chương 151/ 304

Tất cả mọi người trong phòng lấy làm kinh hãi, phản ứng của Lý Cường quá kịch liệt, ý niệm đầu tiên của Phong Khiên Bảo chính là: " Đây là pháp bảo gì mà có thể làm cho hắn kích động như thế."

Đệ tử kia lại càng hoảng sợ, hắn còn không hiểu được chuyện gì xảy ra, đã bị Lý Cường giật đi vật trong tay, trong lòng hắn không khỏi vừa kinh vừa sợ, động tác của Lý Cường quá nhanh, nếu đây là công kích thì cơ hội hoàn thủ cũng không có.

Đệ tử kia ấp úng nói: " Hắn...hắn tại...đại sảnh kiếm đợi..." Lời còn chưa dứt, Lý Cường đã mất đi bóng dáng.

Phong Khiên Bảo vội vàng nói: " Chúng ta đi xem." Hắn cũng đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, Yển Thiên Hồi cũng thuấn di qua kiếm phòng.

Lý Cường na di qua kiếm phòng, liếc mắt một cái đã phát hiện một người tu chân đang chắp tay sau lưng nhàn nhãn nhìn các loại phi kiếm. Hắn giơ cây Bột Lãng Trữ Thủ Thương trong tay, hỏi: " Vị bằng hữu, cây thủ thương này là của ngươi phải không?"

Người nọ chậm rãi xoay người lại, nói: " Không sai, là của ta.

Đây là một nam nhân cao lớn, một mái tóc ngắn sát da đầu thật hiếm thấy, mặc một bộ áo dài màu tím, áo khoác là một cái áo ves màu đen, vạt áo có đính một cây sen vàng, trên tay còn cầm một cây baton( gậy chống gọi là văn minh côn), gương mặt dài trắng nõn, trên mũi còn đeo một cái kính Bình Quang Kim Ti Biên ( chắc là kính râm), đang cười cười nhìn Lý Cường.

Lý Cường nhìn thấy thì đã muốn ngất, một thân trang phục này hắn quá quen thuộc, chính là trong phim thời kỳ đầu dân quốc, không thể nghi ngờ, người này là từ địa cầu tới.

Tại Lâm Minh Tinh xa xôi nhìn thấy người đến từ quê hương, Lý Cường hưng phấn đến mức mắt cũng toát ra kim quang, hắn vui vẻ nói: " Đại ca là từ địa cầu tới phải không, ta cũng thế a! Huynh...chào huynh!" Hắn cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Người nọ cẩn thận quan sát Lý Cường, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, hắn lặng yên truyền âm nói: " Lý Cường...lão đệ, ngươi biết có bao nhiêu người đang tìm ngươi hay không?"

Lý Cường thất thanh nói: " Di? Sao huynh lại biết ta?" Người nọ đưa ngón tay lên miệng xua nhẹ, ý bảo Lý Cường đừng nói, hắn lại truyền âm bảo: " Ta cũng là Trọng Huyền Phái, gọi là Du Hồng."

Hai người bắt tay nhau, đây là lễ tiết của quê hương thời hiện đại, khi nắm tay thì hai người đồng thời hiển lộ ra Thích Hồn Long Giới. Lý Cường biết Du Hồng là nguyên lão của Trọng Huyền Phái, tư cách so với Phó Sơn còn muốn cao hơn, hắn có xước hào là Thiên Địa Tán Nhân, đã rất sớm rời khỏi Trọng Huyền Phái ra ngoài du lãm, không nghĩ tới lại được gặp nhau ở Lâm Minh Tinh.

Du Hồng đã đạt tới siêu cấp cao thủ Đại Thừa kỳ, hắn biết được Phó Sơn phát ra chiếu lệnh cao nhất của Trọng Huyền Phái, Thích Hồn Long Lệnh, lệnh này là chiếu lệnh cao nhất của Trọng Huyền Phái, phàm là cao thủ trong phái cũng phải nghe theo lệnh này, bởi vậy hắn đặc ý chạy về Trọng Huyền Phái. Biết được chuyện của Lý Cường, hắn không quan tâm đến việc mình sắp phi thăng, cũng gia nhập hành động tìm kiếm Lý Cường. Bởi vì Phó Sơn có nghe qua tiên nhân nhắc tới Tiểu Lâm Thiên Huyễn Tinh Thần Trận, mà thánh địa của người tu chân lại gần với tinh cầu Tiểu Lâm Thiên Huyễn Tinh Thần Trận nhất, Du Hồng liền tự mình đi tới Lâm Minh Tinh tìm kiếm. Hắn ở tại Lâm Minh Tinh đã hơn hai năm, lần này nghe nói Kỳ Long thành có một người tu chân từ dị vực tới, hắn liền lập tức truy tung đến.

Phong Khiên Bảo trong lòng nghi hoặc, hỏi: " Các ngươi biết nhau?"

Lý Cường cười nói: " Hắn là đại ca của ta Du Hồng, ha ha!" Tâm tình của hắn cực độ vui sướng.

Phong Khiên Bảo có trực giác tu vi của Du Hồng cao không lường được, trong lòng hắn cảm thấy khiếp sợ, tu vi so với mình còn cao hơn, làm hắn có chút không dám tưởng tượng. Hắn hỏi dò: " Tiền bối đã độ kiếp rồi sao?" Lời này vừa nói ra, chung quanh nhất thời không một tiếng động.

Du Hồng gật đầu nói: " Đúng vậy, lão đệ là chủ nhân của Thiên Bảo Các?" Hắn lay động văn minh côn, thần thái tự nhiên trả lời.

Cao thủ Đại Thừa kỳ tại Lâm Minh Tinh cũng đã cực kỳ hiếm thấy, người tu chân thường sau khi độ kiếp đều chuẩn bị phi thăng, lưu lại tu chân giới thời gian không vượt qua ba trăm năm, cho nên, cao thủ Đại Thừa kỳ rất hiếm thấy.

Phong Khiên Bảo cung kính nói: " Phong Khiên Bảo ra mắt tiền bối."

Yển Thiên Hồi nhất thời tràn ngập tin tưởng đối với Lý Cường, xem ra hắn không có nói bậy, đích xác hắn có vật gì đó. Hắn cũng tiến lên thi lễ nói: " Hàng Mộc thành Yển Thiên Hồi bái kiến tiền bối."

Hiên Viên Dịch Thanh và Kỳ Tiện Ngư cũng tiến lên thi lễ. Bách Thương Lão cũng chạy theo đến kiếm phòng, người khác nói chuyện hắn cũng chỉ có thể súc lại phía sau, không dám tiến lên nói chuyện.

Du Hồng nói: " Không dám nhận, mọi người không cần đa lễ." Hắn quay đầu nói với Lý Cường: " Lão đệ, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện đi."

Trong lòng Bách Thương Lão gấp gáp vạn phần, thật vất vả mới mời được một tu chân cao thủ đến nhà làm khách, nếu để Lý Cường đi, sau này sẽ rất khó có cơ hội mời tới. Hắn lấy hết dũng khí nói: " Ách...chuyện này..." Vẻ mặt hắn xấu hổ, không biết nên nói như thế nào.

Lý Cường cười nói: " Triền lão, đừng nóng vội, một lát chúng ta sẽ đến nhà ngươi."

Bách Thương Lão quả thật cảm kích tới cực điểm, liên tiếp cảm ơn.

Lý Cường truyền âm cho Yển Thiên Hồi: " Yển huynh xin mời đến nhà của Bách Thương Lão đợi ta, ta sẽ rất nhanh quay lại, được không?"

Yển Thiên Hồi cố gắng đè nén tâm tình hưng phấn, lặng lẽ nháy một mắt, lui ra phía sau không nói nữa.

Lý Cường hướng chủ nhân Thiên Bảo Các cáo từ, Phong Khiên Bảo tự mình tiễn ra ngoài sân rộng, mọi người lúc này mới chia tay. Kỳ Tiện Ngư vội vã chạy về Thương Cực Tông, báo cáo kiến thức đã gặp tại Thiên Bảo Các, có cao thủ Đại Thừa kỳ đến Kỳ Long thành, vô luận thế nào cũng là một đại sự không tưởng tượng nổi. Bách Thương Lão nói cho Lý Cường nghe địa chỉ nhà mình xong, bèn chạy ngay trở về, hắn còn muốn đi tìm con mình về nhà ngay. Hiên Viên Dịch Thanh đặc ý đi cùng Bách Thương Lão về nhà, hắn còn muốn gây thêm giao tình với Lý Cường.

Sau khi Phong Khiên Bảo trở lại Thiên Bảo Các, không nghĩ tới Yển Thiên Hồi cũng cáo từ rời đi, đang trong lúc ảo não, tu chân liên hợp hội thông tri cho hắn đi tham gia hội nghị của mười hai tông chủ. Phong Khiên Bảo lấy làm kinh hãi, mười hai tông chủ đã thật lâu không có tụ hội, hắn biết dám chắc đã xảy ra chuyện trọng yếu.

Du Hồng mang theo Lý Cường thuấn di ra chỗ bãi loạn thạch ngoài thành, hắn nhảy lên một khối đá lớn, nhìn mây bay phía chân trời, than thở: " Lão đệ, ngươi biết không? Phong Duyên Tinh vì chuyện của ngươi đã huyên náo đến long trời lở đất rồi đó." Thanh âm của hắn cũng không vang, nhưng nghe vào tai Lý Cường lại giống như trống trận lôi động kinh tâm động phách, hắn bay đến bên người Du Hồng lo lắng hỏi: " Phó đại ca bọn họ khỏe không?"

Du Hồng xoay người lại, thản nhiên nói: " Yên tâm đi, tiên nhân cũng không dám công khai làm loạn, chỉ là Thánh Thành bị Kiền Thiện Dong khống chế, do hắn ra lệnh, Phong Duyên Tinh đã xảy ra vài lần đánh nhau chết sống, cũng may thực lực của chúng ta cũng không kém, a a, bằng hữu của Phó lão đệ khắp thiên hạ, tranh đấu với nhau thì hai bên cũng có thắng thua. Sư tôn Tán Tiên của ngươi và đại ca ngươi Mạc Hoài Viễn cũng đã đi ra ngoài tìm ngươi, nghe nói cũng là đi Tiểu Lâm Thiên, Kiền Thiện Dong cũng đã mất tích cả trăm năm, Thánh Thành tạm thời còn không có dị động, nhưng tình huống hiện tại thì ta không rõ ràng lắm. Lão đệ, danh tiếng của ngươi tại Phong Duyên Tinh thật là cao a."

Lý Cường ngơ ngác nhìn Du Hồng, hồi lâu mới nói: " Trăm năm? Ta cảm thấy không lâu như vậy a."

Du Hồng mỉm cười nói: " Thời gian như nước chảy, tu chân không có thời gian, a a, lão đệ về điều này hẳn là có thể hội phải không? Úc, ta nghĩ muốn xem tu thần Thiên Tiến Chương rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, lại đây thử một lần xem?" Từ khi Phó Sơn âm thầm nói cho hắn nghe Lý Cường tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, hắn vẫn muốn kiến thức một chút, tu thần Thiên Tiến Chương tại tiên giới cũng là một kiện tuyệt thế kỳ bảo, Lý Cường cũng dám tu luyện, hơn nữa còn vượt qua được cửa ải khó ban đầu, nội điểm này cũng phải làm cho mình thử xem một lần.

Lý Cường cười khổ nói: " Đại ca a, đừng so nữa, về Phong Duyên Tinh rồi ta đưa cho huynh ngọc đồng giản, ngọc đồng giản kia ta đã hủy rồi."

Du Hồng lại càng hoảng sợ, nói: " Lão đệ, ngươi nói là thật sao?"

Lý Cường tươi cười nói: " Hỗn Thế Ma Vương cho tới bây giờ không có nói láo, ác, đây là chỉ đối với người mình thôi..."

Du Hồng suy nghĩ một chút nói: " Ta không muốn xem nữa, ta nghĩ nó cũng không thích hợp cho ta. Nhưng chúng ta nên so tài một chút, hắc hắc, thật sự là khó nén nổi a." Hắn rất nhanh xuất ra chiến giáp, bạch quang chớp động, chiến giáp đã chỉnh tề mặc ở trên người, văn minh côn trên tay cũng đã thu lại, một kiếm quang màu vàng nhạt vòng quanh trong thân người, hắn thúc giục: " Lão đệ, mặc chiến giáp! Xuất kiếm!"

Lý Cường vốn đã không thể mặc được chiến giáp nữa, hắn xuất ra Hỏa Tinh tiên giáp, phun Thái Hạo Toa. Du Hồng chỉ nhìn lướt qua, kinh ngạc đến không dám tin, đây không còn là thủ đoạn của người tu chân nữa, mà tất cả đều là pháp bảo của tiên nhân. Hắn biết dựa vào công lực thâm hậu của mình thì Lý Cường nhất định sẽ bại, nhưng nếu muốn thương tổn hắn thì cơ hồ không có khả năng, bởi vì hắn toàn có tiên khí hộ thân.

Du Hồng lặng yên thu hồi chiến giáp và phi kiếm, cảm khái than thở: " Lão đệ, ngươi thật sự là may mắn, tu luyện công pháp lợi hại như vậy. Không đánh nữa, ngươi đã không thể bại nữa rồi."

Lý Cường cười nói: " Ta mà cũng lợi hại như vậy?" Hắn tỏ ra một dáng vẻ tự đắc.

Du Hồng không khỏi cuống quýt lắc đầu: " Ngươi đừng tự mãn, khi đánh nhau với tiên nhân ngươi kém xa. Cho dù là Tán Tiên ngươi cũng không thể so lại."

Lý Cường không thèm để ý, nói: " Ai mà muốn so với bọn họ, ta chỉ cần chạy thoát là được, ta không có ngu như vậy, đánh nhau với tiên nhân đó là muốn chết."

Du Hồng nhìn chung quanh, hắn nhìn trúng một khối nham thạch thật lớn, dương tay phóng ra một đạo bạch quang, chợt nghe " xích xích" một âm thanh vang lên, ngay sau đó hắn nhẹ phẩy: " Ca bá!" " Hoa lạp lạp...!" Khối đá lớn chợt vỡ vụn thành từng mảnh bay tứ tán, khởi lên một cỗ bụi mù, chỉ chốc lát sau, bụi mù tán đi lộ ra khối đá lớn, chỉ thấy khối đá đã bị Du Hồng san bằng phẳng.

Lý Cường nghi hoặc nói: " Du đại ca, huynh đang làm gì a?"

Du Hồng nói: " Bố một trận pháp." Hắn bay lên trên khối đá san bằng, bày trận rất nhanh.

Lý Cường ở một bên nhận ra trận pháp này, hắn hỏi: " Du đại ca, huynh định truyền tống cái gì?"

Đây là một trận pháp truyền tống, toàn bộ dùng thượng phẩm tiên thạch cấu thành, Du Hồng liên tục bắn vào từng đạo kình lực màu trắng khởi động trận pháp, chỉ một lát sau, Truyền Tống trận phát ra bạch quang chói mắt. Du Hồng lấy ra một khối ngọc đồng giản, đặt trên tay nói: " Ngươi muốn nói gì với Phó đại ca ngươi, thì ta sẽ ghi lại trong ngọc đồng giản, Truyền Tống trận này có thể đưa ngọc đồng giản đến trên tay Phó Sơn."

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Điều này sao có thể? Chẳng lẽ Phó đại ca có thể tiếp nhận?"

Du Hồng gật đầu nói: " Đây là tất cả hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái đều cũng biết, dưới tình huống khẩn cấp, dùng Truyền Tống trận này có thể đem tin tức truyền trở về, ân? Ngươi không có học qua? Không sao, rất dễ dàng, đây là Tinh Tiêu, tặng cho ngươi." Hắn đưa cho Lý Cường một hình cầu hình tròn, lại nói: " Dùng thần thức nhìn xem."

Lý Cường mừng rỡ, hắn đúng là đang thiếu loại bảo bối này. Hắn tiếp nhận Tinh Tiêu, đem thần thức đi vào, trong phút chốc hắn rõ ràng nhìn thấy mấy trăm tinh cầu, có đủ loại màu sắc sợi ti tuyến tương quan, số lượng tinh cầu so với Định Tinh Bàn ít hơn nhiều lắm. Du Hồng ở một bên nhắc nhở: " Hãy nhìn sợi bạch tuyến nọ, đó chính là đường trở về."

Chỉ chốc lát sau, thần thức Lý Cường rời khỏi Tinh Tiêu, hắn vỗ ngực nói: " May mắn gặp đại ca, trời ạ, bằng không ta sẽ lạc đường thôi. Phong Duyên Tinh thật sự là quá xa, ta có Định Tinh Bàn cũng không hữu dụng a." Đường về nhà rốt cuộc đã tìm được rồi, trong lòng hắn có cảm khái nói không nên lời. Có người chỉ điểm và chính mình lục lọi khác biệt rất lớn.

Du Hồng không nhịn được buồn cười, huynh đệ này thật sự là đặc biệt, hắn dĩ nhiên cũng có được Định Tinh Bàn của tiên nhân, thật không biết hắn từ nơi nào có được. Hắn nhịn không được hỏi: " Lão đệ có Định Tinh Bàn? Lấy được ở đâu?"

Lý Cường lấy ra Định Tinh Bàn, cười nói: " Đệ phá đi Huyễn Tật tiên trận của một tiên nhân, trong tàng bảo thất của hắn thu được, còn có thứ này, đại ca có nhận biết không?" Hắn lấy ra một tiên khí tựa như một bức tượng nhỏ.

Du Hồng bị hắn làm phát ngơ, hắn có thể phá được trận pháp của tiên nhân, điều này có thể làm cho người ta có chút sợ hãi khi nghe nói. Hắn cầm lấy tiên khí trong tay Lý Cường xem xét cẩn thận, lắc đầu nói: " Ta không nhận ra tiên khí này, không biết dùng làm gì, ngươi thu lại đi, tự mình tìm hiểu." Hắn lại cầm Định Tinh Bàn, đưa thần thức vào, sau một lúc lâu, vẻ mặt hắn kinh ngạc nói: " Hay thật, bên trong quá lớn, không có cách nào khác nhìn rõ."

Lý Cường lại xuất ra thần sa lấy được trong Huyễn Tật tiên trận, hỏi: " Đại ca, đây là cái gì?"

Du Hồng nao nao, đây là loại các cỡ như hạt gạo màu lam, hắn cầm trong tay nhìn kỹ hồi lâu mới nói: " Cái này thì ta biết, tên gọi Lam Vũ Sa, một viên thì không có tác dụng gì, ít nhất phải mười viên hợp lại, mỗi khi gia tăng một viên, uy lực gấp bội lần, đây là một loại tiên bảo phi thường lợi hại, chỉ là ta không có pháp môn tu luyện, đồ vật tốt a."

Lý Cường cười nói: " Đệ có rất nhiều viên, a a, sau này có cơ hội tu luyện một chút." Hắn đột nhiên phát giác sắc mặt Du Hồng biến đổi, vội hỏi: " Đại ca, huynh sao vậy?"

Du Hồng lắc đầu nói: " Gần đây loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, tựa hồ sẽ lập tức phi thăng, chỉ sợ ta không thể cùng ngươi về Phong Duyên Tinh nữa." Ngữ khí của hắn có chút áy náy.

Lý Cường phi thường cảm động, phi thăng tiên giới là giấc mộng của mỗi một người tu chân, người tu chân tới được Đại Thừa kỳ, đều đang chuẩn bị để phi thăng. Mà Du đại ca này vì tìm mình lại chạy quanh bôn ba. Hắn cảm kích nói: " Đại ca, huynh không cần lo cho đệ, tiểu đệ nhất định có biện pháp để trở về thôi."

Du Hồng không hề giải thích gì, hắn dù sao cũng là cao thủ Đại Thừa kỳ, hết thảy nhân thế tình cảm đều cũng tham thấu. Hắn đưa ngọc đồng giản trong tay cho Lý Cường, nói: " Có chuyện gì, thì ngươi hãy mau nhanh lên, trận pháp sẽ lập tức vận chuyển đến cực hạn đó."

Dùng ngọc đồng giản ghi chép rất nhanh, tâm niệm chớp động, Lý Cường liền ghi hết tình huống sau khi chia tay vào bên trong. Chỉ chốc lát, hết thảy đều cũng làm xong, hắn đưa ngọc đồng giản vào trong Truyền Tống trận. Chỉ thấy bạch quang chớp lên, ngọc đồng giản trong trận đã biến mất. Thượng phẩm tiên thạch kết cấu trận pháp cũng đã hao hết năng lượng biến thành bụi phấn. Trong lòng Lý Cường kinh ngạc không thôi, biết Phong Duyên Tinh đích xác rất xa xôi.

Rốt cuộc cũng tìm được người của mình, Lý Cường cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, hắn nói: " Đại ca, chúng ta đi đến chỗ nhà của Bách Thương Lão, a a, đệ đã đáp ứng hắn."

Du Hồng cười lắc đầu: " Lão đệ, ta không đi, nhớ kỹ, đừng ở lại Lâm Minh Tinh lâu quá, tận lực mau trở về, a a, ta cũng nên đi rồi."

Mặc dù gặp mặt trong thời gian ngắn ngủi, nhưng Du Hồng để lại cho Lý Cường ấn tượng mãnh liệt, tính cách của hắn cũng là người tự do tự tại không chịu bị câu thúc. Lý Cường sảng khoái nói: " Được, đại ca, tiểu đệ chúc huynh sớm ngày phi thăng, có lẽ sau này còn có cơ hội gặp mặt."

Du Hồng nhìn hắn thật sâu, cười nói: " Ngươi có lẽ là đệ tử xuất sắc nhất của Trọng Huyền Phái, tự mình bảo trọng đó." Bạch quang hiện lên, hắn đã mất ảnh vô tung.

Lý Cường đứng ở trên khối đá lớn, gió nhẹ thổi tung vạt áo, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác cô đơn nói không nên lời.

Bách Thương Lão mang theo Hiên Viên Dịch Thanh vội vã chạy về nhà, lập tức nhờ người đi gọi con trai mình về. Con hắn đang tu đạo tại Thiên Môn đạo tràng, Thiên Môn đạo tràng là một nơi tu chân sơ cấp, những nơi như vậy tại Kỳ Long thành thì có rất nhiều, ở chỗ này tu luyện thì chỉ là bình dân bình thường, đây là một trong những con đường người bình thường muốn bước chân vào tu chân giới. Nơi này học phí khá cao, chỉ có chỗ tốt duy nhất là hàng năm đều có đại môn phái tới nơi này khảo sát, một khi phát hiện sơ học giả có tư chất tốt, vậy thì tất cả học phí lẫn sinh hoạt phí của người nhà cũng do môn phái bao lãm, bởi vậy, người thường tại Lâm Minh Tinh đi tu chân là con đường sống tốt nhất.

Bách Thương Lão mời Hiên Viên Dịch Thanh vào trong phòng ngồi, sau đó cùng vợ đi chuẩn bị các loại trái cây, người của nơi này đều biết, cao thủ tu chân không cần ăn cơm, họ chỉ ăn trái cây mà thôi. Bách Thương Lão có một trai một gái, con trai tu chân, con gái đã sớm lấy chồng, bình thường hắn ra ngoài kiếm đoàn long tệ cho chi phí sinh hoạt trong nhà, cũng may con rể cũng rất có tiền, học phí cho con trai tại tu luyện đạo tràng cũng do con rể giải quyết.

Trong lúc còn rối loạn, Yển Thiên Hồi đi tới. Bách Thương Lão quả thật không dám tin tưởng vào mắt của mình, hắn ở Thiên Bảo Các chỉ biết Yển Thiên Hồi là tu chân cao thủ của Hàng Mộc thành, tông chủ của đại môn phái, hắn có nghĩ nát đầu cũng không rõ, Yển Thiên Hồi vì sao đến nhà mình. Hắn không dám chậm trễ, dùng khuôn mặt tươi cười chạy ra nghênh đón mời vào nhà.

Yển Thiên Hồi nói: " Làm phiền, ta muốn ở nhà ngươi đợi Mộc Tử huynh đệ tới." Text được lấy tại Truyện FULL

Hiên Viên Dịch Thanh ngồi ở trong phòng đang nhàn nhã ăn trái cây, Yển Thiên Hồi đi vào làm hắn càng hoảng sợ, quả cây trên tay cũng làm rơi xuống đất. Hắn vội đứng dậy, vội vàng nói: " Yển lệnh chủ...ân, a...chuyện này, ngài ăn trái cây...ách."Hắn nói năng vô cùng lộn xộn.

Vẻ mặt sắc cạnh đầy râu của Yến Thiên Hồi giãn ra, hắn có chút cười nói: " Không cần đa lễ, các ngươi cứ làm việc của mình, ta ngồi một chút sẽ đi." Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại nhập định.

Hiên Viên Dịch Thanh ngay cả thở mạnh cũng không dám, Yển Thiên Hồi tại Hàng Mộc thành địa vị rất cao, hơn nữa còn là một đại tông sư, môn phái của hắn nổi tiếng với sự huyễn hóa pháp bảo, nổi tiếng là có thể biến ảo các loại linh thú trong truyền thuyết.

Hiên Viên Dịch Thanh cũng thành thật khoanh chân ngồi xuống, hắn rất muốn nói chuyện với Yển Thiên Hồi, nhưng Yển Thiên Hồi không có để ý tới hắn, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ chốc lát sau, Bách Thương Lão dẫn con mình đi vào, hắn cung kính nói: " Tiền bối, con của ta đã về. Thịnh Chân, mau ra hành lễ ra mắt hai vị tiền bối."

Hai người đều mở mắt ra cho hắn thi lễ. Yển Thiên Hồi gật đầu, hỏi: " Tiểu tử, tu chân ở nơi nào?"

Bách Thịnh Chân cung kính đáp: " Vãn bối ở Thiên Môn tu đạo tràng, xin tiền bối chiếu cố."

Yển Thiên Hồi nói: " Ân, gặp mặt chính là hữu duyên, tặng cho ngươi một đồ vật." Hắn lấy ra một pho tượng nhỏ cỡ ngón tay.

Bách Thịnh Chân mừng rỡ trước tiên thi lễ rồi mới đón nhận pho tượng nhỏ đó. Yển Thiên Hồi nói: " Khinh linh huyền và tập trảm huyền có học qua chưa? Một cái thu một cái phóng, hiểu không?"

Bách Thịnh Chân vui vẻ nói: " Vãn bối có học qua, cảm ơn tiền bối."

Yển Thiên Hồi phất tay nói: " Nếu ngươi siêng năng tu luyện, thì uy lực thi triển sẽ càng lớn hơn nữa."

Hiên Viên Dịch Thanh ngóng cổ nhìn chằm chằm bức tượng nhỏ trong tay Bách Thịnh Chân, hâm mộ nói: " Oa, đây là Huyễn Hóa Linh Thú của Bách Thừa Lệnh, là...Linh Quặc Phong, đồ vật tốt a." Hắn thật muốn dùng tiền mua lấy, loại độc môn pháp bảo này chính là có tiền cũng không mua được. Yển Thiên Hồi thấy thế trong lòng thở dài, đối với hắn đánh giá thấp đi ba phần. Hắn lại lấy ra một Linh Quặc Phong, đưa cho Hiên Viên Dịch Thanh, nói: " Đừng hâm mộ nữa, cái này cho ngươi."

Hiên Viên Dịch Thanh mừng rỡ vô cùng, luôn miệng đa tạ.

Bách Thương Lão xoa xoa hai tay, miệng không ngừng cười tươi, hắn không biết nói gì cảm tạ mới tốt. Lúc này chợt nghe ngoài cửa có người hỏi: " Nơi này là nhà của Bách Thương Lão phải không?"

Yển Thiên Hồi đột nhiên thuấn di ra ngoài cửa, hắn đã đợi đến nóng nảy vô cùng.

Lý Cường tìm hồi lâu mới tìm được nhà của Bách Thương Lão, đây là một tiểu viện sạch sẽ, có ba gian phòng nhỏ rất bình thường. Yển Thiên Hồi chạy ra trước, hắn là người tương đối lạnh lùng, miễn cưỡng xuất ra nụ cười, nói: " Mộc Tử huynh đệ, vào nhà ngồi! A a." Cầu người là chuyện hắn không quen chút nào.

Bách Thương Lão ân cần bưng khay đá lên, bên trong đặt đầy đủ loại trái cây. Hắn buông khay xuống, lại kéo con mình tới hành lễ với Lý Cường. Lý Cường cười nói: " Triền lão đừng có bận rộn như vậy, ân, tiểu huynh đệ đã tới Dung Hợp hậu kỳ, sẽ biết vào Tâm Động sơ kỳ, không tệ a, viên Bồi Nguyên Đan này cho ngươi, đối với Trúc Cơ có trợ giúp rất lớn đó." Hắn đối với Bách Thịnh Chân rất có hảo cảm, bộ dáng của tiểu tử rất hiền lành, vừa nhìn đã biết ngay là người thành thật.

Yển Thiên Hồi nói: " Bồi Nguyên Đan? Ta hình như có nghe nói qua, là một trong những linh đan dành cho người tu chân sơ học tốt nhất, đáng tiếc nơi này chúng ta không có."

Bách Thương Lão bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua, Bách Thịnh Chân cảm kích tiếp nhận linh đan, luôn miệng cảm tạ. Thu hoạch hôm nay thật sự là quá lớn, hắn đã nghe cha mình nói đã tìm được một thanh phi kiếm hỏa tính rất tốt, không nghĩ tới về nhà lại được nhìn thấy ba tu chân cao thủ, trong đó hai người đều đã tặng cho đồ vật rất tốt, điều này làm cho hắn phi thường hưng phấn.

Hiên Viên Dịch Thanh ngại ngùng lấy ra hai viên Cuồng Bạo Thạch, cười nói: " Triền lão, ta không có kỳ trân dị bảo, hai khối Cuồng Bạo Thạch này cấp cho tiểu huynh đệ, lễ vật mọn đừng trách a."

Bách Thương Lão vội vàng nói: " Ai nha, không dám nhận a, hôm nay ta gặp quý nhân, Triền lão cảm tạ ba vị tiền bối."

Lý Cường lấy ra một viên Thiên Linh Tử của Phật tông, nói: " Yển huynh nhận ra viên linh đan này không?"

Yển Thiên Hồi thất thanh kêu lên: " Thiên Linh Tử! Sao ngươi lại có được linh đan này?Đây là bảo bối Phật tông, Phật tông tại Lâm Minh Tinh nổi tiếng là đại môn phái nhưng phương pháp chế luyện Thiên Linh Tử đã thất truyền rồi, thật tốt quá! Linh đan này còn tốt hơn cả Nham Tinh Dịch, úc, Mộc Tử huynh...vậy ta phải trao đổi thứ gì với ngươi?" Hắn cố nén rụt tay về, loại linh đan này cực kỳ hiếm thấy, ngay cả Phật tông tại Lâm Minh Tinh cũng không có, hắn không biết Lý Cường đưa ra yêu cầu gì.

Lý Cường kinh hãi, hắn không nghĩ tới Phật tông nhất mạch lại có truyền nhân tại Lâm Minh tinh. Hắn nói: " Không cần trao đổi cái gì, tặng cho ngươi, xem như kết giao bằng hữu."

Người trong phòng đều cũng choáng váng. Yển Thiên Hồi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, hắn cẩn thận lấy ra một pho tượng khá lớn, nói: " Đây là Huyễn Hóa Lân Ban Tiến, ta không thể vô công thụ lộc, lấy ra trao đổi đi."

Hiên Viên Dịch Thanh gần như muốn té xuống, Huyễn Hóa Lân Ban Tiến là trấn phái chi bảo của Bách Thừa Lệnh, uy lực vô cùng, Yển lệnh chủ dĩ nhiên cũng khảng khái tặng người, thật sự là làm người ta nghĩ không ra. Càng làm cho hắn nghĩ không ra chính là Lý Cường lại không cần, hắn lắc đầu thành khẩn nói: " Yển huynh không cần khách khí, nếu ta đáp ứng cho ngươi linh đan, thì không có chuẩn bị trao đổi gì với ngươi, nếu không chẳng khác gì cướp sinh ý với Thiên Bảo Các rồi, nhận lấy đi."

Yến Thiên Hồi có chút xấu hổ tiếp nhận linh đan, hắn cũng hiểu được ý tứ Lý Cường, nếu Lý Cường thu lấy Huyễn Hóa Lân Ban Tiến, Phong Khiên Bảo của Thiên Bảo Các dám chắc rất tức giận, nhưng nếu là Lý Cường đem tặng cho hắn thì bất luận là kẻ nào cũng không có chuyện gì để nói được. Hắn cảm khái nói: " Vì tiểu đồ( đệ tử), ta đã đi gần như các đại môn phái tu chân của Lâm Minh Tinh, ai, khó a! Mộc Tử huynh, bằng hữu như ngươi ta giao kết rồi, lời cảm tạ ta sẽ không nói, Mộc Tử huynh vô luận thế nào cũng phải đến Hàng Mộc thành một chuyến, Bách Thừa Lệnh trên dưới sẽ đợi, ta cáo từ trước nhé."

Lý Cường đích thân tiễn hắn ra cửa, thi lễ cáo biệt.

Trong lòng Hiên Viên Dịch Thanh không ngừng kêu đáng tiếc, hắn cảm thấy Lý Cường quá kỳ quái, loại người như vậy hắn cũng mới nhìn thấy lần đầu tiên, trong lòng đang nghĩ làm sao kết giao với hắn, lại từ hắn tìm thêm đồ vật tốt nữa.

Lý Cường trở vào phòng, chỉ điểm cho Bách Thịnh Chân một ít tu chân mật pháp, sau đó hỏi Hiên Viên Dịch Thanh: " Hiên Viên huynh, Phật tông ở thành thị nào của Lâm Minh Tinh?"

Hiên Viên Dịch Thanh vẻ mặt tươi cười: " Không dám, Mộc Tử tiền bối cứ gọi ta là Dịch Thanh đi, a a, Phật Tông tại Tân Dương Thành, tín đồ của bọn họ rất nhiều, thực lực tại Lâm Minh Tinh coi như không tệ. Mộc Tử tiền bối là người của Phật tông? Không giống a."

Lý Cường cười nói: " Ta không phải người của Phật tông, nhưng có quan hệ sâu xa với họ."

Ngoài cửa hạ xuống ba đạo kiếm quang, chỉ nghe có người hỏi: " Mộc Tử tiền bối từ dị vực tới có ở đây không?"

Bình luận





Chi tiết truyện