, a a, rất nhanh sẽ trở về, đến lúc đó sẽ an bài cho bọn họ đến Trọng Huyền Phái đi, ha ha, may mắn ta thu đệ tử cũng nhiều a."

Thiên Xích Âu nhất thời nhẹ nhõm, mặc kệ thế nào, Triệu Hào mấy người đã có thể lưu lại, phải biết rằng những người này bây giờ đều là phần tử trung kiên của Cổ Kiếm Viện, hắn đã dùng vô số tâm huyết, chỉ hy vọng bọn họ chấn hưng Cổ Kiếm Viện, bất luận là ai bị Trọng Huyền Phái lôi đi, hắn đều cũng chịu không được.

Mễ Tư Lạp có chút tiếc nuối: " Đáng tiếc, ta vẫn xem trọng Triệu Hào bọn họ, a a, huynh đệ, mấy đệ tử này của ngươi thật sự là quá xuất sắc."

Trong lòng Lý Cường cảm thấy tự hào, cảm thấy đám huynh đệ của mình thật sự rất có danh khí. Hắn nói: " Mễ đại ca, yên tâm đi, hai đệ tử nọ của ta cũng rất xuất sắc đó."

Liễu Đại Việt nói: " Quá tốt rồi, rốt cuộc cũng có sư đệ tới, ai, từ khi Biện sư huynh rời đi Trọng Huyền Phái, đệ tử vẫn hy vọng có một tiểu sư thúc, như vậy ta sẽ có sư đệ rồi."

Ngô Sân nói: " Đại Việt, chờ sư đệ ngươi tới rồi, ngươi có thể dễ dàng hơn một chút, ta rất nhanh cũng muốn rời đi Phong Duyên Tinh ra ngoài du lịch, có lẽ sẽ ở bên ngoài độ kiếp, chuyện trong môn phái, ngươi hãy cố gắng lo đi. Chúng ta về trước trú địa của Trọng Huyền Phái, lão đệ, hai chúng ta cũng phải trò chuyện một chút, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội nữa."

Lý Cường gật đầu nói: " Xích Âu, các ngươi ở lại chỗ này tiếp chuyện với bằng hữu tu chân các phái, ta và lão ca, Mễ đại ca đi Trọng Huyền Phái, Mị nhi và Linh nhi đi theo ta, những người khác ở lại chỗ này chờ ta."

Thiên Xích Âu mang theo một đám sư đệ đi ra, tâm tình của hắn rất tốt, cũng không cần lo lắng những sư đệ này sẽ đi Trọng Huyền Phái nữa.

Đoàn người na di tới trú địa của Trọng Huyền Phái, lúc này Ngô Sân mới chú ý tới Thiên Thực lão tiên, bởi vì lão tiên che dấu rất khá, Ngô Sân và Mễ Tư Lạp cũng không có phát giác người này là tiên nhân. Lý Cường dù sao cũng không sao cả, hắn từng mang theo Xích Minh ma tôn chạy khắp nơi, bây giờ có thêm một tiên nhân cũng không có gì không được.

Mễ Tư Lạp nhìn Thiên Thực, nhịn không được hỏi: " Huynh đệ, vị bằng hữu này là ai? Giới thiệu một chút đi." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lý Cường cười nói: " Đừng động tới hắn, ta đến bây giờ cũng không biết hắn đang muốn làm gì, ngươi coi như hắn không có tồn tại là được, được rồi, nga, được rồi, cũng đừng đi chọc hắn, người này rất lợi hại."

Mị nhi và Linh Bách Tuệ hai người đang thì thầm trò chuyện, nghe thấy Lý Cường châm chọc Thiên Thực, các nàng nhịn không được nở nụ cười.

Thiên Thực lão tiên gương mặt trơ như gỗ, không chút biểu tình, nếu hắn đã làm da mặt dày, thì không ai có thể so sánh được.

Ngô Sân cũng hiếu kỳ, hắn nhìn kỹ Thiên Thực, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, hắn nghi hoặc nói: " Kỳ quái, ta làm sao nhìn hắn không giống người tu chân, cũng nhìn không thấu tu vi của hắn, lão đệ, hắn rốt cuộc lại là ai?"

Lý Cường nói: " Còn có thể là ai? Ngay cả lão ca cũng đều nhìn không thấu tu vi của người này, còn có thể là ai? Hắn là tiên nhân!"

Ngô Sân và Mễ Tư Lạp cũng không nhịn được lui về phía sau mấy bước, Lý Cường nói thật sự là quá kinh người.

Ngô Sân mặc dù hiểu biết rất nhiều, nhưng cũng rất hiếm thấy tiên nhân, không nghĩ tới người đứng sau lưng Lý Cường giống như người hầu lại là một tiên nhân. Hắn không khỏi nhịn được than thở: " Lão đệ, ngươi quả thật...quả thật là..." Lão gia tử cũng không biết nói cái gì mới tốt, hắn cảm thấy Lý Cường thật sự là không tưởng được, đối với tiên nhân vậy mà không chút cung kính.

Thiên Thực lão tiên lạnh lùng nói: " Các ngươi đừng có lý đến ta, coi như ta không có tồn tại là được rồi." Trong lòng hắn rất khó chịu, lại không thể phát tác, hắn đâu thèm cùng mấy người Ngô Sân nói nhảm.

Mị nhi nhìn Thiên Thực lão tiên đang làm bộ dáng khổ sở mà bật cười, tiên nhân nàng cũng đã thấy nhiều, tiểu nha đầu này từng lớn gan dùng âm lôi tạc qua La Thiên Thượng Tiên Cô Tinh, đối với tiên nhân nàng không sợ một chút nào.

Mị nhi nói: " Lão gia tử, đừng để ý đến hắn là được, tiên nhân đều kỳ lạ như vậy, hì hì..."

Ngô Sân và Mễ Tư Lạp chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đôi huynh muội này tuyệt đối là quái thai. Người tu chân nhìn thấy tiên nhân tựa như người bình thường nhìn thấy người tu chân, từ trong đáy lòng luôn có một cảm giác sợ hãi, mà huynh muội Lý Cường cũng đã không phải là người tu chân nữa, cho nên bọn họ căn bản là không quan tâm tới.

Lý Cường nói: " Lão tiên, ngươi không cần nghiêm mặt như thế, chúng ta làm một giao dịch, thế nào?"

Thiên Thực lão tiên đã xem Lý Cường giống như bình đẳng với mình, cho nên Lý Cường nói chuyện hắn cũng phải để ý tới. Hắn hỏi: " Giao dịch gì?"

Lý Cường mỉm cười.

Trong lòng Thiên Thực không khỏi bắt đầu nói thầm, mặc dù hắn còn không biết Lý Cường, nhưng hắn biết người này nhất định là rất khó chơi. Hắn cảnh giác nhìn Lý Cường.

Lý Cường nói: " Ngươi nói cho ta biết, nếu Lệ Cấm Thiên Quân lại đây, các ngươi có đánh nhau hay không?"

Thiên Thực nở nụ cười khổ, trong lòng nghĩ: " Đâu chỉ đánh nhau đơn giản như vậy, bảo bối trấn gia của Lệ Cấm Thiên Quân bị ta gạt đi, nếu hắn đuổi tới thế giới này, ta sẽ thảm rồi." Nhưng hắn không muốn làm cho Lý Cường biết việc này, vì vậy nói: " Đánh nhau? Sẽ không!" Nhưng trong lòng hắn lại nói: " Nhưng hắn sẽ giam cầm ta thôi."

Lý Cường dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn: " Sẽ không? Nga, ta hiểu được rồi."

Lý Cường biết, trong lòng Thiên Thực lão tiên nhất định có quỷ, nếu không hắn tuyệt sẽ không gắt gao theo sát mình như thế. Con mắt vừa chuyển, Lý Cường cười nói: " Nói như vậy, nếu Lệ Cấm Thiên Quân lại đây, có đúng là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng?"

Lửa giận trong lòng Thiên Thực càng ngày càng thịnh, hắn khống chế không được vẻ biến ảo bên ngoài, lộ ra bổn tướng: " Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng...không cần ngươi tới quan tâm!" Cỗ uy thế khổng lồ nhất thời phát ra.

Đám người Ngô Sân bị khí thế Thiên Thực lão tiên toát ra làm cuống quýt lui về phía sau, trong lòng bọn họ khiếp sợ tới cực điểm. Mấy người này nếu không phải là Phân Thần kỳ thì cũng là Hợp Thể kỳ cao thủ, vậy mà cũng hoàn toàn không đỡ được uy thế của Thiên Thực. Giữa sân chỉ có Lý Cường và Linh Bách Tuệ hai người vẫn thản nhiên, ngay cả Mị nhi cũng chịu không được lui về phía sau.

Lý Cường vỗ tay nói: " Lợi hại, lợi hại, thật sự là lợi hại, nếu Lệ Cấm Thiên Quân tới mà ngươi vẫn còn lợi hại như vậy, ta sẽ phục lắm."

Không ai biết tại sao Lý Cường muốn kích thích Thiên Thực, thật ra Lý Cường là có mục đích, bây giờ hắn rất rõ ràng, cùng tiên nhân gặp gỡ phải nhờ vào thực lực, không có thực lực thì không có cách nào liên hệ được với tiên nhân, hắn phải tạo thành chút ăn ý với Thiên Thực, sau này bất luận là Lệ Cấm Thiên Quân có đến, hay nơi Cô Tinh có biến, Thiên Thực có làm gì, thì hắn cũng hy vọng có thể nắm giữ chủ động.

Thiên Thực lão tiên hận không được tát chết tiểu tử cuồng ngạo này, hắn lạnh lùng nói: " Sợ Lệ Cấm Thiên Quân cũng không phải là chuyện gì xấu hổ, cho dù là La Thiên Thượng Tiên cũng sợ hắn, hừ, thất đại thiên quân của tiên giới, ngoại trừ số ít mấy người lợi hại, ai không sợ bọn họ? Tiểu tử, nếu ngươi có cơ hội nhìn thấy sự lợi hại của thiên quân, ngươi sẽ không nói như vậy đâu."

Lý Cường nghĩ thầm: " Điều này còn cần ngươi nói sao, lần trước Cô Tinh có nói qua, mời Phạm Khải Thiên Quân đến tiêu diệt đại thần ma, ta đã biết sự lợi hại của thiên quân rồi." Hắn nói: " Thiên Thực, bây giờ ngươi đi theo ta, chính là vì Trấn Thái Ý Nguyên, Thiên Sư thần thú căn bản là sẽ không nhận ngươi làm chủ, ngươi đi theo ta cũng không hữu dụng, có bản lãnh ngươi hãy thu tiểu Bạch, ta sẽ không nhúng tay đâu."

Thiên Thực lão tiên trong lòng tức giận, hắn hối hận, tiếc nuối vạn phần nói: " Ngươi đã đem Trấn Thái Ý Nguyên cấp cho nó rồi, cũng ý nghĩa như nó có thể hoàn toàn điều động quái thú trong Trấn Thái Ý Nguyên, ngươi còn nói ta làm sao thu? Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ ngu ngốc như ngươi vậy! Ai, lúc ấy nếu biết tiểu tử này chính là mấu chốt, nói cái gì ta cũng phải luyện hóa nó! Đáng tiếc a, đáng tiếc."

Phải biết rằng, nếu Thiên Thực lão tiên hoàn toàn nắm giữ được Trấn Thái Ý Nguyên, vậy hắn cũng không cần sợ hãi Lệ Cấm Thiên Quân nữa, có quái thú trong Trấn Thái Ý Nguyên, cũng đủ để ngăn cản sự công kích của Lệ Cấm Thiên Quân, cho dù đánh không lại, cũng có thể dùng giữ chân Lệ Cấm Thiên Quân, nhân cơ hội để chạy trốn.

Lý Cường cười nói: " Điều này ngươi không hiểu, cho dù Lệ Cấm Thiên Quân bây giờ có lại đây, Thiên Sư thần thú cũng không chắc sẽ nghe theo sự chỉ huy của hắn, ngươi hiểu chưa?" Nói xong hắn không hề để ý tới Thiên Thực, gọi mọi người đi vào trong phòng.

Thiên Thực lão tiên ngơ ngác đứng một hồi, đột nhiên lộ ra một tia mỉm cười, thì thào lẩm bẩm: " Úc, nguyên lai là như vậy...tiểu tử này thủ đoạn cao minh a....tốt, nếu như vậy, ta càng không thể buông tha cho ngươi, sẽ nhất định đi theo ngươi rồi..."

Thiên Thực một lần nữa huyễn hóa thành người tu chân, tâm định khí nhàn đi vào phòng, hắn cũng không để ý tới Lý Cường bọn họ nói cái gì đó, chỉ tự đi tới trong góc phòng khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép hờ, hắn thần du đi.

Trú địa của Trọng Huyền Phái và trú địa của Cổ Kiếm Viện có kết cục hoàn toàn giống nhau, ước chừng lúc kiến tạo là đặc ý thống nhất, chỉ là màu sắc kiến trúc của Trọng Huyền Phái là màu đen, làm cho người ta có cảm giác đoan trang hào phóng. Phòng tiếp khách lớn chừng một trăm thước, khác hẳn với Cổ Kiếm Viện chính là trong phòng có rất nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Lý Cường hỏi: " Mễ đại ca, Trọng Huyền Phái chúng ta bây giờ có bao nhiêu người?"

Mễ Tư Lạp thần sắc có chút bất an: " Hạch tâm huynh đệ...có thể liên lạc chỉ có mười sáu, trong đó có bốn người đã tới Đại Thừa kỳ, có bảy người ra ngoài du lịch và tiềm tu, trước mắt ở Phong Duyên Tinh chỉ có bốn người, còn có một đi ra ngoài tìm huynh đệ đời kế tiếp của mình. Bốn người ở Phong Duyên Tinh, hạch tâm huynh đệ, ngoại trừ chúng ta nơi này ra, còn có Trần Trí Phong đại ca, hắn đang ở tại Trọng Huyền Phái trấn thủ. Những người khác đều là môn nhân đệ tử của hạch tâm huynh đệ, ước chừng có mấy trăm người, ai, người càng ngày càng ít rồi."

Ngô Sân nói: " Lão đệ, theo lý thuyết ngươi còn cần thời gian rất lâu để tu luyện pháp bảo trúc cơ, nhưng với kiến thức và tu vi bây giờ của ngươi, đã hoàn toàn vượt qua người dẫn đường, Trọng Huyền Phái mỗi một hạch tâm huynh đệ nhiệm vụ nặng yếu nhất chính là tìm kiếm huynh đệ đời sau, đây là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm không thể trốn tránh. Lão đệ, lời này hẳn là do Phó lão đệ phân phó cho ngươi, nhưng hắn không ở chỗ này, thì ta lấy tư cách người dẫn đường của hắn nên có trách nhiệm nói cho ngươi, ngươi suy nghĩ một chút làm thế nào tiến hành, mặt khác ngươi có thể về Trọng Huyền Phái, nơi đó có điển tịch chuyên môn, làm sao tu luyện pháp bảo trúc cơ, đều có ghi chép lại, ngươi có thể tham khảo một chút."

Lý Cường đứng dậy cung kính nói: " Dạ, ta sẽ cố hết sức làm cho tốt, tìm một huynh đệ thật thích hợp." Hắn dừng lại một chút nói: " Lão ca, tìm kiếm hạch tâm huynh đệ có hạn chế gì không? Người nào không thể thu?"

" Huynh đệ, không có gì hạn chế, chỉ cần huynh đệ cho rằng là được, thì cứ thu, nhưng nếu ngươi thu không tốt, sẽ ảnh hưởng sự truyền thừa đời sau của hệ chúng ta, nên phải thận trọng một chút."

Ngô Sân gật đầu nói: " Ta tìm được Phó Sơn làm huynh đệ, Phó Sơn lại tìm được ngươi làm huynh đệ, nếu không phải ta bị vây ở Đại Huyễn Phật Cảnh, có thể đã sớm phi thăng rồi, cũng không nhìn thấy được thành tựu hiện giờ của các ngươi, ha ha, nói thật ra, ta bây giờ rất vừa ý, hai người các ngươi đều cũng rất giỏi, Phó lão đệ cũng đã tu đến Đại Thừa kỳ, mặc dù ta còn không biết được tu vi của ngươi, nhưng xem bộ dáng cũng không tưởng nổi..."

Hắn còn không có nói xong, bên cạnh có người chen lời: " Đâu chỉ không tưởng nổi, hừ, tu vi của tiểu tử ngay cả ta cũng không nắm chắc là đánh thắng được..."

Người trong phòng đều nhìn về phía Thiên Thực lão tiên ngồi trong góc phòng, chỉ thấy bộ dáng của hắn như không cho là đúng, nói: " Các ngươi tiếp tục nói, không cần thảo luận tu vi của tiểu tử kia, hắn là đệ tử do Thanh Đế chỉ định, là tu vi gì...các ngươi tự mình suy nghĩ đi."

Lý Cường cười nói: " Chúng ta cũng không phải so tu vi, chúng ta đây là nói chuyện huynh đệ thăm hỏi nhau..."

Ngô Sân và Mễ Tư Lạp đều cũng ngồi không yên, hai người bọn họ đứng dậy hai miệng đồng thanh kêu lên: " Cái gì? Đệ tử của Thanh Đế?" Chuyện của vị huynh đệ này thật không thể tưởng tượng nổi quả thật là quá nhiều, đệ tử của Thanh Đế, đều này ai nghe nói cũng quá hoảng sợ. Vẻ mặt hai người đều rất cổ quái, nếu Lý Cường thật sự là đệ tử của Thanh Đế, vậy đúng là Trọng Huyền Phái có thể dương danh tại tu chân giới.

Thật ra, Lý Cường đối với Thanh Đế còn có nghi vấn rất lớn, căn cứ kinh nghiệm từ thương trường, hắn hiểu được tiện nghi dâng tới cửa thường thường có chuyện, mua tiện nghi tức là có hại, loại quan niệm này Lý Cường đã ghi khắc thâm căn cố đế, cho nên đối với việc Thanh Đế thu đồ đệ, hắn rất cẩn thận, cũng không cảm thấy có gì vui vẻ.

Mị nhi đối với chuyện này cũng không sao cả, nàng và Lý Cường cùng nhau nhìn thấy rất nhiều chuyện, đối với vị nhân vật trong truyền thuyết này cũng không quá để ý. Trước kia Mị nhi không phải như thế, đây là bởi vì sau khi nàng tu thành linh suất, cảnh giới so với dĩ vãng đã khác hẳn, hơn nữa nàng là người thừa kế của Linh Quỷ giới, sau này cũng là chí tôn của một giới, cho nên tiểu cô nương không quen nhìn bộ dáng cả kinh của Ngô Sân bọn họ. Nàng hì hì cười nói: " Lão gia tử, có gì kinh hãi kỳ quái chứ, ca ca căn bản là không quan tâm đâu."

Lý Cường nói: " Đừng động vào chuyện Thanh Đế thu đồ đệ, ân, ta thật ra phải lo lắng chuyện luyện chế một pháp bảo trúc cơ. Mễ đại ca, Đại Việt, chúng ta về Trọng Huyền Phái một chuyến, ta muốn xem xét một chút điển tịch luyện chế, mặt khác, Mị nhi cần tham gia đạo thuật pháp thuật đại hội tranh tài, sẽ ở lại Bất Dạ Thành đi, đợi ta xem xong điển tịch trở về, sẽ giúp muội trợ uy."

Ngô Sân lắc đầu nói: " Mị nhi cho dù tham gia, cũng không có ý nghĩa gì, nàng..."

Lý Cường cắt đứt lời hắn nói: " Lão ca, Mị nhi tham gia đại hội tranh tài chỉ là một tâm nguyện, thắng bại hay thưởng phẩm không trọng yếu, trọng yếu chính là làm cho nàng hoàn thành tâm nguyện."

Ngô Sân nhất thời không có chuyện gì để nói, trong lòng nghĩ: " Linh thể tham gia tu chân giới đạo thuật pháp thuật tranh tài thật sự là ly kỳ, nếu như bị người bình phán của Thánh Thành biết được, nhất định sẽ hủy bỏ tư cách tỷ thí của nàng thôi."

Lý Cường nhỏ giọng nói với Mị nhi: " Mị nhi, muội ở lại Bất Dạ Thành du ngoạn, ta về Trọng Huyền Phái một chuyến, ân, ta để cho tiểu Bạch bảo vệ muội, tu vi của Linh nhi rất tốt, tỷ muội hai người ở cùng một chỗ không ai dám động các ngươi đâu. Được rồi, hay là muội trở lại Cổ Kiếm Viện đi, Triệu Hào bọn họ sẽ chơi với muội." Hắn dặn dò mãi, sợ Mị nhi có việc.

Mị nhi đã có thói quen tạm thời rời khỏi Lý Cường, nàng rất nhu thuận gật đầu đáp ứng, lôi kéo Linh Bách Tuệ rời đi.

Mễ Tư Lạp không nghĩ tới Lý Cường sẽ lập tức quay về Trọng Huyền Phái, hắn cao hứng nói: " Vừa lúc môn phái còn có một sự tình phải xử lý, ta sẽ bồi huynh đệ trở về xem, ân, nơi này có truyền tống trận chuyên môn trở về, rất thuận tiện." Mấy người đứng dậy đi ra ngoài cửa, Thiên Thực liền đi theo sát.

Lý Cường vừa đi vừa nghĩ: " Ta phải tu luyện một kiện pháp bảo trúc cơ thế nào đây? Vô luận thế nào cũng phải tu luyện một kiện bảo bối khác hẳn với người khác mới được."

Bình luận





Chi tiết truyện