chương 183/ 304

Kiền Thiện Dong mặc dù bị tiên giáp của Lý Cường làm cho khiếp sợ, nhưng hắn vẫn không xem Lý Cường vào mắt. Thật ra cũng không thể xem là tiên giáp nữa, mà là Diệt Thiên thần giáp chưa ai từng nhìn thấy qua. Bất quá với dũng khí của Lý Cường, Kiền Thiện Dong mười phần tán thưởng, biết rõ không địch lại mà vẫn thần thái an nhiên, phần hào khí này làm cho hắn rất là bội phục. Thần sắc hắn thoáng hòa hoãn, nói: " Cho ngươi ra tay trước."

Lý Cường mỉm cười, trong lòng hắn hiểu được Kiền Thiện Dong đang xem thường mình, khinh thường không thèm động thủ trước. Đột nhiên hắn phát hiện mình không có thủ đoạn thích hợp đấu với Kiền Thiện Dong, trong lòng Lý Cường quýnh lên, đột nhiên nhớ tới Ngũ Tiên Lôi, hắn không nói một lời, bắt đầu liên tục kháp động tiên huyền. Kiền Thiện Dong quả thật quá sơ ý khinh thường, hắn không biết Lý Cường lại biết tiên lôi bá đạo này, chờ khi hắn phát hiện Lý Cường kháp động chính là tiên huyền của Ngũ Tiên Lôi thì đối phương đã thả ra tiên huyền đầu tiên: Thủy tiên lôi.

Không chỉ có Kiền Thiện Dong nhìn ra, ngay cả Đại Nam Phong Ngự cũng nhận ra, nàng mau lẹ thuấn chuyển qua bên người đám người tu chân, dương tay phao xuất ra một đoàn thải quyển bảo vệ cho mọi người, chỉ còn một mình Xích Minh ma tôn vẫn còn lơ lửng ở chỗ cũ ngây ngốc nhìn.

Lý Cường hướng tới Kiền Thiện Dong phóng thích ra tiên huyền trong tay, Kiền Thiện Dong ngại ngần lời nói chắc chắn vừa rồi, không cách nào trốn tránh, chỉ đành dùng ngạnh đối ngạnh mà tiếp đón.

Uy lực của Ngũ Tiên Lôi không phải chuyện đùa, tiên nhân bình thường ở giới này sẽ không dùng tới, cũng chỉ có người như Lý Cường mới dám sử dụng, hơn nữa còn là toàn lực sử dụng. Cảm giác khác hẳn lần sử dụng đầu tiên, Lý Cường cảm thấy mình có thừa lực lượng, Kim Tôn thần tâm rất nhanh bổ sung thần dịch lực ra, bởi vậy hắn có thể khống chế sự chuyển đổi và bộc phát của Ngũ Tiên Lôi rất dễ dàng.

Trong lòng Kiền Thiện Dong mắng to, hắn biết đã phiền toái, Ngũ Tiên Lôi nếu không có tiên nhân truyền thụ thì rất khó tự mình lĩnh ngộ, hắn nhận định là do Cô Tinh dạy cho Lý Cường. Trong chớp mắt, thân hình Kiền Thiện Dong ẩn vào trong kim quang, kinh nghiệm tranh đấu của hắn cực kỳ phong phú, Lý Cường phải làm sao? Rõ ràng là kém hơn, vì Lý Cường vốn có tiện nghi ra tay trước, Kiền Thiện Dong cho dù là La Thiên Thượng Tiên cũng phải tránh đi mũi nhọn này.

Một tầng quang hoa màu đỏ diễm từ trong kim quang Kiền Thiện Dong ba động đi ra, chỉ trong thời gian vài giây thì khuếch tán ra, đây là Kiền Thiên Bác Hoằng Quyển lợi hại nhất của hắn, chỉ tiếc đã muộn một chút, không đợi uy lực phát ra đến mức lớn nhất thì Thủy tiên lôi đã nổ tung.

Người xui xẻo đầu tiên không phải là Kiền Thiện Dong mà là Xích Minh ma tôn đang đứng cách đó không xa. Chỗ lợi hại của Ngũ Tiên Lôi là có thể khiêu động thiên địa linh khí, tiểu hạt châu màu đen đột nhiên tràn ngập trong thiên địa, chung quanh một mảnh tĩnh lặng, trong lòng mọi người đều khởi lên một loại cảm giác quái dị tuyệt luân, phảng phất như cả thế giới đang dừng lại. Chợt nghe " tích đáp" " tích đáp" mấy tiếng vang nhẹ, Xích Minh ma tôn chưa từng kiến thức qua Ngũ Tiên Lôi, hắn mơ hồ hỏi: " Là cái gì vậy, sao không đánh nưa..oa..." Rồi một nhiên một tiếng sét đánh nổ tung, Thủy tiên lôi bộc phát.

Viên châu nhỏ màu đen bắt đầu tạo nên chuỗi xuyến âm thanh, cả bầu trời cũng ảm đạm xuống tới, một tiếng sét đánh vang lên, tiếng nước vang lên điếc tai, trong tiếng nước còn kèm theo tiếng kêu quái dị điên cuồng của Xích Minh ma tôn, người này là người đầu tiên bị kéo vào trong Thủy tiên lôi. Giống như đột nhiên có dòng nước lớn đang xoay quanh tại không trung, đáng sợ chính là cả Thiên Phong Hồ cũng ầm ầm nổ tung, băng tuyết trên mặt hồ cũng đều vỡ vụn, hồ nước của Thiên Phong Hồ bị Thủy tiên lôi hấp thu liền phún cao lên, cuồng bạo nhằm thẳng tới Kiền Thiện Dong.

Thải quyển của Đại Nam Phong Ngự xuất ra quang hoa huyến lạn, ngăn cản uy lực của Thủy tiên lôi, nàng cười cười ngạc nhiên nói: " Tiểu tử kia thật sự là không đơn giản a, ngay cả Ngũ Tiên Lôi của tiên giới cũng dùng được bá đạo như thế." Nàng không chút lo lắng cho Kiền Thiện Dong, biết hắn không sợ công kích có trình độ thế này.

Đám người tu chân của La Độ Khế khẩn trương vạn phần, bọn họ đã kiến thức Ngũ Tiên Lôi lần thứ hai, lần này Lý Cường lại cho bọn họ cảm giác tựa hồ như khác hẳn, lần này ra tay, lực khống chế của hắn so với lần trước ổn định hơn rất nhiều, mọi người đều hiểu là do tu vi của Lý Cường càng thêm tinh thâm.

Kiền Thiện Dong hừ lạnh một tiếng, Ngũ Tiên Lôi mặc dù lợi hại, nhưng hắn không sợ, chỉ là cảm thấy phiền toái mà thôi. Kiền Thiên Bác Hoằng Quyển tỏa ra hồng mang lập tức trướng lớn ra, chạm vào Thủy tiên lôi liền phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa. Kiền Thiện Dong và Lý Cường cũng không có cảm giác phải cố hết sưc nhưng Xích Minh ma tôn tương đối chật vật, người này vũ động Huyết Ma Kích, ở bên trong điên cuồng giãy dụa, hắn thả ra vô số ma đầu màu đỏ, ma diễm phóng lên cao đi tới gần bên dòng nước lớn ngập người nâng hắn lên cao rời khỏi.

Lý Cường đã học được thủ pháp chuyển đổi tiên huyền, hắn quát to: " Chuyển!" Đại thủy màu đen ở không trung cấp tốc xoay quanh Kiền Thiện Dong. Hai tay Lý Cường bãi động, vô số đạo kim mang bắn về phía kích lưu đang xoay tròn, hắn lại hét lớn: " Mộc tiên lôi!" Trong dòng đại thủy đột nhiên hiện ra vô số mộc trụ(trụ gỗ) thật lớn, oanh oanh long long công tới.

Kiền Thiện Dong phấn khởi một kích, đại thủy xoay quanh ầm ầm tán ra, nhưng trụ gỗ lớn trong nước vẫn tiếp tục lăng không đánh tới. Không đợi hắn dừng tay đánh trả, Lý Cường lại một lần biến ảo tiên huyền, cự mộc trong tiếng ma sát phát ra chuỗi xuyến hỏa tinh, Hỏa tiên lôi tới.

Lần này chẳng những là Đại Nam Phong Ngự khen không dứt miệng, ngay cả Kiền Thiện Dong cũng kinh tâm không thôi, bởi vì thủ pháp khống chế tiên lôi của hắn quá tinh xảo chuẩn xác, bọn họ còn không biết, Lý Cường đi tới cảnh giới tu thần, một khi có năng lực nắm giữ và khống chế phương thức công kích của tiên giới, sẽ như hổ thêm cánh càng thêm lợi hại.

Kiền Thiện Dong ủng hộ kêu: " Tốt! Xem Kích Khiển của ta!"

Đại Nam Phong Ngự lại càng hoảng sợ, thải quyển nàng đang bao bọc mọi người cấp tốc lui về phía sau, đồng thời yêu kiều quát: "Tiểu tử kia, cẩn thận!"

Lý Cường lọt vào tai kinh tâm, ngay cả Đại Nam Phong Ngự cũng phải kêu cẩn thận, có thể thấy được chiêu này không giống tầm thường. Hắn rất nhanh đưa tiên huyền trong tay hoàn toàn thả ra, đồng thời bay ra một cây Thiên Thiêm do lão Nhàn cấp cho, một đạo bóng hoa màu vàng kim xuất ra một quang mang lưu tinh, lặng yên bắn về phía Kiền Thiện Dong.

Kích Khiển là bảo bối do Kiền Thiện Dong tu luyện, uy lực lớn hơn Ngũ Tiên Lôi, Kích Khiển khi không dùng thì chỉ là một khối màu đen có hình dáng bốn cạnh, sau khi rời tay Kiền Thiện Dong, Kích Khiển màu đen vang lên một tiếng sét đánh vang rền, rồi đột nhiên bành trướng, phảng phất như tạc đạn nổ tung công tới, những luồng sóng ba đào màu đen liên tục không ngừng như dời non lấp biển cuồn cuộn tuôn ra bốn phía, nhằm tới sóng gợn màu đen của Lý Cường cực kỳ lợi hại. Kích Khiển vừa ra, uy lực của Ngũ Tiên Lôi bị cuốn trôi hoàn toàn, chỉ là không có ai chú ý tới, bên trong cơn sóng màu đen còn có một cây Thiên Thiêm.

Xích Minh ma tôn thật vất vả từ bên trong Ngũ Tiên Lôi giãy dụa đi ra, cũng đã hao tốn đi một phần lực lượng ma đầu của hắn. Hắn còn chưa kịp xót xa, lại bị cơn sóng của Kích Khiển đánh trúng, hắn chỉ kịp mắng một câu: " Hỗn đản a!" Rồi giống như mũi tên rời dây cung, bắn về phía bầu trời. Cũng may hắn có tấm thân bất tử, ngoại trừ chịu chút đau khổ và mất đi một chút lực lượng ma đầu, thì bản thân cũng không bị thương tổn gì, chỉ cảm thấy quá uất ức mà thôi.

Lý Cường cũng bị ảnh hưởng, hắn ở trong sóng gợn màu đen quay cuồng vặn vẹo, lực lượng tê xả thật lớn khiến cho toàn thân hắn như kiệt lực, phảng phất như cả người tiến vào trong một cái cối xay, ngay cả Kim Tôn Thần Tâm như cũng muốn dừng lại không nhảy nữa. Trong lòng thật kinh hãi, Lý Cường cắn nát một viên Thánh Thật Lãm, trong phút chốc, Kim Tôn Thần Tâm kịch liệt nhảy lên. Thánh Thật Lãm không hổ là thần phẩm của Huyễn Thần Điện, Diệt Thiên Giáp trên thân thể Lý Cường có được thần dịch lực bổ sung, phát ra lam quang chói mắt.

Lý Cường khó khăn đứng vững thân hình, sóng gợn màu đen một tầng lại một tầng công kích vào, phòng ngự đại trận của Tuyết Long thành xa xa phóng ra ánh sáng rực rỡ, Thiên Phong Hồ cũng bị Kích Khiển ảnh hưởng, trên mặt hồ nổi lên vô số khí phao(bong bóng), mặt ngoài hồ nước cũng sôi trào, vô số trụ nước phun lên, lại bị áp lực từ phía sau đẩy ra, con đường núi bên cạnh hồ lộ ra nham thạch cứng rắn, thực vật bên ngoài, tuyết đọng và bùn đất bị cuốn sạch, người trong thải quyển nhìn thấy kinh tâm động phách.

Kiền Thiện Dong cũng giật mình không thôi, Lý Cường lại còn có thể ổn định thân hình trong lực công kích của Kích Khiển, hắn quả thật không dám tin tưởng chính con mắt của mình, thực lực của tiểu tử này so với khi mới gặp thì cao minh hơn nhiều lắm. Hắn không chút do dự đem uy lực của Kích Khiển gia tăng, bất quá lúc này Lý Cường đã hồi phục lại, bởi vì có thần phẩm như Thánh Thật Lãm cung cấp thần dịch lực, hắn bị sóng gợn màu đen tê xả, rất khó khăn kháp động linh huyền, Thiên Thiêm lập tức bộc phát.

Thiên Thiêm là bảo bối do lão Nhàn phí tận tâm lực tu luyện, là pháp bảo hắn chuẩn bị cứu mạng khi độ kiếp, uy lực không phải chuyện đùa. Nhưng Thiên Thiêm có một khuyết hãm rất lớn, đó là không thể truy tung mục tiêu. Vốn khi độ kiếp có Thiên Sát xuất hiện thì không gian chung quanh sẽ đình lại, cho nên Thiên Thiêm không cần công năng này, mà khi tranh đấu dùng Thiên Thiêm, nếu đối thủ quá linh hoạt, sự uy hiếp của Thiên Thiêm sẽ nhỏ hơn. Lần này vận khí của Lý Cường phi thường tốt, bởi vì Kiền Thiện Dong treo lơ lửng ở không trung không động đậy.

Bộ dáng của Kiền Thiện Dong rất đáng sợ, bóng đen thật lớn của Kích Khiển trầm dưới chân hắn, từ trong Kích Khiển bạo vọng lại sóng gợn màu đen cấp tốc hướng ra phía ngoài xông ra, kình lực cuồng bạo ép hộ thân kim quang của Kiền Thiện Dong cũng trầm xuống dưới chân, nửa người trên của hắn đều hiển lộ ra ngoài, một mái tóc đen thật dài theo gió bay tung phần phật như lá cờ, bay múa phiêu đãng.

Thiên Thiêm màu vàng nhạt nhìn không vừa mắt, kỳ diệu là nó không bị màu đen sóng gợn công kích vào, vững vàng treo bên dưới Kiền Thiện Dong không xa, theo linh huyền của Lý Cường buông ra, Thiên Thiêm đột nhiên phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy, phảng phất giống như một cái chén thủy tinh bị rơi xuống mặt đất vỡ ra, dù ngay cả Kích Khiển đang phát ra âm thanh điếc tai nhức óc cũng không áp chế được, thanh âm này vang lên, chỉ thấy một luồng hỏa hoa màu đỏ khởi lên, Thiên Thiêm màu vàng nhạt biến ảo thành màu bạc nhanh chóng hướng lên bầu trời phóng đi.

Đại Nam Phong Ngự vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm Kiền Thiện Dong và Lý Cường hai người, nàng là người trước tiên phát hiện Thiên Thiêm bạo khai, lập tức phát thanh nhắc nhở: " Kiền đại ca cẩn thận!" Nàng cũng thật công bình, mỗi người nhắc nhở một lần.

La Độ Khế và La Độ Vũ huynh đệ đã bị trường đại chiến này trấn nhiếp, loại thủ đoạn này có chút dọa người, căn bản là người tu chân không có khả năng kháng ngự. Hạ Vân Đào càng kinh tâm, hồi tưởng tình hình vây khốn Lý Cường tại Kỳ Long thành, hắn mới biết lúc đó Mộc tử tiền bối đã thật sự hạ thủ lưu tình.

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn của Kiền Thiện Dong, làm sao hắn cũng không nghĩ ra Lý Cường lại đem pháp bảo đánh ngay dưới chân của mình. Thiên Thiêm chỉ dùng tinh sa và phật trần tu luyện, kỳ tính nặng nhất, bởi vậy có thể kháng ngự được lực công kích của sóng gợn màu đen của Kích Khiển, Kiền Thiện Dong muốn biến ảo thủ pháp ngăn cản, đã không còn kịp rồi, hắn tức giận đến kêu to lên.

Thiên Thiêm hóa thành màu bạc cấp lưu rồi đột nhiên phi tán ra, không trung như có vô số thủy ngân chảy xuôi, Kích Khiển phát ra sóng gợn lập tức bị nhiễu rối loạn, Lý Cường hưng phấn cuồng kêu: " Mau bạo cho lão tử a, ha ha!" Theo tiếng kêu của hắn, ngân lưu tạc nổ.

Không ai nghĩ đến Thiên Thiêm có uy lực kinh khủng như vậy, ngay cả Lý Cường cũng không có nghĩ đến. Cấp lưu màu bạc tạo nên một vòng quyển bạch quang, chẳng những đánh tan sóng gợn màu đen của Kích Khiển, còn làm ảnh hưởng đến tất cả địa phương trong phạm vi mười dặm, lỗ tai của mỗi người đều ong ong rối loạn, cho dù là tiên nhân cũng có chút chịu không được, vì Kiền Thiện Dong quá sơ ý khinh thường nên đã nếm phải đau khổ.

Xích Minh ma tôn mới từ trên bầu trời bay trở về, lại bị Thiên Thiêm bộc phát ảnh hưởng, hắn oa oa kêu loạn lại bị bắn về phía trời cao. Chính Lý Cường cũng không thể né tránh, hắn giống như một mảnh lá rụng bị cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, phiêu đãng lui nhanh về phía sau. Kiền Thiện Dong vội vàng thuấn di đi ra ngoài, cũng trùng hợp hắn chính là La Thiên Thượng Tiên mới có được thực lực này, tiên nhân bình thường sợ rằng cũng chạy không thoát.

Tiếng nổ mạnh long long quanh quẩn trong dãy núi, một lúc lâu mới từ từ biến mất, theo uy lực của Thiên Thiêm hao hết, không trung lại khôi phục lại sự yên lặng.

Trên mặt đất một mảnh tan hoang, hai phần mặt băng của Thiên Phong Hồ không cánh mà bay, lộ ra hồ nước trầm trầm âm u, hồ nước cũng rúc xuống ba thước, trên mặt hồ hiện lên nhiệt khí đằng đằng, phòng ngự bạch quang của Tuyết Long thành cũng tối sầm xuống tới, vừa rồi lực công kích thật lớn làm phòng ngự đại trận bị hao tốn rất nhiều năng lượng, hơi nước bốc lên trên trời cao hình thành những tảng mây đen lớn, sắc trời âm u như sắp có mưa to, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị.

Kim quang chợt lóe, Kiền Thiện Dong hiện ra trở lại chỗ đứng hồi nãy, hắn cảm thấy có chút khó chịu, một La Thiên Thượng Tiên bị một hậu sinh vãn bối làm cho phải né tránh, đây vô luận nói thế nào cũng không có mặt mũi. Hắn phát ra tiếng cười rất quái lạ, nói: " Tiểu tử kia, ở giới này ngươi là người thứ nhất có thể làm cho ta tránh né, tốt lắm, không tưởng nổi, có thể phá được Kích Khiển của ta, cáp, chúng ta tiếp tục!"

Lý Cường bởi vì mới bổ sung một viên Thánh Thật Lãm, nên kình lực cả ngươi dư thừa cực kỳ, hắn cảm giác Kim Tôn Thần Tâm cũng muốn nhảy luôn ra. Thánh Thật Lãm ẩn chứa linh khí rất nhiều, hắn không cách nào lập tức hấp thu, may mắn có Kim Tôn Thần Tâm trợ giúp, nếu không không chết cũng mất đi nửa mạng. Hắn cũng không trả lời, bàn tay bắn Thái Hạo Toa ra ngoài, một tiếng khinh minh, hỏa phượng biến ảo lại hiện hình.

Đại Nam Phong Ngự ở xa xa nhìn thấy, không khỏi lớn tiếng quát lên: " Quái thú thật xinh đẹp a." Nàng nhìn xem náo nhiệt đến tâm trạng thật hưng phấn, Lý Cường liên tục xuất ra bảo bối, làm cho nàng cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Xích Minh ma tôn lặng lẽ bay tới lui ngoài vòng thải quyển, giở khuôn mặt tươi cười nói: " Khái khái..ách..hà hà..tiên tử, có thể cho ta vào với không!" Hắn thật sự cũng không có cách nào, sau khi bị Ma Cấm thực lực đã giảm đi rất nhiều, bị sự tranh đấu của hai người ảnh hưởng lại vừa bị hao tổn không ít lực lượng, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là trốn vào trong thải quyển của Đại Nam Phong Ngự.

Đại Nam Phong Ngự cũng không thèm so đo, phất tay đưa hắn vào trong thải quyển, hỏi: " Sao ngươi không trốn?" Text được lấy tại Truyện FULL

Xích Minh ma tôn xấu hổ nói: " Nếu có thể chạy cần gì tiên tử nói, ai, nếu chạy được ta còn quay lại hay sao, ta có bệnh a?"Đại Nam Phong Ngự lạc lạc cười to.

Đám người tu chân của La Độ Khế nhìn thấy Xích Minh ma tôn tiến đến, cũng không có động, bọn họ không biết người này là hắc ma giới chí tôn đại danh đỉnh đỉnh, đối với biểu hiện vừa rồi của hắn cũng rất bội phục, khi tiên nhân và Mộc tử tiền bối tranh đấu mà bị ảnh hưởng như vậy cũng có thể bình yên vô sự, phần công lực này bọn họ thật không thể so được.

Kiền Thiện Dong nhìn thấy hỏa phượng đi tới gần, mỉm cười: " Chút tài mọn cũng đem ra khoe!" Hắn đưa tay ra bắt, năm đầu ngón tay bắn ra năm luồng kim quang ngạnh cứng quấn quanh đi tới.

Lý Cường bị linh lực của Thánh Thật Lãm cháy sạch không biết phải làm sao, hắn liều mạng tương thần dịch lực tiến vào trong Thái Hạo Toa, trong phút chốc, hỏa phượng màu đỏ diệu xuất ra kim quang chói mắt.

Lý Cường cũng không muốn né tránh, thúc giục hỏa phượng ép tới. " Ba ba"liên tục năm tiếng vang khẽ, Lý Cường bị kình lực phản kích tới làm lui nhanh về phía sau, lúc này hắn mới biết mình và Kiền Thiện Dong chênh lệch nhau đến bao nhiêu, đối thủ chỉ nhờ vào tiên linh khí tinh thuần mà khiến cho mình đã chịu không được. Hỏa phượng biến ảo bị năm dây kim tuyến cuốn lấy, phát ra một tiếng rên rỉ, hóa thành đại hỏa đầy trời, phi tán ra. Lý Cường phun ra một ngụm thần dịch lực, cố gắng ngưng kết một lần nữa. Kiền Thiện Dong làm sao chịu cấp cơ hội cho Lý Cường, hắn cười lạnh một tiếng, trong tay xuất ra một tiên khí giống như cái đỉnh.

Tiên khí này tên là Điệp Diễm Đỉnh, khi không dùng thì chỉ giống như nắm tay, vừa ra tay lại hóa thành một vật có đường kính năm thước, thành một cái đỉnh trong suốt, trên miệng đỉnh xuất ra hai đạo kình khí xanh trắng, theo sự chỉ huy của Kiền Thiện Dong đánh về phía Lý Cường. Đại Nam Phong Ngự âm thầm lắc đầu, dựa vào địa vị La Thiên Thượng Tiên của Kiền Thiện Dong, lại cũng sử xuất tiên khí cùng người tranh đấu, thật sự là có chút mất mặt.

Lý Cường đương nhiên nhìn ra uy lực của tiên khí này, hắn từ bị Phi Lai Phong của Hiên Long áp bức qua, biết loại tiên khí này lợi hại như thế nào. Hắn đột nhiên thuấn chuyển qua phía mặt sau thải quyển của Đại Nam Phong Ngự, luống cuống tay chân tìm kiếm pháp bảo thích hợp, không đợi cho hắn tìm được, Điệp Diễm Đỉnh bay ra hai luồng khí xanh trắng đã lặng yên giữ chặt lấy hắn.

Xích Minh ma tôn giương miệng rộng trợn mắt há hốc mồm nhìn, đột nhiên kêu lên: " Không công bình a! La Thiên Thượng Tiên cũng vô lại như vậy, không biết xấu hổ, dùng cái thứ đồ vật hỗn đản tam lưu đó, thật là mất mặt, ngươi không xứng làm La Thiên Thượng Tiên!"

Đại Nam Phong Ngự cũng áy náy, cười to nói: " Lạc lạc, Xích Minh ma tôn, hắc ma giới các ngươi mà cũng nói chuyện công bình?"

Xích Minh ma tôn chấn hưng nói: " Không nói! Như thế nào? Ta đang nói chính là La Thiên Thượng Tiên, cũng không phải hắc ma giới."

Thương cảm cho đám người La Độ Khế kia đều bị sợ hãi, Xích Minh ma tôn của hắc ma giới ai mà không biết? Đó là đại thần ma trong truyền thuyết, hắn lại ở ngay bên người mình, còn nói chuyện công bình với tiên nhân. Bọn họ thật sự muốn phát lạnh, cảm thấy thế giới này thật sự rối loạn, nơi này vừa có tiên nhân, lại có cả thần ma, bọn họ cảm thấy hoài nghi rốt cuộc nơi này có phải là tu chân giới hay không.

Lý Cường lại thuấn di, hai luồng khí xanh trắng đã phong kín đường ra của hắn, hắn đánh mạnh vào thanh khí, chỉ cảm thấy trên người căng thẳng, chặt chẽ, bốn phía nhất thời thanh mông mông một mảnh, hắn biết mình đã bị giam cầm lại. Trong chớp mắt Lý Cường đã bị hấp tiến vào trong Điệp Diễm Đỉnh.

Kiền Thiện Dong đắc ý cười to: " Bằng vào chút thủ đoạn đó của ngươi mà cũng muốn đấu với ta? Nếu ngươi có bản lãnh đi ra từ trong Điệp Diễm Đỉnh, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ha ha." Thật ra trong lòng hắn cũng rất khó chịu, vừa rồi bị Lý Cường làm mất mặt hai lần, mặc dù không có thương tổn đến mình, nhưng làm cho hắn rất khó chịu. Xích Minh ma tôn mắng hắn nghe được thật rõ ràng, bất quá hắn lại giả điếc như không nghe thấy, hắn đâu ngu ngốc tranh luận gì với Xích Minh ma tôn.

Điệp Diễm Đỉnh trong suốt lơ lửng giữa không trung, bên trong hai đạo kình khí xanh trắng bốc lên xoay quanh, trên đỉnh phát ra hồng quang nhàn nhạt, trong đỉnh biến hóa thì từ bên ngoài có thể nhìn thấy được rõ ràng. Thân ảnh Lý Cường lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua hắn chỉ cao có nửa thước, cả người diệu xuất ra lam quang tinh lượng, ở trong Điệp Diễm Đỉnh còn đang đánh thẳng công kích, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng mắng giận dữ của hắn.

Con chó nhỏ màu bạc kia đang ở trong tầng mây trên bầu trời lạnh lùng nhìn phía dưới, trong đôi mắt nhỏ đang chớp động lôi quang nhè nhẹ. Nó run lên dựng đứng bộ lông dài màu bạc, thản nhiên tại tầng mây phiêu đãng qua lại, quanh thân xoay quanh một tầng vụ khí màu bạc. Lúc này không ai chú ý tới nó, nếu không đã nhìn ra nó không giống tầm thường.

Kiền Thiện Dong hô: " Phong Ngự, ngươi để cho bọn họ ra đi, tiểu tử này không còn làm được sóng gió gì nữa đâu."

Đại Nam Phong Ngự thu hồi thải quyển, cười hì hì bay lại, mọi người theo sát bay đến gần, ai cũng muốn nhìn xem Lý Cường làm sao thoát khỏi cái đỉnh kỳ quái này. Xích Minh ma tôn cũng cau mày đi lại, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, đám người La Độ Khế cũng có ý thức cách xa hắn một khoảng cách, bọn họ đối với đại thần ma thập phần cảnh giác, sợ hắn đột nhiên nổi giận đả thương người.

Lý Cường chỉ cảm thấy áp lực quanh thân vô cùng lớn, thanh bạch nhị khí xoay quanh đang chuyển động nhấc lên luồng kình lực giống như hàng vạn lực nước ép xuống thật kinh khủng, giống như mình đang nằm trên một bàn chông bị chùy sắt liên tục giáng vào. Hắn thử đưa tâm thần chìm vào trong cảnh giới Tam Diệt Thiên, nhưng không hữu dụng, tiên trận trong Điệp Diễm Đỉnh thật sự là quá cao minh. Hắn lại kháp động thần tĩnh huyền, nhưng cỗ áp lực thật lớn kia vẫn không có thay đổi, Điệp Diễm Đỉnh giống như một ma bàn, thong thả lại chậm rãi tiêu hao công lực của hắn.

Đại Nam Phong Ngự nhìn một hồi, đột nhiên cười nói: " Kiền đại ca, tiểu tử kia thật không tưởng nổi a, thời gian dài như vậy mà cũng còn có thể chịu đựng được."

Trong lòng Kiền Thiện Dong cũng âm thầm bội phục, Điệp Diễm Đỉnh của hắn cho dù là tiên nhân bình thường cũng chống đỡ không được bao lâu, Lý Cường có thể chịu được đến bây giờ, không thể không nói là một kỳ tích. Bọn họ cũng không biết Lý Cường có linh lực do Thánh Thật Lãm cung cấp, cũng đủ để tiêu hao công lực trong đó.

Kiền Thiện Dong cười lạnh nói: " Không tệ, làm một hậu bối tiểu tử, có biểu hiện như vậy cũng không tệ lắm, ta muốn xem hắn có bao nhiêu lực chống cự, sất!" Thanh bạch nhị khí đột nhiên cấp tốc xoay tròn, Kiền Thiện Dong kháp động tiên huyền, một lưu hỏa tinh màu xanh nhạt bay vào trong Điệp Diễm Đỉnh, một tiếng nổ ầm ầm trầm muộn, Điệp Diễm Đỉnh nhất thời dấy lên đại hỏa, cháy thành một mảnh đỏ bừng.

Mọi người không khỏi kêu lên sợ hãi, bọn họ đều biết đây là tiên trận chi hỏa, phi thường lợi hại. La Độ Khế cố gắng nhẫn nhịn, rốt cuộc nhịn không được nói: " Tiền bối...tiền bối...này..có thể thả hay không thả...ách!" Hắn nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Kiền Thiện Dong đảo qua, nhất thời nói không được nữa.

Hạ Vân Đào cũng thi lễ nói: " Mộc tử tiền bối đã thua, thỉnh tiền bối..." Hắn cũng không dám tiếp tục nói.

Kiền Thiện Dong quét mắt nhìn bọn họ, căn bản không thèm lý tới.

Lý Cường nhìn thấy đại hỏa đánh tới, hắn cũng không hề sợ lửa, chỉ là lửa này rất cổ quái, tựa hồ mình chưa từng nhìn thấy qua loại lửa như thế này. Theo ngọn lửa tới gần, áp lực tựa hồ càng lớn, làm cho hắn càng kinh hãi chính là linh lực của Thánh Thật Lãm sẽ nhanh chóng cạn kiệt, hắn tạm thời còn không dám dùng bao tay phát lực, lần trước kinh nghiệm dùng uy lực của bao tay nổ tung Ma Huyết Sát Vụ hắn vẫn ghi sâu trong trí nhớ như còn mới, thiếu chút nữa đã hao hết công lực toàn thân, nếu dùng lực lượng của bao tay cũng không phá được Điệp Diễm Đỉnh, vậy không biết nên làm gì nữa.

Ngọn lửa mau lẹ trùm lên thân thể, Lý Cường chỉ cảm thấy toàn thân chợt ấm áp, hắn kinh hãi phát hiện cho dù là tiên trận chi hỏa cũng không thể gây thương tổn được mình, chỉ là áp lực quá lớn làm cho hắn phi thường không thoải mái. Lý Cường chỉ có thể trong Điệp Diễm Đỉnh khổ sở giãy dụa, Thái Hạo Toa không dùng được trong áp lực này nên đã bị hắn thu hồi, chỉ có lam quang của Diệt Thiên Giáp càng ngày càng thịnh. Lý Cường cũng không dám tin tưởng, chỉ dựa vào phòng hộ của Diệt Thiên Giáp lại có thể bình yên đứng vững trong đỉnh.

Kiền Thiện Dong cảm thấy không thể tư nghị, Lý Cường chỉ dựa vào công lực tu thần sơ bộ có thể kháng cự áp lực của Điệp Diễm Đỉnh trong thời gian dài, nếu hắn tu được đến cảnh giới thứ năm hay thứ sáu của thần thiên, thì mình có đánh nhau với hắn không phải là muốn chết. Hắn thẹn quá thành giận, mặt nạ trên mặt cũng vặn vẹo, tiên huyền trong tay lại chuyển đổi, không đợi hắn phóng ra ngoài, thì đã có người động thủ.

Trong lòng Xích Minh ma tôn hận không được trả thù Lý Cường thật thảm, nhưng nếu Lý Cường bị tiêu diệt, kế tiếp sẽ đến phiên mình, hắn không có ngu ngốc như vậy. Thừa dịp mọi người không để ý, lặng lẽ lấy ra Huyết Ma Kích, rồi đột nhiên phóng qua, một kích hung hăng đánh ngay vào Diệp Diễm Đỉnh. Hắn cũng không dám ra tay với Kiền Thiện Dong, thầm nghĩ chỉ muốn đập vỡ Điệp Diễm Đỉnh mà thôi.

Một kích này, Xích Minh ma tôn cơ hồ dùng hết tất cả ma lực. Sự xuất ngoài ý muốn, tiên huyền trong tay Kiền Thiện Dong kháp được một nửa, vốn không kịp phòng hộ, càng diệu chính là Đại Nam Phong Ngự cũng không hỗ trợ, chỉ một lần nữa thả ra thải quyển, bao lại đám người La Độ Khế, lui nhanh về phía sau. Nàng đã sớm chú ý đến cử động của Xích Minh ma tôn, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không hề nhắc nhở cho Kiền Thiện Dong.

" Đương..!" " Ca lạp lạp!"

Huyết Ma Kích không hổ là ma bảo, từ thân kích bắn ra một vòng quyển hồng mang hung hăng đánh lên Điệp Diễm Đỉnh, cả Điệp Diễm Đỉnh giống như một cái chung lớn, kịch liệt bãi động. Xích Minh ma tôn vừa nhìn biết không hay, một kích cũng không thể đem đỉnh đánh nát, hắn phấn lực hét lớn: " Ma Đãng!" Huyết Ma Kích trong tay hóa thành một cây trùy lớn màu đỏ, lăng không đánh tới. Kiền Thiện Dong phẫn nộ hét lớn: " Ngươi dám!"

" Ca..bá bá..oanh!"

Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, Điệp Diễm Đỉnh uẩn hàm chứa thật lớn hỏa năng lượng, theo thân đỉnh hé ra, ầm ầm phi tán. Xích Minh ma tôn vừa mới chụp lại Huyết Ma Kích, ngọn lửa đã thiêu tới trên thân, hắn hú lên quái dị: " Mẹ kiếp, lửa từ đâu tới? Ai yêu oa, thiêu mất rồi!" Hắn quay đầu phóng xuống phía dưới, đâm đầu vào trong Thiên Phong Hồ, làm cho Đại Nam Phong Ngự phải vỗ tay cười to.

Cả người Lý Cường bọc đầy ngọn lửa, huýt sáo dài một tiếng vọt đi ra.

Bình luận





Chi tiết truyện