chương 127/ 304

Sau khi đưa tiễn tiên sứ Hô Tô Hào và hai vị phu nhân xinh đẹp của hắn, Lý Cường trở lại thương lượng cùng Mạc Hoài Viễn, hắn nóng lòng tìm ra một biện pháp giải quyết, nếu chọc vào tiên nhân, không có sự chuẩn bị sẵn sàng, thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Nhìn thấy Lý Cường lộ ra một vẻ sầu lo hiếm thấy, Mạc Hoài Viễn nhẹ nhàng xoa xoa bàn, cười nói: " Lão đệ, không có gì lại không được, nếu làm ta nóng nảy, cùng lắm thì cho lão đạo đó cùng chuyển thế, nếu hắn biết bảo kính rơi vào trong tay Tán Tiên như ta, chỉ sợ cười không thôi đó. Hắn cũng có tiên linh khí như ta, cũng có thể tu luyện bảo kính này."

Lý Cường lắc đầu nói: " Đệ biết, nhưng chuyện mấu chốt không phải ở chỗ này, mà là sau khi chuyển thế, nếu bị hắn tra được thì thảm rồi. Huynh không phải nói qua, dùng bảo kính có thể tra được người đã chuyển thế ở đâu sao? Đệ sợ mình không bảo vệ được bảo kính, bị tiên nhân kia cướp đi, vậy huynh rất nguy hiểm rồi, thực lực của đệ vốn không thể khống chế được tiên khí này đâu."

Mạc Hoài Viễn hiểu được Lý Cường lo lắng rất có đạo lý, loại bảo kính này ở trên tiên giới cũng rất lợi hại, để người tu chân khống chế quả thật là không có khả năng. Hắn trầm mặc chốc lát, có chút than thở: " Có lẽ trong mệnh số của ta chỉ có thể trở thành Tán Tiên. Bỏ đi, trước tiên không chuyển thế, chờ thêm nữa rồi hãy nói, cũng may thời gian còn rất nhiều."

Lý Cường cảm thấy cũng không hay, lắc đầu nói: " Sợ rằng vậy cũng không được, lão ca, huynh nghĩ lại xem, nếu huynh tu luyện bảo kính, tiên nhân kia có thể phát hiện hay không? Vật này hình như có linh tính, bây giờ bị lão ca mạnh mẽ trấn áp, nhưng chỉ cần tu luyện là tiên nhân kia sẽ phát hiện, khi đó làm sao bây giờ? Không có uy lực của bảo kính, chúng ta dám chắc đánh không lại hắn…"

Mạc Hoài Viễn lại trầm mặc chốc lát, nói: " Cùng lắm thì sẽ không tu luyện."

Lý Cường vẫn lắc đầu, phân tích: " Cái này cũng không thể thực hiện được…vị tiên nhân kia thông qua người của Thánh Thành dám chắc sẽ hoài nghi lên chúng ta, khi đó phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, vừa rồi Hô Tô Hào đã nổi lên lòng nghi ngờ, mặc dù tạm thời bị xóa qua, nhưng khi chờ hắn trầm tĩnh lại, lòng nghi ngờ sẽ càng lớn hơn nữa."

Mạc Hoài Viễn đến lúc này mới phát giác Lý Cường lại tinh minh như vậy, những lời phân tích và câu hỏi vô cùng kín kẽ, hắn biết thực lực của mình cùng tiên nhân tranh đấu thì kém rất nhiều, mặc dù đánh không lại cũng có thể chạy, nhưng cuộc sống sau này cũng không dễ chịu lắm, ngàn năm có trôi qua đi nữa nhưng đến khi mình độ thiên kiếp dám chắc là không thể chạy thoát.

Mạc Hoài Viễn buồn bã nói: " Chỉ sợ là không chạy thoát được kiếp nạn này. Lão đệ, nếu là như thế, hay là ta rời đi tốt hơn, đi từng bước tính từng bước, ta không thể liên lụy ngươi đâu."

Lý Cường trừng mắt, mất hứng nói: " Lão ca, huynh nghĩ đến đâu rồi? Hừ! Tiên nhân! Tốt lắm, không đối phó lại được sao? Ta không tin là không có cách nào. Lão ca, đợi tìm được sư tôn của ta, ông ấy cũng là Tán Tiên, chắc sẽ có biện pháp."

Mạc Hoài Viễn không khỏi cười khổ, hắn phát giác mình ở trong Tinh Cung quá lâu, khi gặp chuyện khó khăn thì việc đầu tiên nghĩ là nên trốn tránh, ngược lại không bằng Lý Cường dám ương ngạnh đối kháng.

Trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc không nói gì. Trong lòng Lý Cường tính toán, đây là vẫn đề khó khăn nhất từ khi hắn tiến vào tu chân giới gặp phải, nếu muốn hắn khoanh tay đứng nhìn không giúp bằng hữu thì tuyệt đối không có khả năng, hắn nghĩ trước tiên nên an bài thật tốt cho đồ đệ và bằng hữu trước đã. Về phần Phó đại ca và Hầu lão ca, hắn thật ra không quá lo lắng, dù sao bọn họ đều là một đại tông sư tại tu chân giới, vị tiên nhân kia có lẽ sẽ không xuống tay đối với bọn họ, như vậy sẽ làm cho người phẫn nộ.

Một ý niệm đột nhiên xẹt qua trong đầu, Lý Cường hỏi: " Lão ca, Thiên Thần Chi Nộ thần khí có tác dụng gì?"

Mạc Hoài Viễn hỏi lại: " Cái gì? Thiên Thần Chi Nộ?" Hắn cũng không biết Thiên Đình Tinh có thần khí Thiên Thần Chi Nộ. Lý Cường đem sự tình trải qua thuật lợi đơn giản cho hắn nghe, cuối cùng nói: " Nếu lão ca có được kiện thần khí này, có thể ngăn cản được vị tiên nhân kia hay không?"

Mạc Hoài Viễn than thở: " Đáng tiếc, đáng tiếc, trước kia có một cao thủ Phật Tông trưởng lão từng nói qua pháp môn tu luyện thần khí, ta lúc ấy lại nghĩ là không có tác dụng gì, lại không để ý đến, đáng tiếc a. Kỳ thật, thần khí cũng chia rất nhiều chủng loại, có thể lập tức dùng ngay, có thứ phải tu luyện qua mới được, thần khí Thiên Thần Chi Nộ này ta có nghe nói qua, rất khó tu luyện, tựa như ngươi không thể tu luyện tiên khí, bởi vì nó không phải là một pháp bảo cùng cảnh giới a."

Lý Cường nghi hoặc nói: " Nếu không hữu dụng, tại sao nhiều người tu chân lại đi tranh đoạt nó?"

Mạc Hoài Viễn nói: " Chỉ cần là thần khí, thì cũng đủ làm cho tu chân giới điên cuồng. Phải biết rằng, có được thần khí, cho dù không thể tu luyện, nhưng cũng có thể từ trong đó tìm hiểu được rất nhiều huyền bí, huống chi, người của tu chân giới không phải ai cũng biết không thể tu luyện được thần khí.."

Lý Cường gật đầu nói: " Đúng vậy, cho dù biết không cách nào tu luyện, cũng không muốn người khác có được. Vạn nhất bị người khác tu luyện thành công chẳng phải là rất khó chịu, cho nên nếu tranh nhất định sẽ tranh thôi." Hắn ngẫm lại, nói: " Sợ rằng tiên nhân kia cũng đang chờ thời cơ thôi, hắn nhất định cũng sẽ đến tranh đoạt…kỳ quái, dựa vào thực lực của tiên nhân, sao hắn không ra tay cướp đoạt trước?"

Mạc Hoài Viễn nói: " Không đến thời gian, hắn muốn cướp cũng không được, bởi vì giam cấm của thần khí không phải người của tiên giới là có khả năng mở ra, chỉ có đợi khi thần khí chính tự mình xuất thế, như vậy mới có cơ hội, bằng không Thiên Thần Chi Nộ đã bị thu lấy từ lâu rồi."

Lý Cường thì thào tự nói: " Như vậy Phó đại ca và Tiềm Kiệt Tinh tranh đấu không phải không có ý nghĩa gì hay sao? Vì một kiện thần khí không thể tu luyện mà đánh cho ngươi chết ta sống, thật sự là không đáng..nhưng Phó đại ca có chịu nghe ta khuyên hay không? Buông tha không tranh đoạt thần khí…kỳ quái a, Phó đại ca không phải là một người có lòng tham, sao hắn lại đại động can qua như thế?" Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có chút hồ đồ.

Mạc Hoài Viễn nghe trong lời nói vô tình của Lý Cường, không hề có ý tranh đoạt Thiên Thần Chi Nộ, thật là ngoài ý liệu của hắn. Hắn trầm mặc chỉ chốc lát, nói: " Khó được huynh đệ không có lòng tham, nhưng ngươi có biết điều này không? Thần khí xuất thế…nếu không có ai thu lấy, thì coi như vùng đất này cũng xong đời.."

Lý Cường không rõ: " Là thế nào…chuyện gì xảy ra? Huynh…ý của lão ca là…lục địa sẽ bị hủy bởi thần khí xuất thế? Trời ạ, lục địa có ba quốc gia, có vô số dân chúng…"

Mạc Hoài Viễn cười khổ nói: " Đúng vậy, tu chân giới tranh nhau thu lấy thần khí, cũng không phải đều là vì tham lam thần khí, tỷ như đại ca ngươi Phó Sơn, sợ rằng cũng không phải vì nó, mà hắn là vì dân chúng của lục địa này thôi."

Lý Cường càng thêm cảm thấy bất an, hắn gọi một thị vệ, dặn mời Hoa Mị Nương đến thư lâu.

Chỉ chốc lát sau, Hoa Mị Nương bay đến thư lâu, trực tiếp từ cửa sổ đi vào, cười hì hì nói: " Tiểu tử, lại muốn gì ở đại tỷ đây? Hừ, sau khi tiên sứ kia bỏ đi ngươi lại không để ý đến bọn ta nữa, sao bây giờ lại kêu đại tỷ ta đến? Nói đi, có chuyện gì cần đại tỷ hỗ trợ? Đại tỷ sẽ giúp cho." Cách nói chuyện vô lý của nàng Lý Cường đã sớm lãnh giáo qua, hắn cũng cười hì hì nói: " Hoa đại tỷ, đây là chuyện có liên quan đến Phó đại ca nga, không có quan hệ gì với tiểu đệ…đại tỷ không muốn nghe thì thôi."

Hoa Mị Nương kêu lên: " Ngươi muốn chết hả, dám trêu cợt đại tỷ của ngươi!"

Lý Cường a a cười to: " Nào dám a? Hoa đại tỷ sau này rất có thể thành đại tẩu của tiểu đệ, a a, tiểu đệ nào dám vô lễ."

Hoa Mị Nương bị hắn kêu một tiếng đại tẩu làm cho chân tay cũng nhũn ra, phải biết rằng nàng vốn si tình Phó Sơn tới cực điểm, đeo theo hắn mấy trăm năm, cho đến khi Lý Cường xuất hiện, nàng mới có thể làm cho Phó Sơn hiểu được ý tứ của mình. Nàng từng tuyệt vọng đến cực điểm, chung quanh đảo loạn gây rối, bởi vậy ở tu chân giới mới có tiểu yêu nữ xước hào, đối với Lý Cường đã xem hắn như vị đệ đệ của mình, còn thêm một phần cảm kích sâu đậm ở trong lòng.

Hoa Mi Nương thật hiếm thấy không có nổi giận, vẻ mặt thẹn thùng nói: " Tiểu tử thúi, lại chê cười đại tỷ ngươi. Nói đi, chuyện gì?" Nàng lảng sang vấn đề khác.

Thần sắc Lý Cường nghiêm túc, nói: " Hoa đại tỷ, Thiên Thần Chi Nộ xuất thế sẽ liên lụy của lục địa này, Phó đại ca biết không?"

Hoa Mị Nương trầm mặc, nàng không nghĩ Lý Cường lại biết chuyện này, thật lâu sau mới nói: " Vì điều này, Phó đại ca ở khắp nơi tìm kiếm cao thủ, huynh ấy muốn ngăn chận người của Tiềm Kiệt Tinh, không để cho bọn họ tranh đoạt Thiên Thần Chi Nộ, bởi vì một khi khống chế không được thần khí xuất thế, người của Tiềm Kiệt Tinh sẽ không băn khoăn vì dân chúng của lục địa này, bọn họ dám chắc sẽ phát khởi lực lượng khôn cùng ra ngoài, như vậy dân chúng của lục địa dám chắc sẽ không còn bao nhiêu người sống sót. Phó đại ca từng dặn dò qua, việc này đừng cho ngươi biết, hắn nói tu vi của ngươi không đủ, sợ ngươi có chuyện."

Mạc Hoài Viễn gật đầu nói: " Ân, đây mới là cách làm của một đại tông chủ một phái, tốt!"

Lý Cường nói: " Có sư tôn và Mạc đại ca ở đó, người của Tiềm Kiệt Tinh hẳn là không có cơ hội gì.."

Hoa Mị Nương lắc đầu nói: " Bọn họ cũng có Tán Tiên hỗ trợ, hơn nữa quan trọng nhất chính là thời gian xuất thế của Thiên Thần Chi Nộ có biến đổi, ta nghe bằng hữu nói, có cao thủ đoán trước được thời gian xuất thế của Thiên Thần Chi Nộ, nếu là như vậy, Thiên Đình Tinh sẽ rất nhanh có nhiều người tu chân vọt tới."

Lý Cường vội vàng nói: " Phó đại ca có biết chuyện này không?"

Hoa Mị Nương nói chắc chắn: " Phó đại ca giao hữu khắp thiên hạ, tin tức sẽ rất linh thông, chắc sẽ biết thôi."

Tinh thần Lý Cường rung lên, nói: " Đó là nói, Phó đại ca bọn họ dám chắc sẽ đến Thiên Đình Tinh trong ngày gần đây. Được a, ta ở lại đây chờ hắn. Được rồi Hoa đại tỷ, thời gian cụ thể của Thiên Thần Chi Nộ xuất thế là khi nào?"

Hoa Mị Nương lắc đầu nói: " Cái này thì không có khả năng biết được…"

Mạc Hoài Viễn cũng chen lời: " Chỉ có thể đại khái suy đoán một chút, rất khó chính xác được."

Vẻ mặt Mạc Hoài Viễn đột nhiên nghiêm túc, đồng thời đứng dậy.

Hoa Mị Nương và Lý Cường cũng tựa hồ nhận thấy được cái gì, Lý Cường hỏi: " Là cái gì?"

Mạc Hoài Viễn nói: " Hay thật! Sao lại có nhiều tu chân cao thủ như thế, không đúng! Đều là hướng theo phía này mà tới."

Lý Cường đi ra lan can dõi mắt nhìn ra xa, không khỏi khiếp sợ vạn phần, từ phía xa kiếm quang lóe sáng rợp trời, đang từ bốn phương tám hướng hướng Thánh Vương Phủ lao đến. Hắn hét lớn: " Lão ca, Hoa đại tỷ mau nhìn xem, bọn họ là ai, sao lại có nhiều người tu chân như vậy?"

Lý Cường phỏng chừng có hơn một ngàn người tu chân, bầu trời hoàng hôn bị chiếu sáng rực rỡ, tiếng xé gió của kiếm quang ngày càng vang xa. Hoa Mị Nương cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, theo kinh nghiệm của nàng, chưa từng thấy qua cảnh tượng tráng quan như thế, tuyết đọng dưới mặt đất đều bị kiếm quang chiếu sáng óng ánh. Mạc Hoài Viễn cũng âm thầm kinh hãi, hắn nói: " Đáng sợ…lại có nhiều cao thủ như vậy, là ai có đại bản lãnh đến như thế, có thể tụ tập được nhiều tu chân cao thủ như vậy chứ?"

Có khả năng làm cho Mạc Hoài Viễn cũng thốt lời cảm thán, thật sự là một chuyện ngoài tưởng tượng.

Chỉ nghe một tiếng huýt sáo dài, tất cả kiếm quang đều tụ tập lại trên bầu trời Thánh Vương Phủ. Ngay sau đó, kiếm quang giống như sao xẹt lao xuống Thánh Vương Phủ. Mạc Hoài Viễn quát to: " Lớn mật! Ai lại dám vô lễ như thế!" Hắn đột nhiên xuất hiện giữa không trung, thân thể đột nhiên xoay tròn, vô số đạo kim quang từ trong cơ thể hắn bắn ra, hắn nhấc lên một cơn lốc thật lớn, bảo vệ Thánh Vương Phủ phía dưới.

Lý Cường chụp hụt Mạc Hoài Viễn, hắn đã thuấn di qua không trung mà ra tay mất rồi. Lý Cường sợ đến kêu to: " Lão ca dừng tay a! Đó là người của mình!" Hắn rất nhanh bay lên bầu trời. Hoa Mị Nương cũng bay theo sát, kêu lên: " Lão gia tử mau dừng tay.."

Những kiếm quang đang lao xuống bị kim quang do Mạc Hoài Viễn phát ra ngăn cản. Hai hàng lông mi trắng của Mạc Hoài Viễn nhướng cao, chỉ thấy hắn quát lên một tiếng: " Tật!" Kim quang xoay tròn đột nhiên hướng lên cao bay tới, vô số tinh mang màu vàng tản ra, người tu chân trên bầu trời lập tức cảm thấy một cỗ áp lực rất mạnh, mọi người cơ hồ đồng thời ra tay, nhất thời chỉ thấy pháp bảo bay múa đầy trời.

Lý Cường đã bay đến bên người Mạc Hoài Viễn, hắn dùng toàn lực quát to: " Tất cả dừng tay! Đều là người của mình!" Hắn đã dùng công pháp của Thiên Lại Thành hét lớn, giống như giữa không trung vang lên tiếng sét đánh, mỗi lời phảng phất như là một viên tạc đạn, trên bầu trời không ngừng vang xa " là người của mình" " là người của mình", khí thế cực kỳ kinh người.

Trong đám người tu chân kia cũng có người kêu lên: " Dừng tay! Là người của mình!"

Mạc Hoài Viễn hai tay xuất hư ảnh, quát khẽ: " Tán!" Kim mang bay đầy trời nhất thời biến mất, hắn có chút ngại ngần nói: " A a, nguyên lai là người của mình, ra tay quá nhanh rồi, a a.."

Bạch quang hiện lên, hai người xuất hiện trước mặt bọn họ. Lý Cường và Hoa Mị Nương vừa thấy, đều cũng mừng rỡ vô cùng. Lý Cường kêu lên: " Phó đại ca! Hầu lão ca, oa! Ha ha! Ha ha ha! Các huynh rốt cuộc đến rồi!"

Hắn hưng phấn hoa chân múa tay nói, một tay kéo một người, nói với Mạc Hoài Viễn: " Mạc đại ca, đây là hai ca ca của đệ, Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh."

Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh liếc nhau, trong mắt đều hiện lên một tia kinh dị. Hai người bọn họ đều là người tu chân cấp bậc tông sư, vừa thấy Mạc Hoài Viễn ra tay thì biết hắn là Tán Tiên, lại không nghĩ rằng hắn lại là đại ca của Lý Cường. Phó Sơn ôm quyền thi lễ nói: " Trọng Huyền Phái Phó Sơn ra mắt tiền bối!"

Lý Cường la lên: " Không đúng, không đúng!"

Phó Sơn cười nói: " Cái gì không đúng a, gặp mặt là nói lung tung."

Hầu Phích Tịnh cũng tiến lên thi lễ: " Ra mắt tiền bối."

Mạc Hoài Viễn bởi vì quan hệ với Lý Cường, không muốn thất thố, cũng đáp lễ nói: " Không cần khách khí, ta là Mạc Hoài Viễn."

Lý Cường cười nói: " Các huynh đều là đại ca của đệ, cho nên các huynh cũng phải dùng huynh đệ mà xưng hô chứ. Ân, Mạc đại ca là lão đại, Phó đại ca lão nhị, Hầu lão ca lão tam, hì hì, còn tiểu đệ lão tứ…"

Hoa Mị Nương cười cười nói: " Tiểu tử thúi, còn đại tỷ ngươi phải tính là gì?" Nàng mà không nói lời nào thì cũng không còn là Hoa Mị Nương, loại cơ hội tốt như thế này tội gì không chiếm tiện nghi một chút.

Lý Cường lại càng hoảng sợ: " A ? A! Thì tỷ là lão tứ vậy! Là lão tứ còn không được sao? Ai nha, ta đây thì lại trở thành lão ngũ rồi!"

Mạc Hoài Viễn có nghe Lý Cường nói qua hai đại ca này của hắn, rất rõ ràng vị trí của hai người trong lòng Lý Cường. Hắn cười cười, sang sảng nói: " Được, ta nhận theo phúc của lão đệ, nhận các ngươi đệ muội này vậy."

Phó Sơn cũng là người thích kết giao bằng hữu, biết Lý Cường đang tìm trợ thủ cho mình, nghe vậy vô cùng vui vẻ nói: " Bái kiến đại ca!" Năm người lại một lần nữa hành lễ với nhau.

Hầu Phích Tịnh cười nói: " Lão yêu quái ngươi, sao ngươi lại trở về Thánh Vương Phủ?"

Lý Cường gãi đầu, vẻ mặt khổ sở: " Lão yêu quái? Ai nha, thật là khó nghe a, đệ không phải lão yêu quái mà, không được!"

Hầu Phích Tịnh mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, kiên trì nói: " Lão yêu quái, chính là người nhỏ nhất…hắc hắc, sau này sẽ gọi ngươi là lão yêu thôi." Mọi người đều cười rộ lên.

Lý Cường thở dài nói: " Lão yêu thì lão yêu, Phó đại ca…ách, không đúng, Phó nhị ca, chúng ta đi xuống đi. Nhiều người tu chân như vậy thật sự là quá kinh người, đều là bằng hữu hay sao?"

Hoa Mị Nương vẫn cười nhìn Phó Sơn, lúc này cũng chen lời nói: " Nhị ca, để muội đi an bài cho." Nàng liền ra vẻ chủ nhân ngay. Lý Cường trong lòng hiểu được ý tứ của nàng, cũng cười nói: " Do tỷ tỷ lo lắng chuyện này đi, a a.."

Phó Sơn nói: " Đây đều là bằng hữu được mời tới. Được, vậy phiền toái tứ muội rồi."

Hoa Mị Nương vui vẻ cực kỳ, đây là lần đầu tiên nàng nghe Phó Sơn gọi nàng là muội, nàng kiều mỵ nói: " Nhị ca, đâu có gì mà phiền toái."

Hơn một ngàn người tu chân đáp xuống Thánh Vương Phủ, cũng may trong phủ cũng đủ lớn, cho dù có thêm nhiều người như vậy cũng dư chỗ ở. Nhiều người tu chân tới như vậy, dân chúng trong thành đều bị kinh động, mọi nghị luận bàn tán đều có, rất nhanh đã có thị vệ hoàng cung đến tra hỏi. Biết Thánh Vương đã về phủ, hoàng thượng lập tức hạ chỉ, đưa tới rất nhiều ban thưởng, còn điều động nhiều thái giám và cung nữ đến hầu hạ.

Thánh Vương Phủ loạn thành một đoàn. Hoa Mị Nương tiếp nhận sự chiêu đãi, lập tức lộ ra năng lực chỉ huy, nàng mang theo Mai Tinh Tinh và Kiều Vũ Hồng rất nhanh đã an trí tất cả cho mọi người.

Những người tu chân này đều do Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh mời tới, đại bộ phận đều không phải người tu chân của Phong Duyên Tinh. Bởi vì Thiên Thần Chi Nộ sẽ sớm xuất thế, Phó Sơn không thể không lo lắng mời họ đi đến Thiên Đình Tinh. Bọn họ nguyên định đi đến Đại Hán quốc, nhưng Hầu Phích Tịnh lo lắng thần khí xuất hiện ở gần Cố Tống quốc nên hắn cực lực mời mọi người đi đến Thánh Vương Phủ. Thật ra Hầu Phích Tịnh còn có tâm sự, hắn phải trở lại thông tri hoàng thượng, nhanh chóng đưa dân chúng trong phạm vi trăm dặm quanh chỗ thần khí xuất thế mà di dời đi.

Hầu Phích Tịnh lặng lẽ tiến cung đem sự kiện báo cho hoàng thượng. Hoàng thượng vô cùng khiếp sợ, lập tức an bài quan viên tiến hành việc di dân, sau đó đem biến cố gần nhất của Cố Tống quốc nói cho Hầu Phích Tịnh. Hầu Phích Tịnh nghe xong là Độc Chú Giáo lại giở trò quỷ, hơn nữa còn cấu kết với thành viên của hoàng thất, tức giận đến lửa giận bốc cao, thề phải tiêu diệt đám giáo phái này. Bởi vì Hầu Phích Tịnh đã quay lại, có hắn trấn thủ tại Cố Tống quốc, hoàng thượng nhất thời an tâm hơn rất nhiều.

Phó Sơn đã ổn định xong thì lập tức phái người thông tri các đại phái tại Phong Duyên Tinh, mời cao thủ tham gia hành động lần này.

Lần này người tu chân cao thủ tới rất nhiều, có tám cao thủ Hợp Thể kỳ, có hơn ba mươi cao thủ Phân Thần kỳ, còn có hơn trăm cao thủ Xuất Khiếu kỳ, còn lại ít nhất cũng có tu vi Nguyên Anh kỳ, thực lực mạnh mẽ khiến cho người khác cảm thán. Nếu thêm cao thủ của Phong Duyên Tinh gia nhập, vậy có thể nói là người tu chân đại tụ hội lớn nhất gần ngàn năm qua của tu chân giới.

Phó Sơn không hổ là một đại tông sư của tu chân giới, bằng hữu nhiều vô cùng, làm cho Lý Cường bội phục sát đất, chẳng trách hắn đi tới đâu chỉ cần nói ra hai chữ Phó Sơn, người tu chân cơ hồ không có ai là không biết, vậy sự tôn trọng tuyệt đối không phải bằng vũ lực mà có được. Lý Cường đối với việc này rất lĩnh hội, chỉ có thành tâm vô tư tương trợ mọi người, mới được người khác tôn trọng như thế, xem ra Phó Sơn làm còn tốt hơn cả mình.

Lý Cường đi theo Phó Sơn ra mắt những tu chân cao thủ này, hắn thích nhất là giao hữu, lần này lại được kết giao bằng hữu vô số, hắn không khỏi cười tít cả mắt. Nhất là những vị siêu cấp cao thủ này, đều là lão bằng hữu của Phó Sơn, sau khi gặp mặt thì đối với vị tiểu huynh đệ duy nhất này của Phó Sơn cũng rất khách khí, tặng cho hắn rất nhiều bảo vật, Lý Cường cũng có điểm được yêu mà sợ hãi.

Liên tục mấy ngày sau, mới có thể yên ổn trở lại.

Một ngày, Mạc Hoài Viễn, Phó Sơn, Hầu Phích Tịnh, Hoa Mị Nương và Lý Cường đều tụ tập trong thư lâu, thương lượng biện pháp đối phó với chuyện Thiên Thần Chi Nộ sắp xuất thế. Áp lực của Phó Sơn rất lớn, những người tu chân này đều là bằng hữu của hắn, sự an toàn của bọn họ cũng rất trọng yếu, nhưng đối với chuyện thần khí xuất thế hắn cũng không nắm chắt có khả năng khống chế, mặt khác, đối với dân chúng tại lục địa, hắn cũng muốn hết sức bảo toàn. Text được lấy tại Truyện FULL

Còn có một ẩn hoạn rất lớn, đó chính là người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh, bọn họ trốn ở một bên rình rập, một khi bọn họ giữa đường làm khó dễ, tình hình sẽ nguy cấp. Phó Sơn nói: " Nhân thủ của chúng ta chính là vẫn còn không đủ, có tin tức nói Tiềm Kiệt Tinh có thể mời được hai Tán Tiên, hơn nữa bọn họ cũng tìm rất nhiều cao thủ hỗ trợ, trước mắt thời gian đã không cho phép chúng ta đi tới tinh cầu khác tìm thêm người, đáng tiếc là rất nhiều cao thủ đều đang tiềm tu, ngay cả tung tích cũng không có, cũng không có biện pháp thông tri, bây giờ chỉ xem Phong Duyên Tinh có được bao nhiêu người thôi."

Lý Cường cười nói: " Chúng ta còn có một Tán Tiên, lão quái đạo Kỳ Quân Sát, a a, ông ấy bây giờ là sư tôn của đệ, ông ấy nói nhất định sẽ tham gia, người của Cổ Kiếm Viện cũng sẽ tham gia, mặc khác Ngô Sân đại ca cũng sẽ đến đây, cao thủ của chúng ta cũng không ít đâu."

Phó Sơn mặc dù đã sớm nghe nói qua tình huống này, nhưng là do Lý Cường tự mình chứng thật, hắn nhịn không được rất hưng phấn. Hắn gật đầu, vỗ đầu vai Lý Cường, nói: "Thật sự nghĩ không ra lão đệ lại có duyên hội ngộ kỳ lạ như thế, ta vẫn tưởng rằng Ngô đại ca đã sớm độ kiếp rồi, nhưng không có nghĩ đến bị vây ở Đại Huyễn Phật Cảnh, ai, ta dĩ nhiên một chút cũng không biết, thật sự là xấu hổ a."

Hầu Phích Tịnh nói: " Cao thủ hẳn là đủ dùng, mấu chốt là muốn chuẩn bị một ít nhân thủ, để phòng bất trắc thì có thể bổ cứu. Lão tử còn lo lắng một việc ……"

Lý Cường hỏi: " Còn có cái gì lo lắng ?"

Phó Sơn cũng nhìn về phía hắn. Hầu Phích Tịnh than thở: " Sùng Bích, lão tử lo lắng chính là Thánh Thành cao thủ, ngươi không phải cũng mời bọn họ rồi sao ? Lão tử nghĩ, hiểu được bọn họ thái độ rất mập mờ, vốn đại sự lớn như vậy hẳn là phải có Thánh Thành dẫn đầu. Mẹ kiếp, lão tử không quen nhìn bọn họ sự sự đều cũng một bộ ta đây thiên hạ đệ nhất, đầu tiên là mờ ám, nhưng lại ra vẻ thanh cao, chuyện gì đều để đến cuối cùng mới chịu lộ ra thái độ."

Lý Cường trong lòng vừa nhảy, hắn vẫn không dám đem chuyện tin tức Mạc Hoài Viễn có được Nghịch Thiên Bảo Kính nói cho Phó Sơn, sợ liên lụy bọn họ vào trong. Hoa Mị Nương cười nói: " Tam ca, trước khi các ngươi đến, thì có thánh thành tiên sứ Hồ Tổ Hào đã tới, điều tra gần đây có Hợp Thể kỳ cao thủ nào đang ở tại Thiên Đình Tinh."

Phó Sơn kinh ngạc hỏi: " Hồ Tổ Hào ? Di, hắn như thế nào lại tới Thiên Đình Tinh điều tra chuyện này ? Ân, dám chắc chuyện lớn, hắn tại Thánh Thành địa vị cực cao, sẽ không dễ dàng đi ra đâu, kỳ quái? Là chuyện gì làm cho hắn tự mình đi ra tra xét …… hẳn là không phải chuyện Thiên Thần Chi Nộ xuất thế ……" Hắn chợt trầm tư.

Lý Cường nhìn Mạc Hoài Viễn đang khoanh chân ngồi, chỉ thấy hắn vẫn như cũ không chút phản ứng.

Hầu Phích Tịnh lịch duyệt sâu đậm, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra Lý Cường đang mất tự nhiên, liền hỏi: " Huynh đệ, ngươi nói xem, là chuyện gì ? Đừng sợ, có mấy ca ca làm chủ cho ngươi."

Phó Sơn ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: " Cùng lão đệ có liên quan ?"

Lý Cường cúi đầu, che dấu bất an trong lòng, hắn quả thực không biết nên như thế nào trả lời. Đối người ngoài hắn có thể nói hưu nói vượn, nhưng là đối với Phó Sơn và Hầu Phích Tịnh hắn lại không muốn nói bậy, bởi vì bọn họ là thật đang quan tâm mình, hắn cảm thấy cực kỳ khó khăn.

Mạc Hoài Viễn chậm rãi địa nói: " Chuyện này và lão đệ không có quan hệ, là bởi vì ta."

Lý Cường cắn răng nói: "Chuyện này mọi người cũng đừng động vào, cứ để cho đệ và Mạc đại ca đi đối mặt, dù sao đã tới rồi bước này chúng ta sẽ có biện pháp giải quyết thôi, không có thì cùng lắm….." Hắn thật sự không muốn làm cho Phó Sơn bọn họ bị cuốn vào chuyện này.

Phó Sơn thốt nhiên giận dữ: " Ta đừng động ? Ngươi lại bảo ta đừng động ? Ta là người dẫn đường của ngươi a, ngươi nói …… ta sẽ mặc kệ sao ? Ngươi hồ đồ quá rồi."

Lý Cường vẫn còn lần đầu tiên nhìn thấy Phó Sơn giận dữ, hắn cúi đầu không nói một tiếng.

Hầu Phích Tịnh khuyên nhủ: " Sùng Bích, ngươi đừng phát tính tình a, trước tiên hỏi cho rõ ràng đã, rồi hãy nói."

Mạc Hoài Viễn thở dài nói: " Hắn là không muốn liên lụy các ngươi, bởi vì đối đầu của ta là tiên nhân, các ngươi tốt nhất đừng gia nhập vào, như vậy ảnh hưởng tới người tu chân nhiều lắm."

Phó Sơn, Hầu Phích Tịnh và Hoa Mị Nương đều choáng váng, Lý Cường lần này thật là quá lớn rồi, không ngờ hắn cũng dám chọc tiên nhân.

Phó Sơn đột nhiên cười ha hả: " Ha ha, tiên nhân ? Tiên nhân thì thế nào ? Lão đệ, ngươi cũng quá xem thường Phó Sơn ta rồi sao? Đại ca ngươi tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!"

Hầu Phích Tịnh cũng cười nói: " Lão tử cũng gia nhập."

Hoa Mị Nương nói: " Tỷ tỷ giúp ngươi."

Mạc Hoài Viễn ngây người, hắn biết rõ, người tu chân và tiên nhân địch đối địch cơ hồ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, những người này đều cũng không muốn sống nữa.

Lý Cường im lặng không nói gì, nước mắt lặng yên chảy xuống.

Bình luận





Chi tiết truyện