chương 257/ 304

Bộ Nữu mang theo Lý Cường và Xích Minh xuất hiện thì hào khí của Thanh Lương Điện có chút trầm muộn.

Lý Cường tiến vào Thanh Lương Điện, và đưa mắt thì nhìn thấy một người đang đứng đưa lưng về phía mình. Hắn nhanh chóng đảo mắt chung quanh, chỉ thấy Thiên Thú Thượng Nhân, Thiên Chân Thượng Nhân, Vụ Tinh Thượng Nhân, Kiền Thiện Dong và Hiên Long đều đang cung kính đứng ở một bên.

Bộ Nữu thi lễ nói: " Thượng Nhân, Lý Cường và Xích Minh tới rồi." Nói xong dùng ánh mắt ý bảo Lý Cường tiến lên.

Lý Cường và Xích Minh hai người đều cũng không nói lời nào, chỉ tò mò nhìn Bác Tụ Thượng Nhân đang đứng. Kiền Thiện Dong lặng lẽ truyền âm nói: " Lão đệ, mau nói a..."

Bác Tụ Thượng Nhân chậm rãi xoay người, một cỗ áp lực đè ép vô cùng trùm tới, Lý Cường và Xích Minh không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước.

Trong lòng Lý Cường không phục lắm, hắn hừ nhẹ một tiếng, Diễn Chú Thần Giáp trên người đại phóng quang minh( phóng ra ánh sáng). Xích Minh kinh ngạc kêu lên: " Hay thật!" Hắn dựa vào Lý Cường, chiến y trên người nhộn nhạo xuất ra vầng sáng màu trắng. Cả hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực mới có thể ngăn trở áp lực vô hình của Bác Tụ Thượng Nhân.

Sau khi Lý Cường nhảy vào Thất Tinh Thiên cảnh giới, thực lực tăng trưởng cực nhanh phi thường, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đã tiến vào bước nào. Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn chằm chằm Bác Tụ Thượng Nhân, một cỗ khí thế khổng lồ vô cùng tùy ý toát ra.

Lần này đến phiên Bác Tụ Thượng Nhân giật mình, hắn nhàn nhạt hỏi một câu: " Ngươi chính là Lý Cường?" Năm chữ làm cho Lý Cường lung lay cả thân thể. Lý Cường cảm thấy tựa hồ như có một thanh đao nhọn đâm vào ngực, hắn lại lui về phía sau một bước. Loại âm công này làm cho hắn không cách nào thừa nhận.

Xích Minh càng không thể thừa nhận, hắn phải lui về phía sau hai bước.

Trong lòng Lý Cường không cam tâm, hắn mạnh mẽ tiến về phía trước từng bước, đem công lực cả người ngưng tụ lên, nhờ vào uy lực của Diễn Chú Thần Giáp và Cửu Diễn Lưu miễn cưỡng ngăn cản. Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm Bác Tụ Thượng Nhân, cũng nhàn nhạt nói một chữ: " Phải!" Thanh âm tại miệng hắn liền nổ tung, cả Thanh Lương Điện cũng đổ rào rào run rây lên. Hắn cũng không chút nào yếu thế dùng tới âm công.

Bác Tụ Thượng Nhân mỉm cười bất động, Thiên Thú, Thiên Chân và Vụ Tinh đều lung lay một chút thân thể, Kiền Thiện Dong và Hiên Long bị chấn lui ra sau một bước. Âm công của Lý Cường căn bản không cách nào rung chuyển Bác Tụ Thượng Nhân.

Bác Tụ Thượng Nhân lộ ra vẻ tươi cười, nói: " Tiểu bằng hữu, đừng không phục khí, dù có mười người như ngươi cũng không phải đối thủ của ta, đến, mọi người ngồi xuống nói chuyện." Tất cả mọi người thở dài một hơi, đều tự khoanh chân ngồi xuống.

Lý Cường lúc này mới cẩn thận đánh giá Bác Tụ Thượng Nhân.

Đây là một người tuổi trẻ cũng giống như mình, mái tóc buộc gọn trên đỉnh đầu, cắm một cây trâm hình phi kiếm, chỉnh tề sắp hàng, gương mặt có hai lọn tóc bạc thả xuống hai bên, khuôn mặt trắng nõn như trẻ con, làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường quái dị. Lý Cường cảm thấy khuôn mặt hắn tinh xảo giống như một viên ngọc khí mượt mà, kỳ lạ nhất là cánh mũi hắn lại khảm một viên hạt châu cỡ hạt đậu, lóe ra hồng mang nhàn nhạt, làm cho khuôn mặt hắn rạng rỡ thần thái bay lên.

Bác Tụ Thượng Nhân không có ngồi xuống, hắn vẫn đứng, một thân trường y tuyết trắng trông có vẻ tiêm trần bất nhiễm( không nhiễm bụi trần). Hắn nhìn Lý Cường không nói một lời, tựa hồ như đang tính toán cái gì.

Lý Cường cũng không có ngồi xuống, hắn hành lễ nói: " Tiểu tử ra mắt Thượng Nhân."

Bác Tụ Thượng Nhân có chút gật đầu: " Tiểu bằng hữu, đừng khách khí, lần này ta chỉ là đến gặp ngươi, ha ha, nếu ngươi ở chỗ Thiên Cô hay Nguyên Mộc, ta còn thật ngại khi đi tìm ngươi." Hắn tùy ý khoát khoát tay nói: " Ngồi xuống nói đi, chuyện càng ngày càng thú vị đó."

Lý Cường cười khổ ngồi xuống, hắn biết mình chỉ là một con cờ, trước mặt những cao nhân tuyệt thế, hắn không có biện pháp kháng cự.

Thiên Thú, Thiên Chân và Vụ Tinh ba người cũng không dám chen lời, Kiền Thiện Dong và Hiên Long càng không nói lời nào, thành thật nhìn Bác Tụ Thượng Nhân, chỉ có Lý Cường và Xích Minh hai người còn không thể hội được quyền uy chính thức của Thủy Ẩn Giả. Xích Minh dùng bả vai đẩy đẩy Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Cái gì mà càng ngày càng thú vị? Sao ta nghe không hiểu hắn nói gì?"

Lý Cường lắc đầu, nhỏ giọng truyền âm: " Đừng nóng vội, đợi lát nữa sẽ biết."

Thiên Chân bất an vặn vẹo thân thể, y như con kiến trong chảo nóng, hắn lúc gãi đầu, lúc lại xoa tay, con mắt thỉnh thoảng lại liếc Bác Tụ Thượng Nhân. Thiên Thú mặt không chút thay đổi ngồi yên, tựa hồ không có cái gì có thể làm hắn động tâm. Vụ Tinh cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Tinh Vụ Sa trên mặt nổi lên tầng tầng vụ khí, cả người đều bị yểm trong mây khói liễu nhiễu. Kiền Thiện Dong và Hiên Long giống như đệ tử nhỏ, trên vẻ mặt toát ra vẻ kính sợ. Lý Cường hăng hái quan sát mọi người.

Tất cả mọi người đang chờ Bác Tụ Thượng Nhân nói chuyện.

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Lần này tiến vào Cổ Thần Tàng, các ngươi là chủ yếu, sau đó sẽ có rất nhiều cao thủ đi vào..."

Lý Cường hỏi: " Ngươi cũng đi sao?"

Bác Tụ Thượng Nhân nhíu mày nói: " Đương nhiên muốn đi, a a, đó là giấc mộng một đời này của chúng ta, nếu tìm được phần phương pháp tu thần bị mất mác, thì phải tiến vào Cổ Thần Tàng! Bất quá ta đi vào một mình."

Lý Cường đột nhiên hiểu được: " Còn kém một bước, chẳng lẽ các ngươi tu thần đã sắp thành công?"

Bác Tụ Thượng Nhân mỉm cười: " Tiểu bằng hữu rất thông minh ma...không sai, còn kém một bước, ai cũng không dám tiếp tục đi tới nữa, bởi vì thiếu chi tiết cuối cùng, nhưng chuyện này không có cách nào khác thí nghiệm, bước tu thần cuối cùng...siêu việt quá, nếu không qua thì hoàn toàn diệt vong, ai cũng không cam lòng bị thiểm thất ở chỗ này." Hắn nói rất thản nhiên.

Thiên Chân nhỏ giọng nói thầm: " Ta hiểu được không bằng tiến vào Huyễn Tinh Thần Trận để tìm, Cổ Thần Tàng..."

Bác Tụ Thượng Nhân quát: " Lắm miệng!"

Thiên Chân vội vàng cúi đầu, một câu cũng không dám nói thêm.

Lý Cường giật mình, hỏi: " Huyễn Tinh Thần Trận? Chẳng lẽ có người đi vào rồi sao?"

Xích Minh cũng hỏi: " Huyễn Tinh Thần Trận và Cổ Thần Tàng có quan hệ gì?"

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Huyễn Tinh Thần Trận...ta từng tìm kiếm qua, nhưng bên trong quá lớn, có hằng hà thần trận, không cẩn thận là sẽ không ra được, bằng năng lực của ta cũng không dám ở lâu bên trong."

Lý Cường suy nghĩ một chút đích xác như thế, hắn từng đi qua bên bờ Huyễn Tinh Thần Trận, nơi đó thật dị thường hung hiểm, nếu đi sâu vào Huyễn Tinh Thần Trận, có thể tưởng tượng ra càng thêm kinh khủng. Hắn gật đầu nói: " Đúng vậy, ta đã đi qua Huyễn Thần Điện, ngay cả chánh điện còn không thể nào vào được, đừng nói là Huyễn Tinh Thần Trận."

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Chánh điện? Hắc hắc, chúng ta cũng không dám thử đi vào, nơi đó trận pháp cấm chế so với Cổ Thần Tàng còn muốn huyền diệu, nếu lần này trong Cổ Thần Tàng còn không có thu hoạch, Huyễn Thần Điện...là hy vọng cuối cùng." Hắn thật ra lại không chút dấu diếm mọi người.

Lý Cường suy tư một lúc thì chợt hiểu được, trên thế giới mà còn có chỗ ngay cả Thủy Ẩn Giả cũng vào không được thì cho dù người khác có biết cũng vô dụng, cho nên Bác Tụ Thượng Nhân căn bản không cần giấu diếm cái gì.

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Chẳng lẽ trong Cổ Thần Tàng không có đồ gì các ngươi cần hay sao?" Không đợi Bác Tụ Thượng Nhân trả lời, hắn chợt hiểu ra: " Nguyên lai là như vậy, bận cả nửa ngày, các ngươi cũng không biết trong Cổ Thần Tàng rốt cuộc có vật gì! Ai.."

Lý Cường còn chưa hiểu rõ được cảnh giới của Bác Tụ Thượng Nhân bọn họ, đối với bọn họ mà nói, chú ý nhất chính là bước cuối cùng thành thần, đây cơ hồ là mục tiêu duy nhất của bọn họ, cũng là nơi dõi mắt duy nhất, chỉ cần tìm được công pháp tương quan, bọn họ có thể tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Đây là chuyện bọn họ mơ tưởng, cho nên chỉ cần có một chút cơ hội bọn họ đều toàn lực ứng phó, càng huống chi cơ hội trong Cổ Thần Tàng lại to lớn như thế.

Công pháp tu thần lưu tồn trong giới này, vô luận là tu thần Thiên Tiến Chương của Thanh Đế, hay là Bối Dã Thiên Kinh của Thiên Cô, Thần Dụ Thiên của Bác Tụ Thượng Nhân, cũng không ghi lại bước cuối cùng, tức là công pháp để thành thần, bởi vậy Cổ Thần Tàng vẫn là hy vọng của bọn họ. Từ lần đầu tiên bọn họ mở ra Cổ Thần Tàng, mỗi lần mở ra bọn họ đều toàn lực ứng phó, nhất là lúc này mở ra, rất có thể thực hiện được giấc mộng của bọn họ.

Lý Cường không biết, bọn họ từng nếm thử qua các loại biện pháp, đều không thể mở lại Cổ Thần Tàng, sau Nguyên Cổ Thượng Nhân dụng tâm trắc toán, thì dừng tay trở về ẩn cư. Sau đó, Nguyên Mộc Thượng Nhân và Bác Tụ Thượng Nhân cũng tỉnh ngộ lại, đều tự trở về ẩn cư, chờ đợi thời cơ mở ra tiếp theo sẽ đến, đồng thời bọn họ cũng đem bên ngoài Hâm Ba Giác cấm chế lại, phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Bác Tụ Thượng Nhân an trí Thiên Thú tại Hâm Ba Giác, dựa vào Phong Thần Bài ẩn cư, cùng đợi Cổ Thần Tàng mở ra lần nữa.

Bác Tụ Thượng Nhân cười nói: " Cơ hội, đây là Cổ Thần Tàng cho chúng ta cơ hội, bất luận cơ hội này là lớn hay nhỏ, chúng ta cũng phải đem hết toàn lực tranh thủ, a a, cho nên cơ hội này phi thường khó được, vô luận như thế nào chúng ta cũng phải đi tranh thủ." Hắn mặc dù cười nói, ngữ khí lại toát ra một tia bất đắc dĩ.

Lý Cường suy nghĩ một chút, nói: " Ta rất kỳ quái, các ngươi như thế nào lại biết ta sẽ đến Hâm Ba Giác Cổ Thần Tàng, hơn nữa còn có thể mở ra Cổ Thần Tàng?" Lời này đã nằm trong lòng hắn thật lâu, hắn vẫn nghĩ không ra tại sao Nguyên Cổ Thượng Nhân, Thanh Đế và Bác Tụ Thượng Nhân đều cũng biết chuyện của mình, hơn nữa mỗi người bọn họ đều cũng chuẩn xác tìm ngay chính mình.

Bác Tụ Thượng Nhân than thở: " Ta là người cuối cùng biết được, cho nên mới tìm ngươi, hiện đang suy nghĩ, thần thông của Thiên Cô và Thanh Đế càng lợi hại, dĩ nhiên cũng trước khi chuyện xảy ra có thể phát hiện...ngươi có đi qua Tử Hồn Tinh phải không? Đáng tiếc, ai cũng không nghĩ đến Tử Hồn Tinh mới là mấu chốt mở ra Cổ Thần Tàng, chúng ta ai cũng không nhận thấy được...lãng phí nhiều năm tháng uổng phí chờ đợi."

Lý Cường rất là kinh ngạc, Tử Hồn Tinh! Cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới là Tử Hồn Tinh, chìa khóa mở ra Cổ Thần Tàng chẳng lẽ là Cửu Diễn Lưu? Ngẫm lại cũng không đúng, nếu Cửu Diễn Lưu là chìa khóa mở ra Cổ Thần Tàng, sợ rằng đã sớm bị đoạt đi rồi. Hắn không nghĩ ra là vật gì có thể mở ra được Cổ Thần Tàng.

Lý Cường đối với cách nhìn với Thanh Đế cũng có thay đổi rất lớn, hắn là người thứ nhất nhận thấy mình, khi đó mình mới bắt đầu tu thần, còn chưa đi tới Tử Hồn Tinh. Bởi vậy xem ra, Thanh Đế tinh minh lợi hại hơn cả Thiên Cô và Bác Tụ Thượng Nhân rất nhiều, hắn mới chính là người sắp chính thức thành thần.

Xích Minh vỗ vỗ bả vai Lý Cường, vẻ mặt cười xấu xa: " Đại ca, sao ta như thế nào cảm giác ngươi bị người khác chơi a, hắc hắc, hoàn hảo không ai chú ý lão Xích ta, nếu không thật là thảm đó." Hắn khó được cơ hội cười nhạo Lý Cường, thật vất vả mới có, nên ngay trước mặt mọi người không kịp đợi mà lập tức châm chọc ngay.

Lý Cường cười nói: " Chơi thì chơi đi thôi, người sống trên đời...không phải bị người khác chơi, thì chính là chơi người khác, cho nên ta không có gì khổ sở cả, hắc hắc, có rảnh ta cũng chơi đùa ngươi một trận."

Xích Minh sợ đến lập tức nhấc tay đầu hàng: " Hà hà, đại ca, hay nói giỡn đi."

Lý Cường nhàn nhạt nói: " Đừng làm người ta chê cười, ngồi yên là được rồi."

Xích Minh còn thật sự là sợ hắn, bèn vội nói: " Được rồi, ngồi yên thì ngồi yên, ai! Thật là nhàm chán a."

Thiên Chân súc đầu súc não nhìn Bác Tụ Thượng Nhân, nói: " Tổ sư..."

Bác Tụ Thượng Nhân đối với Thiên Chân tựa hồ rất không khách khí, hắn lạnh lùng nói: " Cái gì?"

Thiên Chân sụp mắt nhìn xuống đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên: " Sư tổ, lúc nào chúng ta đi vào?"

Bác Tụ Thượng Nhân vẻ mặt hiện lên thần sắc không nhịn được, quát: " Nói nhảm!"

Thiên Chân quay đầu gục xuống mặt đất trợn mắt, hắn không tránh được ôm đầu, không dám nói cái gì nữa.

Lý Cường đột nhiên nhớ tới câu đầu môi của Thiên Chân: " Ta thật thương cảm a." Đây đúng là tả cảnh trước mắt, nguyên lai những lời này sâu xa như thế. Hắn không nhịn được tức cười, nói: " Chúng ta lúc nào đi vào?" Những lời này giống y như đúc câu hỏi của Thiên Chân.

Bác Tụ Thượng Nhân cười nói: " Không nóng nảy, mặc dù Phong Thần Bài có thể qua được vài đạo cấm chế, nhưng cấm chế lớn nhất Cổ Thần Tàng là không tránh khỏi, phải cần đợi lúc trọng yếu nhất mới có thể trùng đi vào. Phạm vi của Cổ Thần Tàng rất lớn, không ai dẫn đường là không có cách nào khác đi vào được, trừ phi có Định Tinh Bàn ghi chép phương vị của Cổ Thần Tàng, nhưng cần phải hóa giải cấm chế bên trong, đó chính là Cổ Thần cấm chế, phi thường lợi hại, sau đó mới có thể tới Cổ Thần Tàng." Hắn không phiền giải thích cho Lý Cường.

Thiên Thú lén lút hướng Thiên Chân làm ra một cái mặt quỷ, Thiên Chân tức giận đến cắn răng dương quyền thị uy, không khéo bị Bác Tụ Thượng Nhân và Lý Cường thấy được. Bác Tụ Thượng Nhân sắc mặt trầm xuống, quát: " Thiên Chân! Ngươi làm gì?"

Thiên Chân thật sự là khóc không ra nước mắt, liều mạng nói: " Không có, ta không có làm gì."

Vụ Tinh Hàn Nữ rốt cuộc nhịn không được " phốc xích" một tiếng nở nụ cười: " Lão gia tử, Thiên Chân đại khái là ngồi không yên."

Bác Tụ Thượng Nhân nhàn nhạt nói: " Ở trong Bối Dã Đan Đỉnh còn không trừ đi tính cách bất an của ngươi sao?"

Thiên Chân cả người run lên, ra vẻ kinh khủng nói: " Tổ sư, ta..."

Lý Cường xem không nổi nữa, hắn phát hiện Bác Tụ Thượng Nhân đối với người ngoài rất khách khí, đối với Thiên Chân và Thiên Thú lại phi thường nghiêm lệ. Hắn không tỏ phản ứng chỉ cười nói: " Tiền bối, ngươi đặc ý tới tìm ta nhất định có chuyện gì giao phó phải không? Tiểu tử nghe phân phó."

Thiên Chân nhất thời thở dài một hơi, trong lòng ngầm cảm kích Lý Cường giải vây. nguồn TruyenFull.vn

Bác Tụ Thượng Nhân tựa hồ rất hài lòng với thái độ của Lý Cường, hắn hòa nhã nói: " Đích thật là hy vọng có thể có được sự trợ giúp của tiểu bằng hữu, Thiên Chân sẽ đi theo ngươi, đến lúc đó hắn sẽ biết tìm cơ hội làm việc, bởi vì ta cũng không rõ ràng trong Cổ Thần Tàng rốt cuộc có cái gì, ngươi là người mở ra Cổ Thần Tàng...giành trước một bước thì có ưu thế rất lớn a."

Lý Cường gật đầu nói: " Được, ta hiểu rồi." Lời này nói xong rất có kỹ xảo, chỉ là nói rõ, nhưng không có đáp ứng và hứa hẹn cái gì. Cách nói chuyện kỹ xảo này là khi hắn làm thương nhân thì cũng rất thành thục, chuyện không có nắm chắc, hắn cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng nhận lời.

Bác Tụ Thượng Nhân hiển nhiên không có nhận ra được thủ đoạn này, hắn cười ngoắc nói: " Được rồi, ngươi lại đây một chút."

Lý Cường bèn đi qua.

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Đây là Tâm Linh Lung, ngươi lập tức tu luyện đi. Đại khái ngươi tự mình đã biết, ngươi sắp đến bên bờ tẩu hỏa tự bạo, dùng Tâm Linh Lung này có thể tạm thời ức chế, đây là tiên linh huyền tu luyện...lần này đi Cổ Thần Tàng, dựa theo trạng thái trước mắt của ngươi...ngươi đã không còn cách nào rời đi Hâm Ba Giác nữa."

Hiên Long tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nhẫn nhịn.

Lý Cường rốt cuộc biết được trạng huống tu luyện trước mắt của mình, hắn không nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy nổi giận, trong phút chốc đủ hình ảnh từ khi rời địa cầu đi ra rất nhanh xẹt qua trong lòng. Hắn đứng dậy, than thở: " Đáng tiếc, không về được quê quán nữa."

Xích Minh kêu lên: " Tiền bối, có Tâm Linh Lung có đúng là có thể trị được cho đại ca ta?"

Bác Tụ Thượng Nhân lắc đầu nói: " Không được đâu, Tâm Linh Lung chỉ có thể tạm thời ức chế, cảnh giới của hắn trong lúc không yên mà tăng trưởng rất nhanh, thẳng đến bước cuối cùng mà không thể khống chế, thì kết cục cuối cùng chính là tự bạo bỏ mình." Trong lòng mọi người cảm thấy một trận lạnh lẽo, loại pháp môn tu thần này thật sự là kinh khủng.

Bác Tụ Thượng Nhân lại nói: " Đây là nhược điểm lớn nhất của tu thần Thiên Tiến Chương, người tu luyện rất khó bình hành cảnh giới và công lực của mình."

Lý Cường âm thầm tính toán, nếu Cổ Thần Tàng có pháp môn có thể giải quyết, thì tự mình cũng có thể có được, có lẽ mới thay đổi được cục diện phải chết. Từ khi tu chân đến bây giờ được sống lâu như vậy, kiến thức được thế giới phong phú đủ màu sắc như thế, hắn đối với chuyện sinh tử đã sớm nhận ra, chỉ là trong lòng có chút không cam tâm, hắn phi thường muốn về cố hương thăm một lần, nếu không qua được một cửa này, hết thảy đều trở thành bọt nước.

Bác Tụ Thượng Nhân vẫn nhìn Lý Cường, sắc mặt Lý Cường lúc đầu có thay đổi, toát ra vẻ mặt tiếc nuối, trong Thanh Lương Điện chậm rãi đi lại một hồi, hắn lại trấn định xuống, nói: " Cô Tinh đại nhân đã mở tầng thứ nhất của Cổ Thần Tàng, nhưng cũng bị vây ở bên trong, nếu chúng ta đi Cổ Thần Tàng, tầng thứ nhất làm sao đi vào?"

Bác Tụ Thượng Nhân đánh giá Lý Cường cao thêm vài phần, có thể không sợ hãi sống chết, nguy hiểm tự bạo là có thể hóa giải không ít.

Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Yên tâm đi, tầng cấm chế thứ nhất bị Cô Tinh phá giải xong, thì dựa vào thực lực các ngươi hoàn toàn có thể mạnh mẽ đi vào." Hắn đưa Tâm Linh Lung cho Lý Cường.

Đó là những sợi chỉ màu xanh nhạt quấn đan vào một chỗ, chỉ cỡ quả trứng gà, tầng tầng lớp lớp không biết có bao nhiêu sợi chỉ nhỏ cấu thành. Lý Cường cầm trong tay, cảm giác như là cầm một quả cầu mềm mại. Hắn nói: " Cảm ơn Thượng Nhân, Tâm Linh Lung phải tu luyện bao lâu?"

Nhưng thật ra Lý Cường đối với Tâm Linh Lung cũng không có cái gì tin tưởng, Bác Tụ Thượng Nhân tựa hồ nhìn ra được tâm tư của Lý Cường, hắn tiện tay thu hồi Tâm Linh Lung, nói: " Cũng được, ta hạ cấm chế cho ngươi đi, như vậy có lẽ còn chịu được một đoạn thời gian, bất quá ngươi tự mình phải cẩn thận, không nên đột phá cấm chế của Tâm Linh Lung, nếu không ngươi không cách nào khống chế nữa."

Bác Tụ Thượng Nhân đứng dậy nói: " Các ngươi thối lui...mặt khác, ngươi không nên vận công chống cự, Tâm Linh Lung ở trên thân, cũng không ảnh hưởng ngươi phát huy công lực." Hắn phao xuất ra đoàn chỉ nhỏ màu xanh kia.

Chỉ thấy một đoàn thanh mang vờn quanh Lý Cường cấp tốc xoay tròn, vô số sợi chỉ xanh tung hoành lần lượt thay đổi ẩn nhập vào trong cơ thể Lý Cường. Bác Tụ Thượng Nhân vẫn nhìn, rất nhanh, đoàn chỉ màu xanh nhạt biến mất trong không trung. Bác Tụ Thượng Nhân tay điểm một chút, một đạo kim mang đánh vào trên thân Lý Cường. Hắn quát nhẹ một tiếng: " Thu!"

Lý Cường cảm thấy ngực như căng thẳng, Kim Tôn Thần Tâm tựa hồ bị trói buộc, tốc độ nhảy lên từ từ thong thả xuống, bề mặt Diễn Chú Thần Giáp lóe ra quang hoa màu xanh nhàn nhạt. Bác Tụ Thượng Nhân nói: " Được rồi, ngươi phải thuần thục nắm giữ tiên linh huyền khống chế Tâm Linh Lung, như vậy có thể gia tăng uy lực của Tâm Linh Lung, hiểu chưa?"

Tiên linh huyền khống chế Tâm Linh Lung chỉ có vài thủ ấn, Lý Cường từ khi học xong Thần Linh Quyết trong Bối Dã Đan Đỉnh, đối với linh huyền gì chỉ cần một thoáng đã hoàn toàn nắm giữ.

Lý Cường thi lễ đa tạ: " Cảm ơn tiền bối, nếu Tâm Linh Lung này có thể chống đỡ một chút thời gian, a a, tiểu tử có lẽ còn có thể về cố hương một lần."

Bác Tụ Thượng Nhân hàm hồ nói: " Chỉ cần có thể đi vào Cổ Thần Tàng, mọi người đều có cơ hội." Hắn suy nghĩ một chút lại nói: " Hàn nữ, công pháp của ngươi thích hợp làm cho hắn tỉnh táo lại, nếu hắn đến bên bờ tự bạo, ngươi phải ra tay viện cứu, hắn nếu tự bạo, Cổ Thần Tàng và các ngươi sẽ toàn bộ xong đời, cho nên ngươi không thể mặc kệ ngồi nhìn!"

Vụ Tinh Hàn Nũ có chút gật đầu, mặc dù Lý Cường hủy rớt nơi ẩn cư của nàng, nhưng chuyện nặng nhẹ nàng vẫn hiểu biết, lúc mấu chốt, nếu không cứu Lý Cường, thì tự mình cái gì cũng không có nữa.

Lý Cường cảm thấy buồn cười, tự nhiên mình biến thành một kiện bảo bối, những tuyệt thế đại cao thủ cũng tranh nhau đi bảo vệ mình, tư vị trong lòng hắn cái gì cũng có, nói không nên lời là cao hứng hay là khó chịu.

Thiên Thú đứng dậy, cung kính nói: " Tổ sư, ngài chuẩn bị dừng lại ở chỗ này bao lâu, đệ tử an bài nơi tiềm tu cho ngài."

Bác Tụ Thượng Nhân liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói: " Ta lập tức đi ngay, hừ, ở tại chỗ này...hai người các ngươi lại muốn bất an nữa. Kiền tiểu hữu còn có Hiên Long tiểu hữu, các ngươi phụ trách đưa tin trở về. Còn có khi thời cơ tới lúc, thì ta sẽ đưa tin thông tri các ngươi đi Cổ Thần Tàng, trước đó không được coi thường vọng động!" Không đợi mọi người trả lời, hắn liền lặng yên biến mất tại không trung, phảng phất cho tới bây giờ không có xuất hiện qua.

Thiên Chân mạnh mẽ từ trên mặt đất nhảy lên, nhếch miệng kêu lên một tiếng lớn: " Ta thật thương cảm a!" Hắn đại khái bị Bác Tụ Thượng Nhân áp chế đến vô cùng buồn bực, nhịn không được liền hét lên một tiếng, cũng mặc kệ người khác chịu được hay không. Lý Cường rùng mình một cái, run run nói: " Ta cũng thật thương cảm a, lão huynh...tiền bối, lão nhân gia ngươi đừng có kêu.."

Thiên Thú nhàn nhạt nói: " Đừng động tới hắn, không thể thành tài! Lão gia tử đã quá sủng ái hắn, nhưng hắn còn không ngừng chọc cho lão nhân gia tức giận..."

Thiên Chân lại hét thảm một tiếng: " Đủ rồi...ta thật thương cảm a, ta thật ra hy vọng lão gia tử sủng ái ngươi! A...Hắn sủng ái ta? Đem ta giam cầm trong Bối Dã Đan Đỉnh không thấy mặt trời..."

Mọi người trợn mắt há hốc nhìn đôi huynh đệ này đấu võ mồm. Trong những người ở đây, Vụ Tinh Hàn Nữ giống như không có nghe thấy, Kiền Thiện Dong và Hiên Long là vãn bối không dám nói chuyện, Xích Minh xem náo nhiệt còn không kịp, làm gì lại chen lời cắt đứt bọn họ, chỉ có Lý Cường xem không nổi nữa, hắn cười hỏi: " Thiên Chân tiền bối, tiểu tử rất tò mò...ngươi rốt cuộc đã làm cái gì mà bị giam cầm trong Bối Dã Đan Đỉnh?" Hắn vốn là muốn đả xóa, nhưng lại chọn sai câu hỏi, Thiên Thú không nhịn được chau mày, âm thầm lắc đầu.

Thiên Chân nhất thời giống như gặp phải tri âm, nhào tới bên thân Lý Cường, nắm lấy cánh tay hắn, bắt đầu điên cuồng than thở bất hạnh của mình, từ một câu " ta thật thương cảm a." bắt đầu, điệp điệp không ngớt, nói suốt mấy canh giờ. Lý Cường bị hắn lao thao đến thiếu chút nữa tẩu hỏa tự bạo, hắn miễn cường xuất ra tươi cười, dùng kiên nhẫn thật lớn để nghe, nếu không phải hắn nhẫn nại mười phần, đã sớm nhảy dựng lên chạy trốn. Rốt cuộc đợi được Thiên Chân nói câu cuối cùng " ta thật thương cảm a" Lý Cường mới được tính là giải thoát.

Cả Thanh Lương Điện chỉ còn lại Thiên Chân và Lý Cường hai người, những người khác đã sớm lặng lẽ lui đi. Thiên Chân mắng: " Không có lòng đồng tình! Hừ, vẫn là tiểu huynh đệ tốt hơn."

Trong lòng Lý Cường cười khổ, người này gắt gao cầm lấy cánh tay mình, muốn không lưu cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là đành để yên nghe hắn tố khổ.

Thiên Chân nói xong chợt thấy cả người thư sướng, hắn phát ra từ nội tâm lòng cảm kích Lý Cường, muốn tặng cho hắn chút đồ vật, nhưng nhìn Diễn Chú Thần Giáp trên người hắn, biết hắn không thiếu cái gì. Hắn đột nhiên nhớ tới một việc, thần bí nói: " Có một bí mật, ngươi có muốn biết hay không? Xem tại duyên phận chúng ta..."

Lý Cường cười hì hì nói: " Là bí mật gì? Là về Cổ Thần Tàng hay sao?"

Thiên Chân lắc đầu nói: " Bí mật Cổ Thần Tàng chỉ có vài người biết, ngay cả Hàn Nữ người từng đi vào cũng không rõ ràng, ta nói bí mật là Huyễn Thần Điện, ngươi có muốn biết hay không?" Hắn dương dương đắc ý nhìn Lý Cường.

Huyễn Thần Điện Lý Cường có đi qua, lúc ấy cơ hồ là hồ đồ đi vào, hồ đồ đi ra, chỉ biết là bên trong cấm chế trọng trọng, còn có chánh điện không ai dám đi. Hắn bình tĩnh nói: " Muốn biết."

Thiên Chân đã cảm thấy có điểm nhụt chí: " Ta xem hứng thú của ngươi hình như không lớn ma, bỏ đi, tin hay không do ngươi, bí mật này chỉ nói cho ngươi...ai, kỳ thật cho dù ta nói, người khác cũng không tin a."

Lý Cường bị hắn lao thao có chút phiền, thúc giục: " Ta tin! Ta tin, lão nhân gia ngươi mau nói a!"

Bình luận





Chi tiết truyện